Chương 143: Nhận Rõ Thực Tế (1)
Cuộc đời thường hay có nhiều điều lạ lùng. Đôi khi, cuộc sống hay trêu ngươi con người bằng những cơ hội, nhưng ẩn dấu lại là nguy cơ, nếu không để ý mà đắm chìm vào, thì có khi thật sự chìm hẳn. Do đó, tỉnh táo trước cơ hội, cẩn thận trước nguy cơ, trau dồi cho thực tại, mới có thể ứng phó được với tất cả vấn đề phát sinh.
Thời gian luyện tập tiếp theo, cả đội vẫn tràn ngập trong bầu không khí căng thẳng như vậy, nên Tùng mới có thể cảm khái, đúng là những gì chúng ta nhìn trên tivi là những gì người khác mong muốn chúng ta nhìn thấy. Nhưng Tùng thấy đây mới chính là điều bình thường. Suy nghĩ một chút, một câu lạc bộ cũng tương đương với một công ty. Công ty nhỏ, đãi ngộ thấp, đương nhiên công việc sẽ nhẹ nhàng, thời gian sẽ thư giãn, niềm vui sẽ tràn đầy. Thế nhưng, nếu bước chân vào một tập đoàn lớn thì sao? Công việc căng thẳng, tăng ca không lương, KPI chạy sốt vó, thường xuyên tranh đấu với các phòng ban khác. Tưởng thưởng chính là mức lương cao, đãi ngộ tốt. Đó mới là thực tế cuộc sống.
Đương nhiên sự căng thằng này cũng chẳng ảnh hưởng đến nhân vật chính của chúng ta là mấy. Bởi đơn giản, cậu cũng không phải là vị trí có thể lay động được phòng thay đồ, và Tùng cũng tìm đúng định vị chính xác của mình tại đội một. Mặc dù không có truyền thống các cầu thủ dự bị phải chuẩn bị nước hay dọn dẹp sau khi kết thúc huấn luyện, nhưng lấy lý do cần dụng cụ để luyện tập thêm, cậu thường xuyên ở lại sau cùng, tập luyện khả năng sút gôn của mình, sau đó dọn dẹp rồi ra về. Ngoài cậu ra, có hai người cũng thường xuyên ở lại luyện tập, đó là Pedro và Dady. Cả ba tách nhau ra, mỗi người tự thực hiện nội dung huấn luyện của riêng mình, không ai đụng chạm đến ai. Cái này cũng giúp Tùng thanh thản không ít, mặc dù nếu mà hai người có thể cùng huấn luyện với cậu, thì kết quả này mới là hài lòng nhất. Dù sao, chuyện vặt lông cừu điểm kinh nghiệm như thế này cũng không phải lúc nào cũng có. Nhưng dù Tùng cũng đã ngỏ lời mời, nhưng có vẻ hai người đều không quan tâm cho lắm. Công nhận thực lực là một chuyện, nhưng để Tùng chân chính hòa nhập với đội một lại là một chuyện khác.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tin tức về Tùng ở đội một Belenenses được nhà đài VTV truyền thông một cách rầm rộ, hầu như bất cứ người hâm mộ nào cũng biết đến. Tuy nhiên, việc cậu có thể thi đấu ở giải Ngoại hạng hay không vẫn là một dấu hỏi to lớn. Dù sao, ít nhất đến thời điểm bây giờ, những giải đấu cao nhất ở Châu Âu cũng không phải ai đều có thể đá được.
Ngày 18/3, vòng thứ 22 giải ngoại hạng Bồ Đào Nha diễn ra giữa Belenenses và Pacos de Ferreira. Tùng vào được danh sách 18 người, nhưng lại ngồi dự bị.
Quang Minh đọc danh sách các cầu thủ của Belenenses với một ngữ khí khá tẻ nhạt, dù sao, hi vọng chính của cậu vẫn là có thể nhìn thấy thân ảnh của Tùng ở trên sân. Số áo mới của Tùng hiện tại là 84, vì số áo 30 cũ của cậu hiện đang giữ bởi Dady. Còn vì sao cậu lựa chọn số áo lớn thế này, chắc ai là người Việt Nam đều sẽ hiểu ý nghĩa của nó. Dù sao, mãi đến năm 1952, tức là sau gần 100 năm khi hiệp hội viễn thông Quốc tế thành lập, Việt Nam mới chính thức gia nhập và có thể kết nối với Thế giới thông qua mã quốc gia của Việt Nam. Và cũng mãi đến năm 2007, Việt Nam mới có người đầu tiên thi đấu ở nước ngoài và gặt hái được nhiều thành công đến như vậy.
Chăm chú nhìn biểu hiện của các cầu thủ trên sân, mặc dù không thể không thừa nhận, thực lực các cầu thủ giải Ngoại hạng, nhất là những đội bóng trung du như Pacos de Ferreira, vô cùng mạnh mẽ . Đấu pháp của Belenenses rất thực tế. Dựa vào Pedro và Silas giữa sân phân phố bóng sang hai cánh, Amorim và Gaucho cắm vào sườn, lợi dụng tốc độ và khả năng tạt bóng, đưa vào vòng cấm địa. Tại đây, Dady sẽ lựa chọn vị trí thích hợp để chọn điểm rơi, hoặc đánh đầu, hoặc tìm kiếm khe hở và thực hiện các đường chọc khe cho Candido Costa, hoặc đón bóng từ ngoài vòng cấm, dựa vào tốc độ và kỹ thuật vượt qua hậu vệ để ghi bàn. Chiến thuật này tương đối đơn giản, nhưng lại rất hiệu quả, nhất là đối với các đối thủ kém về chiều cao, hoặc hệ thống phòng ngự không hạn chế được Dady.
Jorge Jesus thỉnh thoảng nhìn vào sân bóng, rồi trao đổi với trợ lý một lúc lâu, trước khi tiếp tục quan sát trận đấu. Đối thủ lần này, không quá mạnh trong khâu tấn công, nhưng phòng ngự lại thể hiện rất tốt. Hầu như rất ít cho Dady hoặc Candido Costa có cơ hội được thoải mái nhận bóng. Đội hình Pacos de Ferreira cũng là 4 – 4 – 2, nhưng thiên về phòng thủ nhiều hơn, khi hai tiền đạo lui về sau hoạt động như hai tiền vệ trước trận. Với hàng phòng thủ khá dày đặc như vậy, việc triển khai thế tấn công của Belenenses là vô cùng chật vật.
Pedro và Silas vẫn tích cực thực hiện khống chế bóng ở giữa trận, nhưng thực tế vẫn không thể đẩy bóng lên cao được, do sức ép phòng thủ tầm xa của Pacos de Ferreira là rất lớn, huấn luyện viên Jorge Jesus cũng cau mày nhìn vào tình hình trong sân, nỗ lực tìm phương án xử lý. Trận đấu này tương đối dễ bắt lấy, nếu có thể chiến thắng, sẽ ngay lập tức giảm đi sức ép phải tích luỹ điểm cho giải Ngoại hạng, ông cũng có thể tập trung hơn vào trận đấu cúp Liên đoàn. Dù sau cũng đã vào đến bán kết, cách trận chung kết và vé tham dự UEFA Cup chỉ một bước nữa, dù có cá ướp muối đến bao nhiêu cũng phải nỗ lực một chút. Ông liên tục ra đường biên, hò hét cổ vũ sĩ khí cho toàn đội. Đến lúc này Tùng mới thấy thêm một bộ mặt khác của vị huấn luyện viên trưởng này, nhiệt huyết và mạnh mẽ hơn hẳn lúc bình thường.
Thế trận của Belenenses vẫn đang được triển khai, nhưng hiệu quả lại không được tốt lắm. Dù sao, bày xe buýt tính đến hiện tại vẫn là thần trận, có yếu đến bao nhiêu, chỉ cần không để ý mặt mũi bày xe buýt phòng thủ, thì dù có là đội mạnh, nhất thời cũng không có biện pháp.
Phút thứ 15, Pacos de Ferreira có sự thay đổi người đầu tiên, tiền đạo Joao Paulo ra sân, nhường chỗ cho Renato Queiros, vốn thiên hướng phòng ngự nhiều hơn. Đội hình của Pacos de Ferreira ngay lập tức biến thành 5 – 4 – 1, tiếp tục sự nghiệp không để ý mặt mũi bày xe buýt, khổ nỗi Belenenses lại thúc thủ vô sách, không thể làm gì được. Suốt gần hết hiệp một, Belenenses chỉ có thể thực hiện những cú sút vô thưởng vô phạt từ ngoài vòng cấm địa.
Thế nhưng, dù có là thần trận cách mấy, đều không thể qua được người thực hiện. Không thấy dù cho Mourinho được xem như người phát dương quang đại lối đá phòng thủ tiêu cực, thậm chí cả Capello cũng là ông tổ của phòng thủ, cũng đều không cách nào khống chế được vấn đề phát sinh đến từ cầu thủ, chớ nói chi là Jose Mota. Sơ hở xuất phát từ cầu thủ, thì dù huấn luyện viên có tính bằng trời, cũng không thể nào xoay chuyển được.
Phút thứ 45, Silas dẫn bóng giữa trận, toàn thể đội hình Pacos de Ferreira lui về giữ vững khu vực cấm địa. Silas hoàn toàn không tìm được vị trí để chuyền bóng, bất đắc dĩ, đành phải thực hiện một cú sút gần như chỉ để phát tiết đến khung thành của Pecanha. Bóng bay mạnh về vùng cấm địa, bất ngờ chạm vào đùi của Luiz Carlos, đổi hướng về phía khung thành. Pecanha quá sợ hãi, vội vàng nhào bóng ra ngoài. Cũng may là đường bóng không quá mạnh, nếu không, thậm chí đây có thể trở thành bàn thắng. Pecanha chưa kịp hoàn hồn, thì bất ngờ phát hiện một thân ảnh đang tăng tốc về phía bóng, sau lưng là hai hậu vệ của Pacos de Ferreira. Candido Costa đón ngay tầm, đệm bóng vào phía không người, trước sự bất lực của Pecanha. 1 – 0 dành cho Belenenses.