Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
✍ Tử Ngọc Khinh Sương
110 chương
279 lượt xem
3 ✩
✎
- Chương 1: Nam nhạc yên hà có kỳ tú
- Chương 2: Nhớ về đường môn lắm chuyện thay
- Chương 3: Một tiếng sáo đồng xua mây bay
- Chương 4: Ngọc quang chợt lóe chợt mất dạng
- Chương 5: Khúc sáo gọi sen xanh đua nở
- Chương 6: Kiếm bất ngờ trời trăng lạnh lẽo
- Chương 7: Chẳng ngờ bước đi lại quay về
- Chương 8: Trăng sáng trời cao lại chẳng hay
- Chương 9: Nước trong rì rì phá vòng vây
- Chương 10: Bỗng nghe tiếng vó ngựa truyền tới
- Chương 11: Giọng nói dịu dàng ngan ngát hương
- Chương 12: Mũi tên rít gió trong chiều tà
- Chương 13: Cầu trúc ngọc rơi tâm tựa tuyết
- Chương 14: Sầu tư chưa giải lại sinh nghi
- Chương 15: Mộ hoang mục nát nào nỡ quên
- Chương 16: Bỗng có khách đường xa ghé đến
- Chương 17: Chàng vốn là người của tiên gia
- Chương 18: Chưa chia tay mà đã tổn thương
- Chương 19: Nghe về chuyện xưa bao chua xót
- Chương 20: Cảnh xuân trước mắt lặng lẽ sầu
- Chương 21: Oán hận chất chứa sinh giận hờn
- Chương 22: Miền nam ngàn dặm chẳng bóng hình
- Chương 23: Mặt ngọc tóc đen tựa thuở đầu
- Chương 24: Lòng này khó lay đến vô tận
- Chương 25: Trăng sáng gió lên lòng vấn vương
- Chương 26: Đa tình buồn lòng vì vô tình
- Chương 27: Ngọc tâm ngan ngát động lòng chàng
- Chương 28: Sương khói mơ hồ thuyền dần xa
- Chương 29: Một thân cô độc, nhớ gió thu
- Chương 30: Mái chèo hương quế ký ức xa
- Chương 31: Bỗng thấy kiếm bạc rơi như mưa
- Chương 32: Sâu trong mành che, chưa tỉnh mộng
- Chương 33: Chuyện lạ ở trấn cổ đào nguyên
- Chương 34: Đêm khuya nước chảy không tiếng động
- Chương 35: Rừng u ám bóng đao chập trùng
- Chương 36: Liệt diễm ngày xưa thành tro bụi (*)
- Chương 37: Nương tựa dựa dẫm trong góc tối
- Chương 38: Người xưa nay đã hóa xương trắng
- Chương 39: Gió rít sóng gào vẫn bên nhau
- Chương 40: Hiểm cảnh mới hay tình như nước
- Chương 41: Tìm được đường sống trong cảnh chết
- Chương 42: Cô độc lẻ loi chẳng ai màng
- Chương 43: Đoạn tuyệt cao ngạo càng lạnh lẽo
- Chương 44: Đau đáu nỗi biệt ly chẳng đặng
- Chương 45: Nuốt rượu ngậm hờn nỗi ngẩn ngơ
- Chương 46: Bóng núi mịt mù yến vút bay
- Chương 47: Gió rít mưa gào tình nông sâu
- Chương 48: Nắm tay cùng bước trên đường xa
- Chương 49: Mưa phùn gió nhẹ khẽ hôn môi
- Chương 50: Núi hoang rừng sâu bỗng nổi gió
- Chương 51: Song kiếm chẳng bì lão điên cuồng
- Chương 52: Mê muội chuyện xưa không tỉnh táo
- Chương 53: Chuyện xưa mờ mịt khó hiểu rõ
- Chương 54: Sấm giật kiếm bất ngờ dọc ngang
- Chương 55: Đường xá gian nan tạm cách biệt
- Chương 56: Bình nguyên hoang vu trăng sáng ngời
- Chương 57: Đèn sáng chợ đông trăng như sương
- Chương 58: Trăm núi nghìn sông lắm cách trở
- Chương 59: Độc chiếm tiên cơ sương dày đặc
- Chương 60: Trở về hành dương lòng canh cánh
- Chương 61: Mặt trời lặn bóng tùng lạnh căm
- Chương 62: Xa quê lâu về trong sợ hãi
- Chương 63: Ngồi cùng khách quý uống rượu sầu
- Chương 64: Lồng khói rừng sâu trăng đã lặn
- Chương 65: Chim oanh hót bên suối lạc mai
- Chương 66: Sấm chớp lôi đình áo đẫm lệ
- Chương 67: Trời u ám tối thu buồn nhất
- Chương 68: Ánh trăng cô đơn mênh mang vùng trời
- Chương 69: Tâm như bàn thạch và quyết tuyệt
- Chương 70: Hành dương cánh nhạn bay đi hút
- Chương 71: Một màn mưa thu chút tình nồng
- Chương 72: Mộng đêm dằng dặc bệnh trở nặng
- Chương 73: Dấu chân chốn hoang kế khó toàn
- Chương 74: Máu đào rêu xanh rừng sâu thẳm
- Chương 75: Núi rừng mênh mông giấu miểu cổ
- Chương 76: Sương mù núi sâu đêm vang rền
- Chương 77: Mưa rào lạnh lẽo đêm biệt ly
- Chương 78: Khàn giọng gọi tên bóng ai đơn độc
- Chương 79: Một kiếm tuyết bay nước mắt cạn
- Chương 79-2: Phiên ngoại quá khứ 1 – Ký ức đóng băng
- Chương 79-3: Phiên ngoại quá khứ 2 – Đóa sen xanh vĩnh viễn không nở hoa
- Chương 80: Núi xanh cô quạnh tin báo xa
- Chương 81: Mây nước trôi nhắn cùng quên nhau
- Chương 82: Phụ lòng một mùa hoa lại nở
- Chương 83: Núi hoang mọi sự đều vô nghĩa
- Chương 84: Tấm thiệp đỏ làm kinh mộng tàn
- Chương 85: Tâm sự ẩn sâu trong doanh mưu
- Chương 86: Hoa cài ngọc đẹp vào thanh thành
- Chương 87: Ngọc chìm đầm lạnh mộng đã tàn
- Chương 88: Mưa rào núi hoang vô tình gặp lại
- Chương 89: Tình yêu nỗi đau sâu nào thấu
- Chương 90: Ván cờ cũ trở mình vì tư dục
- Chương 91: Cỏ dại um tùm đường mênh mang
- Chương 92: Nước sâu non cao về nơi nao
- Chương 93: Chỉ sợ mây tan hoa tản mác
- Chương 94: Lại qua hai cầu đến nga mi
- Chương 95: Chốn xưa chỉ còn cỏ cây khô
- Chương 96: Muốn động vũ khí nơi đất thánh
- Chương 97: Hận cũ khó phai đâm vào lòng
- Chương 98: Ta làm hoàng tước lạnh mắt nhìn
Biên tập: Nguyên - Beta: Maika
Thời gian đầu Lam Hạo Nguyệt không hề thích chàng thiếu niên ấy.
Chàng tự kiêu, mắt cao hơn trán, không xem cảm nhận của người khác ra gì, thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt nàng lấy một lần.
Mãi cho đến đêm trăng ấy, nàng ngã trong rừng, quần áo luộm thuộm xốc xếch, chàng thiếu niên nghe động mà tới, nhưng chẳng hề có ý tránh né mà đi thẳng đến.
Lam Hạo Nguyệt trách móc, giận chàng ngạo mạn vô lễ.
Lúc này chàng mới từ tốn bảo: “Cô yên tâm, mắt tôi đã mù.”
Dưới núi Nga Mi, nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao sư huynh, sư tỷ của anh đều xuất gia hết vậy?”
Chàng vẫn bình tĩnh như trước, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không biết Thần Tiêu cung vốn là nơi Đạo gia thanh tu?”
Chàng không cha không mẹ, chẳng biết tại sao có mặt trên đời, cũng không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết luyện kiếm, tu đạo.
Như hồ sen xanh, tĩnh mịch lững lờ.
Thơ rằng:
Không dùng hai mắt nhìn tục nhân,
Năm sông bốn biển, vẫn một thân.
Sâu thẳm động tiên, không người đến,
Đào trên lạch kia, đã mấy xuân?