Chương 65: Quỷ Đao
Cổ Nguyệt trong tay Trần Thiên Nam nổi lên màu tím quỷ dị rồi thân thể lắc lư, Trần Thiên Nam nhíu chặt lông mày lại khi cảm nhận được bàn tay đang nắm chuôi đao bị vạch ra một vết rách, máu tươi đang chảy ra.
- Con mẹ nó thanh đao này có ma.
Trần Thiên Nam bị Cổ Nguyệt hút máu sợ hãi muốn vứt đao nhưng không được, thanh đao cứ như keo 502 dính chặt lấy bàn tay Trần Thiên Nam, thân đao lắc lư càng ngày càng dữ dội, hắn nhìn mà sợ hết hồn lẩm bẩm.
- Cụ ngoại đừng có hại thằng chắt đấy nhé, có thành ma chắt cũng bắt cụ theo.
Trần Thiên Nam mặt trắng bệch, cảm giác máu trong người cứ như thủy triều bị rút đi, không thể chờ ch.ết Trần Thiên Nam điều động Nam Thiên Chiến Giáp lao ra vết thương ngăn cản Cổ Nguyệt, điều quỷ dị phát sinh Nam Thiên Chiến Giáp bị Cổ Nguyệt nuốt chửng, chẳng mấy chốc số lượng chiến giáp mà hắn có thể điều động đã bị nuốt sạch, mặt Trần Thiên Nam xám xịt lại thầm kêu khổ, không biết cụ ngoại đưa cho hắn thanh quỷ đao gì nữa không biết, đầu váng mắt hoa tưởng phải bị hút thành thây khô thì Cổ Nguyệt run lên một trận như kiểu vui sướng.
- Mẹ nó, cuối cùng cũng thôi.
Trần Thiên Nam rơi như chim từ ngọn cây xuống đất cắm mông ngồi bệt xuống dựa vào thân cây thở hổn hển, hắn quăng luôn Cổ Nguyệt sang một bên ánh mắt kiêng dè, với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong giới tiểu thuyết mạng, hắn biết những thứ mà hút máu tám chín phần chẳng phải thứ tốt lành, dùng nhiều có khi phản lại chủ nhân, bị một thanh đao hại ch.ết Trần Thiên Nam nuốt không được, hắn cảm thấy ch.ết như vậy quá lãng xẹt.
Nghỉ ngơi một lúc đã đỡ chóng mặt Trần Thiên Nam mới lồm cồm bò dậy lặng người nhìn Cổ Nguyệt, đao này quỷ dị nhưng nói thật đúng là vừa tay, dùng thì sợ mà không dùng thì tiếc, hắn bây giờ mới hiểu cái cảm giác biết là thứ độc hại nhưng lại có cảm giác gây nghiện nó như thế nào.
- Sợ chó gì, cùng lắm mang về phòng treo làm vật trưng bày, cũng không thể vứt được, dù sao là đồ cụ đưa.
Niệm lực vừa động Cổ Nguyệt đã lao lại trong tay, không thấy có phản ứng hắn mới thở phào, vết rách ở tay đã lành lại, cơ thể hắn tốt hơn nhiều so với người thường, vết rách chỉ trong mấy phút liền lành hẳn, Trần Thiên Nam nhìn Cổ Nguyệt lông mày cau lại, thanh quỷ đao này rõ ràng còn hấp thu hết Nam Thiên Chiến Giáp của hắn, đấy là một tầng bảo mạng của hắn, lần trước không có chiến giáp bảo vệ bộ vị yếu hại hắn đã bị một dao chọc cho lòi ruột rồi, không thể nào cứ thế mà mất được, muốn liên kết cũng khó khăn lâu lắm còn chưa có thêm ít nào.
- Thu.
Trần Thiên Nam quát một tiếng thử điều động Nam Thiên Chiến Giáp, quả nhiên có phản ứng sau đó hắn trợn mắt trừng trừng mà nhìn, Cổ Nguyệt từ mũi đao cứ thế tan ra hóa thành một đám bụi như thủy triều hướng về cơ thể hắn chui vào từ lỗ chân lông, hắn mặt ngu ra liền dừng lại, nhìn thanh đao đã mất đi mũi đao, Trần Thiên Nam không biết phải làm như nào, nghĩ một hồi hắn thử đảo lại quá trì.
- Ngưng.
Quả nhiên mũi đao Cổ Nguyệt liền từ từ ngưng tụ, Trần Thiên Nam há hốc cả mồm mà ngây người nhìn, Nam Thiên Chiến Giáp bị Cổ Nguyệt hấp thu không ngờ lại sinh ra tác dụng trâu bò như vậy, lúc trước hắn dám khẳng định đao này không thể thu vào người, là một vật rắn đặc có hình dạng, không ngờ hấp thu Nam Thiên Chiến Giáp xong lại thành ra như vậy, hắn cười hớn hở không thôi, đem toàn bộ Cổ Nguyệt thu vào trong người, cảm giác không có gì khó chịu mới nhảy chân sáo chạy về nhà.
- Đúng là quỷ đao, đồ tốt hà hà...
Ngày hôm sau ngủ tới li bì, chị em Thương Thảo phải chạy vào dựng hắn dậy.
- Ối anh ơi, muộn học đến nơi rồi còn ngủ.
- Thương đấy à, ừm anh mệt quá.
- Em là Thảo.
- À à đợi anh với, chở anh đi nay anh mệt.
Thảo nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Thiên Nam gật gật đầu, hắn nhanh chóng mặc quần áo chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó chào ông bà cô chú rồi đi học, Thảo chở Trần Thiên Nam bằng con xe của hắn, còn Thương đi một mình chạy qua chỗ nhà Tuyết, cả bốn vi vu trên đường Trần Thiên Nam muốn ngã chổng vó cứ lắc la lắc lư trên xe, Thảo thấy hắn như vậy quay lại nói.
- Anh Nam bám vào em đi, anh có sao không hay nghỉ đi viện, em thấy anh như kiểu sắp đi đến nơi rồi.
Trần Thiên Nam nghe con em nói vậy thì đớp đớp vào ngụm không khí nói.
- Thôi không sao đâu, anh đến trường xuống phòng y tế nghỉ một lúc.
Trần Thiên Nam gục đầu vào người con bé Thảo cứ thế mà đến trường, tới trường hắn xin xuống phòng y tế, nhìn mặt Trần Thiên Nam trắng như tờ giấy chị gái phụ trách y tế của trường sợ hết hồn.
- Em sao đấy? Mệt quá thì nên đi viện.
- Không sao đâu chị, em thiếu chút máu ấy mà, chị có thuốc bổ không cho em mấy viên.
- Ở đây chỉ có thuốc cảm với đau bụng thôi, để chị đi mua cho.
Trần Thiên Nam cảm ơn chị gái cũng như móc tiền đưa cho chị nhờ mua thuốc, sau khi uống mấy viên thuốc bổ thì hắn trèo giường ngủ li bì, đến khi bị lay tỉnh hắn mới khó khăn mở mắt.
- Về thôi anh, về nhà nghỉ.
Trần Thiên Nam cũng không biết là Thương hay Thảo gọi hắn dậy, gật đầu rồi đi ra cổng trường trước, mới ngủ có một cái đã đến trưa luôn, buổi học này coi như cúp học có lí do.
- A thằng chó, qua nhảy đâu nay nhìn yếu thế?
Thằng Lân phi xe lại cà khịa Trần Thiên Nam, mấy thằng Tú cận, Quang cũng chạy lại quan tâm y chang thằng Lân.
- Đại ca tối qua vụt em nào này nhìn khiếp thế.
- Hay là quả Jav anh em họ và cái kết.
- Tao lạy chúng mày, để cái đầu nó sáng tí hộ tao, thiếu máu.
Trần Thiên Nam suýt chút nữa phải quỳ lạy ba con hàng nó hợp xướng với nhau, đã thiếu máu thì chớ nghe ba thằng nó nói còn muốn phun luôn ngụm máu ra ngoài.
- Về thôi anh.
Xe dừng lại bên cạnh Trần Thiên Nam, hắn ngồi lên mấy thằng kia lại được đà nói cố.
- Thảo đưa anh rể về cẩn thận nhé.
- Ơ sao lại anh rể?
Thảo nghi hoặc hỏi thằng Lân, thằng bé Lân đỏ mặt e thẹn nó lí nhí.
- Thì mình với Thảo là người một nhà, mình gọi Nam là anh rể là đúng còn gì.
Thấy con em còn ngơ ngác như bò lạc Trần Thiên Nam đế vào một câu.
- Nó muốn lấy em làm vợ đấy.
Thảo gương mặt xinh đẹp nghe vậy quay sang nhìn thằng Lân cười lộ ra cặp răng duyên của mình, thằng Lân thấy Thảo cười với mình tim cứ đập phành phành.
- Lân với con cóc rất giống nhau.
Thằng Tú cận với thằng Quang trái phải vỗ vỗ vai thằng Lân mặt đang héo hơn cả quả táo tàu an ủi.
- Cái Thảo nó nói đúng đấy!
- Không cầu đau khổ, sự thật đôi khi khó nghe nhưng mà mặt mày nhìn giống con cóc thật ha ha...
Trần Thiên Nam cũng tí nữa cười phun máu, hắn biết Thảo ở nước ngoài nhiều năm dùng từ nhiều lúc còn na na bên Tây bên Tàu, chưa hiểu hết ý nghĩa thâm sâu của tiếng Việt, bên đấy chủ yếu dùng tiếng Anh giao tiếp, bố mẹ có dạy tiếng Việt cho hai chị em nhưng cũng không hoàn toàn hiểu được hết ý nghĩa từ ngữ, nhiều lúc người Việt chính cống còn chẳng hiểu hết ý nghĩa của chúng, nói gì tới kẻ nửa mùa như chị em Thương Thảo.
- Ớ anh Nam, sao mặt Lân nhìn lạ thế, con cóc kêu rất hay mà.
- Ờ ờ rất hay.
Thằng Lân ở phía sau như ngỗng ỉa dựa đầu vào bờ vai vững chắc, thoang thoảng có mùi hôi nách của thằng Quang mà sụt sịt.
- Tao sẽ để Thảo thấy vẻ đẹp của tri thức, tao sẽ dùng vẻ đẹp ấy rước nàng về nhà, nhất định...