Chương 74: Ngoại truyện 2

Thương Ngôn cảm thấy dường như mình đang mang thai.
Gần đây cô cảm thấy mệt mỏi vô lực, tinh thần trạng thái không tốt chút nào việc nhỏ nhặt cũng mơ mơ hồ hồ.


Ban đầu, cô còn tưởng bản thân làm việc vất vả, nay đây mai đó không có thời gian nghỉ ngơi tốt. Nhưng đến tối nay, khi cô đang ăn dạ dày cuộn lên cơn buồn nôn khó chịu. Nên Thương Ngôn ngồi ngẫm lại biểu hiện suốt mấy tháng qua của mình cảm thấy mình rất có khả năng mang thai.


Nhưng cô chưa dám khẳng định, lần đầu gặp vấn đề này cô đành phải xin sự giúp đỡ từ baidu. Thương Ngôn gõ hết biểu hiện của mình lên để tr.a cứu, tìm hiểu sau khi nắm chắc tám mươi phần trăm.


Cô mới vén áo lên nhìn vào vòng eo thon gọn thật lâu, khó có thể tưởng tượng nổi đang có một sinh mệnh hình thành ở đây.
Cảm xúc kinh ngạc, hạnh phúc, tò mò, kích động đan xen trong tâm trí cô. Đợi tới khi tỉnh táo lại, Thương Ngôn mới nhắn cho Tần Mục một tin.


Cô gái siêu cấp vô địch xinh đẹp Thương Ngôn: Tần Mục, lát nữa trên đường trở về anh tiện đường ghé vào hiệu thuốc mua que thử thai đi.
Rất nhanh chỉ qua mấy giây anh đã trả lời cô: Em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, đừng lộn xộn, chờ anh trở về.
Cô gái siêu cấp vô địch xinh đẹp Thương Ngôn: Em chờ anh ~


Nhắn xong tin này, Thương Ngôn nghe lời nằm nghỉ trên giường. Tìm kiếm vài thông tin về vấn đề chú ý cho người có thai sau đó ngáp ngáp vài cái.


available on google playdownload on app store


Tốc độ trở về của Tần Mục nhanh hơn cô nghĩ. Thương Ngôn vừa mới nằm ngủ một lúc liền nghe thấy tiếng mở cửa. Ánh mắt cô ngập tràn vui vẻ giống như thường ngày đi dép lê vào chạy đến phòng khách đón anh.


Tần Mục bị hành động này của cô dọa sợ vội vàng bước về phía trước đỡ lấy cô. Giọng nói tràn đầy sốt ruột cùng khẩn trương khác với vẻ lạnh nhạt thường ngày một trời một vực.
“Em làm sao? Thân thể có khó chịu không? Nếu không thì anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”


“Tần Mục, anh sốt sắng như vậy làm gì. Em không sao đâu.” Thương Ngôn nhéo nhéo tay anh, ngữ khí dịu dàng. Tầm mắt nhìn xuống túi nilon trắng anh cầm, mặt mày ngập tràn niềm vui.
Cúi đầu nhận lấy, cô cười nói: “Em bảo anh mua que thử thai, sao anh mua nhiều vậy?”


“Anh sợ một que không chuẩn, mua vài cái thử cho chắc.” Anh đỡ cô đi đến phòng tắm, lo lắng hỏi: “Mình em có thể làm không? Hay anh vào giúp em?”
“Không cần!” Thương Ngôn vội vàng lắc đầu, lấy hai que thử thai ra đẩy đẩy anh ra ngoài, “Anh ra phòng khách ngồi đợi đi, em sẽ làm xong ngay.”


Thương Ngôn đóng cửa lại, mở bao bì ra tỉ mỉ nghiên cứu hướng dẫn sử dụng mới bắt đầu dùng.


Que thứ nhất hiện lên hai vạch, để tránh kết quả sai lầm cô lấy que thứ hai ra thử. Khoảng mười phút sau xong xuôi mới đẩy ra ngoài. Tần Mục vẫn đứng ngay ngoài thấy cô liền sáp lại gần hỏi, “Ngôn Ngôn, kết quả thế nào?”


“Là hai vạch!” Thương Ngôn vui vẻ đem que thử thai đưa cho anh, “Em thật sự mang thai. Chúc mừng anh, anh sắp lên chức bố rồi.”
Trong nháy mắt Tần Mục ngây người, ôn nhu nhìn cô vừa mừng vừa lo: “Vậy thân thể em có khó chịu chỗ nào không?”
“Không có, em cảm thấy rất ổn.” Thương Ngôn hoạt bát trả lời anh.


Thấy Tần Mục vẫn chau mày tựa như không tin, cô nghĩ nghĩ bổ sung: “Có đôi khi em hay bị buồn, trạng thái thường xuyên mệt mỏi rã rời muốn ngủ. Nhưng xét tổng thể thì vẫn ổn không có vấn đề gì. Em …”


Đang nói chuyện bỗng nhiên cô cảm thấy buồn ngủ không nhịn được ngáp một cái sau đó quên luôn lời muốn nói: “Huh? Em định nói với anh cái gì ấy nhỉ?”
Tần Mục cưng chiều bẹo má cô, bế ngang Thương Ngôn lên: “Lên giường nghỉ ngơi rồi từ từ nghĩ cũng được.”


Nằm ngoan ngoãn trên giường thật lâu, Thương Ngôn đăm chiêu suy nghĩ mãi không nhớ nổi lời muốn nói. Tần Mục không thúc dục cô, lấy cho cô một ly nước ấm đặt sẵn ở đầu giường đợi Thương Ngôn ngẩng đầu nhìn mình thì hỏi: “Muốn uống nước sao?”


Nghe xong câu hỏi này của anh, cô cảm thấy mình đúng là hơi khát gật đầu tiếp nhận cốc nước từ Tần Mục uống mấy ngụm. Cái đầu nhỏ tự dưng muốn hỏi anh mấy chuyện các cặp vợ chồng có con thường nói: “Thầy Tần, anh muốn em sinh con trai hay con gái?”


Tần Mục cởi áo khoác, nằm lên giường với cô, đem Thương Ngôn ôm vào lòng. Sờ sờ gò má phúng phính mềm mại của cô.
“Dù là con trai hay còn gái anh đều thích. Bất quá, anh chỉ hy vọng em có thể hạ sinh đứa trẻ bình an.”


“Nhưng em rất muốn con của chúng ta là con gái, mỗi ngày em có thể cùng con bé đi shopping mua đồ biến bé cưng trở thành tiểu công chúa.” Cô nhắm mắt vùi vào ngực anh rầm rì, thanh âm ngày càng nặng: “Tuy nhiên chỉ cần là con của chúng ta, em đều thích, em sẽ cố gắng trở thành người mẹ tốt!”


“Ngôn Ngôn, anh cũng vậy.” Tần Mục ân cần xoa lưng cho cô, dỗ Thương Ngôn chìm vào giấc ngủ.


Đợi tới khi hơi thở cô gái nhỏ trong lòng đều đặn anh mới dừng động tác lại. Ban đầu khi biết tin anh đương nhiên rất vui nhưng dần dần thay vào đó là cảm xúc lo lắng. Chỉ cần nghĩ đến sắp tới cô sẽ phải trải qua cơn thập tử nhất sinh, lòng anh như bị nhéo mạnh.


Thương Ngôn mang thai tới tháng thứ ba, vòng eo thon gọn của cô đã không còn thay vào đó là chiếc bụng hơi phồng lên. Mỗi ngày nhìn bản thân trước gương Thương Ngôn đều nghĩ đến sau khi hạ sinh bé cưng mình sẽ lên kế hoạch giảm cân.


Tần Mục đương nhiên hiểu nỗi lòng của cô, biết Thương Ngôn kén ăn lại sợ béo nên anh thường xuyên cố gắng đổi món nhưng cô vẫn chỉ ăn một chút là no khiến mày anh nhíu lại rất nhiều.


Lịch trình của cô cũng bị cắt giảm, trong tháng này Thương Ngôn chỉ còn hai hợp đồng quảng cáo là không còn lịch trình nữa. Tần Mục cũng không nhận phim thêm, cố gắng sắp xếp thời gian ở nhà cùng cô.


Phụ nữ mang thai đa sầu đa cảm dù vậy có Tần Mục chăm sóc kỹ lưỡng khoảng thời gian này của cô ngoại trừ cảm thấy nhàm chán thì không còn cảm nhận được gì.


Vào lúc nhàm chán nhất Thương Ngôn sẽ livestream trực tiếp tâm sự cùng fans, đôi khi hướng dẫn họ cách chăm sóc da mặt. Mà mỗi lần như vậy các fans của cô đều rất vui kéo nhau vào xem đôi lúc cũng có không ít fans của Tần Mục chạy tới xem. Bởi vì khoảng nửa tiếng thi thoảng Tần Mục sẽ xuất hiện.


Đôi lúc anh hỏi cô có khát không, đưa cô một ly nước ấm. Hay hỏi cô có đói bụng không mang tới vài loại hoa quả cắt gọt sẵn.
Anh cẩn thận chăm sóc làm mọi người hâm mộ ghen tị.


Cứ đến lúc anh hỏi cô, y như rằng ở khu bình luận hiện lên một đống bình luận trêu ghẹo, đau khổ khi phải ăn cẩu lương.
“Alo! Có phải đồn cảnh sát đó không? Ở đây có người ngược cẩu, tới bắt họ đi.”
“Đá lăn bát cẩu lương này.”


“Tôi cũng muốn có một ông xã đẹp trai ân cần như thầy Tần! Nhưng hiện tại ngay cả bạn trai tôi cũng không có.”
Bọn họ một bên kêu than ngược cẩu, một bên lại phấn khích ăn cẩu lương.


Giai đoạn mang thai cứ vậy trôi qua êm đẹp đến tháng thứ năm, đạo diễn Trần Hạo Sinh gửi lời mời tỏ ý muốn Thương Ngôn làm cameo trong phim của mình.


Thương Ngôn cân nhắc một hồi quyết định đồng ý lời mời của ông. Cô dành vài ngày làm công tác tư tưởng với anh, cam đoan sẽ cẩn thận hơn nữa mỗi tối đều gọi điện báo cáo tình hình với anh.
Khó khăn lắm Tần Mục mới miễn cưỡng đồng ý.


Thương Ngôn nhập đoàn quay phim khoảng ba ngày là xong. Buổi tối hôm ấy mua vé máy bay trở về thành phố B. Nhìn sắc mặt lạnh nhạt khi đón mình của anh Thương Ngôn còn tưởng anh chạy lịch trình mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Chờ tới khi trở về nhà, Thương Ngôn mới biết anh đang giận. Mà khả năng lớn là giận cô.


Về nguyên nhân tức giận Thương Ngôn tạm thời không nghĩ ra.
Lúc làm cơm tối xong, Tần Mục vào phòng gọi cô ra ăn cơm. Thương Ngôn lại không chịu, ngồi im trên giường kéo tay anh, ủy khuất: “Tần Mục, anh giận em sao?”


Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên anh dùng vẻ mặt này với cô. Thương Ngôn còn đang trong giai đoạn mang thai cho nên rất nhạy cảm.
Tần Mục im lặng hơn nửa ngày, sau đó mới nghiêm túc nói: “Có phải em diễn thêm cảnh cưỡi ngựa không? Em đã quên trước khi tham gia đoàn phim hứa gì với anh?”


Trong nháy mắt Thương Ngôn không dám trả lời. Nội tâm chột dạ vô cùng, nhỏ giọng nói: “Em đã hứa với anh không diễn những cảnh nguy hiểm.” Qua một lát cô lại tò mò hỏi: “Đoạn đó là đạo diễn Trần mới thêm vào, sao anh lại biết được?”


Tần Mục lạnh mặt mở điện thoại ra, đưa cho cô xem tin tức trên Weibo: Thương Ngôn đang mang thai vẫn chụp cảnh cưỡi ngựa! Ngôn Ngôn thật chuyện nghiệp!


“Tần Mục, lúc chụp cảnh này cơ thể em rất tốt không có phản ứng gì bất thường.” Thương Ngôn níu níu tay anh giải thích: “Hơn nữa đoàn phim biết em mang thai nên chuẩn bị mọi thứ rất cẩn thận tỉ mỉ. Em không có cố ý làm trái lời hứa giữa chúng ta.”


Tần Mục ôm cô đứng dậy, “Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Trong lúc ăn cơm, Tần Mục vẫn săn sóc gắp thức ăn dỗ cô ăn nhưng Thương Ngôn cảm giác được anh vẫn còn giận.


Lòng cô ưu sầu suy nghĩ cách dỗ anh! Thầy Tần nhà cô thực sự tức giận sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trong. Hiện tại cô phải tìm cách dỗ dành anh hết tức giận ngay!


Đợi Tần Mục tắm rửa xong xuôi đi ra đã thấy Thương Ngôn nằm yên trên giường nhắm mắt. Anh nhìn đồng hồ treo tưởng, hôm nay cô ngủ sớm hơn một tiếng xem ra ba ngày quay phim vừa rồi khiến cô mệt mỏi nhiều.


Anh đau lòng nhìn cô lại đan xen cảm xúc tức giận, giận cô không biết chăm sóc bản thân. Tần Mục tắt điện đi nằm xuống thì cảm nhận được cô gái nhỏ tưởng chừng như ngủ say xoay người ôm lấy cổ mình, thì thầm: “Thầy Tần, lâu như vậy rồi anh không có muốn em sao?”


Cô mặc chiếc áo sơmi màu trắng, ba chiếc cúc đầu tiên không có cài lại lộ ra xương quai xanh cùng rãnh ngực no đủ.
Miệng lưỡi anh khô đăng, theo bản năng mỉm môi trong đầu vẫn tồn tại chút ý chí, “Ngôn Ngôn, em có thai. Chúng ta làm vậy không tốt.”


“Bác sĩ nói qua ba tháng là được. Hiện tại đã năm tháng rồi.” Thương Ngôn cọ chân vào người anh khiêu khích.
Khi Tần Mục còn đang khó xử, cô đã đặt lên môi anh một nụ hôn. Mùi sữa tắm thơm ngát kích thích khứu giác anh, môi lưỡi dây dưa đòi mạng Tần Mục.


“Chúng ta cẩn thận một chút chắc chắn không vấn đề gì.” Thanh âm cô mệt mại như mật ong rót vào tim khiến phòng tuyến trong anh sụp đổ.


Tần Mục ân cần dịu dàng hôn cô, sau đó vuốt ve cơ thể mẫn cảm rồi chậm rãi tiến vào. Động tác nhẹ nhàng thập phần ôn nhu, anh luôn chú ý tới sắc mặt cảm nhận của cô.
Sauk hi kết thúc, Thương Ngôn hai má hồng hồng dựa vào người anh, “Tần Mục, anh đừng giận em nữa.”


“Không được.” Anh vừa nói vừa thổi khí vào tai cô.
“Hả?” Thương Ngôn bị anh nhẫn tâm cự tuyệt buồn bực, “Anh muốn thế nào mới tha thứ cho em?”
“Em phải tuân thủ ba quy định anh đặt ra.”
“Không thành vấn đề! Chỉ cần anh không giận, mười quy định cũng được.”


Tần Mục vuốt mái tóc cô, chậm rãi cất lời: “Thứ nhất, trong lúc mang thai không làm chuyện nguy hiểm nữa. Thứ hai, nếu không thoải mái phải nói với anh, tuyệt đối không dấu diếm.”
“Em sẽ tuân thủ!” Thương Ngôn vội vàng đáp ứng, sau đó hỏi anh: “Còn quy tắc thứ ba?”


“Thứ ba …” Anh kéo dài âm ra, từ từ nói: “Ngoan ngoãn cho anh hôn.”






Truyện liên quan