Chương 141: Gia tộc Kiryuu(1)

Arata trầm mặc. Bóng tối bên ngoài lướt qua như những vệt sơn đen trên cửa kính xe, nhưng tâm trí hắn thì hỗn loạn như một bức tranh chưa hoàn thiện.
"Rốt cuộc thảm họa đó là gì?"


Một tiếng thở dài nhẹ vang lên trong đầu hắn. Giọng Mirata vẫn mang theo sự điềm tĩnh quen thuộc, nhưng xen lẫn trong đó là chút gì đó như thương xót.
‘Chị cũng không biết.’
Cô ngừng lại một chút, như đang cân nhắc lời nói.


‘Rất khó để khẳng định. Từ những gì Nova đang làm, chúng ta có thể suy đoán đủ loại kịch bản.’
‘Có lớn, có nhỏ, thậm chí có khả năng chính họ cũng chỉ đang phóng đại nỗi sợ của mình.’
Cô khẽ cười, nhưng trong tiếng cười đó không hề có chút vui vẻ nào.


‘Nhưng có một điều chắc chắn vài công nghệ của họ quá giống với những thứ gia tộc chúng ta đang nghiên cứu. Điều đó chứng tỏ mục đích của họ và chúng ta có điểm tương đồng.’
Arata khẽ nhíu mày. Nếu đúng như vậy, thì...


‘Lát nữa, hãy hỏi cha về việc này.’ Giọng Mirata trở nên nghiêm túc hơn. ‘Có khi chúng ta có thể khoanh vùng được phạm vi của mối đe dọa.’
Arata không đáp, chỉ siết chặt ngón tay trên màn hình.
‘Và này…’
Mirata chợt dịu giọng, mang theo sự quan tâm hiếm thấy.


‘Em phải tận dụng cơ hội này. Nếu có thể góp một phần công lao vào chuyện này, vị trí tộc trưởng tương lai của em sẽ càng được củng cố.’
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng trầm xuống như một lời nhắc nhở.
‘Dù gì... chúng ta cũng chỉ là con lai, không phải sao?’
Arata hít sâu.


Đúng vậy. Dù mang dòng máu của gia tộc Kiryuu, nhưng hắn và Mirata không bao giờ được hoàn toàn thừa nhận.
Không phải ai cũng muốn một kẻ "không thuần huyết" ngồi lên vị trí tộc trưởng.
Hắn phải lấy lòng các trưởng lão. Hắn phải chứng tỏ bản thân.
Không ai trao quyền lực cho một kẻ yếu đuối.


Nghe những lời khuyên của chị, Arata khẽ siết chặt bàn tay lại, trong lòng trào dâng một cảm giác chua xót khó tả.
Hắn không biết mình đã bao lần cảm nhận sự ấm áp từ người chị, như một ngọn lửa nhỏ trong đêm đông vô tận của gia tộc lạnh lẽo này.


Nhưng mỗi lần như vậy, hình ảnh người mẹ lại ùa về, như một vết thương chưa bao giờ liền sẹo.
Mẹ của bọn họ, một đóa hoa tuyệt đẹp nhưng mọc dại bên lề cuộc đời, không ai trân trọng, không ai nâng niu.


Bà sống trong thế giới của những kẻ qua đường, những kẻ chỉ cần có tiền thì có thể dẫm đạp, có thể vùi dập.
Nhưng rồi bà đã yêu, yêu một người không nên yêu, tin vào những lời ngọt ngào vốn chỉ là xiềng xích.


Người đã buộc chặt linh hồn rách nát của bà bằng những sợi xích vô hình của hy vọng.
Cha của bọn hắn đã trao cho bà một giấc mộng, nhưng lại tước đi tất cả, bỏ mặc bà trong nỗi đau, trong bóng tối tuyệt vọng.
Nhưng rốt cuộc, đối với hắn, bà chưa từng là một con người, chưa từng có giá trị.


Ngày bà hạ sinh hai chị em, không ai ở bên cạnh.
Không có vòng tay ấm áp, không có những lời chúc phúc, chỉ có bốn bức tường cũ kỹ.
Bà tự mình cắn răng chịu đựng, tự mình đun nước nóng, tự mình cắt dây rốn.


Không một ai đoái hoài đến, không ai biết một sinh mệnh vừa ra đời trong cơn quằn quại đầy máu và nước mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, có lẽ bà cũng đã tự hỏi.
Hy vọng là gì? Niềm tin là gì? Tại sao con người ta cứ mãi bám víu vào những thứ viển vông như vậy?
Nhưng rồi bà vẫn hy vọng.


Hy vọng rằng người đàn ông kia sẽ quay lại, sẽ dang tay ôm lấy hai đứa trẻ.
Hy vọng rằng dù có phải trải qua bao nhiêu đau khổ, dù phải dấn thân vào những công việc dơ bẩn nhất, bà vẫn có thể giữ hai chị em bên mình.


Ánh mắt bà mỗi lần nhìn bọn hắn đều ánh lên tia sáng mong manh, như thể chính họ là con đường duy nhất giúp bà thoát khỏi vũng lầy của hiện thực.
Dẫu vậy, thế gian này có bao giờ nhân từ với kẻ yếu?
Người ta bảo bà ngu ngốc. Người ta khuyên bà từ bỏ. Người ta nói rằng chẳng ai đến đâu.


Nhưng bà vẫn kiên trì, vẫn bấu víu vào một điều không tồn tại.
Và rồi, ngày đó cũng đến…cha của bọn họ thực sự xuất hiện.
Nhưng không phải vì tình thân, không phải vì một chút thương xót còn sót lại.


Mà chỉ vì một nghi lễ, một truyền thống tàn nhẫn trong gia tộc yêu cầu sự có mặt của họ. Hắn ta cần họ, không phải như con cái, mà như một phần của một bức tranh danh giá không được phép khiếm khuyết.


Người mẹ ấy, người phụ nữ từng đánh đổi tất cả để giữ lấy hai đứa trẻ, cuối cùng chẳng nhận được gì.
Không một cái ôm, không một lời cảm ơn.
Chỉ có bóng lưng xa dần của hai đứa con bị kéo khỏi vòng tay bà, và một căn phòng trống rỗng lạnh lẽo.


Hy vọng là gì? Là ánh sáng hay là xiềng xích? Là thứ nâng con người lên hay chỉ khiến họ sa vào vũng lầy sâu hơn?
Nếu không có hy vọng, có lẽ bà đã buông bỏ từ lâu, đã không phải chịu đựng những đêm dài cô độc.


Nhưng nếu không có hy vọng, có lẽ bà cũng sẽ không thể mỉm cười lần cuối cùng khi tiễn hai đứa trẻ đi, dù biết rằng mình chẳng còn gì để giữ lại.


Bên trong chiếc xe sang trọng lướt đi êm ru, Arata nhắm mắt, dựa đầu lên ghế, tâm trí vẫn còn vương vấn những lời của Mirata. Bàn tay hắn khẽ siết chặt, rồi lại thả lỏng. Hắn hiểu, mình không có lựa chọn nào khác ngoài chứng tỏ bản thân.


Tiếng thắng xe vang lên, kéo hắn trở về thực tại. Tiếng người thư ký từ ghế trước vang lên cung kính.
"Thiếu chủ, chúng ta đã đến nơi."
Arata chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi rồi điều chỉnh tâm lý. Hắn sửa sang lại cổ áo, chỉnh trang vạt áo vest, ánh mắt sắc bén dần lấy lại sự bình tĩnh.


Khi bước xuống xe, hơi lạnh của buổi tối Nhật Bản phả vào mặt hắn, nhưng thứ thực sự khiến hắn cảm thấy áp lực không phải là cái lạnh bên ngoài, mà là bầu không khí phía sau cánh cửa của căn biệt phủ cổ kính trước mặt.


Cánh cửa gỗ trạm trổ hoa vă một con rồng uốn lượn quanh viên đá, thể hiện quyền uy và sức mạnh của gia tộc.
Cánh cửa mở ra, để lộ một không gian rộng lớn theo phong cách truyền thống Nhật Bản.


Đèn lồng giấy hắt ra ánh sáng vàng ấm, chiếu xuống sàn gỗ mun bóng loáng. Dưới lớp ánh sáng dịu nhẹ ấy, không chỉ có cha hắn cùng các trưởng lão, mà còn có cả những người họ hàng khác.
Những kẻ mà hắn hiếm khi gặp mặt, nhưng lúc này, tất cả đều đã tụ tập đông đủ.


Không khó để đoán mục đích của họ.
Những khuôn mặt khó chịu, bất mãn, tức giận xen lẫn lo lắng đã nói lên tất cả. Họ đến không phải để bàn bạc một chuyện đơn giản, mà là để đánh giá hay đúng hơn là xét xử.


Ở vị trí cao nhất, trên tấm đệm bọc lụa đen thêu hoa văn uy nghiêm, cha hắn Rensuke Kiryuu, trưởng tộc đời hiện tại ngồi sừng sững.
Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm Nhật quan sát từng cử động của Arata. Dáng ngồi thẳng tắp, không một chút thừa thãi, toát lên sự uy nghiêm khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng.


Dù trong lòng chán ghét đến thế nào, Arata vẫn phải cúi người chào hỏi từng người một, dáng vẻ ôn hòa, điềm tĩnh, ra dáng một thiếu chủ thực thụ.
"Kính chào các trưởng bối, các ngài vạn an.”
“Hôm nay mọi người đông đủ như vậy, hẳn là có chuyện rất quan trọng cần thảo luận."


Hắn nói với giọng trầm ổn, nhưng đáp lại hắn chỉ là những ánh mắt dò xét, thậm chí còn có phần lạnh nhạt.
Một số người không thèm che giấu vẻ không thiện cảm trên mặt. Điều này không lạ, dù gì hắn cũng chỉ là một kẻ "con lai".


Vị trí người thừa kế gia tộc Kiryuu, trong mắt họ, có lẽ vẫn là một điều xa xỉ đối với hắn.
Rensuke Kiryuu khẽ nâng tay, ra hiệu cho mọi người an vị. Ông trầm giọng nói.


"Ngồi đi, Arata. Hôm nay con sẽ tham gia vào cuộc họp quan trọng này. Không chỉ để hiểu rõ tình hình, mà còn để chứng minh xem con có tư cách kế thừa vị trí này hay không."


Không khí trong phòng nặng nề hơn hẳn. Dù cha hắn không nói rõ, nhưng ai cũng hiểu rằng đây cũng sẽ là một buổi đánh giá năng lực của Arata. Hắn không thể phạm sai lầm.
Arata ngồi xuống, giữ thẳng lưng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn lên.
Một trưởng lão lên tiếng, giọng nói già nua nhưng đầy trọng lượng.


"Chúng ta đều biết lý do vì sao hôm nay lại triệu tập cuộc họp này. Tập đoàn Nova Sanctum, một thế lực tưởng chừng mới nổi, lại liên tiếp tung ra những công nghệ mang tính cách mạng.”


“Điều đáng lo ngại hơn, những công nghệ này lại có nét tương đồng kỳ lạ với những nghiên cứu mà gia tộc ta đã âm thầm thực hiện suốt bao năm qua."
Một trưởng lão khác cất giọng, trầm đục nhưng đầy uy quyền.


"Đặc biệt là công nghệ vật liệu tự tái tạo SRM nó quá giống với những nguyên lý mà chúng ta khai thác từ Thần Biến Nham.”
“Vậy câu hỏi đặt ra là, làm thế nào mà Nova có thể đạt được thành tựu này? Phải chăng, họ cũng sở hữu một viên Biến Dị Thạch?"


Câu hỏi ấy khiến bầu không khí chùng xuống. Một số người nhíu mày, một số thì thì thầm với nhau.
Nếu Nova thực sự nắm giữ một viên Thần Biến Nham, vậy thì họ không chỉ là một mối đe dọa công nghệ, mà còn là một thế lực có khả năng ảnh hưởng đến cán cân quyền lực của gia tộc Kiryuu.


Rensuke Kiryuu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Vậy thì, Arata. Con nghĩ thế nào về chuyện này?"
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Đây là bài kiểm tr.a đầu tiên.


Arata thầm cảm ơn chị mình vì những lời giải thích trước đó, rồi hắn bình thản nhìn cha mình, chậm rãi đáp.


"Tập đoàn Nova không đơn giản. Nếu họ thực sự có một viên Thần Biến Nham, hoặc có một nguồn năng lượng nào đó tương đương, thì điều này đồng nghĩa với việc chúng ta có một đối thủ ngang hàng.”


“Nhưng điều đáng ngờ hơn, chính là thời điểm mà họ lựa chọn để công khai những công nghệ này."
Hắn dừng lại một chút, quét mắt qua mọi người rồi nói tiếp.
"Không ai ngu ngốc đến mức phơi bày hết át chủ bài của mình mà không có mục đích.”


“Nếu họ vội vã công bố những công nghệ này, thì hoặc là họ muốn nhanh chóng thu hút sự hợp tác, hoặc là họ đang đối mặt với một mối đe dọa nào đó lớn hơn."
Một vài trưởng lão khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Arata tiếp tục.


"Nếu đúng như vậy, thì điều chúng ta cần làm không chỉ là giám sát Nova, mà còn phải tìm hiểu xem mối đe dọa mà họ đang lo sợ là gì.”


“Nếu chúng ta có thể nắm bắt được, thì không chỉ bảo vệ được vị thế của gia tộc, mà còn có thể tận dụng tình thế này để củng cố thêm quyền lực của mình."
Một sự im lặng bao trùm căn phòng. Rồi một trưởng lão khẽ hừ nhẹ:


"Nói hay lắm. Nhưng chỉ nói thôi thì chưa đủ. Vấn đề là, ngươi có cách nào chứng minh hoặc xác thực được giả thuyết của mình không?"
Arata khẽ cười.
"Có." Arata ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao xuyên qua không gian ngột ngạt trong phòng.


"Nhưng con cần một cuộc điều tr.a sâu hơn về Nova. Và nếu được phép, con muốn đích thân tham gia."
Cha hắn không đáp ngay. Đôi mắt sắc lạnh lướt qua hắn, một tia hứng thú lóe lên nhưng vụt tắt nhanh chóng, thay vào đó là sự bình thản đến đáng sợ.


"Dựa vào đâu mà con nghĩ mình có thể tự mình điều tra?" Giọng ông trầm thấp, pha lẫn một chút dò xét.
Arata không né tránh, hắn chậm rãi đáp, từng chữ đều mang theo trọng lượng.
"Vì con có cách để chứng minh giả thuyết của mình."


Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua những trưởng lão và họ hàng đang lặng lẽ quan sát, chờ xem hắn sẽ tiếp tục thế nào.


"Công nghệ của Nova có nhiều điểm tương đồng với nghiên cứu của chúng ta. Điều đó chứng tỏ hai bên đang cùng hướng đến một mục tiêu, hoặc..." Hắn nhấn mạnh, "bọn họ biết về Thần Biến Nham."


Không khí trong phòng trầm xuống một nhịp. Một số trưởng lão trao đổi ánh mắt, có người cau mày, có người thoáng biến sắc.
Arata tiếp tục.
"Nếu con có thể tham gia vào việc nghiên cứu Thần Biến Nham, con sẽ có cơ hội so sánh, đối chiếu với công nghệ của Nova.”


“Khi đó, chúng ta không chỉ xác định được mục tiêu của họ mà còn hiểu rõ hơn về chính mình, về thứ mà gia tộc chúng ta thật sự đang theo đuổi."
Hắn ngước lên, ánh mắt đối diện thẳng với cha mình.
"Con muốn biết sự thật về mục đích thật sự của gia tộc này."


Lần này, cha hắn im lặng lâu hơn. Những ngón tay ông nhẹ gõ lên tay vịn ghế, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc một nước cờ.
Cuối cùng, một nụ cười nhạt, khó mà đoán được là tán thưởng hay khinh miệt, thoáng lướt qua môi ông.






Truyện liên quan