Chương 39: Vừa nhìn thấy đã rung động!
Khách khứa đến nhá, hôm nay nơi nào ở Tưởng gia cũng cực kì náo nhiệt.
Trong lòng Tiêu Nguyên có chuyện, sau khi nói mấy câu với Tưởng Hoài Chu liền dẫn Cát Tiến đi vào hoa viên của Tưởng gia.
Sắp đến tháng ba, khí trời ấm áp hơn nhiều, bên cạnh bờ ao những đóa hoa bung nở đón xuân, sắc vàng rực rỡ một góc.
Tiêu Nguyên đi đến bên hồ, nhìn làn nước trong vắt đến xuất thần.
Mẫu hậu qua đời khi hắn mới hai tuổi, chuyện gì cũng không hiểu, đến lúc sáu bảy tuổi, thông qua nhũ mẫu hắn mới biết được kết cục của Nhan gia, ngoại tổ phụ cùng hai cậu bị quy kết tội danh mưu nghịch, chặt đầu thị chúng*, dì đã ch.ết trên đường đến Liêu Đông sung quân, hai người mợ cùng đám hài tử nhỏ tuổi thân thể suy nhược, không lâu sau cũng mất, chỉ còn có cậu nhỏ còn sống, ở nơi nghèo nàn lạnh lẽo cưới vợ thành gia.
*trị tội trước công chúng
Hắn đã xem qua danh sách xét nhà của Nhan gia, miếng ngọc bội của dì cũng nằm trong đó, chẳng qua đã vỡ nát, hẳn là khi dì bị bắt giao nộp thì quyết định ném vỡ.
Kỳ lân là điềm lành, trên đời này ngọc bội kỳ lân nhiều không đếm xuể, nhưng một đôi ngọc bội gia truyền ngoại tổ mẫu để lại này có chỗ đặc biệt, Tiêu Nguyên lấy miếng ngọc bội bên người ra, xem xét tỉ mỉ, quả thật là một đôi với miếng ngọc của Thẩm Ứng Thời, ngay cả sắc xanh của ngọc cũng giống.
Nếu là người khác giữ miếng ngọc bội của dì, vậy thì người đó chắc hẳn có mối quan hệ vô cùng mật thiết với dì và ngoại tổ mẫu.
Là nha hoàn thân cận của các vị trưởng bối sao? Hay là bạn thân chốn khuê phòng?
Nhưng tại sao miếng ngọc bội kia lại rơi vào tay Thẩm gia, còn được Thẩm Ứng Thời giữ bên người chứ?
“Công tử đang phiền não gì vậy?” Cát Tiến đứng bên cạnh quan sát một lúc, lần đầu tiên thấy chủ tử phiền muộn như thế, ngay cả trên mặt cũng lộ ra, lại nhìn miếng ngọc bội trong tay chủ tử, hắn thấp giọng hỏi.
Tâm tư Cát Tiến khá nhạy bén, Tiêu Nguyên cũng không giấu hắn, đưa miếng ngọc bội cho hắn nhìn, thấp giọng nói: “Ngọc bội trên người Thẩm Ứng Thời cùng miếng ngọc này của ta là một đôi”.
Sắc mặt Cát Tiến khẽ biến, theo bản năng liếc mắt quét một vòng xung quanh, xác định không có người, hắn mới hạ mắt trầm tư.
Tình hình trong Thẩm gia bọn họ cực kì rõ ràng, người duy nhất không tr.a xét được chính là vị Nghiêm di nương thần bí khó lường kia. Nhà quyền quý thê thiếp thành đàn không phải chuyện hiếm, Nghiêm di nương được sủng ái, không cần sớm chiều đến trước mặt chủ mẫu thỉnh an cũng là đãi ngộ của một sủng thiếp thông thường, nhưng chuyện bà ấy bị ngăn cách với bên ngoài, cuộc sống gần như là bị giam cầm thì quả thực rất hiếm.
Mà bà ấy cũng không phải người thứ nhất, trước đó còn có một vị Phương di nương nữa.
Là vì dung mạo của bà ấy rất giống Phương di nương nên Thẩm Tiệp mới sủng ái bà ấy như sủng ái Phương di nương sao?
Nhưng hai vị di dương cổ quái này hẳn là không có quan hệ gì với miếng ngọc bội bên người Thẩm Ứng Thời chứ?
Cát Tiến gãi đầu, lúc nghiêng đầu sang lại nhìn thấy sườn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của chủ tử.
Trong lòng Cát Tiến bỗng nhiên nhảy dựng lên, khí độ này….
Khí độ tương tự là chuyện bình thường, đều có một đôi mắt phượng cũng là chuyện thường, nhưng cùng lúc mang trên người một cặp ngọc bội….
Ngọc bội là của Di tiểu thư, nếu theo tình huống bình thường, ngọc bội nên nằm trên người biểu đệ biểu muội của chủ tử, nhưng Di tiểu thư trẻ tuổi đã….
Không phải vậy chứ?
Cát Tiến hưng phấn xoa tay.
Di tiểu thư có thể thật sự còn sống, chuyện ch.ết không toàn thây năm đó có thể là thủ thuật che mắt, ngọc bội nằm trên người Thẩm Ứng Thời, chứng tỏ Thẩm Ứng Thời là do Di tiểu thư sinh ra, chính vì thế, chuyện dung mạo Thẩm Ứng Thời không giống Mạnh thị mà quan hệ với Mạnh thị cũng không thân thiết có thể giải thích được.
Bởi vì Phương di nương cùng Nghiêm di nương đều là Di tiểu thư, cho nên năm đó Di tiểu thư mang thai đã nghĩ được biện pháp thay đổi đứa nhỏ với Mạnh thị!
Cát Tiến càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng muốn làm được chuyện này cực kì khó khăn, lại liên quan đến danh dự của Di tiểu thư cho nên Cát Tiến không dám lập tức xác định, chỉ uyển chuyển nhắc nhở chủ tử, “Nghe nói thế tử cùng đứa con thứ xuất của Thẩm gia là Nhị gia có cùng ngày sinh nhật”.
Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn hắn.
Cát Tiến cũng không né tránh, nhìn thẳng hắn.
Luận về chuyện thông minh, Tiêu Nguyên càng hơn Cát Tiến, nhưng chuyện liên quan đến người thân quả thật khó có thể giữ vững được sự minh mẫn, nay được nhắc nhở, hắn lập tức nghĩ tới vị Nghiêm di nương trong Bình Tây Hầu phủ.
Nếu bà ấy thực sự là dì….
Tiêu Nguyên âm thầm nắm chặt tay.
“Đại ca, ta muốn đến bên cạnh hồ chơi”.
Phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói lanh lảnh của thiếu niên, Tiêu Nguyên cùng Cát Tiến cùng lúc quay đầu lại.
Thẩm Ứng Minh đã sớm nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng cậu ta cũng không để ý đến, hưng phấn chạy về phía bờ hồ. Đây là lần đầu tiên cậu đến Tưởng gia, đi loanh quanh rồi mới phát hiện hoa viên của Tưởng gia so với Hầu phủ cũng không kém là bao, cho nên chỗ nào cũng muốn ngó một cái, Mạnh thị bận nói chuyện cùng các vị phu nhân cũng không thể phân thân, liền bảo đứa con trưởng chững chạc đi trông đệ đệ.
“Đừng đến quá gần bờ hồ”, Thẩm Ứng Thời đi phía sau tam đệ, lạnh giọng nhắc nhở, dứt lời lại khẽ gật đầu với hai người Tiêu Nguyên, sau đó liền đi theo tam đệ đến bờ hồ bên kia. Hắn không thích cùng người khác chuyện trò xã giao, hôm nay những người đến Tưởng gia phần lớn là thương nhân, hắn lại càng không phải cố kỵ điều gì.
“Công tử?” Cát Tiến nhẹ giọng nhắc nhở, bây giờ bên hồ ít người, quả thật là cơ hội tốt để giao thiệp.
Tiêu Nguyên lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Ứng Thời vài lần, thấy Thẩm Ứng Thời xách thiếu niên bên bờ hồ quay về thì cũng xoay người rời đi.
Cho dù là dì sinh ra thì Thẩm Ứng Thời cũng là con trai của Thẩm Tiệp, việc cấp bách trước mắt vẫn là phải xác nhận được danh phận của Nghiêm di nương.
Hắn hy vọng suy đoán của mình là chính xác, như vậy thì hắn lại có thêm một người thân nữa.
Nhưng Tiêu Nguyên cũng mong bản thân hiểu lầm, bởi vì hắn không thể tưởng tượng nổi nếu Nghiêm di nương thực sự là dì thì bao năm nay bà ấy đã phải chịu bao khổ rồi?
~
Hai khắc sau khi Tiêu Nguyên rời đi, Thẩm Ứng Thời cũng gọi tam đệ lại, chuẩn bị trở lại tiền viện.
Tiền viện bên kia, Tạ Lan Kiều nghe thấy muội muội tìm mình liền lập tức ra ngoài, nhưng vừa bước đến cửa Nguyệt Lượng thì phía sau lùm cây đột nhiên có một bóng người vụt qua, lúc Tạ Lan Kiều nhíu mày nhìn qua đó, đúng lúc nhìn thấy một vật bay qua, nàng lập tức tránh né theo bản năng, nhưng vừa lui được hai bước, vật kia liền nổ “Uỳnh” một cái.
Âm thanh dọa người, những hạt cát văng tới người nàng, nhưng may mắn trên người cũng không bị thương.
Tạ Lan Kiều không làm sao nhưng Anh Ca được Tạ Lan Âm phái tới truyền lời thì sợ tới mức ôm chặt lấy Nhị cô nương trốn sang một bên, không cẩn thận lại vấp chân khiến hai người ngã lăn ra đất.
“Ha ha ha, một đại nam nhân còn nhát như vậy!”, phía sau lùm cây có một thiếu niên tầm mười một mười hai tuổi chạy đến, cực kì vui sướng khi người gặp họa nhìn hai chủ tớ cười cợt, thấy Anh Ca nằm trên người Tạ Lan Kiều, cậu ta còn chậc chậc một tiếng, mở miệng nói mấy lời khó nghe, đầy vẻ ăn chơi trác táng.
Anh Ca bị chọc tức, đứng lên định bắt lấy cậu ta, “Ngươi là con cái nhà ai? Xem ta dạy cho ngươi một trận!”
Lý Trường Mậu làm xong chuyện xấu liền nhanh chân bỏ chạy.
Anh Ca đuổi theo, nhưng chưa chạy được vài bước, Tạ Lan Kiều đã nổi trận lôi đình vượt qua nàng, vừa chạy vừa phân phó, “Em đi tìm một sợi dây thừng đến đây!”
Anh Ca cắn môi, nổi giận đùng đùng đi tìm dây thừng, dám hù dọa Nhị tiểu thư của bọn họ, để xem hôm nay Nhị tiểu thư phạt nó thế nào.
Nàng đi rồi, Tạ Lan Kiều nhìn chằm chằm thiếu niên đang chạy phía trước, đáng tiếc nàng cũng chỉ là một cô gái, cho dù xuất môn nhiều nhưng cũng chưa từng rượt đuổi người nào, mắt thấy tên xú tiểu tử kia càng chạy càng nhanh, Tạ Lan Kiều cố ý phô trương thanh thế, gọi gã sai vặt bên kia đến hỗ trợ, sau đó thừa dịp Lý Trường Mậu quay đầu lại, liền mạnh mẽ nhào tới.
“Ngươi còn dám chạy!”, Tạ Lan Kiều thở hồng hộc bắt lấy cánh tay thiếu niên, muốn bắt cậu ta lại.
Lý Trường Mậu giãy dụa kịch liệt, như nghé con mới sinh, không thèm nhìn ngó gì lập tức đánh về phía người Tạ Lan Kiều, đánh không lại liền giật tóc của Tạ Lan Kiều, lập tức kéo rớt phát quan của Tạ Lan Kiều, giật được xong đang định cười thì chợt phát hiện vị ca ca này buông tóc xuống thì xinh đẹp giống như một cô nương vậy, lại nghe thanh âm của “hắn”…..
“Ngươi là nữ nhân sao?” Lý Trường Mậu há hốc mồm hỏi.
“Ta là cô nãi nãi của ngươi!”
Từ trước đến giờ Tạ Lan Kiều chưa từng tức giận như vậy, kéo thiếu niên về phía thân cây, hung hăng đập đầu cậu ta một cái, “Nói, ngươi là con nhà ai?”
Ngày đại hỉ của cháu gái mà thằng oắt này dám ném pháo trúc, chẳng may khiến người khác bị thương thì sao? Vừa rồi mới đánh cậu ta được mấy cái liền cảm giác đau đớn trên người do bị nó đạp, trong lòng Tạ Lan Kiều càng tức giận, hung hăng đập thêm mấy cái, “Mặc kệ cha ngươi là ai, đêm nay đừng nghĩ đến chuyện về nhà, ta sẽ treo ngươi lên cây, cho đến khi nào ngươi nhận sai thì thôi!”
“Đại tỷ tỷ, ta biết hắn!”
Thẩm Ứng Minh đã nhìn lén một hồi lâu, thấy Lý Trường Mậu bị phạt, cậu liền hưng phấn chạy tới, “Cậu ta là tiểu thiếu gia của tiền trang Lý gia!”
“Thẩm Ứng Minh, người đừng tưởng cha ngươi là Hầu gia mà ta không dám đánh ngươi!”, Lý Trường Mâu lắc lắc trừng cậu.
Thẩm Ứng Minh không thèm sợ cậu ta, chỉ vào cái cây trước mặt hét lên: “Vậy thì đem ngươi cột vào cái cây này!”
“Ứng Minh”, Thẩm Ứng Thời nhíu mày quát lớn Tam đệ.
Thẩm Ứng Minh hừ một tiếng, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh đại ca.
Tạ Lan Kiều đã nhận ra hai huynh đệ này, biết đây là khách quý của cậu, lại nhìn bộ dạng chật vật tóc tai bù xù của bản thân, thoải mái tự giễu: “Bắt một đứa nhỏ còn mất nhiều sức như vậy, đã khiến thể tử chê cười rồi”.
Cô nương mười lăm tuổi, mặc một thân nam trang, dáng người cao ngất như chi lan ngọc thụ*, mái tóc đen dài mềm mại tuôn rơi hơi rối, vài sợi tung bay theo làn gió, tự nhiên thoải mái, càng nổi lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mặt mày linh động, dáng vẻ xinh đẹp lại có chút phong tư cực kì tiêu sái.
*ý chỉ người tài giỏi, ưu tú
Thẩm Ứng Thời gật đầu, vốn định kêu Tam đệ tiếp tục đi về phía trước thì ánh mắt lại dừng lại trên mu bàn tay đáng ấn trên bả vai Lý Trường Mậu của nàng.
Nàng chảy máu.
Lý Trường Mậu nổi danh cả thành Tây An về độ ăn chơi hư hỏng, đột nhiên Thẩm Ứng Thời có chút lo lắng vị cô nương này sẽ phải chịu thiệt, do dự một lát liền đi qua: “Cô nương đi xử lý vết thương trước đi, ta sẽ đưa cậu ta đi gặp Lý lão gia”.
“Không cần!” Lý Trường Mậu lập tức ôm chặt lấy thân cây, ngửa đầu cầu xin Tạ Lan Kiều: “Tỷ tỷ, tỷ nhanh chóng trói ta lại đi!”
Phụ thân sợ nhất là quan lại, Thẩm gia lại là quan lớn nhất trong thành, nếu thế tử đưa cậu ta trở về, chắc chắn phụ thân sẽ cho rằng cậu ta đắc tội thế tử, về nhà còn không đánh ch.ết cậu ta chắc?
Lý Trường Mậu cực kì sợ hãi, nhìn Tạ Lan Kiều cầu xin.
Đứa bé trai này bộ dạng xinh xắn, giả bộ đáng thương càng khiến người ta mềm lòng, Tạ Lan Kiều có chút khó xử, sau đó đột nhiên nhớ ra, năm trước ngựa nhà bọn họ bị bỏ bã đậu, còn không phải do vị tiểu thiếu gia nhà họ Lý này gây ra hay sao?
Thù mới hận cũ bùng lên, Tạ Lan Kiều lập tức giao người cho Thẩm Ứng Thời, cảm kích nói: “Vậy làm phiền thế tử rồi”.
Đương nhiên nàng biết làm thế nào để Lý Trường Mậu chịu sự trừng phạt lớn nhất.
Thẩm Ứng Thời khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn Lý Trường Mậu: “Ngươi tự mình đi hay để ta dẫn ngươi đi đây?”
Lý Trường Mậu khẽ đảo mắt, chu miệng nói: “Ta tự đi”.
Thẩm Ứng Thời khẽ hất cằm về hướng phía trước.
Lý Trường Mậu chậm chạp đi qua hai người, vừa đi được ba bước, đột nhiên co chân bỏ chạy, thân hình vừa động mắt cá chân đã tê rần, thân thể bổ nhào về phía trước.
Tạ Lan Kiều khiếp sợ nhìn về phía bàn tay của nam nhân, hắn dùng hạch đào làm ám khí sao?
Thẩm Ứng thời phát giác ánh mắt của nàng, cảm giác như hắn là kẻ tham ăn lúc nào cũng mang hạch đào theo người vậy, có chút xấu hổ giải thích: “Lúc ra ngoài gia đệ có cầm theo một ít, bảo ta cầm cho nó”.
Tạ Lan Kiều nở nụ cười, nhìn Thẩm Ứng Minh lập tức đem công lao cướp về trên đầu mình, chắp tay với hai huynh đệ cáo từ: “Ta rời đi trước”.
Lần đầu tiên Thẩm Ứng Thời được một cô nương chắp tay hành lễ, ngơ ngác một lúc mới gật đầu, lúc hoàn hồn đã thấy cô gái xoay người rời đi.
“Vị tỷ tỷ này thật kỳ quái”, Thẩm Ứng Minh nhìn bóng lưng của đại tỷ tỷ, nhỏ giọng than thở, “Sao tỷ ấy lại mặc y phục của nam nhân nhỉ?”
Thẩm Ứng Thời cũng không quay đầu lại nhìn cô gái nhưng hắn cũng nhanh chóng đoán được thân phận của nàng.
“Đi thôi”, thu hồi ánh mắt, khuôn mặt Thẩm Ứng Thời không chút biểu cảm.