Chương 133: Hacker
Ngay khi cả nhóm chuẩn bị rời khỏi khu vực triển lãm khung xương máy, Lý An Nhiên chợt dừng bước.
Cô nhíu mày nhìn về phía một bộ giáp đặc biệt đang được trưng bày trong buồng hologram riêng biệt.
So với những bộ khung xương máy khác, nó không có dáng vẻ công nghiệp hay hầm hố quá mức, mà mang một thiết kế cực kỳ tinh xảo, như thể bước ra từ một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Lớp giáp ngoài có màu xám bạc xen lẫn những đường vân tối màu, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng như được phủ một lớp kim loại lỏng.
Từng mảng giáp trượt nhẹ theo từng chuyển động của mô hình mô phỏng, cho thấy khả năng linh hoạt đáng kinh ngạc. Các khớp nối không hề thô kệch mà mượt mà như thể đây không phải là một bộ giáp, mà là một lớp da nhân tạo bọc ngoài cơ thể.
Mặt nạ giáp có thiết kế trơn láng với một đường viền phát sáng kéo dài từ trán xuống cằm, trông vừa tối giản vừa mang nét tương lai.
Trên lưng, một hệ thống động lực nhỏ gọn tích hợp bộ đẩy phản lực mini, gợi ý rằng nó có thể hỗ trợ di chuyển với tốc độ cao.
Lý An Nhiên cau mày, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
"Nyx, bộ giáp này là?"
Nghe câu hỏi, Nyx lập tức quay lại, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.
"Đây là sản phẩm trưng bày của trưởng phòng nghiên cứu công nghệ, ngài Tần Hoán."
"Tần Hoán?" Trịnh Kỳ Thanh lặp lại, cái tên này có vẻ quen thuộc, nhưng cô chưa từng nghe nói về dự án này.
Nyx gật đầu, giọng điệu mang theo chút tự hào.
"Ngài ấy là một trong những thiên tài hàng đầu của Nova Sanctum, đặc biệt trong lĩnh vực công nghệ quân sự và chiến đấu. Bộ giáp này là một dự án cá nhân của ông ấy, lấy cảm hứng từ MJOLNIR Powered Assault Armor."
Trịnh Kỳ Thanh khẽ nghiêng đầu.
"MJOLNIR? Là gì vậy?"
Nyx kiên nhẫn giải thích.
"Đó là một bộ giáp chiến đấu huyền thoại trong một series game nổi tiếng thời xưa, cung cấp sức mạnh vượt trội, khả năng bảo vệ cao và giúp người mặc thích nghi với nhiều loại môi trường khắc nghiệt.”
“Bộ giáp này được thiết kế với mục tiêu tương tự, nhưng thay vì là sản phẩm viễn tưởng, nó đang dần trở thành hiện thực."
"Hiện thực sao?" Lý An Nhiên chớp mắt, có phần kinh ngạc.
Nyx mỉm cười.
"Tất nhiên, hiện tại vẫn chưa hoàn thiện, nên chỉ có mô hình để trưng bày. Nhưng nếu hoàn thành, nó sẽ là bộ giáp tiên tiến nhất thế giới."
Câu nói của Nyx khiến bầu không khí chững lại một chút, nhưng chỉ trong tích tắc, một tiếng cười khẽ vang lên.
"Nhìn ngầu thật đấy."
Tống Hạo là người đầu tiên lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng rực.
"Nếu tôi mặc nó vào, chắc phải ngầu lắm. Cứ như bước ra từ một bộ phim vậy!"
Trần An cũng gật gù, đồng ý.
Tống Hạo nhìn sang Trần An, cười khẽ.
"Em không nghĩ mặc nó vào thì trông sẽ cực kỳ bá đạo sao? Nhảy xuống từ trực thăng, tiếp đất với ánh sáng xanh phát ra từ visor, rồi—BÙM—giải quyết mọi thứ trong nháy mắt!"
Trần An bật cười, giọng nói pha chút hài hước.
"Ngầu đấy, nhưng em không nghĩ là cần một bộ giáp công nghệ cao chỉ để làm chuyện đó đâu."
Tống Hạo nhún vai. "Không sao, vấn đề thị giác thôi. Em thử tưởng tượng đi,một đội đặc nhiệm diện bộ giáp này bất ngờ xong vào nhà em."
“Không cần đánh nhau thì bọn tội phạm đã sợ đái ra quần rồi.”
Bên cạnh hai người đàn ông đang nhiệt tình bàn luận về viễn cảnh mình mặc bộ giáp và tung hoành trên chiến trường, Victoria, Thanh Vân, Lý An Nhiên và Trịnh Kỳ Thanh chỉ đứng nhìn, ánh mắt mang theo một sự khó hiểu.
Thanh Vân thở dài, khoanh tay lắc đầu.
"Tôi không hiểu nổi tại sao con trai lại thích mấy thứ này."
Lý An Nhiên gật gù.
"Đúng đó, nó chỉ là một bộ giáp thôi mà."
Trịnh Kỳ Thanh nhún vai. "Thật ra tôi nghĩ nếu mặc bộ này vào thì sẽ rất nặng. Cái đó không phải vấn đề sao?"
Victoria cười khẽ.
"Có lẽ… nhưng tôi cá là họ chẳng quan tâm đến việc đó đâu."
Cả bốn người nhìn sang Trần An và Tống Hạo vẫn đang bàn luận về công nghệ của bộ giáp với ánh mắt lấp lánh như trẻ con thấy đồ chơi mới.
Thanh Vân bật cười, lắc đầu.
"Đúng là đàn ông."
Nyx mỉm cười theo dõi phản ứng của cả nhóm, đôi mắt cô lóe lên một tia sáng khó đoán.
"Nếu mọi người thích, tôi có thể gửi báo cáo chi tiết về bộ giáp này."
Trần An nhướng mày. "Làm thành tài liệu rồi gửi cho tôi đi."
Nyx cúi đầu nhẹ. "Vậy thì, chúng ta đi tiếp nào. Buồng thực tế tăng cường đang chờ."
…
Trong căn phòng tĩnh lặng, những ngón tay gõ liên hồi trên bàn phím.
Tiếng lách cách vang lên trong không gian ngột ngạt của một căn phòng nhỏ chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn LED xanh từ hàng chục màn hình.
Những dòng mã lướt qua như dòng chảy bất tận, từng lớp tường lửa, từng đoạn mã hóa đang bị bóc tách với tốc độ chóng mặt.
Người đàn ông đeo mặt nạ trắng cười khẩy, mắt dán chặt vào màn hình chính hiển thị logo của Tập đoàn Nova Sanctum. Hắn cùng đồng đội đã mất hàng giờ chuẩn bị, lần này, chắc chắn sẽ tìm được thứ gì đó đáng giá.
"Tường lửa tầng ba bị phá! Tôi đã mở được cổng hậu, chuẩn bị chèn mã vào hệ thống lưu trữ!" Một giọng nói vang lên từ một góc tối của căn phòng.
"Tốt! Chuyển sang quét dữ liệu, chúng ta cần tìm kho lưu trữ AI và công nghệ của bọn họ trước!" Người cầm đầu ra lệnh, giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn.
Ở một nơi khác, có hàng chục nhóm hacker khác cũng đang làm điều tương tự.
[Khu vực Châu Âu - Một hầm ngầm bí mật]
Trong một trung tâm điều khiển ngầm của tập đoàn năng lượng Helios, màn hình khổng lồ hiển thị các biểu đồ mã hóa phức tạp.
Những kỹ thuật viên an ninh mạng đang vùi đầu vào việc dò tìm khe hở trong hệ thống của Nova Sanctum.
Một người đàn ông mặc vest tối màu đứng sau, đôi mắt sắc bén theo dõi tiến độ.
"Tình hình thế nào?"
Một kỹ sư đẩy gọng kính, gõ nhanh lên bàn phím.
"Hệ thống của Nova quá phức tạp. Chúng tôi đã thử nhiều phương thức nhưng tường lửa liên tục thay đổi thuật toán mã hóa. AI bảo mật của chúng đang học và thích nghi theo thời gian thực!"
Người đàn ông nghe xong thì có phần khó chịu.
"Ta thuê các ngươi về là để giúp ta giải quyết vấn đề, chứ không phải nêu lên vấn đề.”
“Tự tìm cách xử lý đi, nếu không thì đừng có trách ta.”
[Một tầng hầm bỏ hoang - Bắc Mỹ]
Dưới ánh đèn neon mờ ảo, một nhóm hacker tự do đang cuồng nhiệt tấn công hệ thống của Nova như thể đó là một trò chơi lớn.
"Chúng ta sẽ là những kẻ đầu tiên hack được vào mạng lưới của Nova!" Một thanh niên tóc xanh hét lên, cắm một thanh USB đặc biệt vào laptop.
"Hah! Đúng vậy! Nếu thành công, bọn mình sẽ trở thành huyền thoại trong giới hacker!" Một cô gái đeo kính tròn cười phá lên.
Màn hình của họ tràn ngập dữ liệu rối loạn, từng lớp bảo mật bị tấn công bằng hàng trăm công cụ tinh vi.
Nhưng cứ mỗi lần họ tưởng đã tiến sâu hơn, hệ thống lại tự động tái thiết, như thể có một con quái vật đang ngủ bên trong mạng lưới của Nova Sanctum, chờ đợi kẻ xâm nhập đủ ngu ngốc để bước vào lãnh địa của nó.
[Trở lại nhóm hacker đeo mặt nạ]
Tên cầm đầu gõ liên tục lên bàn phím, mắt dán chặt vào dòng dữ liệu đang tải xuống.
"Chúng ta làm được rồi! Một bước nữa là vào được hệ thống quản lý AI!"
Nhưng ngay lúc đó, màn hình chợt tối sầm. Dữ liệu bị cắt đứt, toàn bộ kết nối bị gián đoạn. Một tin nhắn duy nhất hiện lên.
"Trò chơi này thú vị đấy. Nhưng đến đây là đủ rồi."
Hơi thở của cả nhóm nghẹn lại. Một giọng nói nhân tạo phát ra từ loa máy tính, trầm thấp và lạnh lẽo.
"Các ngươi đã xâm nhập quá sâu. Nova Sanctum không phải nơi để đùa giỡn."
Cả nhóm hoảng loạn, nhưng trước khi họ kịp phản ứng, toàn bộ máy tính đều bị khóa cứng. Một loạt dữ liệu ngược được gửi về địa chỉ IP của họ.
Một hacker run rẩy. "ch.ết tiệt… chúng ta bị phát hiện rồi!"
Tên cầm đầu siết chặt nắm tay, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
"Rút lui! Ngắt kết nối ngay!"
Nhưng đã quá muộn.
Màn hình của từng máy tính trong phòng dần chuyển sang một nền đen, chỉ còn lại dòng chữ lạnh lẽo chớp nháy giữa không gian tối tăm.
"Mục tiêu đã định vị. Thông tin truy xuất thành công."
Một hacker trẻ tuổi nuốt khan, tay run rẩy đặt lên con chuột máy tính, cố gắng đóng tất cả các phiên làm việc, nhưng con trỏ không hề nhúc nhích.
"Không... không thể nào..."
Ngay khi câu nói ấy dứt, màn hình của từng máy tính trong phòng lần lượt hiện lên hàng loạt thông tin cá nhân, tên tuổi, số tài khoản ngân hàng, địa chỉ gia đình, thậm chí cả hồ sơ y tế và những cuộc trò chuyện riêng tư trên mạng.
"Làm... làm thế nào...?" Một hacker khác lắp bắp, mồ hôi chảy dài trên thái dương.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.
"Truy cập trái phép vào hệ thống của Nova Sanctum là hành vi xâm phạm cấp độ I."
"Các người không phải là những kẻ đầu tiên, nhưng có thể sẽ là những kẻ cuối cùng."
Tên cầm đầu với chiếc mặt nạ quỷ siết chặt nắm tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Cắt kết nối ngay! Ngắt toàn bộ hệ thống!"
Nhưng trước khi ai kịp thực hiện, một tệp tin được gửi thẳng vào máy chủ của bọn chúng, tự động mở ra một đoạn video trực tiếp.
Trong video, một biểu tượng chấm đỏ đang nhấp nháy chậm rãi, hiển thị tọa độ GPS... chính là nơi ẩn náu hiện tại của cả nhóm.
"Không... không thể nào!"
Giọng nói nhân tạo lạnh lùng cất lên, lần này không còn qua văn bản nữa.
"Nova Sanctum luôn biết ai đang theo dõi mình. Hãy tận hưởng những giây phút tự do cuối cùng của các người."
Tên cầm đầu cố giữ bình tĩnh, nhưng cả cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.
"Chúng... chúng chỉ đang dọa thôi... Chúng không thể nào nhanh như vậy được."
"Anh chắc chứ?" Một hacker khác lắp bắp, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, những ánh đèn xanh đỏ lập lòe. Tiếng còi hụ vang lên từ xa, ngày càng tiến gần hơn.
"ch.ết tiệt! Chúng ta bị theo dõi rồi!"
Căn phòng chìm trong hỗn loạn, những hacker lao đến tháo ổ cứng, đập vỡ điện thoại, đốt tài liệu. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trong lúc đó, ở một tầng lầu khác của tòa nhà, một nhóm khác thuộc Helios Corporation cũng đang quay cuồng.
Màn hình của bọn họ đồng loạt hiện lên dòng thông báo.
"Helios Corporation – Đối tượng trong danh sách đen của Nova Sanctum."
Một loạt địa chỉ IP, thông tin cá nhân và các giao dịch ngầm của tập đoàn Helios bị phơi bày.
"Hệ thống của chúng ta bị lộ hết rồi!"
Tên quản lý của Helios rít lên trong cơn hoảng loạn, đôi mắt đỏ ngầu.
"Chúng ta là tập đoàn năng lượng lớn thứ ba thế giới! Không thể nào chúng dám ra tay với chúng ta!"
"Nova Sanctum không quan tâm các người là ai." Giọng nói của AI vang lên trong hệ thống liên lạc, sắc bén và lạnh lẽo.
"Danh sách đen đã được xác lập. Các người chỉ còn lại ba lựa chọn: đầu hàng, rút lui... hoặc biến mất."
Không ai trong căn phòng dám thốt lên lời nào. Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một gần.
Một nơi khác…
Richard Cross, Chủ tịch của Helios Energy Corporation, ngồi trầm mặc trong chiếc ghế da cao cấp, ngón tay thon dài gõ nhịp nhè nhẹ lên thành ghế.
Đầu dây bên kia, giọng nói căng thẳng của tên quản lý vang lên, mang theo sự hoảng loạn mà hắn cố kìm nén.
"Thưa ngài, chúng ta đã bị phát hiện. Hệ thống của Nova phản công nhanh hơn dự đoán, toàn bộ dữ liệu xâm nhập đã bị truy xuất ngược lại... Thậm chí, danh tính của đội ngũ hacker cũng bị lộ!"
Richard không nói gì.
Tên quản lý nuốt khan, mồ hôi túa ra trên trán. Hắn biết rõ Richard Cross không phải là kiểu người dễ tức giận, nhưng sự im lặng của ông ta đáng sợ hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào.
Vài giây trôi qua như kéo dài cả thế kỷ.
"Thưa ngài... chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lúc này, Richard mới nhẹ nhàng ngả người ra sau, giọng nói trầm ổn vang lên, mang theo một tia cười nhạt nhòa.
"Không cần lo lắng quá. Cùng lắm thì chỉ bị làm phiền một chút thôi."
Tên quản lý hơi sững sờ.
"Ý ngài là..."
"Ngươi cứ đứng ra nhận trách nhiệm đi, tạm thời thu xếp lại mọi chuyện. Còn lại, ta sẽ tự giải quyết."
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, điều đó có nghĩa là ngài Richard đã có kế hoạch đối phó với Nova.
"Rõ, thưa ngài. Tôi sẽ lo liệu..."
Hắn chưa kịp dứt câu, Richard đã tắt máy.
Màn hình trên bàn kính vẫn nhấp nháy ánh sáng xanh lạnh lẽo. Ông ta nhìn chằm chằm vào danh sách những cái tên bị Nova đưa vào danh sách đen, và ngay đầu danh sách là hai chữ Helios Energy.
Richard Cross khẽ nhếch môi.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Thực tế, ông ta đã quyết định từ trước.
Đây là một bài test và tên quản lý ngu xuẩn đó sẽ là vật tế thần.
Ông biết Nova sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy. Nhưng dù vậy thì sao, dù tay có dài đến đâu thì cũng khó mà vươn đến chỗ này.