Chương 152: Ra Giá Đi (2)



Trong phòng thay đồ lúc này tràn ngập tiếng cười, mọi người tuy mệt mỏi nhưng tràn đầy hân hoan cứ như đã giành được chức vô địch. Dẫu sao, vượt qua được Braga đã là một chuyện không dễ, chứ đừng nói đến đối thủ tiếp theo là Sporting Lisbon.


Mọi người đều không hi vọng gì ở trận chung kết, nên cũng vô cùng thoải mái khi đã đạt được vé vào Europa League. Đây chính là bàn đạp giúp thể hiện giá trị của họ, có thể được hợp đồng đãi ngộ cao hơn, hay thậm chí là được đào đi câu lạc bộ khác. Dù sao, cầu thủ chuyên nghiệp cũng cần phải thực tế đối mặt với lợi ích, càng thi đấu tốt, lợi ích họ nhận về sẽ càng nhiều.


Tùng ngồi cạnh Dady và Costa, gương mặt cũng không nén được sự hưng phấn. Hai tên cộm cán kế bên thì cười cười vui vẻ, riêng Dady thì có vẻ khá kích động. Dù sao, ở cái tuổi 26 như anh hiện tại, không khao khát gì hơn một chiếc cúp vô địch. Mặc dù đối thủ trận tiếp theo quá mạnh mẽ, nhưng biết đâu được, ước mơ nâng cúp của anh có thể trở thành hiện thực thì sao?


Jorge Jesus bước vào phòng thay đồ, không để ý đến các cầu thủ ăn mừng quá khích, cười cười nói :”Tốt rồi, các cậu, khi nào chúng ta giành được cúp Liên Đoàn, chúng ta sẽ ăn mừng tiếp tục. Hiện giờ, chúng ta sẽ giải tán, ngày mai huấn luyện phục hồi, các cậu phải có mặt đúng giờ."


Mắt ông đảo qua toàn thể các cầu thủ, nói tiếp :"Chỉ 2 ngày nữa là chúng ta phải tiếp đón Porto, đây là trận đấu khó khăn, tôi không muốn bất kì ai xao lãng, rõ chưa?” giọng Jorge Jesus nhẹ nhàng nhưng tràn đầy nghiêm khắc, làm các cầu thủ nguội lạnh dần sự xao động của mình.


Cũng gần như cùng lúc này, phòng tổng thanh tr.a câu lạc bộ Belenenses.
Vị tổng thanh tr.a đáng kính của chúng ta đang nổi lên một tràn giao phong kịch liệt qua điện thoại
“Ông ra giá đi, Carlos” tiếng nói của Salvador, giám đốc điều hành SC Braga, sặc mùi trịch thượng vang lên trong tai nghe, khiến Carlos một phen khó chịu


“Ông muốn gì, 300 triệu Euro” Carlos lớn tiếng nói, không quên ném một quả lựu đạn về phía đầu dây bên kia.
“Ông điên rồi, 300 triệu Euro, ông cho tôi là đồ ngốc sao, một cầu thủ 16 tuổi với cái giá này?” Salvador tức giận nói


“Ồ, hóa ra ông muốn hỏi là giá cầu thủ à, tôi cứ nghĩ ông muốn mua Belenenses cơ chứ, ai mà biết, mới lên đã không đầu không đuôi mà nói, tôi tưởng SC Braga dạo này lắm tiền nhiều của tới mức không biết làm gì, muốn mua Belenenses về làm cảnh chơi chứ”


Giọng của Carlos tràn đầy mỉa mai, không có tì gì là nhượng bộ. Dù sao, đều là đồng hành đối đầu nhau nhiều năm như vậy, ai mà chả hiểu nhau cơ chứ. Chỉ vì giọng điệu đối phương quá khó nghe, ông mới âm thầm trào phúng như vậy thôi.


Salvador cứng họng, nói sang chuyện khác :”Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, cậu nhóc số 84 đó giá bao nhiêu, ông cứ nói”.
“Năm triệu Euro, chồng tiền mặt, không trả giá, cám ơn” Carlos nói một mạch, giọng không bất cứ cảm xúc nào.


“Bớt nói đùa lại, Carlos, cái giá này tôi có thể mua được một cầu thủ thành danh ở bất cứ giải Ngoại hạng nào, kể cả Dady bên ông cũng không tới cái giá đó. Chắc giá, một triệu, chồng tiền ngay, thế nào?”


“Ông đuổi ăn mày sao mà ra giá một triệu, bớt đùa lại, Arsenal cũng từng ra giá đó, ông nghĩ tôi nên bán cho Arsenal hay bán cho đối thủ như ông. Chốt giá năm triệu, không bàn nữa. Nếu không có tiền thì đừng làm ra vẻ ta đây là nhà giàu, tôi không vác nổi cái mặt này cho ông đâu.”


Carlos trào phúng nói, không quên chăm chọc một phen, làm đầu dây bên kia tức giận không nói ra lời, thậm chí cúp máy không thèm báo trước.
Carlos bĩu môi, thầm thì nói, đồ không có phong độ, rồi vui vẻ cười trong văn phòng, cho đến khi Jorge Jesus đi đến.


Carlos tươi cười đón lấy vị huấn luyện viên đáng kính này, tâm lý một phen vui vẻ. Năm nay quả là năm được mùa của Belenenses, khi hiện tại cả giải đấu lẫn cúp Liên Đoàn cũng liên tiếp gặt được thành tích tốt. Mùa giải năm sau vào Europa League, mang ý nghĩa có thể chia một chén canh phí bản quyền, dù chỉ là Europa League, nhưng cũng được vài triệu Euro.


Đây là con số lớn đối với một đội bóng nhỏ như Belenenses, bởi vậy, tầng quản lý đều hy vọng thời gian cuối mà Jorge Jesus ở lại Belenenses sẽ thoải mái nhất có thể, coi như đáp lại thành tựu mà ông đã gặt hái được ở Belenenses.


Jorge Jesus đi ngay vào trọng tâm, nói liên tục :”Tùng hiện tại là cầu thủ quan trọng của chúng ta, do đó, tôi hi vọng câu lạc bộ nếu có thể, phải giữ cậu ấy lại bằng mọi giá, ít nhất là cho đến mùa giải năm sau. Khi đó, cậu ấy sẽ đạt được thực lực phù hợp, lại có thể mang đến sự mạnh mẽ cho giữa trận của chúng ta, có thể xung kích lấy vị trí cao hơn, thậm chí nếu kết quả bốc thăm tốt, còn có thể qua được vòng bảng Europa League. Khi đó, lợi ích mang về của cậu ấy sẽ lớn hơn bây giờ rất nhiều.”


Carlos cũng bất ngờ trước lời nói của Jorge Jesus, thầm nghĩ cậu nhóc này lợi hại thật, mới đây đã có thể chinh phục một người khó tính như Jorge Jesus. Ý nghĩ của Carlos cũng giống như vậy, bán Tùng hiện tại đơn giản quá không có lời, phí chuyển nhượng cao nhất cũng chỉ khoảng chừng 1.5 đến 2 triệu Euro, bởi Tùng không có quốc tịch EU, sẽ mất một suất quốc tịch ngoài EU của câu lạc bộ chủ quản, điều này làm giá của cậu ấy bị áp đến thấp nhất.


Nhưng nếu có thể cố gắng một chút, thể hiện tốt ở mùa giải năm sau, phí chuyển nhượng có thể lật gấp đôi, thậm chí gấp ba cũng không chừng. Nên nhớ, cậu nhóc này sang năm mới 17 tuổi mà thôi, tiền đồ trước mắt vô cùng tươi sáng. Carlos không dại gì mà bán đổ bán tháo lúc này, chỉ có kẻ ngu mới có thể làm như vậy.


Cam đoan chắc nịch với Jorge Jesus rằng Tùng nhất quyết sẽ ở lại Belenenses đến hết sang năm, Carlos tiễn biệt vị huấn luyện viên đáng kính này, đồng thời thả ra tin tức đến tất cả câu lạc bộ :”Tùng hiện tại ở Belenenses là hàng không bán, nếu muốn mua, được thôi, chồng đủ bốn triệu EURO phí phá vỡ hợp đồng, chúng ta sẽ bàn lại sau”.


Điều này làm các câu lạc bộ khác đánh trống lui quân, trong bụng mắng thầm Belenenses muốn tiền đến điên rồi, bốn triệu Euro cho một cầu thủ 16 tuổi không có quốc tịch EU, chỉ có đồ đần mới làm như vậy. Đương nhiên, nếu nói về tài đại khí thô, các trung tâm huấn luyện đều có khả năng chung số tiền lớn như vậy.


Nhưng ai mà làm như thế, trong khi cầu thủ trẻ trong đội thanh niên của họ còn chưa có đất để đá, rước thêm một tên nhóc về mà chưa biết tương lai như thế nào, kể cả vị chủ tịch dầu mỏ của Chelsea, Abramovich, cũng không đần đến như vậy.


Thế là, sóng gió Tùng gây ra trong trận đối đầu với Braga kết thúc một cách lặng lẽ. Nhưng dư âm của nó vẫn tồn tại, nhất là ở Việt Nam.


Sáng hôm sau, tại Việt Nam, một buổi họp đột xuất giữa ông Trần Văn Hỷ và ban huấn luyện đội tuyển Quốc gia Việt Nam triển khai, với sự tham dự của huấn luyện viên Alfred Riedl, trợ lý huấn luyện viên Hoàng Văn Chung.


Không biết nội dung cuộc họp ra sao, nhưng chỉ biết, sau khi buổi họp kết thúc, huấn luyện viên Alfred Riedl ngay lập tức tiến hành chuyến thăm các trận đấu của những đội bóng V-League, mà theo dự đoán của nhiều người, là để lựa chọn ra những cái tên đủ sức vào đội tuyển quốc gia Việt Nam trong đợt tập huấn hè 2007 năm nay.


Mọi người đều vô cùng nghi hoặc, không hiểu ông sẽ sử dụng Tùng như thế nào. Không một ai tin tưởng rằng ông Riedl sẽ không gọi Tùng vào đội tuyển, bởi đơn giản, kể cả những cái tên nhập tịch cũng có cơ hội đá ở đội tuyển quốc gia, thì một cầu thủ chính gốc quốc tịch Việt Nam như Tùng mà không vào được đội tuyển, thì chắc chắn phải có điều gì khuất tất ở trong đó.






Truyện liên quan