Chương 42: Cô độc lẻ loi chẳng ai màng

Sau khi đến huyện thành, nhờ vào tài lực của mình mà Đường môn dễ dàng bao hết căn nhà trọ lớn nhất thành. Trên đường, Đường Vận Tô bình tĩnh thu xếp bố trí nhiệm vụ cho các đệ tử, nhưng vừa vào phòng, dì bị choáng, suýt nữa té ngã. Lúc này chỉ có Đường Ký Dao và Đường Ký Huân ở bên, thấy dì như vậy, cuống quýt đỡ lên giường.


Đường Vận Tô nhắm hai mắt nghỉ ngơi, thấp giọng dặn: “Chuyện dì bị thương, không được truyền ra ngoài, nhớ cho kĩ…”


Hai người gật đầu dạ vâng, Đường Vận Tô lại hỏi về lai lịch của Lệ Tinh Xuyên và Trương Tòng Thái, nghe Đường Ký Dao nói xong, dì suy nghĩ một chút rồi bảo: “Địa vị của Thanh Thành và Nga Mi ngang nhau, trước đây, Đường môn khá gần gũi với Nga Mi, nay phải chờ xem thái độ của Thanh Thành đối với chúng ta thế nào. Trương Hạc Đình, cha của Trương Tòng Thái là sư đệ của chưởng môn Thanh Thành, cũng có thể coi là một nhân vật. Nếu lần này có thể bắt nối quan hệ gần gũi với Thanh Thành thì mọi chuyện ở Thục Trung sau này sẽ rất suôn sẻ.”


Đường Ký Dao ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng con có nghe dì bảo tính tình của chưởng môn Nga Mi rất nhân hậu, còn chưởng môn đương nhiệm của phái Thanh Thành, Trác Vũ Hiền, hình như hơi khó đối phó…”


Đường Vận Tô liếc chị, lạnh lùng nói: “Tính Mộ Dung Cẩn cẩn thận nhất nhì, lúc nào cũng ru rú trong nhà, làm sao biết được đạo cư xử? Bây giờ cha con có bệnh, Huân nhi còn quá nhỏ, nếu Đường môn không tìm cách mở rộng thanh thế, chẳng phải sẽ bị người khác vượt mặt sao?”


Đường Ký Dao xụ mặt nhăn nhó, Đường Ký Huân thấy, cứ hễ nhắc tới Mộ Dung Cẩn là mẹ có vẻ không vui, liền quay sang nói với Đường Ký Dao: “Không biết chị Hạo Nguyệt thế nào rồi, chị có định qua xem thế nào không?”


available on google playdownload on app store


Đường Ký Dao tức tối đáp, bỗng Đường Vận Tô lại lên tiếng: “Hai đứa phải chăm sóc Hạo Nguyệt cho tốt, không được qua loa, nếu không bà ở nhà sẽ hỏi tội đấy.”


“Dạ vâng. Có điều hai vị đạo trưởng của Thần Tiêu cung cũng biết y lý, chắc chị Hạo Nguyệt sẽ không sao đâu.” Đường Ký Huân đáp.


Trong đầu Đường Vận Tô lại nhớ đến cảnh gặp Trì Thanh Ngọc ở chốn phụ cận Đường môn ngày đó, đến bây giờ dì vẫn thấy bất mãn với chàng trai ngạo mạn này, liền hỏi ngay: “Vì sao Hạo Nguyệt bôn ba ngàn dặm chạy tới núi La Phù? Chẳng lẽ nó có gì sâu xa với Thần Tiêu cung?”


Đường Ký Dao hừ một tiếng đáp: “Cô không biết à? Nó chuyên đi tìm Trì Thanh Ngọc đấy. Con nói em nó rồi mà vẫn không chịu nghe. Con người Trì Thanh Ngọc đối xử với người khác ngạo mạn lạnh lùng là thế, vậy mà bây giờ lại đi theo nó. Con thấy quan hệ của của hai người không bình thường đâu.”


Sắc mặt Đường Vận Tô trầm xuống, “Con có bằng chứng rõ ràng không? Con gái con lứa chớ mang chuyện này ra đùa.”


Đường Ký Dao hờn giận, “Chuyện này thì sao có bằng chứng rõ ràng được? Chẳng lẽ con phải đi bắt tại trận mới được à?”


“Chị Ký Dao… em thấy Trì Thanh Ngọc một lòng hướng đạo, sẽ không nảy sinh quan hệ gì với chị Hạo Nguyệt đâu. Chị đừng nói gì nữa.” Đường Ký Huân sợ mẹ giận, vội vàng khuyên can.


Đường Vận Tô nhắm chặt hai mắt, không nhanh không chậm nói: “Chuyện này để dì xem xét, hai đứa các con cũng đừng nói chuyện này lung tung, tránh hỏng thanh danh của Hạo Nguyệt.”


Dứt lời, dì vẫy tay về phía Đường Ký Dao, ý bảo chị đi thăm Hạo Nguyệt thế nào.


Đường Ký Dao đành phải rời khỏi phòng, lòng cũng hờn giận lắm. Tính ra thì chị là cháu gái trưởng của dòng chính, nhưng vì sức khỏe của cha không tốt, mọi công việc đều do Mộ Dung Cẩn và Đường Vận Tô xử lý. Nhất là Đường Vận Tô, vì ỷ có Ký Huân nên bình thường hay vênh mặt nạt nộ, nắm chồng con trong tay, mọi chuyện đều phải nghe theo dì.


Cho dù tính tình Đường Ký Dao qua loa cẩu thả thế nào cũng biết Đường Vận Tô muốn giẫm lên mình, thậm chí còn chẳng để cha chị vào mắt. Vì thế, từ trước đến nay chị luôn vừa hận vừa sợ người cô này. Chỉ hận mình không phải thân nam nhi, không thể trở thành người thừa kế của Đường môn một cách chính trực đàng hoàng.


Chị nghĩ như vậy, tự dưng lại ngẩn ra, sau đó nhớ tới Hạo Nguyệt, vội đứng dậy đi tới phòng đối diện. Lúc này, Cố Đan Nham và Trì Thanh Ngọc đang chữa thương cho nàng, Đường Ký Dao đẩy cửa xông vào, thấy Lam Hạo Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, rất lo lắng. Đợi khi Cố Đan Nham vận công xong, không nhịn được mà hỏi: “Vì sao Lam Hạo Nguyệt cứ ngủ mê man như thế?”


“Do Thanh Ngọc vừa châm cứu cho em ấy thôi, cô đừng lo.” Cố Đan Nham nói, “Lam cô nương vốn mang nội thương trong người, lại rơi vào giữa sông, đương nhiên thương thế sẽ trở nặng. Nhưng tôi đã dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch của cô ấy, chắc chắn không có trở ngại gì tới tính mạng cả.”


“Bị thương nặng thế này…” Đường Ký Dao rất xót cho Hạo Nguyệt, bỗng cảm thấy ân hận, “Sớm biết như vậy, đáng ra tôi nên tự bảo vệ cho em ấy.”


Chị vừa nói ra, Trì Thanh Ngọc không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng dọn châm.


Nhưng Cố Đan Nham rất khó chịu, nghiêm mặt nói: “Đường cô nương, tình thế khi đó rất nguy cấp, các cô đều ở sân trước, chỉ đành để sư đệ đưa cô ấy xuống hầm. Suốt chuyến đi, Thanh Ngọc luôn cố gắng chăm sóc Lam cô nương, quả đã tận lực. Nếu cô cảm thấy bản lĩnh của sư đệ tôi không giỏi, tôi cũng chẳng thể nói gì hơn.”


Mặt Đường Ký Dao ửng đỏ, Trì Thanh Ngọc bám vào lưng ghế để đứng lên, thấp giọng nói: “Sư huynh, không nên nói những điều vô nghĩa ấy ở đây.”


Đang nói chuyện, Đường Ký Huân và mẹ đi tới, vừa hay sao gặp Lệ Tinh Xuyên cũng đến thăm. Đường Vận Tô thấy y đi vào, mỉm cười nói: “Lệ thiếu hiệp, may mà khinh công của cậu cao cường, đuổi theo thuyền của Đoạt Mộng lâu trước, mới có thể giúp Hạo Nguyệt bảo toàn tính mạng.”


Lệ Tinh Xuyên ôm quyền thưa: “Đường phu nhân đã quá lời. Tôi cũng có chỗ không đúng, đáng ra không nên khoe tài mà đấu một mình với Chính Ngọ như vậy.”


“Đúng rồi, có phải Chính Ngọ đã thua dưới tay anh không?” Đường Ký Huân hỏi.


Lệ Tinh Xuyên thở dài một hơi: “Đây đúng là điều tôi cứ thấy ái ngại mãi. Vốn đã định bắt gã, tiếc là nhất thời vô ý, để hắn chạy thoát.”


“Giang hồ đồn gã có đôi chân nhanh như gió, không ai có thể đuổi theo, xem ra cũng có căn cứ.” Đường Vận Tô vừa dứt lời thì lập tức quay sang Cố Đan Nham, “Tôi vẫn chưa nói lời cảm tạ với hai vị cao đồ của tiền bối Hải Quỳnh Tử. Hai cậu đã hộ tống Hạo Nguyệt cả một chặng đường dài, thật là vất vả.”


Cố Đan Nham chắp tay, nói: “Phu nhân không cần phải cảm ơn, Lam cô nương đi từ núi La Phù, đương nhiên chúng tôi phải có trách nhiệm.”


Đường Vận Tô đi tới bên giường, nhìn Lam Hạo Nguyệt, thở dài: “Hạo Nguyệt cũng là đứa bướng bỉnh, sao lại nông nổi chạy đến Thần Tiêu cung cơ chứ?” Dì lại tùy ý quay sang hỏi Trì Thanh Ngọc, “Trì đạo trưởng, con bé có gây phiền phức gì cho các cậu không?”


Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, đáp: “Không có… Lam cô nương chỉ ở vài ngày rồi đi.”


Đường Vận Tô cười, “Cậu không cần giấu, chờ con bé tỉnh rồi thì tôi sẽ hỏi sau. Trước mặt tôi nó không dám nói dối đâu.” Dứt lời, dì lại quay sang hỏi Đường Ký Huân về việc sắp xếp chỗ ở cho mọi người, Đường Ký Huân thưa, “Vừa rồi vội chữa thương cho chị Hạo Nguyệt, con nhờ Trương đại ca sắp xếp giúp rồi.”


Lúc này Lệ Tinh Xuyên lên tiếng: “Trương sư huynh có nói với tôi, nhân số chúng ta không ít, toàn bộ phòng trong nhà trọ này cũng không đủ. Có điều chủ quán nói phòng hậu viện cũng có thể ở được, chỉ là hơi nhỏ một chút.”


Đôi mày lá liễu của Đường Vận Tô khẽ cau lại, Lệ Tinh Xuyên thấy dì không tiện tỏ thái độ, liền cười nói, “Thật ra viện kia cũng khá yên tĩnh, chi bằng để tôi vào Trương sư huynh chuyển đi, mọi người phải chăm sóc Lam cô nương, qua đó thì có nhiều bất tiện lắm.”


“Thế thì sao được? Nói như vậy, tôi ở đây sao mà yên lòng.” Thái độ của Đường Vận Tô tỏ ra rất quả quyết.


Cố Đan Nham thấy vậy, cũng đoán chừng, dắt Trì Thanh Ngọc tới, nói: “Hai vị chớ nên tranh cãi nữa. Tạm thời thương thế của Lam cô nương không còn gì đáng ngại, sau khi cô ấy tỉnh rồi, tôi và Thanh Ngọc sẽ dời tới hậu viện.”


“Chuyện này…” Đường Vận Tô lại tỏ ra suy xét, lúc này nghe Đường Ký Dao mừng rỡ nói: “Hạo Nguyệt tỉnh rồi!”


Đường Vận Tô nhìn lại, quả nhiên Lam Hạo Nguyệt đã tỉnh. Dì cúi người nhìn Hạo Nguyệt, răn dạy: “Hạo Nguyệt, lần này cháu bỏ đi, suýt nữa đã tự hại mình. Bây giờ đã hóa nguy thành an, sau này an tâm dưỡng thương cho tốt rồi dì sẽ đưa cháu về Hành Sơn.”


Lam Hạo Nguyệt vừa tỉnh, không có chút sức lực, chỉ khẽ gật đầu. Cố Đan Nham thấy Lam Hạo Nguyệt đã tỉnh, liền chào cáo từ Đường Vận Tô.


“Vậy phiền Cố đạo trưởng điều trị cho cháu nó. Nếu Hạo Nguyệt không khỏe, tôi sẽ phái người mời cậu qua đây.” Dù Đường Vận Tô nói thế nhưng ánh mắt lại hướng về phía Trì Thanh Ngọc như có như không.


Lam Hạo Nguyệt cũng nhìn thấy Trì Thanh Ngọc đang ở cách đó không xa, nhưng vì có mọi người, không thể nói chuyện với chàng. Chàng chỉ một mực đứng nghiêng, lông mi buông nhẹ, khiến người ta không thể nắm bắt được bất kì biểu lộ bên ngoài nào.


“Thanh Ngọc, chúng ta về trước đi.” Cố Đan Nham kéo tay áo chàng, lúc này, Trì Thanh Ngọc mới phục hồi tinh thần.


“Vâng…” Chàng đáp khẽ, theo sau Cố Đan Nham từ từ đi ra khỏi cửa.


Lam Hạo Nguyệt hận không thể ngồi dậy, cả người đều vô lực, chẳng động đậy được. Lúc này, Lệ Tinh Xuyên cũng chào Đường Vận Tô, nói không tiện quấy rầy Lam Hạo Nguyệt nghỉ ngơi. Đường Vận Tô gật đầu nói: “Lệ thiếu hiệp, trước đây chỉ nghe tới thanh danh của cậu thôi, bây giờ gặp, càng thấy đúng là anh hùng từ thuở thiếu niên.” Dì quay đầu bảo, “Hạo Nguyệt, Lệ thiếu hiệp đã cứu con, con cần phải cảm ơn cậu ấy đấy.”


Lam Hạo Nguyệt vừa định ở miệng thì Lệ Tinh Xuyên đã cuống quýt xua tay, “Không cần không cần, sức khỏe Lam cô nương đang yếu, bỏ qua mấy câu khách sáo này đi. Dù gì chúng ta cũng được coi là bạn bè mới quen, cần gì khách sáo thế?”


“Mẹ, Lệ thiếu hiệp đã cứu chị Hạo Nguyệt hai lần rồi đấy!” Đường Ký Huân nói.


Đường Vận Tô khá hài lòng, bất giác lại quan sát Lệ Tinh Xuyên nhiều hơn, hỏi về tuổi tác gia thế, Lệ Tinh Xuyên trả lời gọn ghẽ từng câu.


Trì Thanh Ngọc đã ra khỏi phòng, định quay người đóng cửa thì lại nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ. Ngón tay chàng đụng vào khung cửa, bỗng khựng lại trong thoáng chốc, tựa như quên mất mình định làm gì.


“Sư đệ?” Cố Đan Nham nhíu mày gọi, lúc này chàng mới như tỉnh ra từ trong mộng, theo sư huynh rời khỏi nơi này.


***


Mọi người trong Đường môn đều đang bận vận chuyển hành lý, hai người bọn họ lập tức xuống lầu, dời tới hậu viện hẻo lánh. Cố Đan Nham đẩy cửa phòng, thấy tay áo Trì Thanh Ngọc vẫn còn loang lổ vết máu, còn chàng lại mặc nhiên chẳng biết gì, không nén nổi tiếng thở dài: “Sư đệ, quần áo bẩn rồi, huynh lấy một bộ mới cho đệ.”


Lúc này Trì Thanh Ngọc mới sực tỉnh, do dự nói: “Không cần…”


“Sao vậy?” Cố Đan Nham nhíu mày, lấy một bộ màu xanh đặt vào tay chàng, “Thay đi.”


Trì Thanh Ngọc đưa tay mò mẫm một chút, đành phải cởi đạo bào khoác bên ngoài ra. Cố Đan Nham thấy động tác chàng chậm chạp, để ý quan sát, sau khi nhìn kĩ, thấy cổ tay phải chàng hiện vết máu bầm màu đỏ tím.


“Sư đệ, vén tay áo lên cho huynh xem.” Anh đi tới, đứng cạnh Trì Thanh Ngọc.


Trì Thanh Ngọc vội buông tay xuống, không tự nhiên mà nói: “Chỉ trầy da chút thôi.”


“Đừng giấu huynh.” Cố Đan Nham nói xong, kéo cổ tay chàng tới, vén tay áo lên.


Vết máu bầm, sưng tấy trải dài khắp cánh tay phải Trì Thanh Ngọc, từ cổ tay đến đầu vai, hầu như chẳng có chỗ nào nguyên vẹn. Cố Đan Nham đau lòng, lại thấy sau lưng áo lót màu trắng cũng có mấy vết máu. Anh quýnh lên, kéo áo trắng ra, nhìn thấy sau lưng Trì Thanh Ngọc cũng có bị tụ máu, còn cả vết thương.


“Sao lại thành ra thế này?! Vậy mà đệ còn muốn liều mạng đến cùng sao? Chẳng trách ban nãy lại chẳng nói lời nào.” Lúc này, người luôn thoải mái như Cố Đan Nham cũng không kiềm nổi cơn giận, “Đệ nên nói sớm với huynh, không thì huynh sẽ không bảo đệ thi thâm cho Lam Hạo Nguyệt.”


Trì Thanh Ngọc siết bộ quần áo trong tay, nói, “Vừa rồi đệ thi châm có sơ sót gì không?”


“Không hề. Đệ đừng nghĩ nhiều vậy, tạm thời lo cho bản thân trước đi.” Cố Đan Nham nhìn chàng một cái rồi vội đi tới lấy thuốc thoa ngoài da.


Tuy rằng Trì Thanh Ngọc không bị gãy xương, nhưng lúc đắp bột thuốc lên miệng vết thương, cứng cỏi như chàng mà cũng không nhịn được, cắn chặt răng. Thuốc và mồ hôi lạnh túa ra vì đau chảy qua vết thương trên lưng, càng xót như bị muối xát.


Nhưng từ đầu đến cuối, chàng vẫn không phát ra bất kì âm thanh gì.


Nghèo khổ vất vả thuở bé, kiếp sống tập võ suốt mười hai năm đã khiến chàng học cách chịu đựng đớn đau mất rồi.


***


Ngoài cửa sổ, mặt trời gay gắt như đổ lửa, ve kêu ra rả. Trong phòng, Cố Đan Nham dọn dẹp túi thuốc, yên lặng ngồi bên, nhìn người sư đệ nay càng có vẻ tịch mịch lặng lẽ hơn cả ngày thường. Mãi lâu sau, anh mới nói: “Thanh Ngọc, chờ vết thương trên người đệ tốt hơn một chút rồi, huynh đưa đệ về lại núi La Phù. Đệ không cần đi theo người Đường môn để chịu khổ vậy nữa.”


Trì Thanh Ngọc hơi run lên, bám vào mép bàn nói: “Vì sao lại về? Người của Đoạt Mộng lâu vừa mới rời đi, hơn nữa, bây giờ vẫn chưa được nửa đường…”


“Đệ quên lời của huynh nói lúc trước rồi sao? Chỉ cần bảo vệ cô ấy bình an là được, không cần phải đi theo tới cùng. Nay giang hồ hỗn loạn, vốn không phải là nơi cho chúng ta!”


Trì Thanh Ngọc hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn ra mặt trời ngoài cửa, con ngươi lấp loáng đen như mực.


“Chẳng phải đã nói sẽ đưa cô ấy về Hành Sơn sao?” Giọng chàng khe khẽ, như đang tự hỏi mình.


Cố Đan Nham giật mình, cười gượng, “Thanh Ngọc, cô ấy không cần đệ bảo vệ.”


Trì Thanh Ngọc trầm mặc, chạm vào đạo bào trong tay, hỏi: “Sư huynh, người của Đường môn đang trách vì đệ không bảo vệ tốt cho cô ấy, đúng không?”


“Sao đệ lại nghĩ như vậy? Con người Đường Ký Dao nói mà không nghĩ, đệ chớ nên chấp nhặt với người như cô ta.” Cố Đan Nham gượng cười, giọng nói hòa hoãn, “Huynh chỉ không muốn đệ bị cuốn vào tranh chấp giang hồ.”


Trì Thanh Ngọc không hỏi nữa, im lặng cầm bộ quần áo sạch trong tay. Hình như Cố Đan Nham sực nhớ tới điều gì, đưa mắt nhìn chàng, hỏi: “Sư đệ, mặt ngọc đệ luôn mang bên người đâu?”


Trì Thanh Ngọc ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó mới đưa tay sờ vào trong ngực, nói một cách rất vô cảm: “Lúc trên thuyền lộ ra, bị Chính Ngọ nhặt được rồi tiện tay ném mất. Sau đó đệ và Lam cô nương đi ra khỏi khoang thuyền, trong lúc nguy cấp nên cũng quên tìm về.”


Cố Đan Nham thấy chàng chẳng lo chẳng vội, ấy mà lại càng sốt ruột hơn, “Huynh ra ngoài tìm giúp đệ.”


“Không cần đâu.” Tựa như Trì Thanh Ngọc đã mất hết hứng thú, lãnh đạm như nước lã, “Mất thì cũng mất rồi, đệ cần nó làm gì đâu?”


***


"[Nguyên]: Đường Vận Tô ghê gớm quá, nói câu nào đâm vào ngực Tiểu Trì câu đó, đầu tiên cảm ơn Lệ Tinh Xuyên, không có Xuyên thì Nguyệt đã mất mạng, phủ nhận bạn Ngọc lần một. Sau đó đẩy hai huynh đệ ra hậu viện, nói với bạn Ngọc nếu Nguyệt không khỏe sẽ báo và mời tới, chẳng phải ý muốn nói ‘Nguyệt khỏe thì Ngọc đừng tới nha’ đó sao. Tiểu Trì quá đáng thương rồi (´Д`。) "


"Còn bạn Trì thì sao, tình nồng dằng dặc, cứ mãi nghĩ về người ta vậy mà vẫn còn bướng lắm. Mấy chương sau mọi người tha hồ ngược Ngọc tiếp cho vui nhé orz."






Truyện liên quan