Chương 13

Editor: Khanh Khanh
Beta: Amelie.Vo
—————
Không phải Lục Giai Ân không thể chấp nhận việc thỉnh thoảng thân mật trước mặt người khác, nhưng không phải trong hoàn cảnh này.
Bị bất ngờ kéo xuống nước khi cô chưa sẵn sàng, bị cưỡng hôn trước mặt những cô gái gần như không quen biết.


“Em lạnh.” Lục Giai Ân nhìn Tần HIếu Tắc, thở dồn dập.
Môi Tần Hiếu Tắc vẫn mơn trớn trên môi cô, giọng điệu lãnh đạm: “Hôm nay trời không lạnh.”
“Nhưng em không thích như vậy.” Giọng Lục Giai Ân có chút run rẩy.
Cô thật sự không vui, nhưng cũng không thể lớn tiếng cáu giận ở đây.


Tần Hiếu Tắc nhướng mắt, cuối cùng cũng phát hiện ra Lục Giai Ân có gì đó không ổn.
Anh đưa tay lau khóe mắt đẫm lệ của cô, nhíu mày: “Sao em lại khóc?”
Đôi tay ướt sũng nước của anh càng lau càng làm cho mắt cô đỏ hơn.
Lục Giai Ân hít một hơi thật sâu, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.


“Em lạnh.” Cô nhẹ giọng nói.
*
Lúc Lục Giai Ân quấn khăn tắm bước vào nhà cùng Tần Hiếu Tắc, mọi người trong nhà đang hát karaoke.
Nhìn thấy họ, mọi người đều dừng hát, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người họ.
Trong phòng chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ ti vi.


Thi Tĩnh là người đầu tiên phản ứng, bước nhanh đến.
“Làm sao vậy? Rơi xuống nước à? Mau lên lầu tắm rửa đi.”
Váy Lục Giai Ân ướt sũng, nước rơi tí tách xuống sàn nhà.
Mặt cô đỏ bừng, nói lời “xin lỗi” rồi bước nhanh lên lầu.


Giày của cô đã ướt sũng, để lại những dấu chân loang lổ trên sàn.
Khi đến cầu thang, Lục Giai Ân cởi giày, đi chân trần lên lầu hai.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay một bộ quần áo khác.
Lúc đi ra, Lục Giai Ân cảm thấy tâm trạng đỡ hơn đôi chút.


available on google playdownload on app store


Cô xuống lầu tìm Thi Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Chị ơi, tối nay chị có quay về trường không?”
Thi Tĩnh gật đầu.
Mắt Lục Giai Ân sáng lên: “Vậy em có thể đi nhờ xe chị về được không?”
Nếu đi lúc này, cô có thể vừa vặn kịp về đến ký túc xá trước giờ đóng cửa.


Nếu ký túc xá đóng cửa, cùng lắm cô sẽ ngủ tạm ở phòng vẽ một đêm. 
“Việc này…” Thi Tĩnh ngập ngừng nhìn Tần Hiếu Tắc đang đứng sau lưng cô.
“Lục Giai Ân, em có ý gì?” Tân Hiếu Tắc nhíu mày, lạnh lùng hỏi.


Anh thấy cô xuống lầu thì vội đi tới, nhưng không ngờ cô thậm chí chẳng thèm nhìn đến anh.
Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn anh: “Em muốn quay lại trường. Ngày mai em còn phải vẽ tranh.”
Bức tranh kia cô đang vẽ dở, cô muốn ngày mai hoàn thành nốt. 


Tần Hiếu Tắc giận dữ cười một tiếng: “Em là bạn gái anh, muốn đi thì cùng đi!”
Lục Giai Ân cắn môi dưới, lắc đầu.
“Em muốn quay về trường.”
Đi cùng anh, không tránh khỏi phải về nhà cùng anh.
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng nào.
Sắc mặt Tần Hiếu Tắc lộ vẻ không vui, mím chặt môi.


Thi Tĩnh đưa mắt nhìn hai người, lên tiếng hòa giải.
“Tôi nghĩ hôm nay Giai Ân hơi mệt, để tôi đưa em ấy về trường nghỉ ngơi.”
Tần Hiếu Tắc bình tĩnh nhìn chằm chằm Lục Giai Ân, bờ vai anh căng cứng. 
“Lục Giai Ân, anh hỏi em lần cuối, em có đi cùng anh không?” Anh trầm giọng hỏi.


Lục Giai Ân mím môi lắc đầu.
Tần Hiếu Tắc mất hết kiên nhẫn, lập tức xoay người rời đi.
Tài xế lái xe đã chờ sẵn ở cửa, trong sân rất nhanh truyền đến tiếng khởi động xe ô tô.
Thi Tĩnh chờ tiếng xe kia biến mất, sau đó quay đầu nhìn Lục Giai Ân.
“Chúng ta đi thôi.”


Lục Giai Ân gật đầu: “Em cảm ơn chị.”
*
Trên đường về trường, cả hai im lặng rất lâu. 
Trăng vàng sáng tỏ, gió thổi hiu hiu.
Thi Tĩnh nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Lục Giai Ân, nhẹ nhàng nói: 
“Em nói đúng, Tần Hiếu Tắc đúng là rất trẻ con.”


Cô đã biết chính Tần Hiếu Tắc đã kéo Lục Giai Ân xuống nước sau đó còn cưỡng hôn.
Đúng là trẻ trâu!
Lục Giai Ân yên lặng lắng nghe, khuôn mặt xinh đẹp, mũi cao thanh tú. 
Thi Tĩnh hé môi: “Thật ra thì…”
“… Chị à.” Lục Giai Ân đột nhiên nói.


Cô quay lại nhìn Thi Tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng.
“Ba năm trước có phải chị là người gửi email nặc danh cho em không?”
Thi Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn Lục Giai Ân: “Email gì?”
Xe tiến vào nội thành, khung cảnh ban đêm dần trở nên nhộn nhịp và náo nhiệt hơn.


Lục Giai Ân quay đầu lại: “Chị à, em biết là chị.”
Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng mềm mại, nhưng trong lòng Thi Tĩnh lại có chút chột dạ.
Cô nắm chặt tay lái, bình tĩnh nói: “Chị thực sự không biết email gì.”
Lục Giai Ân dừng một chút rồi nhoẻn miệng cười.


“Vậy cứ coi như không biết đi, không sao đâu ạ.”
Câu nói kết thúc, không khí trong xe lại trở nên yên ắng. 
Rẽ phải phía trước sẽ đến cổng Bắc của Học viện Mỹ thuật Bình Thành. 
Thi Tĩnh gõ nhẹ hai ngón tay trên vô lăng, suy nghĩ xem nên nói chuyện gì.


“Bọn em cãi nhau vì chuyện tối nay à? Em đừng tin lời Tần Hiếu Tắc nói rằng mình chưa bao giờ tỏ tình thất bại. Theo chị được biết, suốt những năm phổ thông cậu ấy chưa từng tỏ tình với ai. Em cũng biết đấy, cậu ấy là người tự cao tự đại, mắt cao hơn đầu. Cho nên…”


Biển hiệu Học viện Mỹ thuật Bình Thành hiện ra trước mắt, Thi Tĩnh thấy vậy thì ngừng không tiếp tục nói nữa.
Lục Giai Ân quay sang Thi Tĩnh, chân thành nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn chị. Không biết chị đã biết chưa, em định năm sau đi du học.”
Thi Tĩnh sửng sốt: “Sao cơ?”


Lục Giai Ân cong môi: “Dựa vào những gì chị biết về anh ấy, chị thấy bọn em…”
Cô dừng lại một chút, sau đó lắc đầu: “Thôi bỏ đi, dù sao thì em cũng cảm ơn chị ạ.”
“Không quan trọng là ba năm trước hay là vừa mới đây, nguyên nhân vì sao chị làm vậy cũng không còn quan trọng nữa.”


Cô lại cười: “Em xuống xe đây, tạm biệt chị ạ.”
Thi Tĩnh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Lục Giai Ân rời đi.
Chiếc váy vàng nhạt tung bay trong gió, eo và chân cô thon mảnh như thể có thể bị gió thổi bay.
Trong thùng xe tối tăm, Thi Tĩnh nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình.
Thình thịch. Thình thịch.


Từng nhịp từng nhịp, rất rõ ràng.
*
Lục Giai Ân về đến nơi đúng lúc ký túc xá chuẩn bị đóng cửa. 
“Cậu về rồi đó à! Tớ còn tưởng là cậu không về nữa chứ.”


Trâu Dư có chút kinh ngạc, vốn dĩ ngày thường vào giờ này Lục Giai Ân đã đi ngủ rồi. Nếu mười giờ cô vẫn chưa về ký túc có nghĩa là cô sẽ không về nữa.
Lục Giai Ân đáp lại một tiếng rồi treo túi xách lên, thay đôi giày đã bị ướt sũng. 


Lúc quay người lại cô mới phát hiện hôm nay là ngày hiếm hoi phòng ký túc của cô có mặt đầy đủ cả bốn người.
Mục Khả và Trâu Dư đều là người địa phương, bình thường họ không qua đêm ở ký túc xá. 


“Ngày mai các cậu đi gặp giảng viên à?” Thấy Mục Khả đang mở tệp tài liệu word trên máy tính, Lục Giai Ân hỏi.
Mục Khả và Trâu Dư đều học chuyên ngành lý luận lịch sử nghệ thuật, nếu hai người cùng ở lại ký túc xá thì khả năng cao là có việc đột xuất. 


“Thông minh!” Mục Khả búng tay một cái.
Cô ấy bực bội đóng máy tính xách tay rồi vò đầu bứt tai: “Không làm nữa, ngày mai ch.ết là cùng chứ gì.”
Trâu Dư cười nhạo: “Hai ngày trước người nào đã nói phải chăm chỉ học hành để lập nghiệp nhỉ?”


“Không phải là vì tớ bị kích thích khi thấy ảnh chụp chung của Thi Tĩnh và một chuyên gia đầu ngành à? Tớ phát hiện là họ có chút bối cảnh nha.” Mục Khả vừa lướt điện thoại vừa nói.
Trâu Dư tò mò: “Bối cảnh gì?


Mục Khả: “Tớ cũng chỉ là nghe từ các bạn cùng lớp nói, cô ấy quen biết La Hàm – nhà sáng lập Trung tâm Triển lãm Nghệ thuật Thanh Hàm. La Hàm vừa là một danh họa vừa là thành viên của Hiệp hội Mỹ thuật, quen biết không ít người.”
Trâu Dư gật đầu: “Ồ, hóa ra là vậy.”


Bọn họ học chuyên ngành này, sau khi tốt nghiệp có thể tìm việc tại các phòng trưng bày, triển lãm nghệ thuật. Sự nghiệp nhìn bề ngoài hào nhoáng cao sang, nhưng thực tế thì thu nhập không cao. Ở một thành phố lớn như Bình Thành, đa phần người làm nghề này đều là thế hệ sau của những gia tộc giàu có. 


Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Thi Tĩnh cũng có chút bối cảnh. Đã vào trong vòng này thì cũng phải học được chút phong thái bình thản, nếu không sẽ mãi chẳng thể nào yên lòng.
Lục Giai Ân ngồi khoanh chân nghe hai người họ nói chuyện, ánh mắt rũ xuống.


Cô bạn Dương Ưu vốn vẫn đang yên lặng bỗng nhiên nhìn về phía Lục Giai Ân: “Đúng rồi Giai Ân, cậu đã xem website của trường chưa?”
Lục Giai Ân lắc đầu: “Làm sao vậy?”


Dương Ưu: “Đã có danh sách ứng viên xét tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh của trường. Tớ đoán là cậu chắc chắn có mặt trong đó.”
Lục Giai Ân hơi giật mình.


Khoảng thời gian này cô đang dồn sự chú ý cho việc chuẩn bị đi du học, không để ý mấy đến việc nghiên cứu sau đại học tại trường. Cô không nghĩ tới rằng mình “vô tình vùi liễu, liễu thêm xanh.” (1)Xuất phát từ câu thơ: “Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở
vô tình vùi liễu liễu xanh um” 


Ý nghĩa: việc muốn làm thì không thành, việc không muốn làm thì lại đạt được.
“Cũng bình thường mà, Lục Giai Ân học giỏi như vậy, lại giành được nhiều giải thưởng mỹ thuật, chắc chắn sẽ có được suất này.” Mục Khả nói.
Trâu Dư nhíu màu: “Nhưng mà Giai Ân muốn đi du học mà.”


Cả ba đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt họ hiện lên bốn chữ to đùng “Làm sao bây giờ?”


Lục Giai Ân mím môi, thành thật nói: “Tớ còn muốn nghiên cứu Mỹ thuật Phật giáo nữa.” (2) (phiên âm piyin – fu mei) – Mỹ thuật Phật giáo – là một chuyên ngành Mỹ thuật chuyên sâu, chuyên nghiên cứu về lịch sử và chuyên môn mỹ thuật, kiến trúc Phật giáo. Hầu hết các trường Đại học lớn ở Châu Âu và Mỹ đều có chuyên ngành này (Lúc đầu mình nghĩ chắc chỉ có các nước phương Đông như Ấn Độ, Trung Quốc là có thôi, nhưng không ngờ các nước Châu Âu lại nghiên cứu kỹ như vậy, còn có cả chuyên ngành nghiên cứu sâu, đúng là đọc sách học được nhiều thứ mà, cảm thấy rất có giá trị ^^)Trước kia khi chưa có ý nghĩ đến việc này thì không để ý. Nhưng khi đã nghĩ đến rồi thì mong muốn được đi du học càng thôi thúc cô hơn.


Bên kia ba người lại trố mắt nhìn nhau, rồi cùng hiểu ra vấn đề. Rốt cuộc thì những khóa trước đã có không ít người từ bỏ việc tiếp tục làm nghiên cứu sau đại học tại trường để đi du học nước ngoài.


“Thế thì sẽ còn một chỗ cho chuyên ngành tranh sơn dầu của chúng ta rồi.” Dương Ưu cười, chuyển chủ đề: “À đúng rồi, tớ vừa thấy trong diễn đàn nói tháng mười có một chương trình vẽ tranh tường trực tiếp, cậu có tham gia không?”
Lục Giai Ân cúi đầu xuống gối, từ từ nói.


“Tớ sẽ xem lại lịch trình một chút, nếu rảnh tớ sẽ tham gia.”
“Thật ư Lục Giai Ân? Cậu phải đăng ký tham gia triển lãm nghệ thuật, vẽ tranh tường, lại còn làm luận văn tốt nghiệp, học tiếng Ý nữa. Cậu đúng là siêu nhân mà.” Trâu Dư cảm thán hô lên.


Đều là sinh viên năm cuối, cô và đám bạn cùng khóa đều vô cùng nhàn nhã. 
Vậy mà Lục Giai Ân lại bận đến chóng mặt như vậy?
“Chưa hết đâu.” Dương Ưu nhìn theo bóng lưng Lục Giai Ân đùa giỡn: “Cậu ấy còn tập tành giữ gìn sức khỏe và yêu đương nữa cơ.”


Lúc Lục Giai Ân quay lại, cô đã thay một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, tóc buộc cao lên, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng.


“Tớ đã gần như hoàn thành bức tranh cho triển lãm mỹ thuật, mình còn chưa biết liệu có được chọn hay không mà.” Cô nhẹ nhàng giải thích: “Trước đây tớ cũng đã học qua một chút tiếng Ý rồi, vẫn còn nhớ chút chút.”


Mục Khả thở dài: “Lục Giai Ân đúng là điển hình của con nhà người ta mà. Nếu tớ được như cậu ấy chắc ba mẹ tớ sung sướng đến mức bắn đại bác ăn mừng mất.”
Lục Giai Ân bật cười rồi tự leo lên giường.
Cô đeo nút bịt tai, nhẹ nhàng ngay ngắn mở chiếc chăn bông rồi nằm xuống.


Trần Dư đưa mắt thấy cô đã nằm xuống, gật đầu với Mục Khả: “Cậu nói đúng.”
Lục Giai Ân có thói quen ngủ sớm nhưng chưa bao giờ cô yêu cầu những người còn lại phải tắt đèn đi ngủ theo. 


Phòng ký túc vẫn bật đèn thì cô sẽ đeo bịt mắt, những người khác vẫn trò chuyện thì cô sẽ yên lặng đeo nút bịt tai.
Mỗi sáng sớm, cô lặng lẽ thức dậy, nếu cô muốn đọc sách thì sẽ lặng lẽ ra ngoài đọc sách. 


Vì vậy, trong suốt ba năm ở cùng nhau, họ chưa bao giờ nảy sinh mâu thuẫn, mặc dù thói quen học tập và nghỉ ngơi của họ đều rất khác nhau.
Nếu có giải thưởng bạn cùng phòng tốt nhất, Trâu Dư chắc chắn là người đầu tiên trao giải này cho Lục Giai Ân.
*


Đeo nút bịt tai vào Lục Giai Ân cũng không biết các bạn cùng phòng đang hết lời khen cô sau lưng.
Cả tối nay xảy ra nhiều việc như vậy cô thực sự mệt mỏi, vừa lên giường đã chợp mắt ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng.


Lục Giai Ân nghĩ đến bức tranh còn đang dang dở thì không còn bận tâm nữa. 
Trời có vẻ âm u, Lục Giai Ân ăn sáng xong thì mang theo cây dù đến phòng vẽ. 
Cho đến khi cô hoàn thành bức tranh thì trời đã xế chiều.


Cơn mưa âm ỉ từ tờ mờ sáng cuối cùng cũng đã trút xuống khiến sắc trời mờ mịt mênh mông.
Khách quan mà nói, Lục Giai Ân rất hài lòng với bức tranh của mình. 
Màu sắc, đường nét, tỉ lệ, thậm chí cả biểu cảm. 


Ở bên nhau gần ba năm, cô hiểu rõ từng đường nét cơ bắp và tỉ lệ cơ thể của Tần Hiếu Tắc. 
Anh không phải là một người mẫu thích hợp để vẽ tranh, nhưng anh lại là một người mẫu hoàn hảo.


Anh là biểu trưng cho sự thiên vị của tạo hóa, đường nét khuôn mặt cũng như dáng người đều thực sự hoàn hảo.
Chỉ nhờ bức tranh này mà đã có vài người bạn cùng lớp chạy đến hỏi cô soái ca này là ai.


Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Lục Giai Ân thẫn thờ nhìn Tần Hiếu Tắc trong tranh, nhìn đến ngơ ngẩn. 
Người trong bức tranh đang tung người nhảy lên, tay cầm trái bóng, chân co lên cao, tư thế đang chuẩn bị ném bóng vào rổ.
Mái tóc anh tung bay lộ ra khuôn mặt căng tràn năng lượng tuổi trẻ.


Lục Giai Ân ho khan vài tiếng, mở bình giữ nhiệt nhấp mấy ngụm trà gừng. 
Cô nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng theo những hạt mưa mà mềm nhũn. 
Bức tranh này hẳn là rất nên tặng cho anh, nhưng Lục Giai Ân có chút không chắc liệu mình có muốn tặng cho anh nữa hay không. 


Mối quan hệ của họ ngay từ đầu đã không trong sáng. 
Trên thực tế, trong lòng họ đều hiểu rõ mối tình kỳ lạ này có ý nghĩa như thế nào đối với họ.
Hôm nay Tần Hiếu Tắc vì một chuyện cỏn con mà đã làm lớn chuyện lên như vậy, ngày mai thì sẽ thế nào?


Lục Giai Ân có thể khẳng định rằng khi cô ra nước ngoài, hai người bọn họ sẽ suốt ngày cãi vã vì nhiều chuyện nhỏ nhặt khác.


Tần Hiếu Tắc là người hiếu thắng, mà nếu cô đi du học ở nước ngoài, với khoảng cách xa xôi, khả năng chủ động giải quyết các vấn đề giữa hai người cũng không còn dễ dàng nữa.
Khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn.
Lục Giai Ân bỗng có chút hoang mang. 


— Liệu họ có nên tiếp tục ở bên nhau?






Truyện liên quan