Chương 64: Cổ Nguyệt Minh Đao
Đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì một đám hơn chục thằng tóc xanh tóc đỏ, xăm trổ nửa mùa xuất hiện đi vào trong quán, trong đó có mấy thằng lúc nãy đá bóng, bọn kia chỉ chỉ ra chỗ đám Trần Thiên Nam đang ngồi, một thằng có vẻ đại ca dẫn cả đám sang bên này.
- Mẹ chúng mày, nãy vừa đá gãy chân thằng em tao, chúng mày tính thế nào đây?
- Ai gãy chân thì còn chưa biết đâu, tính vừa ăn cướp rồi la làng à anh trai.
Cả đám biết thừa thằng này lấy cớ nói chuyện, lũ kia chơi xấu toàn dũng sĩ diệt ống đồng không thành, thua sấp mặt hiện tại gọi người dở quẻ, đúng là bọn thiểu năng. Thằng An học dốt tính tình cũng không phải dạng vừa, lúc nhịn được thì nhịn lúc không cần nhịn thằng này trở mặt phát một.
"Bốp."
- Con mẹ mày dạy mày nói chuyện với bố mày thế à, tao tát vỡ mồm.
Thằng đại ca bên kia to con, cao phải một mét tám, cơ thể to như hộ pháp, vung tay tát thẳng vào má thằng An một cái, cả đám Trần Thiên Nam liền bật dậy sẵn sàng lao vào chiến, thằng An dơ tay cản lại sờ sờ lên mà nhìn thằng vừa đánh mình.
- Ông anh tính nóng quá nhở? Biết anh Hai chứ, hôm nay cho thằng em một câu trả lời thích đáng nếu không đừng trách thằng này độc ác.
Nghe thằng An nói bọn kia kiêng dè thành một đoàn, thằng đi đầu vừa đánh thằng An một cái vẻ mặt cũng cứng lại, ở khu này ai chả biết tiếng anh Hai, giang hồ máu mặt thật sự ở đây.
- Hừ về nói với anh Hai dạy dỗ cẩn thận chúng mày vào, lần sau không chỉ là một cái tát đơn giản đâu.
Thằng kia chỉ tay vào mặt thằng An rồi dơ tay vỗ vỗ nhẹ vào mặt thằng An thêm hai cái, quay người lườm cả đám sau đó nghênh ngang rời đi, qua chỗ bàn hai chị em Thương Thảo cùng Tuyết, Hà đang ngồi thì dừng lại dơ tay ra định sờ má Tuyết.
- Ô mấy em gái xinh thế nhỉ, cho bọn anh làm quen.
Tay còn chưa đến thì Hương Hà đã đứng dậy, bàn tay túm lấy tay thằng đại ca của nhóm kia vặn một cái bẻ quặt ra sau, chiều thức nối tiếp đầu gối tung lên một đòn vào giữa mặt thằng đại ca, hình thể Hương Hà chỉ cao đến gần vai đối phương, cơ thể nhỏ nhắn tựa như không có bao nhiêu sức lực, nhưng một đòn vừa rồi đánh cho thằng đại ca to cao phụt cả máu mũi mắt tối sầm lại ngã lăn ra đất ôm mặt mà lăn lộn.
- Đánh người yêu tao rồi tính cứ thế mà đi, làm gì đơn giản thế.
Cả đám thằng Tú cận, Lân, Quang há hốc mồm vô thức dơ tay cái về phía thằng An với ánh mắt khâm phục, cỡ này mà thằng An cũng tán đổ được thì đúng là trâu bò ngoại hạng.
- Mẹ con chó cái này.
Mấy thằng tóc xanh tóc vàng chỉ mặt rồi vung tay định tát Hương Hà, chị em Thương Thảo cũng bật lên cùng lúc tung chân đá thẳng vào mặt đối phương khiến cho thằng bé ngã văng về sau máu mũi máu mồm cũng phụt ra ngã lăn đè lên người thằng đại ca, bọn thằng Lân lại được một phen há hốc mồm trước võ nghệ của hai chị em Thương Thảo.
- Đánh.
Trần Thiên Nam cũng kéo theo đám thằng Quang lao vào mà quần chiến đấm túi bụi đám kia tới không biết trời trăng mây sao là gì nữa, đứa bị đánh gục đứa bỏ chạy cả đám nhìn nhau cười một cái rồi nhanh chóng trả tiền chạy ra xe nổ máy mà phóng về, ở lại lớ ngỡ là bị túm chứ chẳng chơi, thằng Tú cận cười hề hề đưa thêm chị chủ quán năm trăm coi như là đền bù, cũng không có tổn thất bàn ghế cốc chai gì nhưng mà vẫn nên bồi thường người ta, chị chủ nhận tiền cũng chỉ cười khen.
- Đánh hay lắm, cái lũ mất dạy chúng nó nhìn mà ngứa mắt...
Cả đám cùng một đường đi về lại cười nói về chiến tích của mình, thằng Quang bị một đấm vào mắt tím bầm miệng méo đi mà nói.
- Quả này về thì nát đít với ông già tao, mẹ nó đấm vào đâu không đấm lại đấm vào mắt, còn một bên tí nữa không khéo ông già đấm cho cân nốt...
- Ha ha, ông bô mày có hỏi thì cứ bảo con ngã vào nắm đấm chúng nó.
- Mẹ nó có phải mỗi mày đâu, tao cũng dính chưởng, ui đau...
Thằng Lân cũng dính chột pha, cả đám cười ầm lên nhìn hai thằng Quang Lân đau khổ như đớp phải phân, Tuyết ngồi đằng sau Trần Thiên Nam chọc chọc hắn nói.
- Anh em nhà cậu đánh nhau ghê thật, tớ nhìn Thương Thảo đánh nhau còn hơn cả đám con trai.
Trần Thiên Nam cũng chỉ biết cười trừ, hắn cũng không ngờ chị em Thương Thảo đánh ghê thật, đòn chân nhanh gọn chuẩn, không có mấy năm học võ không thể nào đánh được như vậy.
- Tớ không biết đánh nhau.
- Thôi đi ông tướng ạ.
Tiếng điện thoại vang lên Trần Thiên Nam cầm lấy điện thoại thì thấy cụ ngoại gọi, cả ngày nay không thấy cụ đâu hắn còn tưởng cụ đi rồi.
- Alo cụ.
- Lên đỉnh núi Nả đi.
Trần Thiên Nam ngớ người rồi xoa xoa cằm, cụ ngoại hẹn hắn đêm hôm lên đỉnh núi làm cái gì không biết, cũng không sợ người khác giả dạng cụ, vì với thực lực trâu bò của cụ ai mà cướp được điện thoại mà liên lạc với hắn cơ chứ, không nghĩ nhiều hắn mở cửa phòng nhẹ nhàng đi ra bên ngoài theo cửa hông, thân ảnh nhanh chóng lao vút đi bay lượn hòa mình vào trong màn đêm.
- Cụ.
Thấy cụ ngoại đứng nhẹ nhàng ở trên một ngọn cây cao đang đung đưa trong gió, trời hôm nay trăng treo cao trên đỉnh đầu không tròn mà khuyết, ánh sáng cũng đủ cho cảnh vật dễ nhìn, Trần Thiên Nam hạ xuống bên cạnh cụ ngoại, niệm lực vẫn duy trì trạng thái bay lượn.
- Ừ tới rồi à, cầm lấy cái này.
Lê Khải đưa cho Trần Thiên Nam một thanh đao màu tím đen, trong bóng tối nhá nhem thân đao còn tản ra một thứ ánh sáng màu tím kì ảo, thân đao chỉ có một bên lưỡi, sống đao có chút lượn sóng, chuôi đao dài đen có những vòng tròn nhỏ, chỗ nối giữa thân và chuôi được chế tác giống như một chiếc cánh đang xòe ra, Trần Thiên Nam nhìn có chút tương tự với thanh đao của tướng Master Yi Cổ Kiếm Tông Sư.
- Đây là?
- Cổ Nguyệt Minh Đao.
Trần Thiên Nam nghe cụ ngoại nói rồi nhận lấy thanh đao một cảm giác nặng nề lạnh lẽo bao phủ từ bàn tay lan ra khắp cơ thể, một cố cảm giác sát phạt hiện lên trong tâm trí của hắn.
"Sát khí thật mạnh, không biết là bao nhiêu người đã ch.ết dưới đao này."
- Giữ gìn sử dụng cẩn thận.
- Cụ cho chắt?
- Ừm, cũng nên có thứ phòng thân vừa tay.
Trần Thiên Nam yêu thích không buông Cổ Nguyệt Minh Đao trong tay, hắn coi như là thích đao, chơi liên minh hầu như chọn những con tướng dùng đao để chơi, Lê Khải nhìn Cổ Nguyệt Minh Đao trong tay Trần Thiên Nam không có phản kháng liền thở phào, đao này không phải ai cũng có thể dùng.
Vạn vật có linh đao kiếm cũng vậy, ở một mức độ nào đó đao kiếm...cũng sẽ sinh ra ý thức của chúng, với những điều kiện cực kì hà khắc, cũng như yếu tố ngoại vật tác động, từ xưa đến nay những tồn tại như vật được gọi là những thanh thần binh lợi khí, Cổ Nguyệt Minh Đao được Lê Khải lấy ra từ trong một ngôi cổ mộ hồi còn trẻ, một đường thập tử nhất sinh mới may mắn thoát ra khỏi cổ mộ mà không ch.ết, từ đó Cổ Nguyệt Minh Đao theo Lê Khải đã có thời gian mấy chục năm, đáng tiếc Lê Khải thuần tu kiếm đạo, đối với đao vẫn khó thuận tay, có thể dùng nhưng uy lực không lớn.
- Trở về đi, cụ có việc rời đi.
- Vâng cụ.
Trần Thiên Nam thoáng một cái đã không thấy bóng dáng cụ ngoại đâu, hơi nheo mắt nhìn thanh đao trong tay miệng lẩm bẩm.
- Từ giờ gọi tắt mày là Cổ Nguyệt, gọi dài tốn nước bọt.