Chương 25: Trăng sáng gió lên lòng vấn vương
Vì trận bệnh này mà đến tận mấy ngày sau Lam Hạo Nguyệt mới khôi phục tinh thần. Vết thương trên chân cũng từ từ lành lại, có thể xuống đất bước chầm chậm, Trình Tử Nguyên chỉ không cho phép quá mệt mỏi thôi. Mấy ngày qua, Trì Thanh Ngọc vẫn không hề tới phòng này, nàng chỉ có thể hỏi qua hai đứa Tố Hoài Tố Hoa, mới biết chàng đang ở chung với Cố Đan Nham, trước núi.
Rạng sáng và chiều tà, mỗi ngày đều có tiếng chuông từ trước núi ngân thật dài, vang vọng mãi. Ban đầu Lam Hạo Nguyệt không biết, còn tưởng bọn họ đang học một môn bí ẩn nào đó. Trong tiếng chuông ngân vang không dứt, nàng ngồi một mình trên giường, lòng băn khoăn vấn vương.
Ba ngày sau, Lam Hạo Nguyệt đã có thể đi lại bình thường. Xế chiều Tố Hoa mang cơm tối tới, Lam Hạo Nguyệt thấy cô bé ngày nào cũng vội vội vàng vàng, liền hỏi: “Lát nữa em có phải ra tụng kinh trước núi không?”
Tố Hoa gật đầu, đáp: “Mọi người trên núi này, trừ Hoàn Nhi, đều phải đi cả.”
“Vì sao em ấy thì không cần?” Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra.
“Thật ra tỷ ấy là con cháu của bổn gia Đại sư bá em, cha mẹ đều qua đời cả, thế nên được Đại sư bá nhận nuôi, vẫn chưa nhập đạo.” Tố Hoa nói, thấy nàng đã ăn xong, nhân tiện bảo, “Lam cô nương, mấy ngày nay chị vẫn chưa lên đỉnh Phi Vân chơi, ngày mai em đưa chị đi một vòng cũng được.”
Lam Hạo Nguyệt ngẫm nghĩ, hỏi: “Chị có thể đi xem mọi người tụng kinh thế nào được không?”
“Không được đâu, tụng kinh cần phải sự tĩnh tâm tuyệt đối, người ngoài xuất hiện sẽ gây tạp niệm.” Tố Hoa dứt lời, thu dọn bát đũa rồi ra ngoài.
***
Lam Hạo Nguyệt ngồi không mãi thì thấy chán, sau đó ít lâu, lại nghe thấy tiếng chuông ngân lên, sâu thẳm phiêu dật, mờ mịt như khói. Nàng bất giác bước ra khỏi cửa, theo tiếng mà đi, xuyên qua hành lang đăng tiêu, dọc theo con đường đá, mãi đến khi ra tới trước núi thì trời đã tối mịt. Nhìn mây mù xa xa, cung quan cong cong màu xanh ngọc, từng hàng, từng hàng chuông đồng, trông thật lộng lẫy.
Nàng không dám tới gần, một mình ngồi dưới bóng cây ở góc nọ. Trong không khí có mùi nhựa thông, hơi ẩm ướt khiến nàng ngẩn ngơ, nó tựa như hơi thở trên người Trì Thanh Ngọc.
Nàng nghe tiếng tụng kinh lầm rầm ở xa, tiếng chuông trong vắt ngân vang, như đang đập mạnh vào tim.
Không hiểu sao, lại cảm thấy chua chát.
Màn đêm dần buông xuống, nhân lúc bọn họ chưa kết thúc, Lam Hạo Nguyệt lặng lẽ rời đi.
Nàng đi dọc theo con đường cũ nhưng không về phòng mà lại tùy ý chọn một ngã rẽ khác, muốn tìm nơi yên tĩnh.
Chẳng biết lối rẽ này dẫn tới đâu, Lam Hạo Nguyệt đi mãi mà vẫn chưa thấy điểm cuối. Hai hàng cây bên hè cao lớn xanh rì, thành những cái bóng loang lổ trên mặt đường. Nàng đi một lúc thì mệt, thấy có một khối đá ven đường, liền bước tới ngồi xuống.
Trong núi có một con suối chảy róc rách, chầm chậm vắt ngang trước mặt, bọt nước bắn tung tóe. Bên kia nhánh suối thì lại hơi trống trái, trong gió đêm, bách cổ thụ thổi rì rào, khiến bóng cũng lung lay.
Có tiếng nước làm bạn, Lam Hạo Nguyệt ngồi một mình hồi lâu, đến khi muốn đứng dậy thì nghe có tiếng bước chân từ con đường mòn đối diện. Nàng chưa vội đứng dậy, từ xa nhìn thấy bóng ai kia, không kiềm được mà nín thở.
Tựa như Trì Thanh Ngọc không hề nhận ra có nàng ở đây, cầm kiếm chầm chậm đi tới từ bên kia. Đến khi tới bãi đất trống, chàng mới rút kiếm ra khỏi vỏ, bỗng khựng lại.
“Là ai?” Chàng vẫn hướng về phía trước như cũ, giọng nói hơi khác thường.
Lam Hạo Nguyệt ngượng ngùng đứng dậy, thấp giọng nói: “Là tôi.”
Chàng hơi ngẩn ra, lập tức hỏi lại: “Vết thương của cô đã lành chưa?”
“… Rồi.” Lam Hạo Nguyệt chột dạ trả lời.
Trì Thanh Ngọc cũng chẳng nói gì thêm, chỉ bảo: “Đường ở đây khó đi, khi nào về cô phải cẩn thận.”
“Ừ…” Nàng không kiềm được lại đi tới một bước, “Anh tới luyện kiếm à?”
“Đúng, mỗi ngày tụng kinh xong đều tới đây.” Chàng dứt lời, thu kiếm về.
Lam Hạo Nguyệt hơi do dự: “Tôi đã làm phiền anh à?”
Chàng thản nhiên đáp: “Không. Hôm nay không luyện cũng không sao.”
Lam Hạo Nguyệt nhìn chàng từ xa, thấy Trì Thanh Ngọc đợi một lát rồi lấy cây gậy trúc ở sau lưng xuống, bèn nói: “Anh phải về à?”
“Không… còn cô?”
“… Tôi thì tùy.”
Có một mùi hương thoang thoảng trong ráng chiều quanh quẩn bên hai người. “Tôi muốn lên đỉnh Phi Vân một chút. Anh có thể dẫn đường cho tôi không?” Nàng cố gắng tỏ ra thoải mái mà hỏi.
Trì Thanh Ngọc hơi do dự, mãi lâu sau mới đáp: “Được.”
***
Trăng dần lên cao khiến đỉnh Phi Vân có một lớp ánh sáng bàng bạc, mây khói mịt mờ, đường núi thăm thẳm, núi xa nước gần, như cảnh trong tranh.
Chàng không đi nhanh, xung quanh không có tiếng động, chỉ có tiếng gậy khẽ xẹt qua con đường đá cùng tiếng bước chân của hai người.
Từ đầu đến cuối, Lam Hạo Nguyệt vẫn giữ khoảng cách với chàng. Chàng ăn vận như vậy, khiến nàng không thể đến gần.
“Cô muốn đi đâu?” Đi được một lại, Trì Thanh Ngọc bỗng cảm thấy không biết làm sao.
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, tay bắt chéo sau lưng, đáp: “Anh đưa tôi đi đâu thì tôi đi đó.”
Trì Thanh Ngọc hơi giật mình, có vẻ suy nghĩ gì đó rồi bảo: “Bây giờ đã tối rồi, nếu cô muốn ngắm cảnh thì chi bằng chờ mai nhờ ai đó đưa đi.”
Lam Hạo Nguyệt lặng lẽ nhìn chàng, mãi lúc sau mới nói: “Tối cũng có thể mà.”
Chàng như gặp khó khăn, bất đắc dĩ nói: “Nhưng tôi không biết nơi nào mới có cảnh đẹp…”
“Bình thường anh thích đi đâu?” Lam Hạo Nguyệt ngẩng đầu nhìn chàng.
“Tôi?” Trì Thanh Ngọc trầm mặc, nói: “Vậy cô đi theo tôi.”
Lam Hạo Nguyệt theo chàng, chầm chậm tiến vào rừng thông. Mặt đất ẩm ướt, không bao lâu liền nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm, trong đêm vắng càng rõ ràng hơn hẳn. Trì Thanh Ngọc đưa nàng tới bìa rừng, ở vách núi trước mặt có một dải lụa trắng khổng lồ đang đổ xuống, bắn nước tung tóe. Theo gió đêm, hơi nước ngập tràn, tựa cảnh trong mộng.
Ánh trăng tròn vành vạnh trên trời cao. Thông reo cùng tiếng nước vang vang đến ngàn dặm, một mùi thơm ngát trong lành xông vào mũi, thấm sâu tận con tim.
Chàng đứng trước vách núi, cả hai đều không nói chuyện, chỉ lắng nghe tiếng thác đổ ầm ầm không dứt bên tai, tiếng vọng từ khe núi vang lại từng hồi.
Hồi lâu sau, chàng mới hơi nghiêng mặt, nói: “Trước nay tôi thường một mình tới đây, đây chính là nơi tôi cảm thấy đẹp nhất.”
Lam Hạo Nguyệt say mê nhìn cảnh đất trời mênh mông hùng vĩ, vui vẻ nói: “Trì Thanh Ngọc, nơi này còn đẹp hơn cả Hành Sơn nữa.”
Chàng nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay trái lên, lòng bàn tay hướng về trước.
“Như thế này thì có thể đụng tới thác nước trước mặt.”
Lam Hạo Nguyệt quay sang nhìn mặt Trì Thanh Ngọc, cũng theo chàng, đưa tay lên. Chỉ là nàng vươn tay phải, cánh tay hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn vài tấc.
Bọt nước từ thác nước đối diện bay tới tấp, như mưa phùn, như bông tuyết li ti, đọng trong tay.
***
Trên đường về, Lam Hạo Nguyệt ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Thoang thoảng nhàn nhạt, như có như không. Nàng không kiềm được mà đi chậm lại, để ý nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng vẫn không thể phát hiện là mùi của hoa gì.
Trì Thanh Ngọc nhận ra nàng đi chậm lại, hỏi: “Cô mệt à?”
“Không phải, tôi tìm xem mùi hương này là của hoa nào.”
Trì Thanh Ngọc hít một hơi, nói: “Là ngọc trâm(5).”
“Ngọc trâm?” Bỗng nàng cảm thấy nghe quen quen, ngẫm kĩ lại mới nhớ ra, lúc còn sống, mẹ nàng cũng rất thích loại hoa này. Yên Hà cốc ngày đó, khắp nơi đều là ngọc trâm. Dù lúc đó Lam Hạo Nguyệt còn nhỏ nhưng vẫn mãi nhớ cái tên xinh đẹp này. Mẹ còn từng ngắt bông hoa trắng tinh thon dài kia để gắn lên bím tóc của con gái, bế nàng cho cha xem.
Nhưng sau khi mẹ mất rồi, ngọc trâm trong cốc chẳng được ai chăm, từ từ, cuối cùng héo rũ cả.
“Anh chờ tôi một lát.” Nàng nói xong liền chạy vào lùm cây trong rừng. Tìm hồi lâu mới phát hiện ra một bụi ngọc trâm mọc trên đất bùn trong núi. Nó không thích mặt trời, chỉ từ từ nở rộ trong đêm, trắng như ngọc thuần, thoang thoảng một mùi hương.
Lam Hạo Nguyệt khẽ khàng ngắt một đóa xuống, đứng dậy đi tới cạnh Trì Thanh Ngọc. Chàng luôn để ý nghe động tĩnh của nàng, biết Lam Hạo Nguyệt đã quay lại, không nhịn được hỏi: “Không phải cô đi tìm ngọc trâm đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Nàng từ sau vươn tay ra, kéo ống tay áo Trì Thanh Ngọc, để chàng chạm vào cánh hoa ngọc trâm.
Trong khoảnh khắc bị nàng kéo tay áo, Trì Thanh Ngọc có hơi chống cự theo bản năng, cánh tay cứng ngắc. Thế nhưng Lam Hạo Nguyệt lại cố kéo bằng được, đặt tay chàng lên cánh hoa.
“Trước đây anh có để ý tới hoa này không?”
Khuôn mặt chàng có vẻ hơi mất tự nhiên: “Lúc nhỏ sư phụ có cho sờ qua, cũng chỉ vậy mà thôi.”
“Trước đây mẹ tôi thích nó lắm.” Lam Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm vào ngón tay thật đẹp của chàng, “Cũng lâu rồi tôi chưa thấy ngọc trâm. Lúc bé, tôi còn tưởng nó là trâm ngọc thật mà cài lên đầu đấy chứ.”
Ngón tay Trì Thanh Ngọc hơi động, mơn trớn cánh hoa, động tác rất khẽ.
“Đều thon dài như nhau.” Chàng từ tốn bảo.
Lam Hạo Nguyệt mỉm cười, sợ chàng không biết, lại nói: “Thật ra có màu tím nữa, nhưng loại màu trắng này mới là đẹp nhất.”
Ngón tay đang đặt trên cánh hoa của chàng từ từ được rút về. Lam Hạo Nguyệt sửng sốt, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn để anh biết thêm một chút thôi.”
“Những chuyện này tôi đều biết. Mọi người từng nói đủ loại màu sắc trên đời này cho tôi. Nào tím nào đỏ nào xanh, tôi đều nghe nói qua.” Trì Thanh Ngọc buông tay xuống, “Chỉ là tôi cảm thấy thật vô vị. Thật ra,… cô có nói nhiều hơn, tôi vẫn không hiểu.”
Bàn tay nắm ngọc trâm của nàng lạnh run. Bỗng dưng Lam Hạo Nguyệt cảm thấy, có lẽ mình lại nói sai, lại làm chuyện ngốc nghếch rồi.
“Xin lỗi… tôi chỉ nghĩ tới chuyện nhà trước đây… tôi chỉ nghĩ rằng anh sẽ muốn biết nhiều hơn…” Nàng dần cảm thấy hoảng loạn.
“Cám ơn cô.” Trông Trì Thanh Ngọc không có vẻ tức giận, nhưng bộ dạng rất lãnh đạm, “Lam cô nương, cô không cần nơm nớp dè dặt vậy đâu.”
“Tôi sợ sẽ chọc giận anh.” Nàng thấp giọng nói.
Trì Thanh Ngọc lặng im, nhẹ giọng nói: “Cô cần gì để ý tôi đến vậy?”
“Tôi… không thể sao?”
Chàng lại trầm mặc, gió đêm thổi tung tay áo.
“Tôi thấy không cần thiết.” Chàng đáp, nhạt như nước trong.
***
Lam Hạo Nguyệt cảm thấy trước mắt mờ mịt.
Cũng không biết vì sao, nước mắt ứa ra. Trong lúc nàng có thể kiềm được, tỏ ra thoải mái mà hỏi: “Có phải từ trước tới nay, anh luôn không thích tôi?”
Đôi mắt chàng chìm trong bóng đêm, mờ mịt, chẳng thấy chút ánh sáng.
“Cô không nên tiếp cận tôi, cũng không cần quá để ý đến vậy.” Chàng dứt lời, xung quanh càng yên lặng.
Lam Hạo Nguyệt không nói một lời, gió đêm từ xa thổi tới, thổi bay quần áo hai người, có tiếng phành phạch khe khẽ.
“Gió nổi rồi, cô về phòng đi.” Trì Thanh Ngọc thong thả nói, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, lại trở về với vẻ hững hờ như trước.
“Tôi không muốn về, anh cứ đi trước.” Nàng bướng bỉnh đáp.
Chàng lặng lẽ thở dài một hơi, đứng đó thêm một lúc lâu, rồi nói: “Tôi đưa cô về.”
Dọc đường, hai người không nói gì nữa. Đến khi về lại trước phòng, Lam Hạo Nguyệt muốn mở miệng thì chàng đã xoay người bỏ đi.
Trăng như nước, bộ đồ màu xanh tĩnh mịch của chàng dần khuất trong màn sương, chỉ để một bóng lưng nhàn nhạt, thế nhưng lại khắc rất sâu vào lòng Lam Hạo Nguyệt, vốn đã nặng trĩu.