Chương 141: Công Nhận Thực Lực (1)
Monterio nhanh chóng thổi còi kết thúc trận đấu đối kháng. Để giữ được thể năng cho các cầu thủ đối đầu với những trận đấu cam go lúc sau, Jorge Jesus luôn chỉ cho phép thi đấu đối kháng trong 20 phút, mục tiêu chỉ là để diễn luyện lại đội hình, kiểm tr.a và điều chỉnh cho phù hợp với từng đối thủ sắp tới. Còn phần lớn thời gian còn lại sẽ dùng để kiểm điểm lại sai lầm, phân tích vấn đề và giải quyết cùng với đội ngũ huấn luyện. Phương pháp này mặc dù không thể nghiền ép hết được khả năng của các cầu thủ, nhưng được cái khá an toàn, nhất là trong bối cảnh Jorge Jesus hận không thể cho các cầu thủ phân thân ra thêm để có thể đảm bảo được đội hình luân phiên trong các trận đấu quan trọng tiếp theo.
Lướt nhìn qua con số thống kê, Jorge Jesus nhíu nhíu mày. Sau đó, ông nhẹ nhàng nói :”Đội hình chính, 12 lần sút gôn, 2 lần uy hϊế͙p͙ khung thành, 8 lần bị phá ra đường biên dọc, 2 lần bị phá ra đường biên ngang. Dady, nếu không nhìn vào số liệu này, có lẽ tôi sẽ không biết được, có một ngày đôi giày bạc của Bồ Đào Nha lại đá một cách tệ hại đến như vậy”.
Khác với phong cách gầm rú của Pacheco, giọng của Jorge Jesus luôn luôn nhẹ nhàng và điềm tĩnh, nhưng sự sâu cay trong từng câu từng chữ quả như dao cứa vào lồng ngực người khác. Dady sắc mặt như thường, giống như đã quá quen thuộc tình trạng này rồi. Đôi khi, hắn liếc về Tùng, ánh mắt ý vị sâu xa. Tùng cũng khá buồn bực, bị huấn luyện viên nói móc, ngươi liếc ta làm gì cơ chứ. Cu cậu mặc dù hiểu được, hôm nay mình chằm chằm phòng Dady nhiều có vẻ hơi quá đáng, nhưng mà cái nhược điểm này của Belenenses thật sự quá tốt để lợi dụng. Candido Costa thì Tùng đã chịu thua, quả thật như lời của Amorim nói, chân gỗ đến mức không thể chân gỗ hơn. Mặc dù suốt hành trình cậu đều quan sát thật kĩ cả hai người, nhưng nói về mức độ uy hϊế͙p͙, thì Dady rõ ràng ở một cấp độ hoàn toàn khác so với Candido Costa, nhất là về hiệu suất nhận bóng và sút gôn. Nếu hôm nay đội dự bị không kèm thêm một tia may mắn, cộng với sự xông pha của Tùng, có lẽ hôm nay dùng rổ vào nhặt bóng là còn ít, ít nhất là phải một xe hơi mới chứa nổi. Tùng cũng không thể không thừa nhận, khả năng săn bàn của Dady vô cùng khủng bố, so với Carlitos thì, à mà thôi, so sánh thế có phần ngược đãi Carlitos của chúng ta.
“Hắt xì” Carlitos nhảy mũi một hơi rõ to, tâm trạng hơi hoảng hốt, không lẽ có ai đó đang muốn hãm hại mình.
Jorge Jesus tiếp tục phê bình biểu hiện không tốt của đội hình chính, từ Amorim đến Gaucho, từ Pedro đến Silas, tất cả đều bị ông điểm danh nói đến. Dù không có lời lẽ nặng nề gì, nhưng áp lực gây nên cho các cầu thủ cũng không kém gì việc Pacheco hét lên trong phòng thay đồ cả.
Biểu hiện của các cầu thủ đội dự bị thì cũng chỉ đúng quy đúng củ, không có gì đáng kinh hỉ cả. Chỉ có điều, cậu nhóc vừa mới đến đều khiến cho cả đội phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Jorge Jesus không điểm danh thẳng tên của Tùng, chỉ nhàn nhạt nói :”Đội dự bị hôm nay phòng ngự vô cùng tốt, nhưng lại không có nổi một pha chuyền bóng tấn công. Đây là bóng đá, không phải là bày xe buýt, các cậu bị động phòng ngự như vậy, có thể chịu được trong bao lâu? 5 phút nữa, hay 10 phút nữa?”
Tùng chăm chú lắng nghe, gật gật đầu, không thể không thừa nhận lời của Jorge Jesus là vô cùng chính xác. Chính cậu cũng phát hiện ra, quá chăm chú trong việc phòng ngự, đội dự bị đã bị bào mòn thể lực rất nhiều, mặc dù bao nhiêu đây vẫn chưa là gì với Tùng, trong khi cậu là người chạy nhiều nhất trong sân. Cậu còn phát hiện hai hậu vệ của đội dự bị còn có biểu hiện run chân khi gần kết thúc đấu đối kháng, nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần có thể tiếp tục thể hiện sự áp chế này thêm 5 – 10 phút nữa, bàn thắng chắc chắn sẽ có. Mặc dù Tùng đã vô cùng cố gắng bù đắp các lổ thủng, nhưng sức người có hạn, tổng thể thực lực của đội dự bị quá yếu, có lòng phòng ngự hoặc tấn công cũng không thể kham nổi. Lần đầu tiên, cậu mới ý thức được có một nhóm đồng đội mạnh mẽ bên người là điều cần thiết biết chừng nào, khi đó năng lực của cậu mới được vô hạn cất cao.
Lúc này cả Pedro, Silas, Dady và Candido Costa đều quay sang nhìn Tùng, ánh mắt quỷ dị. Có thể đám cầu thủ dự bị sẽ đuối sức mà không phòng ngự được, nhưng thằng nhóc này thì chưa chắc. Nhìn bộ dáng vô cùng thoải mái là biết tên nhóc này vẫn còn sung sức lắm, ít nhất là có thể quần nhau với họ đến hết hiệp một chứ chẳng chơi. Không thể không thừa nhận, chỉ với một trận đấu tập, thằng nhóc này đã sơ bộ có được sự đồng ý của những lão đại ca ở đội một, mặc dù nói một cách nào đó, tên nhóc này đến là sự cạnh tranh dành cho Pedro và Silas, nhưng cả hai đều vô cùng tự tin khẳng định, ít nhất là đến hết mùa giải này, thậm chí cả đầu mùa giải sau, tên nhóc này vẫn chưa thể uy hϊế͙p͙ được vị trí trong đội hình ra sân của họ được. Đương nhiên trong trường hợp họ vẫn còn ở lại cống hiến cho Belenenses.
Tùng kết thúc buổi tập với cơ thể mệt mỏi, lê lết về lại kí túc xá. Mặc dù không dùng quá nhiều thời gian để đấu tập, nhưng việc phân chia nhóm và thực hiện các bài tập luân phiên về kĩ thuật và phối hợp nhóm nhỏ vẫn diễn ra một cách vô cùng chuyên nghiệp, và đương nhiên, cũng rất nặng nề. Amorim thần bí nói, hệ thống luyện tập này xuất phát từ Sporting Lisbon, với mục tiêu kích thích sự phát triển của cầu thủ trẻ và giữ được thể năng cho toàn đội hình. Tuy nhiên lượng vận động khá cao, dẫn đến một số cầu thủ nếu không tự hạn chế tốt sẽ rất dễ bị dính chấn thương. Trường hợp của Mancuso vừa rồi là ví dụ điển hình. Hắn ta có đời sống khá phóng túng, thường xuyên sử dụng rượu bia, và đương nhiên, khó mà tiếp thu nổi hết cường độ huấn luyện cao như vậy, và chấn thương là điều không thể tránh khỏi. Với tấm gương còn ngay trước mắt, vậy nên có đánh ch.ết Tùng cũng sẽ không đụng đến rượu bia.
Pele vô cùng háo hức hỏi thằng bạn thân về tình hình ở đội một. Khi nghe đến cường độ huấn luyện, sắc mặt của nó tái xanh, nhìn về phía Tùng với ánh mắt vô cùng bội phục. Lúc vừa bước lên đội B, có trời mới biết nó đã phải nỗ lực đến mức nào mới có thể theo kịp tiến độ luyện tập của toàn đội. Hiện giờ tên này nói với hắn cường độ ở đội một còn hơn hẳn đội B, thậm chí là gấp đôi, lại còn đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt từng phút từng giây nữa. Nhìn sắc mặt của tên này, Tùng cười cười nói :”Chức nghiệp cầu thủ không phải đơn giản mà có thể gánh vác đâu. Bây giờ cậu còn thời gian để suy nghĩ đấy” nói rồi, Tùng bỏ vào phòng nghỉ ngơi, để lại tên nhóc đang lâm vào trầm tư.
Lướt danh sách tìm kiếm, Tùng bấm ngay một dãy số quen thuộc với chỉ một biểu tượng trái tim. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, đáp lại là một thanh âm vô cùng quen thuộc: ”Sao rồi anh yêu, nhớ em rồi sao?” mặc dù nghe ra được vẻ hơi mệt mỏi, nhưng sâu trong lời nói không che giấu được sự yêu thích.
Tùng nói với một giọng trầm thấp :”Anh có một tin tức tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”
Emma ở đầu dây bên kia hơi nghi hoặc, lời nói cũng trở nên sốt sắng hơn :”Có việc gì vậy? anh bị thương sao? Có đau không? Ở yên đấy, em sẽ bay đến ngay!” nói rồi, cô muốn cúp điện thoại ngay lập tức chuẩn bị bay đi Bồ Đào Nha.