Chương 16: Bỗng có khách đường xa ghé đến

Lúc xuống núi, Lam Hạo Nguyệt cứ nghĩ rạng sáng sẽ về, không ngờ tốn không ít thời gian đến thôn Giếng Ngọt, đến khi hai người quay lại núi Nga Mi thì đã quá trưa. Trước mặt là Thanh Âm các, nàng bỗng có vẻ do dự.


“Sao vậy?” Trì Thanh Ngọc cảm nhận được bước chân nàng khập khừng, liền hỏi.


“Không biết có mợ tôi ở trong hay không, cả người tôi bẩn thế này…”


Chàng ngẩn ra: “Đường phu nhân sẽ trách cô à? Tôi có thể giải thích giúp.”


“Không cần đâu.” Lam Hạo Nguyệt vội đè cánh tay chàng lại, vẻ mặt Trì Thanh Ngọc hơi khác thường, im lặng rút tay về.


Đến chỗ rẽ, chàng hỏi: “Các người định ở đây bao lâu?”


available on google playdownload on app store


Lam Hạo Nguyệt không ngờ chàng sẽ hỏi điều này, trầm ngâm rồi đáp: “Có lẽ chờ sức khỏe Hoàn Nhi bình phục lại là có thể đi rồi. Mợ cũng có phái người đi tìm hiểu, hình như người của Đoạt Mộng lâu không dám tìm tới Nga Mi gây sự, đã rời khỏi đây rồi.”


Trì Thanh Ngọc đáp ‘ừ’ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Nhưng Lam Hạo Nguyệt nghĩ tới câu hỏi của chàng, không kiềm được lại lên tiếng: “Sau khi rời khỏi Nga Mi, anh có tới Đường môn không?”


Chàng ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Vì sao phải tới Đường môn?”


“Thì…” Lam Hạo Nguyệt vắt hết óc để nghĩ ra lý do: “Anh đoạt lại ngọc giúp Đường môn, bà ngoại tôi muốn cám ơn anh.”


Chàng khẽ cười nhạt: “Không cần những lễ nghi phức tạp ấy.”


“Vậy anh sẽ đi đâu?”


Trì Thanh Ngọc xoay người, chạm tới một cành cây trên vách đá, đáp: “Tôi và Hoàn Nhi ra ngoài lâu rồi, đã đến lúc về núi La Phù.”


— Núi La phù…


Sau khi tạm biệt Trì Thanh Ngọc, Lam Hạo Nguyệt dọc theo cầu trúc, một mình về lại Thanh Âm các, trong đầu còn đang mãi suy nghĩ, dù từng nghe cha nhắc qua, nhưng đối với nàng, đó là một nơi rất xa lạ.


Nàng thậm chí còn không biết rốt cuộc Thần Tiêu cung trông thế nào, chỉ hay nghe nói Đại tông sư Hải Quỳnh Tử thường dạo chơi khắp nơi, được mọi người tôn là thần tiên. Đang mãi suy nghĩ, bất giác đã tới trước cửa Thanh Âm các lúc nào không biết, nghe thấy tiếng gọi sốt ruột của Mộ Dung Cẩn từ bên cạnh truyền tới: “Hạo Nguyệt, cháu đi đâu vậy?”


“Mợ.” Lam Hạo Nguyệt giật mình, vội vàng xoay người. Mộ Dung Cẩn và Liễu Ý sư thái cùng bước tới, trên mặt hai người đều có vẻ rất lo lắng.


“Sáng sớm mợ con đến tìm ta, nói rằng không tìm thấy con đâu, rất lo lắng.” Liễu Ý sư thái thấy nàng trở về an toàn, cũng thở phào nhẹ nhõm, đến khi nhìn quần áo trên người nàng đầy bùn đất, lại ngẩn cả ra.


“Cháu xin lỗi, tối qua cháu thấy Trì Thanh Ngọc xuống núi một mình, thế nên đi theo anh ấy…” Lam Hạo Nguyệt áy náy thưa.


“Cái gì? Trì Thanh Ngọc?” Mộ Dung Cẩn quay sang bên kia, thấy xung quanh không có ai mới vội vàng thấp giọng nói, “Cháu rõ là hồ đồ, đêm hôm sao lại ra ngoài với cậu ta như thế?”


“Mợ, mợ nhất định không được hiểu lầm!” Lam Hạo Nguyệt quýnh đến mức giậm chân, “Anh ấy muốn xuống núi thăm mộ ông, chẳng qua cháu đi theo giúp anh ấy xuống một thôn nọ dưới núi thôi.”


Liễu Ý nhíu mày: “Hạo Nguyệt, con vốn có lòng tốt, nhưng nếu việc này để người ngoài biết được thì không hay. Tính cách của cha con, bần ni cũng có biết ít nhiều, nếu ông ấy biết được chuyện này, chắc chắn sẽ rất nổi giận.”


Mộ Dung Cẩn cũng kéo tay Lam Hạo Nguyệt, đẩy nàng vào Thanh Âm các, vừa đi vừa dặn dò: “Sau này nhất định không được hồ đồ như thế nữa! Nếu cháu xảy ra chuyện gì, mợ biết ăn nói thế nào với lão phu nhân và cha cháu đây?”


Lam Hạo Nguyệt uể oải đổi một cái áo ngoài khác, Mộ Dung Cẩn thấy nàng có vẻ không phục, lại khuyên nhủ: “Thật ra chuyện này cũng không thể trách mỗi cháu được. Nếu Trì Thanh Ngọc là một người hiểu chuyện, sẽ không đi cùng cháu. Xem ra Hải Quỳnh Tử chỉ dạy kiếm thuật chứ không dạy cậu ta đạo lý cư xử sao cho tốt.”


“Mợ! Sao mợ lại nói những điều này?” Lam Hạo Nguyệt khó hiểu xoay người, giữ quần áo bẩn trong tay.


Liễu Ý lắc đầu, bảo: “Tiền bối Hải Quỳnh Tử vốn không câu nệ tiểu tiết, chỉ thích ngao du ngắm cảnh khắp thiên hạ. Có điều ta từng gặp những đệ tử khác của ông ấy rồi, đều là người chuyên tâm tu đạo, thanh tâm quả dục.”


Lam Hạo Nguyệt nghe thế, không khỏi ngạc nhiên. Đang định hỏi thêm thì lại nghe tiếng Doãn Tú Dung truyền vào từ ngoài cửa: “Sư phụ, dưới núi có người xin gặp.”


Liễu Ý quay ra ngoài hỏi: “Ai vậy?”


Doãn Tú Dung thưa: “Người đến tự xưng là đệ tử của Thần Tiêu cung núi La Phù.”


***


Liễu Ý và Mộ Dung Cẩn cùng đi ra ngoài đón khách, Lam Hạo Nguyệt ngồi trước giường, trong lòng không thể nào hào hứng nổi. Nàng đang đứng ngồi không yên, lại nghe tiếng cười nói của Hoàn Nhi ngoài kia vọng vào: “Tiểu sư thúc!”


Lam Hạo Nguyệt nghe thấy thì ngẩn ra, đẩy cửa sổ, quả nhiên là Trì Thanh Ngọc tới đây. Hoàn Nhi đã dần khỏe lại, vươn tay kéo Trì Thanh Ngọc, nói: “TIểu sư thúc, con nói cho người biết, hồi nãy con nghe thấy người của phái Nga Mi báo rằng dưới núi có người xin gặp đó.”


“Vậy thì sao?” Trì Thanh Ngọc đã đổi chiếc áo xanh lam, từ từ đi về phía Hoàn Nhi.


“Người đúng là đầu gỗ! Tức là có người tới đón chúng ta về chứ gì nữa!” Hoàn Nhi hầm hè đáp.


Tựa như Trì Thanh Ngọc hơi có vẻ ngoài ý muốn, bước chân chàng hơi khựng lại.


“Chẳng lẽ sư phụ của con tới à?” Chàng hỏi.


“Con cũng không biết nữa…” Hoàn Nhi thấy chàng hỏi vậy, bỗng thấy lo, “Nhất định sư phụ sẽ mắng con mất!” Cô bé cứ cằn nhằn mãi, chợt ngẩng đầu lên thấy Lam Hạo Nguyệt đang đứng bên cửa sổ, hất mặt nói: “Lam Hạo Nguyệt, chúng tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây.”


“Hoàn Nhi, sao con lại gọi thẳng tên họ cô ấy như vậy?” Trì Thanh Ngọc nhíu mày.


Hoàn Nhi mím môi, cúi đầu nói: “Không phải người cũng gọi thế đấy sao?”


“Không sao.” Nếu là trước đây, nhất định Hạo Nguyệt sẽ thầm thấy khó chịu, nhưng lúc này thì nàng chẳng để chuyện này trong lòng. Nàng hơi chần chừ một chút nhưng cũng ra khỏi phòng, chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thềm nhìn Trì Thanh Ngọc.


Trì Thanh Ngọc lại thấp giọng bảo: “Đúng rồi, trước đây tôi cũng đã vô lễ nhiều… Lam cô nương, mong cô đừng trách.”


Chàng ít khi nhận sai như vậy, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt chẳng vui chút nào. Nàng im lặng không nói nhìn chàng, Trì Thanh Ngọc không thấy Hạo Nguyệt đáp lại, tưởng nàng giận thật, bất giác chống gậy trúc đi tới trước, nhẹ giọng nói: “Lam cô nương?”


“Vâng?” Lam Hạo Nguyệt lấy lại tinh thần, thấy Hoàn Nhi đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm vào hai người, vội hỏi, “Tôi nói không sao cả… Thế vị khách từThần Tiêu cung kia, đến để đưa hai người về lại núi La Phù sao?”


Trì Thanh Ngọc thoải mái nở nụ cười: “Tôi không biết, chẳng qua Hoàn Nhi suy đoán lung tung vậy thôi..”


“Cái gì mà suy đoán lung tung chứ, rõ ràng là thế mà!” Hoàn Nhi xoay người nhìn xuống con đường núi, không thèm để ý tới chàng nữa.


Lam Hạo Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng Hoàn Nhi đang ở bên cạnh, nàng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Trì Thanh Ngọc cách thềm đá nàng đứng không gần không xa, bóng cây lưa thưa lồng vào áo chàng, lúc này, lại có mấy phần tĩnh lặng.


***


Hoàn Nhi thấy hai người đứng ngoài Thanh Âm các thế thì rất kì cục, không vào phòng mà cũng chẳng nói chuyện, không khỏi thấy chán ngán, liền bỏ đi một mình lên con đường núi.


“Tiểu sư thúc, con đi nhìn trộm tí nhé, xem thử có phải sư phụ hay không. Người cứ chờ con ở đây nha!” Cô bé theo thói quen, thêm câu cuối vào rồi lại chạy đi.


Thấy tiếng bước chân của cô nhóc đã xa dần, Trì Thanh Ngọc mới khẽ mỉm cười: “Hình như con bé cứ nghĩ tôi còn nhỏ hơn nó.”


Lam Hạo Nguyệt cũng mím môi nở nụ cười, lúc này mới bước xuống mấy bậc thềm, đi tới trước chàng: “Trì Thanh Ngọc, sau này có cơ hội anh có thể tới Hành Sơn làm khách. Tôi ở trong Yên Hà cốc, bảy mươi hai ngọn núi ở Hành Sơn cũng rất xinh đẹp hùng vĩ…”


Nói tới đây, nàng không kiềm được mà im bặt. Tuy Trì Thanh Ngọc từng bảo không cần kiêng dè, thế nhưng nàng chẳng thể thoải mái nói những đề tài mà chàng vĩnh viễn không thể hiểu được này.


Chàng hơi rũ mắt, nói: “Cám ơn cô, chỉ là, có lẽ tôi sẽ không đi.”


Nàng có phần sửng sốt.


“Lần xuống núi, là lần đầu tiên tôi ra ngoài sau khi lên núi La Phù. Không ngờ lại đưa Hoàn Nhi đi xa như vậy, suýt nữa đã hại con bé mất mạng.” Trì Thanh Ngọc áy náy nói.


“Vậy sau này anh sẽ không rời khỏi núi La Phù nữa sao?” Lam Hạo Nguyệt thất vọng hỏi,


“Đúng.” Chàng đáp, dừng lại một chút lại nói, “Nhưng cô có thể đến.”


Từ rất xa mà cũng có thể nghe thấy tiếng nói cười của Hoàn Nhi, cùng một giọng đàn ông xa lạ.


“Hoàn Nhi, con nhìn thấy ta, có phải thở phào nhẹ nhõm lắm không?”


“Còn phải nói, ban nãy con chỉ sợ sư phụ tới bắt con về thôi.”


“Sư phụ con theo sư công đi Lư Châu rồi, chẳng biết bây giờ đang tìm tiên ở đâu, thế nên ta phải chịu khổ làm chân chạy việc đây…” Người đàn ông kia vừa đi vừa cười, trông rất vui vẻ.


Không lâu sau, Liễu Ý và Mộ Dung Cẩn đi trước, chúng đệ tử Nga Mi theo sau, dẫn Hoàn Nhi và người đàn ông kia đi tới Thanh Âm các.


Lam Hạo Nguyệt nhìn thấy anh ta, bất giác ngẩn người.


Anh ta khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trông rất sảng khoái, mặt mày rạng rỡ, mỗi hành động khiến tay áo như có gió, thế nhưng lại mặc trên người một bộ xanh đen, đầu chiết khăn Thái Cực(4), chân mang giày cỏ, lưng đeo kiếm báu, trông như thần tiên giữa bao người.


“Tiểu sư đệ!” Anh ta vừa thấy Trì Thanh Ngọc, từ xa đã gọi.


“Tam sư huynh?” Trên mặt Trì Thanh Ngọc cũng nở nụ cười, xoay người sang chỗ khác, đi về phía người vừa lên tiếng.


Đạo sĩ trẻ vội vàng đi tới bên cạnh Trì Thanh Ngọc, cười ha hả: “Đệ chuyển sang quần áo thế này, vừa rồi huynh suýt nữa không nhận ra!”


Lam Hạo Nguyệt không hiểu rõ ý trong câu nói của anh ta, chỉ thấy Hoàn Nhi ở bên đang cười trộm. Liễu Ý ngay sau đó đi tới giới thiệu cho nàng, đó là học trò thứ ba của Hải Quỳnh Tử, tên là Cố Đan Nham.


“Cố… đạo trưởng…” Lam Hạo Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, cần phải gọi anh ta như vậy.


Cố Đan Nham chào nàng: “Nghe danh của Hành Sơn kiếm phái đã lâu, xin chào Lam cô nương.”


Lúc này Mộ Dung Cẩn đi tới nói với Lam Hạo Nguyệt: “Hạo Nguyệt, Cố đạo trưởng nghe nói Trì công tử và Hoàn Nhi đến Nga Mi, cố ý tới đón họ về.”


“Đường phu nhân cũng không nên gọi tiểu sư đệ của tôi như vậy đâu.” Cố Đan Nham lại cười, vỗ vai Trì Thanh Ngọc, “Thanh Ngọc, nhị sư huynh biết cậu bị Hoàn Nhi rủ rê xuống núi, tức đến giậm chân, chúng ta nên mau mau về thôi, tránh bị huynh ấy truy sát.”


Vẻ mặt Trì Thanh Ngọc kính cẩn, thấp giọng đáp: “Thanh Ngọc tự biết chuyến này đã lỗ mãng.”


“Huynh không tới để giáo huấn đệ.” Cố Đan Nham kéo tay áo chàng, chào Liễu Ý và Mộ Dung Cẩn, sau đó đưa Trì Thanh Ngọc và Hoàn Nhi về chỗ ở để thu dọn đồ đạc.


***


Mộ Dung Cẩn thấy ba người kia định rời khỏi đây, cân nhắc một chút rồi cũng chào tạm biệt Liễu Ý, bảo rằng thương thế của Hạo Nguyệt cũng dần khép miệng, chắc chắn lão phu nhân đang rất lo lắng cho an nguy của bọn họ, xuống núi cùng người của Thần Tiêu cung, sau đó mỗi bên chia nhau mà về.


Liễu Ý gọi Doãn Tú Dung tới, dặn cô ta mang các sư muội xuống núi thăm dò, xem Đoạt Mộng lâu có đang bày mai phục hay không.


Doãn Tú Dung không hiểu: “Không phải bọn chúng đã rời đi từ sớm rồi hay sao ạ? Sao đám người Đoạt Mộng lâu kia dám gây chuyện trước mặt phái Nga Mi chúng ta chứ?”


Liễu Ý trầm mặt bảo: “Loại tà môn ngoại này thay đổi thất thường, con chớ quá ngạo mạn!”


Doãn Tú Dung đành nghe lời lui xuống, Mộ Dung Cẩn nói với Liễu Ý: “Sư thái, mấy ngày trước tôi lên Kim đỉnh cúng tế tiên phu cùng ngài, sau này phiền ngài để tâm hơn, thay tôi khấn vái cầu phúc thường xuyên.”


Liễu Ý gật đầu đáp: “Tấm lòng chân thành của Đường phu nhân, bần ni sẽ nhớ kĩ.”


(4): Khăn Thái cực:






Truyện liên quan