Chương 63: Diệp Cửu Biến
Nguyễn Long Duy chợt nhớ ra một vấn đề chưa rõ, nhìn sang hỏi Thẩm Bình An:
"Thẩm huynh, vừa rồi ngươi nói kiếm linh, không biết đó là cái gì? Có phải là kiếm sinh ra linh tính, có thể giao tiếp hay không?"
Thẩm Bình An lắc đầu nói: "Không phải, kiếm linh ở đây ý nói là dùng linh khí luyện kiếm. Là bước nhập môn của đệ tử Thiên Kiếm Sơn Trang nói riêng và kiếm tu nói chung."
Nguyễn Long Duy suy nghĩ thật kỹ lời này, sau đó hỏi: "Có nghĩa là thay vì dùng linh khí trong cơ thể đi luyện hóa kinh mạch, thì lại dùng để luyện kiếm?"
Thẩm Bình An có phần bất ngờ, không biết vì sao người này ngộ tính cao như vậy, vẫn giải thích:
"Đúng vậy. Kiếm tu có con đường tu luyện khác với người bình thường. Kiếm tu dùng linh luyện kiếm, kiếm linh thông kinh, khai quan tắc nghẽn, lấy kiếm trúc cơ.
Tương ứng với cảnh giới thông thường như luyện khí, trúc cơ, ngưng đan thì sau kiếm linh lần lượt là các cảnh giới kiếm cơ, kiếm tâm. Càng về sau ta càng không rõ. Hiện tại ta cũng chỉ đang dùng linh dưỡng kiếm mà thôi, còn đang tìm thời điểm thích hợp trúc kiếm thành cơ."
Nguyễn Long Duy gật đầu, tỏ ra đã hiểu, lại khiêm tốn nói: "Thẩm huynh hiện đã là luyện khí kỳ tầng mười ba, tu vi đạt đến viên mãn. Có vẻ lần sau gặp mặt thì Chử mỗ đã phải đổi cách xưng hô. Mong rằng Thẩm huynh chớ có quên ta."
-"Chử huynh nói quá. Thẩm mỗ đâu phải là loại người như thế."
Lại hàn huyên vài câu, Nguyễn Long Duy nhìn về phía Cao Bá Thành, nói nghiêm túc: "Cao hiền đệ, kiếm kỹ của ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh. Về sau chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ. Tuy nhiên, có một chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi. Hiện tại, ngươi vẫn còn còn nhỏ bé, vẫn nên khiêm tốn một chút, chuyện như vừa rồi cùng với Sái sư huynh cũng nên giảm lại. Tốt nhất vẫn nên dốc lòng tu luyện, ngươi hiểu không? Chử mỗ lời ít ý nhiều."
Cao Bá Thành bị người khác khuyên răn, tâm tình không vui. Hắn ở vào độ tuổi thiếu niên, tâm cao hơn trời, ghét nhất chính là bị người khác dạy đời. Dù vậy, Cao Bá Thành vẫn khách sáo: "Chử huynh, cái này Cao mỗ tự biết lượng sức."
Nguyễn Long Duy khẽ gật đầu, lại lấy ra kiếm lởm mà mình mua ở Linh Khí Đường trước đó, vừa luyện kiếm vừa nói.
"Cao hiền đệ, tuy ta không có kiến thức về kiếm pháp hoặc am hiểu về Kim hành chi đạo nhưng ở mảng võ đạo và võ thuật lại am hiểu không ít. Khi nãy quan sát qua tư thế xuất kiếm của ngươi, trên cơ thể lại xuất hiện vài chỗ vận chuyển không đều, về sau dễ tạo thành tắc nghẽn, vừa hay ta nghĩ ra bài tập kiếm này có thể giúp ngươi cải thiện. Mong rằng Cao hiền đệ không chê món quà này của Chử mỗ."
Kiếm pháp bình thường, động tác cứng nhắc thế nhưng lại hỗ trợ khí huyết trong cơ thể lưu thông đều đặn. Đây là bài luyện tập thường ngày của Nguyễn Long Duy, đã được cải biến lại chút ít cho phù hợp với kiếm tu.
Thẩm Bình An có tu vi cao nhất trong đám người, lập tức nhìn ra được điểm tốt, trong lòng càng đánh giá Nguyễn Long Duy cao thêm một bậc, vội vàng quay sang Cao Bá Thành nghiêm giọng mà nói: "Cao sư đệ, ngươi mau ghi nhớ bài tập vừa rồi. Chử huynh có lòng như vậy, tuyệt đối không được phụ lòng."
"Đa tạ Chử huynh." Cao Bá Thành vừa cảm ơn vừa cố gắng tập theo. Chính hắn mới đầu còn cảm thấy hoài nghi không tin tưởng nhưng sau một lát thì thái độ liền thay đổi.
Chử huynh, thật là một cái người tốt!
Ở một nơi khác của Thiên Sơn. Trong sảnh đường, một nhóm tu sĩ Ngưng Đan đang thảo luận.
"Trang chủ, ngài dự định đi theo bọn người Tiêu Thủy hay sao? Bọn chúng là người ngoài, không phải là người của Tây vực chúng ta. Sao có thể tùy tiện tin tưởng?"
"Trang chủ, ngài vẫn nên cẩn thận. Sơn Trang đã không còn như trước kia, nếu bây giờ ngài lại xảy ra chuyện thì Thiên Kiếm Sơn Trang phải làm sao bây giờ? Chúng ta có thể nói gì trước linh vị của cựu trang chủ đây? "
"Trang chủ, xin ngài cân nhắc lại."
"Trang chủ..."
Thanh Diệp chân nhân ngồi trên ghế cao vị, chán chường nhìn xung quanh, bất đắc dĩ thở dài:
"Các vị, xin hãy nghe ta nói."
Cả hội trường im lặng, không một ai tiếp tục tranh luận. Mọi người đều im lặng nhìn về phía cao vị.
"Bản trang chủ biết rõ mọi người lo lắng cho ta. Nhưng Sơn Hải Kiếm Kinh mất đi đã hơn hai ngàn năm rồi. Đây là tâm huyết cả đời của Tổ sư gia. Chẳng lẽ mọi người nhẫn tâm để nó biến mất hay sao? Hai trăm năm trước, sư phụ đã từng vì tìm kiếm nó mà bỏ mạng. Bây giờ lại xuất hiện tin tức đáng tin cậy, bản trang chủ thật sự không thể làm ngơ. Nếu như ta làm ngơ, mới thật sự không còn tư cách nào đối diện cùng sư phụ đã khuất nữa." Trong lời nói của Thanh Diệp chân nhân tràn đầy u buồn, giống như đã được kiềm nén suốt bao năm, giờ mới có cơ hội để nói.
"Tông chủ, chúng ta không hề có ý này. Điều mà chúng ta nói đến là để cho mấy cái mạng già này đi là đủ. Dù cho có ch.ết cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến căn cơ của Thiên Kiếm Sơn Trang. Còn ngài thì khác. Ngài là tư chất gì, sao có thể mạo hiểm như vậy?" Một ông lão lớn tuổi nói.
Thanh Diệp chân nhân thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Nhị trưởng lão, tu vi các ngươi chỉ là Kết Đan sơ kỳ, lại còn chưa dưỡng ra hoàn chỉnh kiếm tâm. Chứ đừng nói tới việc dùng kiếm ý để cảm ứng Kiếm Kinh.
Các ngươi cũng biết rồi, Sơn Hải Kiếm Kinh là công pháp cấp bậc kiếm cảnh. Có thể dùng sông, núi làm kiếm, cũng có thể biến ảo, tùy chỉnh theo ý niệm. Nếu như không có cao thủ đi vào đó dùng kiếm ý cảm nhận, làm sao có thể nhận ra được Sơn Hải Kiếm Kinh? Lần này, bản trang chủ đã quyết tâm theo ý mình, không thể nghe theo các vị."
Thanh Diệp chân nhân nói xong, toàn thân hóa thành rất nhiều lá cây, rơi rụng trên mặt đất. Đây là thuật di hình hoán vị do Thanh Diệp tự nghĩ ra. Tên là Diệp Độn, một trong chín biến của Diệp Cửu Biến.
Mười mấy vị trưởng lão lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô to: "Trang chủ, xin ngài nghĩ kỹ. Xin ngài nghĩ kỹ."
Thanh Diệp đạp mây mà đứng, nhìn thấy hết thảy trong mắt, tự nói nhỏ với mình: "Các vị, xin hãy tin tưởng Thanh Diệp. Ta nhất định sẽ trở lại"
Nói xong, người lại biến mất, chỉ còn lại vài chiếc lá cây đang rơi.
Trên Thiên Sơn. Quảng trường luyện võ.
Nguyễn Long Duy đang cùng các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang giao lưu chiêu thức. Đây là giao lưu thuần túy, không hề tung ra đòn sát thủ tránh gây ảnh hưởng đối phương, điểm đến là dừng.
Hai vị Luyện khí kỳ tầng bay, tay cầm linh kiếm hướng Nguyễn Long Duy mà lao tới. Hai kiếm chụm lại, toàn bộ pháp lực dồn vào một đòn tấn công, tràn đầy Kim thuộc tính. Kiếm lao thẳng một đường, linh lực hiển hóa thành hình giao long vồ mồi. Nếu như có thể chấm điểm hình thức, đòn đánh này liền sẽ đạt chín trên mười.
Nguyễn Long Duy đối diện công kích đang đánh tới, tay cầm linh cung, nắm hai mũi tên kéo căng dây cung, đồng thời liên tục rót Hạo Nhiên chính khí vào tay.
"Đi đi." Nguyễn Long Duy dứt lời, tay đã thả dây cung.
Hai mũi tên mang trên mình phong linh lực, bay với tốc độ gấp mười lần giao long lao tới, va thẳng vào hai cái cán kiếm, lập tức làm lệch hướng tấn công của hai vị đệ tử kia, hư ảnh giao long mất đi người điều khiển liền tan biến tại chỗ. Lợi dụng lúc này, Nguyễn Long Duy nghiêng người về trước, đạp mạnh chân về phía sau, dùng phong linh khí làm lực đẩy, chân khí làm bàn đạp, phi người phóng thẳng đến hai vị đệ tử. Hắn thôi động nhẫn trữ vật, lấy ra quạt giấy cầm lên tay, lần lượt nhẹ nhàng gõ đầu từng người. Lực đạo vừa đủ, không mạnh không yếu khiến cho cả hai người ngã người xuống đất.
Làm xong, Duy xòe ra quạt giấy, để lộ một chữ được viết gọn gàng bằng mực đen, mỉm cười đưa tay về trước: "Hai vị, cảm ơn đã nhường."
Hai người đệ tử thua trận không hề giận quá mất khôn, nắm tay đối phương đứng dậy rồi chắp tay hành lễ, khâm phục nói ra: "Chử đạo hữu quả thật tiễn pháp vô song, thân thủ siêu phàm. Tại hạ thua vô cùng xứng đáng. Đa tạ đạo hữu chỉ giáo."
Thẩm Bình An ở nơi xa nhìn thấy cảnh này, chỉ hiện ra một vẻ mặt bình thản. Hắn cảm thấy Nguyễn Long Duy không đơn giản, đương nhiên có thể thắng dễ. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị tiến về phía trước chúc mừng thì lại cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, biến mất tại chỗ, chỉ còn lại vài chiếc lá rơi.
Thẩm Bình An lúc này đứng tại một gian phòng, trước mặt hắn là Thanh Diệp chân nhân đang ngồi uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát thanh niên áo xanh đấu pháp.
Thẩm Bình An mau chóng chào hỏi: "Xin ra mắt trang chủ."
Thanh Diệp chân nhân không quay đầu lại mà hỏi: "Bình An, ngươi cảm thấy Chử Sen như thế nào? Đáng tin hay không?"
Thẩm Bình An suy nghĩ lại câu từ, lại trả lời: "Bẩm Trang chủ, Chử đạo hữu làm việc vô cùng ổn trọng, không hề kiêu căng phách lối, cũng không xem thường người khác. Đệ tử càng nhìn càng cảm thấy hắn giống với ngài.
Hơn nữa, lúc nãy Chử đạo hữu nhìn thấy một sư đệ bị một đệ tử tu vi cao hơn ỷ thế bắt nạt nên muốn ra tay tương trợ, sau đó còn chỉ điểm cho đệ tử kia cùng tặng cho một bài kiếm để tiêu tan độc tố tích tụ lại lâu ngày. Từ điểm này có thể nhìn ra được người này tâm tại thương sinh. Có thể tin tưởng."
Thanh Diệp chân nhân hứng thú nói:
"Ngươi xem trọng hắn như vậy sao? Ngồi xuống đây, uống tách trà rồi kể đầu đuôi cho ta."