Chương 11: Thì kệ nó, lo xong việc đã!
Nhưng Kanae thích hắn, cậu rất thích hắn, cậu yêu hắn, mặc kệ Yuichi có đối xử với cậu tệ thế nào.
“Cậu hãy ʍút̼ và ɭϊếʍƈ nhiều hơn nữa … “
“Cậu chỉ muốn tôi ʍút̼ và ɭϊếʍƈ thôi hả?”
” … và cắn nó, siết nó bằng ngón tay cậu.”
“ɖâʍ quá đi, Kanae. Nhưng cậu là người tình rất ngọt ngào, cậu đòi hỏi tôi rất tuyệt đấy. Sao tôi có thể từ chối được? Hãy giữ chặt áo sơ mi.”
Kanae gật đầu, cảm giác nóng ran. Cuối cùng cậu đã có được thứ mình muốn, Yuichi ngậm núm ɖú bên trái vào miệng, day nó, ɭϊếʍƈ nó. Tay phải thì kẹp núm bên kia giữa ngón tay. Hai núm ɖú nhanh chóng đứng thẳng bởi những cái vuốt ve.
“A … ô … ưm … ừ … “
Cảm giác khác hẳn, hoàn toàn khác với trước.
Đầu óc Kanae choáng, chân nhũn ra.
“Thanh âm thật tuyệt, rất hấp dẫn và ɖâʍ đãng, nghe cậu phát ra tiếng thôi là tôi sắp ra rồi.”
Núm ɖú cứng ngắc, thế mà Yuichi không tha, tiếp tục đùa bỡn chúng.
Kanae không thể kiềm chế lâu hơn được. Nhưng chính lúc này, có người vào trong nhà vệ sinh. Họ đi tới một vách ngăn chỉ cách vài cánh cửa, máu chạy rần rần lên não cậu.
“Yuichi, chờ chút … á … “
Cậu năn nỉ Yuichi ngừng tay nhưng hắn kéo mạnh núm ɖú rồi mỉm cười tà ác.
“Nếu cậu hét lớn tiếng quá thì sẽ bị họ nghe thấy. Nếu có ai phát hiện chúng ta làm chuyện đó ở đây thì trò chơi kết thúc. Hắn ta sẽ biết Kanae và Yuichi đang làm chuyện ba chấm, và rồi có nhiều kẻ hóng hớt tới đây. Cho nên cậu hãy mím chặt môi đi.”
Cậu biết nó chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ bị phát hiện, nhưng Kanae cố hết sức mình tránh cho điều đó xảy ra.
“Không có chuyện gì đâu, cởi áo sơ mi ra đi, tôi muốn ‘chăm sóc nó’ … ” Yuichi nói, giọng trầm thấp chỉ mình Kanae nghe thấy.
Kanae cởi áo sơ mi ra, tay bịt miệng, cậu cứ nghĩ lời Yuichi vừa nói.
Nó …
Khi Kanae nhận ra thì đã quá trễ.
Yuichi cởi quần Kanae ra, kéo qυầи ɭót của cậu xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa hai trái cầu.
“Không, cậu không thể … Yuichi … người ta sẽ nghe thấy … “
Cậu biết chắc là Yuichi có nghe lọt tai nhưng hắn không chịu dừng. Hắn xoa mông cậu rồi ngón tay trượt đến cái khe, từ từ tới gần chỗ đó.
“Không … “
Tay kia của Yuichi cầm lấy cây gậy, nhưng rồi nhanh chóng đẩy nó sang bên, tay che miệng Kanae.
“Tôi đã bảo cậu là hắn sẽ nghe thấy nếu cậu lớn tiếng, hoặc là cậu muốn cho hắn xem? Tôi không ngại mở toang cửa ra.”
Giọng Yuichi trầm thấp nhưng âm lượng đủ cho Kanae nghe thấy, có lẽ lúc trước hắn cũng làm như vậy nhiều lần rồi.
“Không … xin đừng … tôi sẽ không phát ra tiếng gì nữa.” Kanae van xin.
Yuichi nhún vai bất cần, nói.
“Tôi tưởng một người có kinh nghiệm như cậu có lẽ không cần nếu chúng ta bị phát hiện chứ. Nhưng thôi, thật tình tôi không muốn để ai nghe tiếng rên ngọt ngào của cậu.”
Lời Yuichi nói làm Kanae rất vui vẻ. Yuichi chỉ đang nói lời cậu thích nghe, nhưng Kanae muốn tin đó là sự thật.
“Cậu có biết kế tiếp tôi sẽ làm gì không?”
“Không … cậu không thể … tôi sẽ không im lặng được đâu … “
“Vậy thì bịt miệng chặt vào, nếu cậu phát ra tiếng nào là tôi sẽ mở cửa ra. Cho nên cố gắng nhé, Kanae.”
“Không, nếu bắn ra thì … “
“Xin lỗi, giờ tôi rất muốn tiến vào cậu. Ba, hai, một … bắt đầu nào!”
Dứt lời, ngón tay hắn đã nhét vào trong Kanae, ngón tay được vách thịt ấm áp bao quanh.
“Ư … ” Kanae cắn chặt môi, tay cậu đè chặt miệng.
Yuichi mỉm cười.
“Thế đó, cậu làm tốt lắm. Vậy giờ tôi bắt đầu nhé.” Ngón tay Yuichi bắt đầu ma sát điểm nhạy cảm ngày hôm qua hắn vừa tìm được.
Chân Kanae như nhũn ra khi ngón tay ra vào bên trong mình.
“Ư … ưm … “
“Sao vậy? Không thể đứng vững? Tôi còn chưa tiến vào cậu nữa là.” Yuichi dùng ngón tay đâm ra đâm vào tạo ra tiếng nước.
“Ư … ư … “
Chỉ một ngày thôi mà cảm giác như thân thể của cậu bị cải tạo hoàn toàn, người Kanae không còn sức lực. Cậu không thể dựa vào Yuichi được nữa, sắp trượt xuống sàn rồi.
“Người kia ở đây cũng hơi lâu rồi nhỉ? Cậu nghĩ xem hắn có chú ý thấy gì không?”
Bây giờ thì ba ngón tay của Yuichi đã vào trong Kanae, hắn xoay chúng, gấp khúc. Lối vào của Kanae sung sướng mấp máy.
“Có lẽ hắn đã mở cửa trong lúc chúng ta bận rộn? Hay là nhìn lên trên? Có lẽ hắn rất kinh ngạc nhỉ? Người Đẹp Băng Giá bị tên khốn kiếp nhất ôm ngay trong trường đại học, và còn không thể đứng vững nữa chứ. Chắc nó sẽ trở thành biệt hiệu của tôi đây!”
Lời Yuichi nói không đáng tin chút nào nhưng Kanae vẫn quay đầu lại nhìn, thấy cửa khóa kín.
Yuichi bật cười nói.
“Nếu mà hắn thấy thì tôi là người trước tiên phát hiện, có lẽ chúng ta sẽ nghe được thứ gì đó. Cũng không tệ lắm, tôi thật muốn cho mọi người thấy cậu tuyệt vời thế nào khi nuốt tôi.”
Bây giờ thì tất cả ngón tay của Yuichi đều vào bên trong Kanae.
Cuối cùng, có tiếng chốt cửa rồi tiếng cửa mở, tiếng bước chân đạp trên gạch, sau đó là tiếng nước bồn rửa tay. Cửa nhà vệ sinh mở, tiếng bước chân đi xa.
“Oa, cái quái gì đây. Bên trong và đằng trước của cậu ướt đẫm rồi, chắc cậu thấy thích lắm nhỉ? Có lẽ cậu rất hưng phấn khi nghĩ rằng chúng ta bị trông thấy?”
“Không có … “
Kanae lắc đầu nguầy nguậy, cậu không đời nào muốn ai khác hơn là Yuichi trông thấy mình như vậy.
“Cậu có muốn tôi vào trong không?”
Kanae gật đầu, thân thể cậu đang kêu gào muốn Yuichi, cậu đã quên nỗi đau lần trước họ kết hợp.
“Của tôi hơi mềm chút rồi nhưng chắc là còn nhét vào được.”
Yuichi rút tay ra đưa cho Kanae xem.
“Giống như đêm qua, cậu tuôn ra như suối ấy.”
Yuichi tách mấy ngón tay ở trước mắt Kanae, cho thấy có chất lỏng dính ở giữa mấy ngón ướt đẫm, nó còn nhiều hơn cả đêm qua Yuichi bắn ra.
Cậu không biết là con trai cũng có thể tiết ra nước nhiều như vậy.
Không đáp lại Yuichi câu nào, Kanae giang chân ngồi lên Yuichi.
“Này, làm chuyện đó với tôi có thấy sung sướng không?”
Nhẹ cắn vành tai Yuichi, Kanae ngồi xuống. Cậu đã định từ từ nuốt hết nhưng Yuichi bỗng đẩy vào một hơi.
“A …!”
Một tiếng thở gấp, Kanae bắn. Yuichi đang mong chờ điều đỏ, tay liền bắt lấy nó.
“Tôi còn chưa ra ngoài mà đã bắn rồi.”
Yuichi mỉm cười, ɭϊếʍƈ bàn tay. Kanae mặt đỏ bừng cản lại.
“Làm … làm gì vậy?”
“Tôi muốn ɭϊếʍƈ nó, nếm xem có vị gì.”
“Không, không được, không thể, khăn giấy!”
Kanae lấy khăn giấy trong nhà vệ sinh, xoay người lại. Cây gậy còn nằm trong cơ thể cậu, người cậu run lên, khoái cảm lại dâng trào.
“A … Không … “
“Cậu lại làm tôi cứng lên rồi. Kanae, cậu thật ɖâʍ đãng.”
“Không, tôi không có … a … ư ưm … ô ô … ”
Kanae thấp giọng gầm gừ, não trống rỗng, nhiệt độ cơ thể lên cao, cuộn giấy vệ sinh bị đánh rơi xuống sàn.
“A a … a … á … ô ô … “
Cậu lại ngồi xuống đùi Yuichi, lần này thì Yuichi xoay chuyển từ trái sang phải, nó đánh vào vị trí khác cho cậu cảm giác đê mê khác với ngày hôm qua.
“Nào, nhúc nhích đi chứ, tôi không muốn tự làm một mình.”
Kanae gật đầu, bỏ mặc cuộn giấy vệ sinh, lắc mông. Mỗi lần cây gậy đâm sâu vào trong là cậu sẽ bật ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Kanae thầm cầu nguyện rằng không có ai vào đây.