Chương 12: Còn đang chiến đấu
“Cậu có cảm thấy sướng không?” Nhìn chằm chằm Kanae, Yuichi lắc đầu. “Nói đi nào, cậu có thấy sướng không?”
“Sướng … cảm giác rất tuyệt … “
“Cỡ nào … “
“Đến mức sắp ra nữa.”
“Kỹ thuật của tôi tốt hơn người khác không?”
“Cậu là tuyệt nhất, Yuichi.”
Đó là lời thật, cậu chỉ có Yuichi mà thôi, hơn nữa làʍ ȶìиɦ với hắn rất tuyệt. Kanae nói thẳng thắn lời thật lòng.
“Tôi muốn cậu thêm nhiều nữa … “
“Đừng nói những lời ɖâʍ như thế chứ, tôi sẽ bắn ra mất.” Ánh mắt hắn nghiêm túc, tiếp tục vịn Kanae ngồi trên đùi nảy lên xuống.
“Tôi … “
Kanae siết chặt Yuichi, hỏi.
“Thế này có thấy thoải mái không …? Yuichi, cậu có cảm thấy sướng không …?”
“Ngốc nghếch.” Yuichi hôn Kanae. “Nếu không thấy sướng thì tôi sẽ không mới sáng sớm đã làm rồi. Tôi muốn cậu, tôi muốn làm nó với cậu khi buổi sáng thức giấc, cho nên tôi mới đến trường vào giờ này, cậu hiểu chưa?”
Đấy là điều mình muốn nghe nhất.__Kanae nghĩ.
Kanae biết là Yuichi chỉ muốn thân thể của cậu. Yuichi chỉ quen với cậu vì hắn có thể làʍ ȶìиɦ tùy thích, nhưng miễn là Yuichi thấy vui thì Kanae mãn nguyện rồi.
Kanae thầm nói trong lòng cậu yêu hắn.
Những lời mà cậu không thể thốt ra.
Như đã đoán, Yuichi làm chuyện đó cuồng dã tới mấy hiệp, khiến Kanae lại bỏ lỡ tiết học. Đây là ngày thứ hai cậu cúp cua, là lần đầu tiên Kanae làm chuyện như vậy.
Tuy Kanae đã lên đến tột đỉnh trong nhà vệ sinh nhưng Yuichi vẫn chưa thỏa mãn, họ đi về nhà Yuichi bắt đầu hiệp hai trong phòng tắm. Chống đẩy chỉ là làm bộ làm tịch, bên trong Kanae vẫn còn ướt nên Yuichi dễ dàng tiến vào.
Mình thấy lạ quá, gióng như là thân thể biến đổi.
“Bình tĩnh nào.”
Yuichi lại bắn bên trong Kanae, cuối cùng thả vòng tay ôm siết cậu. Kanae thở hồng hộc. Ngày hôm qua cậu chỉ ra hai lần, vì đến hiệp thứ năm cậu mới có cảm giác. Hôm nay cậu đã ra ba lượt, đó là kỷ lục mới. Nếu hôm nay không có chuyện gì khác thì chắc Kanae sẽ làm thêm nhiều lần nữa.
Kanae không có nhiều máu thú tính, thấy thỏa mãn ba ngày một lần hoặc thỉnh thoảng một tuần một lần. Kanae không quen làm chuyện đó quá nhiều lần.
Ít nhất thì cậu đã học được một điều: làʍ ȶìиɦ rất là mệt!
Nếu có thể thì cậu rất muốn ngủ ngay lập tức, Kanae cảm thấy mi mắt dính vào nhau và không muốn mở nó ra nữa.
“Tôi đói quá! Chúng ta kêu pizza đi. Cậu muốn ăn cái nào? Chọn đi.” Yuichi toát ra một câu, đột nhiên đổi đề tài.
Kanae đã biết là mình không thể từ chối lời đề nghị của Yuichi. Yuichi tự do và luôn tràn đầy điều bất ngờ. Sao hắn có thể tràn đầy năng lượng sau khi ra hai lượt như vậy? Hơn nữa Yuichi nắm chủ động trong toàn quá trình.
“Gì vậy?”
Yuichi liếc Kanae, có vẻ bực bội.
“Cậu không thích ăn pizza?”
“Không phải.”
Kanae mỉm cười nói.
“Tôi chỉ không thể tin nổi cậu tràn trề năng lượng như vậy. Tôi mệt quá, chỉ muốn ngủ ngay bây giờ, còn cậu thì đói bụng. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên ăn cái gì đó … “
“Dĩ nhiên là tôi đói rồi, từ sáng tới giờ có ăn gì đâu. Hơn nữa chúng ta làʍ ȶìиɦ suốt, ai mà chẳng đói? Cậu mệt là bởi vì thức dậy nửa đêm đi về nhà, nếu cậu ngủ bên cạnh tôi chứ không đi đâu thì cậu cũng sẽ đói.”
“Cậu cho tôi ngủ bây giờ nha?”
“Cậu có thể lên giường ngủ nhưng tôi sẽ không cho cậu ngủ. Vậy cậu muốn ăn hay là lên giường?”
Kanae lập tức hiểu ẩn ý của Yuichi, cậu vội vàng nhìn thực đơn pizza.
Nếu kêu mình làm lần nữa chắc kiệt sức mà ch.ết quá!
“Nhanh lên nào!”
Yuichi luôn biết mình muốn gì nhưng Kanae thì cần mất chút thời gian để xác định, không thể tùy tiện chọn thức ăn.
“Yuichi, cậu chọn xong chưa?”
“Rồi, tôi định chọn món pizza nửa này nửa kia, tôi thích nó đủ loại, và sẽ tuyệt lắm nếu chúng ta chia nó thành bốn. Sao cậu không chọn hai cái trên xem?”
Không! Không đời nào tôi làm được! Tôi còn chưa chọn một mẫu nữa là hai cái!
Kanae từ bỏ việc lựa chọn, đưa thực đơn cho Yuichi.
“Cậu chọn cái nào tùy thích đi, tôi thì sao cũng được.”
“Thật hả!? Vậy được rồi!”
Dường như hơi là lạ khi họ làm hết từ a đến z rồi lại nói chuyện như thường ngày. Kanae cảm giác như giữa hai người không có gì thay đổi, trừ làʍ ȶìиɦ.
Nói thật ra cậu đã nghĩ sẽ thay đổi rất nhiều, làʍ ȶìиɦ là một bước lớn, nó sẽ mãi mãi thay đổi bạn. Nhưng hoàn toàn không như vậy. Khi Kanae không làʍ ȶìиɦ, mọi chuyện vẫn như trước kia.
Tình yêu của cậu dành cho Yuichi ngày càng mãnh liệt.
Cậu yêu Yuichi hơn khi thân thể hai người kết hợp.
Cậu biết đây không phải là dấu hiệu tốt lành …
Điều đó sẽ làm cậu bị tổn thương nhiều hơn.
Nhưng tất cả suy nghĩ của Kanae xoay quanh Yuichi, trái tim cậu không khao khát gì hơn thế.
Kanae không thể tham lam đòi hỏi Yuichi nhiều hơn.
“Giờ thì hãy cho tôi biết đi.”
Một tay cầm miếng pizza, tay kia cầm lon bia, Kanae dò hỏi Yuichi. Cậu không định trở lại trường đại học nên hai người quyết định nhậu, làm một bữa tiệc. Kanae không ngờ bia sẽ ngon như vậy, cậu không thường hay uống nó nhưng giờ thì vui vẻ nuốt cái ực.
“Gì chứ?”
Yuichi có thể vừa ăn pizza vừa uống bia nhanh hơn cả Kanae. Kanae thích nhìn Yuichi ăn ngấu nghiến. Mặc dù Kanae không hiểu biết nhiều về Yuichi, giống như là hắn đã ếm bùa vào người cậu vậy, cậu chỉ trông thấy những ưu điểm của người yêu.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tại sao cậu đứng ra cứu tôi?”
“Thì trông cậu gặp rắc rối.”
” … ra vậy.”
Kanae ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
“Tôi không biết cậu là người tốt bụng thế đấy.”
“Cậu là người yêu của tôi, nói vậy mà nghe được hả!?”
“Nhưng chúng ta làm bạn với nhau một thời gian rồi. Yuichi, cậu thật sự không phải loại người đứng ra cứu vớt kẻ cần giúp.”
” … có lẽ cậu đúng.”
Yuichi gật đầu nói.
“Đúng vậy, tôi sẽ không tùy tiện giúp mọi người.”
“Thấy chưa, thế thì tại sao cậu cứu tôi?”
“Có lẽ cậu sẽ không thích nghe đáp án.” Yuichi cắn miếng pizza.
“Tôi mới bị một nhỏ đá, mọi người thì cứ lải nhải về thằng cha khác, không liên quan gì vụ chia tay nổi tiếng của chúng tôi, cho nên tôi thấy tò mò.”
“Tò mò á? Về cái gì?”
“Cậu là Người Đẹp Băng Giá, đúng không? Tôi nghe có nhiều lời đồn về cậu quan hệ với nam lẫn nữ, tôi đã muốn biết cậu là loại người gì. Mỗi lần tôi thấy cậu thì cậu luôn nở nụ cười cao quý, tôi nghĩ đó sẽ là cơ hội cực kỳ tốt để hỏi những điều mà mình rất là muốn biết. Lạ là tôi phát hiện thật sự thích cậu.”
“Thật hả!?”
Kanae không hay biết là cậu nổi tiếng đến mức đó, người ta xì xầm về cậu át qua cả chuyện Yuichi chia tay. Giờ thì cậu cảm thấy bị mọi người bàn tán cũng không phải chuyện xấu, nó khiến Yuichi chú ý.
“Ừm, rốt cuộc khi bắt chuyện với cậu, tôi phát hiện con người cậu khá là khờ, tôi thắc mắc là sao không ai khác nhận ra? Lý do tại sao cậu không đáp lại câu hỏi nào của họ có lẽ là vì mọi người nói quá nhanh, cậu không hiểu kịp! Cậu thật là ngốc!”
“Im đi!”
Hai người thường đốp chát lại như thế này khi còn là bạn bè.
“Tôi không ngốc.”
“Cậu ngốc nghếch, ngốc hơn tôi là chắc rồi.”
“Tại cậu nhanh mồm quá, nhờ cái miệng dẻo kia lừa gạt biết bao cô gái, cậu làm những chuyện tàn nhẫn. Cũng tại vì thế mà cậu mới bị mọi người nói xấu, không ai muốn tới gần cậu!”
” … lại độc miệng rồi.”
“Còn nói tôi? Cậu cứ luôn giễu cợt tôi.”
“Được rồi, coi như tôi có làm chuyện đó nhưng mà đâu áp dụng với cậu.”
“Tại sao!? Chính cái tính ích kỷ đó khiến mọi người xa lánh cậu!”
“Tôi có cậu là được rồi, tôi chả cần mọi người có xa lánh hay không. Kanae, cậu giống con gái quá đi.”
“Tôi không giống con gái! Mắc gì cậu nói thế hả!?”
“Cậu hành động giống như thế, vậy có nghĩa là tôi là bạn trai của cậu, đúng không?”
” … có lẽ đi.”
Hẹn hò, người yêu, Kanae nghĩ định nghĩa cũng đúng.