Chương 14
Editor: Mèo Lười
Beta: Amelie.Vo
Ngoài trời vẫn đang đổ mưa tầm tã, trên đường trở về từ phòng vẽ Lục Giai Ân cảm thấy người mình đang hơi sốt.
Cô cũng không nói với ai trong phòng mà chỉ lẳng lặng uống thuốc hạ sốt rồi đắp chăn mà ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ có Dương Ưu đang ngồi chơi game trong phòng.
Lục Giai Ân mơ màng cầm lấy điện thoại lên xem, mới nhận ra đã hơn tám giờ.
Cả đồng hồ báo thức lẫn đồng hồ sinh học của cô thế nhưng đều không hoạt động.
Lục Giai Ân đỡ trán ngồi dậy, Dương Ưu bị tiếng động sột soạt phía sau làm cho giật mình.
“Hôm nay cậu có muốn đến phòng vẽ nữa không? Tớ sẽ đi cùng với cậu.”
Dương Ưu ngẩng đầu nhìn Lục Giai Ân, khẽ sửng sốt: “Sao mặt cậu lại đỏ thế này?”
Lục Giai Ân đang gấp chăn bông, nghe Dương Ưu nói thì vô thức đưa tay lên sờ trán của mình.
“Tớ đi đo nhiệt độ.” Giọng của cô rất điềm tĩnh và trấn định, bản thân cô cũng đã nắm chắc được tám chín phần sẽ phải bị sốt.
Lúc đứng dậy, một trận choáng váng bất ngờ ập đến.
Lục Giai Ân khẽ thở dài, vừa đánh răng vừa kẹp nhiệt kế dưới nách.
“Bao nhiêu độ?” Dương Ưu đứng sau lo lắng hỏi.
Lục Giai Ân nhổ nước súc miệng, rồi lấy nhiệt kế ra soi bên dưới ánh đèn.
“38.7.”
“Sao lại cao thế này!” Dương Ưu lập tức trở nên khẩn trương, “Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn đến bệnh viện khám không?”
Sắc mặt Lục Giai Ân ửng hồng, ánh mắt cũng không còn minh mẫn như ngày thường mà trở nên mơ màng hơn.
“Tớ cảm thấy hơi lạnh.” Cô nhẹ nhàng phân tích tình của bản thân: “Nhiệt độ cơ thể có thể sẽ còn tăng nữa. Tớ sẽ đến phòng y tế của trường để truyền một ít nước biển vậy.”
“Cậu vẫn định đến phòng y tế của trường sao hả? Không phải là cậu không biết trình độ chuyên môn của trường chúng ta chứ.” Dương Ưu cuống quýt.
Lục Giai Ân hiện tại trông thật yếu ớt, chân dường như không thể trụ được thêm nữa.
“Nhanh thay quần áo, tớ đi bệnh viện truyền nước cùng cậu!”
Đến khi hai người đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ, bên ngoài trời lại bắt đầu chuyển mưa lần nữa.
Lục Giai Ân khoác chiếc áo măng tô khá dày, nút áo được cài lên đến tận cổ, và mũ gần như che phủ cả khuôn mặt.
“Thời tiết dạo gần đây thật là đáng ghét mà, phiền ch.ết đi được, ông trời lúc nào cũng mưa cả.” Dương Ưu phàn nàn đầy bất mãn: “Thời tiết như thế này không dễ để bắt một chiếc xe đâu.”
Lục Giai Ân mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Đợi chút nữa đã, tớ không sao.”
“Cậu còn nói không sao ư? Sắc mặt cậu trắng bệch thế kia rồi.” Dương Ưu nhíu mày.
Thật vất vả mới có thể bắt được một chiếc xe taxi, hai người liền vội vã đến bệnh viện gần trường nhất.
Hôm nay là đầu tuần, bệnh viện cũng không có quá nhiều người.
Đăng ký lấy số, hội chuẩn, lấy máu xét nghiệm, xem báo cáo bệnh án…
Sau đó, Lục Giai Ân cũng không mất quá nhiều thời gian để kê đơn và lấy thuốc.
Sau khi được y tá truyền nước, cô ngoan ngoãn ngồi yên ở đại sảnh đợi truyền hết thuốc, ý thức vẫn còn mơ mơ hồ hồ như trước.
“Cho cậu này, ăn chút điểm tâm lót dạ đi.” Dương Ưu đưa cô một ổ bánh mì mà cô ấy vừa mới chạy xuống dưới lầu mua lúc nãy.
“Cảm ơn cậu nhé Ưu Ưu.” Lục Giai Ân cảm kích nhận lấy ổ bánh mì.
“Khách sáo gì chứ.” Dương Ưu ngồi xuống nhìn Lục Giai Ân bên cạnh.
Làn da vốn dĩ trắng hồng của Lục Giai Ân đã trở nên tái nhợt, đôi mắt trong veo ngấn nước bởi vì bị bệnh mà trông như dại ra, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn càng thêm thiếu sức sống. Cô vẫn tao nhã và chậm rãi cắn từng miếng bánh mì.
Dương Ưu có chút lo lắng không yên: “Cậu đã nói với bạn trai cậu hay chưa? Có muốn về nhà anh ấy nghỉ ngơi mấy ngày không?”
Cô cũng mới biết được bạn trai Lục Giai Ân đã tốt nghiệp đại học A, lớn hơn bọn họ một tuổi, và là người đã từng giành được cúp vô địch CBA vào năm ngoái.
Nghe Dương Ưu nói cô cũng vụng trộm lên mạng tìm những đoạn video và hình ảnh của Tần Hiếu Tắc tham gia vào trận thi đấu giành cúp CBA năm ngoái
Trâu Dư quả thật không hề khoa trương tý nào: “Đúng là nổi bật nhất.”
Ngoài lo lắng cho Lục Giai Ân ra, Dương Ưu cũng có một chút tâm tư muốn gặp người bạn trai trong lời đồn đó của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân mím môi, nhẹ giọng đáp: “Anh ấy đang bận việc.”
Dương Ưu “Ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi, tớ đi xem hài đây.”
Lục Giai Ân gật đầu, thu dọn bọc bánh mì vứt vào thùng rác, rồi khẽ khép hờ mắt dưỡng thần.
Trong đầu hiện lên toàn những hình ảnh không mấy gì vui vẻ của cuộc chia ly trước đó.
Do dự trong chốc lát, Lục Giai Ân quyết định vẫn nên nói một tiếng cho Tần Hiếu Tắc biết.
Lục Giai Ân lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa điện thoại và tìm tên Tần Hiếu Tắc trong vòng bạn bè.
Từ trước đến nay, Lục Giai Ân không có thói quen chủ động báo cho người khác biết về tình trạng sức khỏe không tốt của bản thân, cô luôn cảm thấy nếu để người khác biết thì sẽ lại làm phiền đến họ.
Sau khi ngập ngừng gửi xong tin nhắn, cô lập tức thoát ra khỏi giao diện của Tần Hiếu Tắc trong vòng bạn bè.
—— Kết quả là nhấp liên tục hai lần liền thấy bài đăng của Tần Hiếu Tắc trên vòng bạn bè.
Trong hình là một ly rượu, thấp thoáng bên cạnh là một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Nhìn không gian xung quanh thì có vẻ như anh đang ở quán bar mà chính anh mở, thời gian là hai giờ sáng.
Hóa ra trong lúc hai người không liên lạc với nhau, anh đã đến vui chơi ở quán bar này.
Trái tim Lục Giai Ân khẽ hẫng một nhịp, không kịp suy nghĩ gì nhiều liền vội vàng thu hồi tin nhắn đã gửi lúc nãy.
Cô bỗng nhiên … không muốn gặp Tần Hiếu Tắc nữa rồi.
Vào lúc truyền nước biển gần xong, điện thoại Lục Giai Ân thoáng rung lên.
Có vẻ như Tần Hiếu Tắc vừa thấy được thông báo thu hồi tin nhắn của cô lúc nãy nên đã gửi qua cho cô một dấu [?].
“Không có việc gì, gửi nhầm thôi.”
Thế là anh cũng không phản hồi thêm điều gì nữa.
Lục Giai Ân biết rằng Tần Hiếu Tắc vẫn còn giận dỗi chuyện ngày hôm đó, nhưng chính anh cũng là người sai trước.
Cô ngẩng đầu lên, nước thuốc vẫn đang rơi từng giọt.
Chậm rãi và đều đặn.
Cô biết rõ rằng Tần Hiếu Tắc vẫn luôn là một người phóng túng và tùy ý như vậy, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi tính cách hay sẽ hạ mình để dỗ dành cô, vào những lúc không khỏe như thế này khiến cho Lục Giai Ân khó tránh khỏi cảm giác tủi thân cùng hờn dỗi.
Khi bình truyền dịch gần chạm đáy, Lục Giai Ân thở dài gọi y tá đến thay.
Bất kể cô có tìm anh hay không thì cuộc sống của Tần Hiếu Tắc vẫn không có gì khác biệt, vẫn cứ trôi qua như vậy.
Lần này, cô không muốn là người chủ động dỗ dành anh nữa.
Trận sốt lần này kéo dài cả một tuần mới chuyển biến tốt hơn.
Sau khi khỏi bệnh, Lục Giai Ân gọi điện thoại cho bà ngoại nói rằng cô được trường nhận vào học thạc sĩ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới nghe bà ngoài lên tiếng hỏi: “Vậy cháu nghĩ sao?”
Lục Giai Ân ngưng một chút, nhẹ nhàng nói: “Con có phần muốn được xuất ngoại, nhưng mà ——”
“Đừng do dự gì cả”, bà ngoài cắt ngang lời cô muốn nói: “Đừng đắn đo về việc nên đi hay không, cũng đừng lo lắng sẽ phải đối mặt với bao nhiêu là khó khăn, thách thức phía trước. Con hãy tự hỏi chính mình, con có thật sự muốn đến Ý hay không? ”
Lục Giai Ân không hề do dự đáp: “Muốn, con muốn đi.”
Được đến Ý là mơ ước từ khi còn nhỏ của cô, ba đã từng hứa, chờ khi cô lớn lên một chút sẽ dắt cô thăm quan ngôi trường cũ của ông, thế nhưng không đợi cô trưởng thành để thực hiện lời hứa thì người đã không còn nữa.
Bây giờ là cơ hội để cô hoàn thành ước mơ đó, tất nhiên là cô muốn đi.
“Vậy thì đi!” Ngữ khí của bà ngoài đầy cương quyết và dứt khoát: “Đường Đường, con đã cố gắng học nhiều năm như vậy rồi, đừng khiến cho bản thân mình cuối cùng phải hối hận.”
Thái độ quyết liệt đó của bà khiến cho cô nhớ đến khi học cấp ba. Khi đó bà ngoại nghe nói Học viện Mỹ thuật Bình Thành là một nơi tốt nhất để học hội họa, thế là bà không nói hai lời dùng gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm để đưa Lục Giai Ân đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành để học, cũng chính vì để mai sau cô không có gì phải hối tiếc.
Lục Giai Ân nhìn ra những tán cây và chiếc lá rụng bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Được ạ!”
Vốn là cô còn do dự đôi chút, nhưng nay có lẽ đã thông suốt rồi.
Sau khi ngắt máy, Lục Giai Ân mở nhật ký cuộc gọi ra xem.
Cuộc gọi cuối cùng của cô và Tần Hiếu Tắc chính là ở biệt thự đêm hôm đó.
Tuần này, cả hai đều không hề liên lạc với nhau.
Lục Giai Ân mím môi, ngón tay dừng ở cái tên Tần Hiếu Tắc một hồi lâu.
Nếu như không liên lạc với nhau như vậy, có phải là ngầm thừa nhận đã chia tay rồi chăng?
Trong phút chốc, Lục Giai Ân thực sự đã muốn như vậy.
Nhưng cô không thích sự mập mờ, không minh bạch như thế này, cho dù thật sự phải chia tay đi nữa, cô cũng muốn giáp mặt nói rõ ràng.
Cân nhắc trong chốc lát, cô quyết định gửi tin nhắn cho Tần Hiếu Tắc.
Chiều chủ Nhật, Lục Giai Ân tự mình đi đến nhà của Tần Hiếu Tắc.
Trong nhà hiện tại chỉ có Tứ Tứ.
Có vẻ như chậu cát vừa mới được thay mới, Tứ Tứ đang cắm cúi ăn thức ăn dành cho mèo trong bát.
Nhìn thấy Lục Giai Ân đến, nó ngước mặt lên nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục ngấu nghiến bữa xế của mình.
“Tứ Tứ, chị đến thăm em đây.” Lục Giai Ân ngồi xổm xuống, ngắm nhìn Tứ Tứ ăn.
Tứ Tứ vẫn luôn rất thích bám theo Lục Giai Ân, nhưng lần này chẳng hiểu sao lại không còn nhiệt tình, niềm nở như trước kia nữa rồi, sau khi ăn xong nó lại tiếp tục phớt lờ Lục Giai Ân mà chải chuốt bộ lông.
Lục Giai Ân có thử gọi nó mấy lần, nhưng cũng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng của nó.
“Có phải em đang trách chị lâu như vậy mà không đến thăm em không?” Lục Giai Ân mềm mại hỏi.
Động vật cũng giống như con người, muốn bồi đắp tình cảm đòi hỏi phải gắn bó và tiếp xúc lâu dài với nhau.
Đến mèo còn như thế, huống chi là giữa người với người?
Sau này, khi cô xuất ngoại, càng sẽ không có thời gian để chăm sóc cho Tứ Tứ.
Lục Giai Ân thở dài: “Gần đây chị thực ra rất bận.”
Cô bỗng cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Tần Hiếu Tắc hiện giờ có phần giống với cô và Tứ Tứ.
Thích thì trêu đùa, chọc ghẹo nhau, nhưng mãi mãi nó cũng không phải là điều quan trọng.
Lục Giai Ân khẽ vuốt ve Tứ Tứ, nhẹ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi em nhé, mang em về đây lại không thể chăm sóc em tử tế.”
“Em nói xin lỗi với nó để làm gì?” Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói băng lãnh.
Lục Giai Ân bỗng cứng người.
Cô từ từ đứng dậy và quay người lại.
Tần Hiếu Tăc đang khoanh tay trước ngực và đứng tựa người vào cửa phòng ngủ, chau mày nhìn cô.
Anh mặc một áo khoác Cardigan bên ngoài, còn bên trong là chiếc áo T-shirt màu trắng, đường cong cơ bắp trên cánh tay như ẩn như hiện.
Áo khoác Cardigan:
“Anh ở nhà sao?” Lục Giai Ân có chút ngoài ý muốn.
Trước khi sang đây cô đã nhắn tin cho anh lúc ấy vẫn còn đang ở công ty tối đến mới có thể về được.
Tần Hiếu Tắc nhìn về phía cô, khóe môi giương lên: “Làm phiền đến em trò chuyện cùng với nó rồi sao?”
Lục Giai Ân phớt lờ những lời nói chứa đao kiếm của anh, bước đến gần anh hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa.”
Tần Hiếu Tắc nhìn cô đăm đăm, tức giận nói: “Em còn biết quan tâm đến anh sao?”
Trông cô vẫn điềm đạm, ánh mắt vẫn tinh khiết và long lanh, lời nói vẫn nhẹ nhàng và mềm mại như mọi ngày.
Ngỡ như cô không mảy may bị ảnh hưởng bởi vì không liên lạc hay gặp nhau vài ngày.
So với vẻ điềm nhiên của cô, mọi sự đè nén, tức giận của anh lại có chút buồn cười.
Nghĩ như vậy, Tần Hiếu Tắc càng cảm thấy chua xót.
Lục Giai Ân ngập ngừng một lát, tay siết lại thành nắm đấm thật chặt.
Lục Giai Ân thở ra một hơi, vẻ mặt nghiêm túc tựa như đã hạ quyết tâm.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, lãnh đạm nói: “Ừhm.”
Anh bỏ tay xuống, xoay người đi về phía nhà bếp, rồi quay lại với một chai nước trên tay.
Anh vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm nước.
Lục Giai Ân lúc này mới có thể thấy được bên sườn tay phải của anh là một mảng màu đỏ chói mắt, nhất là ở nơi khủy tay, nhìn qua toàn là máu, trong có chút đáng sợ.
Cô kinh hãi: “Tay anh bị làm sao vậy?”