Quyển 2 - Chương 8: Phi tiên tửu

Hái Tinh các ở đầu phố tây chính là tửu lầu xa xỉ nhất cũng nổi tiếng nhất ở thành Kiến Dương 


Phó Lệnh Nguyệt từng nghe Văn Khúc Tinh nói cữu cữu của hắn là quan to nhất phẩm trong triều, khi đến Kiến Dương cũng muốn đến Hái Tinh lâu ăn cơm. Hôm nay khó có được tự do, sau này có bạc cũng vô dụng, cũng nên hưởng thụ một phen. Nhưng mà…


Phó Lệnh Nguyệt vừa đến trước cửa Hái Tinh các đã bị tiểu nhị chặn cửa, khách khí nói ‘khách quan có đặt chỗ trước không?”
Hái Tinh lâu không phải nơi tầm thường, ngươi muốn đến xài tiền còn phải xem ngươi ta có muốn nhận không.


Mắt chó nhìn người thấp, Phó Lệnh Nguyệt lạnh mặt, lấy thẻ bài từ trong lòng ra, thoáng giơ lên.
Có thể làm việc ở Hái Tinh lâu, tiểu nhị này cũng là cực phẩm trong tiểu nhị, vừa nhìn thấy thẻ bài, mí mắt không hề nháy đã nhanh chóng lui sang một bên


Ám vệ đến đây, không biết ai ở đây sẽ gặp không hay ho, coi như là không nhìn thấy, nhà mình tránh đi còn không kịp ah.


Không có người dẫn đường, Phó Lện Nguyệt tự mình đi lung tung. Nàng khó khăn đi đến quầy rượu của Hái Tinh các, nhìn quanh một vòng, phía đông là nội gian sâu thẳm, phía tây là tiểu cách tán tịch, cửa sổ nhìn ra mặt hồ Lâm Hà, khung cảnh cực kỳ đẹp


available on google playdownload on app store


“Hai bình Khúc Thủy nhưỡng” Phó Lệnh Nguyệt đi đến bàn gần nhất cạnh cửa sổ, quay đầu bảo tiểu nhị mang rượu lên
“Khách quan’ tiểu nhị khó xử nói “quan gia không cho bán Khúc thủy nhưỡng”


Phó Lệnh Nguyệt tỉnh ngộ, nàng lại quên mất tửu quán không được bán rượu mạnh “vậy hai bình Phi Tiên tửu đi”. Nàng đi đến quầy rượu, lấy ra một thỏi bạc. Nếu đã đến Hái Tinh các, uống rượu ngon vậy thì thử xa xỉ một lần, nếm thử rượu tiến cống cho hoàng cung.


“Hai bình Phi Tiên tửu” tiểu nhị quay trở lại quầy rượu, tay cầm một bình rượu, áy náy nói “không khéo rồi khách quan, chỉ còn một bình”
“Một bình thì một bình’ Phó Lệnh Nguyệt cảm thán
“Bên trong lại muốn một bình Phi Tiên tửu” tiểu nhị bên ngoài hét lên


“Đã bán cho khách” tiểu nhị trong quầy đáp trả, lưu loát thu tiền của Phó Lệnh Nguyệt ‘xin khách quan chờ một chút, ta tìm bạc vụn”
“Hái Tinh các không có hầm rượu sao?” Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi. Nơi xa hoa như vậy, không phải là tiểu điếm nơi phố phường sao lại không có hầm rượu


“Đừng nói nữa khách quan” tiểu nhị vừa thối tiền vừa nói ‘vì đại thọ sáu mươi của Công Thừa tước gia, cả tháng nay thu gom hết tất cả rượu ngon, cũng do ông chủ có mặt mũi, Hái Tinh các chúng ta mới mỗi ngày còn có được mười bình để bán”


“Công Thừa tước gia?” Phó Lệnh Nguyệt đang rảnh, cầm bình rượu đứng ở quầy nói chuyện phiếm với tiểu nhị “là ai vậy? mặt mũi lại lớn như vậy, khiến quyền quý trong thành Kiến Dương phải chuẩn bị đại thọ cho hắn”


Tiểu nhị đảo mắt nhìn quanh một cái mới cúi đầu nói “khách quan là từ bên ngoài tới? Công Thừa tước gia mà cũng không biết. Tiền lương Ngự mã giam đại tổng quản được Hoàng thượng phong làm Công Thừa tước, toàn bộ Ưng Dực sơn đều ban cho hắn là phủ đệ”


“Ah, là công công, ta không thể trêu vào” Phó Lệnh Nguyệt khinh thường đứng lên. Chỉ là một lão hoạn quan, có công giúp hoàng thượng đăng cơ, lại được phong làm Công Thừa. Nàng cảm thấy rất buồn cười


“Công tước gia là người rất lương thiện” tiểu nhị đắc ý nói “mấy năm trước khi Kiến Dương gặp họa, đều nhờ Công gia giúp quan phủ chẩn tai.Tước gia họ Đan, là đại thiện nhân danh xứng với thực”
Phó Lệnh Nguyệt chỉ cười, từ chối cho ý kiến


“Sao không có rượu?” đột nhiên một người vạm vỡ đi tới, mũi ưng, bước đi như bay, rất nhanh đã có mặ trước quầy rượu
“Không phải còn một bình sao?” hắn nhanh chóng nhìn thấy bình Phi Tiên tửu trước mặt Phó Lệnh Nguyệt, lập tức mắng tiểu nhị “tiểu tử ngươi lại dám trợn mắt nói dối?”


“Đây là rượu của ta” Phó Lệnh Nguyệt lên tiếng “ta đã mua”
“Gia trả cho ngươi gấp đôi” nam tử mũi ưng kia đặt hai thỏi bạc lên bàn, tiếng bạc phát ra tiếng vang nặng nề


“Lấy lại đi’Phó Lệnh Nguyệt trong cơn giận dữ. Khinh người quá đáng. Nàng đưa tay chộp lấy bình rượu nhưng nam tử mũi ưng kia cũng không đơn giản, cảm giác có người tập kích phía sau, thân hình lóe lên, phi chân đá tới
Đánh thì đánh, ai sợ ai?là ngươi chọc ta trước


Phó Lệnh Nguyệt vốn nghẹn một bụng lửa giận, lúc này đã tìm được chỗ phát tác. Hai người lập tức đánh nhau túi bụi nhưng vì kiêng kỵ bình rượu trong tay nam tử mũi ung, đánh cũng không hết sức


“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ” hắn quát lên “cầm bạc rồi mau đi đi, kinh động tới chủ tử, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền”


Phó Lệnh Nguyệt nghe vậy, cơn tức càng lớn hơn. Hù ai chứ? Hiện tại ở thành Kiến Dương, thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ là lớn nhất, hắn lại dám mở miệng gọi là chủ tủ. Chủ tử cái đầu ngươi, hù ai chứ? Tay đánh càng nhanh hơn


“Đưa cho ta” nàng tức giận nói. Tên hỗn đản này, quỳ rạp xuống đất rồi còn gắt gao che chở bình rượu


“Vị đại hiệp này” một đại hán từ phía đông nghe tiếng chạy tới,chắp tay nói “quý nhân đang ở đây, xin chớ động đao binh, làm việc xin lưu lại  ba phần tình cảm, đừng động thủ mà tổn thương hòa khí”


Phó Lệnh Nguyệt giận dữ cười lạnh một tiếng “các ngươi đúng là người một nhà, ngươi có biết sự tình thế nào không? rõ ràng là hắn cướp rượu của ta”


“Tiểu tử, nếu giờ ngươi buông tay, chúng ta sẽ không truy cứu” người kia vẻ mặt lo lắng, hai mắt sắc bén, vừa nhìn là biết là một người không dễ chọc.


Tiếc rằng Phó Lệnh Nguyệt gặp mạnh tắc cường, nàng chỉ sợ không có người tìm việc, lập tức gia tăng lực đạo khiến nam tử mũi ưng đau đến la thành tiếng


“Ta không buông tay, muốn truy cứu thì cứ việc” nàng thản nhiên khiêu chiến. Cao thủ so chiêu nhiều nhất chỉ là ba chiêu, huống chi hắn còn sợ kinh động tới chủ tử, không thua mới lạ
“Dừng tay’ đang lúc giương cung bạt kiếm, đột nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên, ngữ khí vô tình lại mang theo khí thế không giận mà uy


Hộ vệ mặt thường phục chung quanh Phó Lệnh Nguyệt đồng loạt rút bội kiếm bên hông ra.
Phó Lệnh Nguyệt quay đầu, thấy có người cung kính vén rèm lên, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú từ trong đi ra, đầu đột tử ngọc kim quan, thân mặc kim hoàng sắc ngư, dáng người thon dài, anh khí bức người


“Vương gia” hai người kia lập tức thay đổi tư thế, hoặc quỳ gối, hoặc cúi đầu phục thân “kinh động đến vương gia, thuộc hạ muôn lần đáng ch.ết”


Vương gia?Phó Lệnh Nguyệt có chút hoảng hốt. Nàng đã chọc trúng vương gia?cũng không đúng, Đại Tề quốc đâu có hoàng tử, hoàng thúc nào cỡ tuổi này. Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn người nọ, thấy hắn chừng hai mươi tuổi, vạt áo thêu tứ trảo bàn long, tay áo xòe rộng. Đây là thường phục của vương gia Đại Tề quốc. Phó Lệnh Nguyệt vội thả lỏng cơ thể, muốn quỳ xuống hành lễ nhưng lại có chút chần chờ. Nàng thực sự chưa từng nghe nói tới Đại Tề có một vương gia như vậy.


“Miễn” nam tử kia nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Phó Lệnh Nguyệt, thản nhiên hỏi thuộc hạ ‘sao lại thế này?”
“Người này giành Phi Tiên tửu của vương gia” nam tử mũi ưng vừa đứng lên nói


“Ngươi?” Phó Lệnh Nguyệt tức đến trợn mắt “đổi trắng thay đen” nàng thật hối hận vừa rồi không ra tay nặng một chút, đánh cho hắn tàn phế luôn
“Cho hắn đi” vương gia kia nhàn nhạt mở miệng “chỉ một bình rượu đã động thủ, gần đây các ngươi rảnh lắm có phải không?”


Chủ tử đã lên tiếng, nam tử mũi ưng lập tức ngoan ngoan trả rượu cho Phó Lệnh Nguyệt


Phó Lệnh Nguyệt cầm lấy lại không biết nên mở miệng thế nào. Nói lời cảm tạ? đây vốn là của nàng, cảm tạ cái con khỉ nhưng không nói tiếng nào mà bỏ đi thì hình như hơi thất lễ. Cũng may vương gia kia không có tâm tình để ý tới nàng, quay người rời đi


Phó Lệnh Nguyệt ôm lấy bình rượu, trở về bàn của mình. Ngày hôm nay mọi việc đều không thuận lợi, không muốn đến Tả quân phủ thì lại đến đó, tìm một nam nhân cùng lên giường thì hắn lại lâm trận bỏ chạy.


Nàng nhìn hồ sen, mở bình rượu, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Vừa cay vừa đắng, tư vị sao lại đúng tâm trạng như vậy
“Rượu là thứ tốt, uống vô không cần nghĩ gì nữa cả’ nàng lại nhớ tới người sắp thành phò mã kia.


Ngẩng đầu, ngực có chút bị đè nén, cúi đầu lại uống ngụm rồi một ngụm, trong đầu toàn là hình ảnh của người kia. Phiền ch.ết đi được, nàng nhắm chặt mắt lại


Thật ra hôm nay cũng đáng để ăn mừng lắm chứ, nhân vật lớn nào nàng cũng găp được, thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ, Vân Mộng công chúa rồi tới vương gia không biết từ đâu xuất hiện. Hơn nữa nàng rốt cuộc cũng đã rời khỏi đại viện, xem như tâm nguyện được đền bù. Hơn nữa, nàng cũng rất may mắn được lão nhân kia cho Băng kình nha, chẳng có độc vật nào đáng sợ nữa. Nhưng tất cả đều không ngăn được hình ảnh Phuong Diệu Tổ vẫn cứ hiện lên trong đầu nàng


“Chờ có cơ hội, ta đưa ngươi đi Bắc Cương”
–“Nguyệt nhi, ta thích ngươi……”
Một ly lại một ly, rất nhanh Phó Lệnh Nguyệt đã uống hết bình rượu. Có thể do tâm tình không tốt, mới uống bao nhiêu đó đã có chút men say. Nàng càng uống càng không có cảm giác sảng khoái như trước kia


Lại nghĩ tới Phương Diệu Tổ đúng ra nên hảo hảo cảm tạ nàng. Nàng ở Hàm Quang thư viện đã cứu hắn một mạng, nếu không có nàng ở Bạch Vân biệt viện phá hỏng giấc mộng phò mã của Viên Li thì sao tới lượt Phương Diệu Tổ hắn được tứ hôn với Vân Mộng công chúa chứ?


Viên Li, nàng đột nhiên có chút áy náy


Canh giờ cũng không còn sớm, cũng nên đi gặp Viên hổ tử bị đoạt danh hào phò mã kia rồi. Phó Lệnh Nguyệt lắc lư đứng lên. Đây chính là thiên ý ah. Nàng xứng đáng bị đưa đến Tả quân phủ. Oan có đầu, nợ có chủ, nàng là người gây chuyện, nàng không đi thì ai đi. Đây chính là ba ứng, tới lượt nàng trả nợ cho Tả quân phủ


Phó Lệnh Nguyệt lên ngựa, rời khỏi Hái Tinh các đi tới Thông Thân biệt viện.
Quân sĩ giữ cửa cẩn thận kiểm tr.a lệnh bài của nàng, kinh ngạc nhìn người toàn thân đầy mùi rượu liêu xiêu đi về phía tiền thính của công tử


Chủ nhân của Thông Thân biệt viện, Tả quân đại công tử Viên Li, lúc này mặt thân thiển bích sa y, ngồi nhắm mắt trên chủ vị


Thành kiến của Phó Lệnh Nguyệt đối với hắn đã đổi thành áy náy sâu sắc, nhìn nam nhân này một thân xiêm y hoa lệ cũng thuận mắt hơn nhiều. Thật tuấn tú, có khí chất, xiêm y nào mặc vào người cũng rất đẹp. Là công tử quý khí nhất mà nàng từng thấy


“Viên đại công tử,” Nàng cười chắp tay cười nói, thái độ nhu hòa hơn nhiều


Với công lực của Viên Li đã sớm biết Phó Lệnh Nguyệt đến nhưng hắn muốn diệt uy phong của nàng nên không nói lời nào nhưng nàng vừa mở miệng liền phả ra mùi rượu nồng nặc. Hắn vẫn rũ mắt nhưng hàng lông mi lại lay động.


Phó Lệnh Nguyệt ngượng ngùng nở nụ cười, mình uống rượu,xem ra đã làm công tử mất hứng. Có điều có phản ứng vẫn tốt hơn so với giả ch.ết
“Thuộc hạ Phó Lệnh Nguyệt, bái kiến Viên đại công tử.” Nàng đề cao thanh âm, quỳ một gối xuống, nghiêm túc hành lễ nhận chủ


“Phó tiểu thư?” hồi lâu, Viên Li rốt cuộc cũng mở mắt, thản nhiên nói “ngươi tới thật đúng giờ’
“Dạ, thuộc hạ không dám rối loạn quy củ” Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy rất đắc ý, ta đúng là có uống rượu nhưng ta vẫn tới đúng giờ nha


“Quy củ?” Viên Li lạnh lùng hỏi lại, đứng lên nói “ngươi cũng biết bản công tử muốn phái ngươi sau giờ tuất đi làm cái gì?ngươi đem bộ dáng như thế đến nhận chủ. Ngươi mượn rượu tiêu sầu, đến Tả quân Đô đốc phủ dạo chơi sao?”


“Không phải” Phó Lệnh Nguyệt biết mình đuổi lý, thanh âm rất nhỏ
“Ngươi không tình nguyện tới Tả quân phủ của ta?” Viên Li thản nhiên cười “giờ ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi đứng dậy, sau này quay về Triệu gia đại viện, nếu không, đã theo ta thì phải bỏ hết tất cả các tật xấu”


Phó Lệnh Nguyệt có chút kinh ngạc, hắn muốn đuổi nàng đi?Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Viên Li tràn đầy khinh thường và miệt thị, cảm giác say rượu lập tức tan biến


“Ta không quay về!” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn “ta rất xin lỗi” nàng trảm đinh tiệt thiết nói “ta thể, sau này ta sẽ tận lực bồi thường cho ngươi, muốn đánh muốn phạt đều tùy ngươi”


Viên Li nghe vậy liền giật mình, lẳng lặng nhìn Phó Lệnh Nguyệt, hồi lâu mới xác định vẻ mặt quật cường của nàng không giống như đang nói mát
“Ngươi xin lỗi ta?”hắn suýt chút nữa đã cười thành tiếng “sao? lương tâm cắn rứt?”


“Dạ” Phó Minh Nguyệt ôm quyền nói “hôm nay phải làm gì, thỉnh Đại công tử phân phó”
“Thôi đi” Viên Li khinh thường nói “hiện ngươi có thể làm gì? tỉnh rượu đi rồi hãy nói”
“Thuộc hạ tự có cách khiến công tử yên tâm” Phó Lệnh Nguyệt xót xa cười, lấy chủy thủ trong giày ra


Viên Li nhanh chóng lắc mình,ra vẻ tiếp chiêu
Phó Lệnh Nguyệt cười khổ liếc nhìn hắn một cái, đưa tay, cầm chủy thủ đâm vào tay trái của mình. Đau nhưng đầu nàng lại thanh tỉnh hẳn
“Tốt rồi” Phó Lệnh Nguyệt mặt không chút thay đổi, rút chủy thủ, xé ống tay áo băng bó vế thương


“Đại công tử, thuộc hạ đã thanh tỉnh” Nàng nghiêm mặt ngẩng đầu lên “ nhiệm vụ gì, thỉnh Đại công tử cho biết đi”






Truyện liên quan