Chương 64: Thanh Diệp ngang ngược
Thẩm Bình An nghe được yêu cầu này, trên gương mặt hoàn toàn vui vẻ, miệng hắn như được vặn lên dây cót, thao thao bất tuyệt kể từ đầu đến cuối, khiến tâm trạng vốn đang ủ rũ của Thanh Diệp chân nhân như hoa gặp mưa mùa hạ, khóe miệng lộ ra một vệt ý cười.
Thanh Diệp chân nhân yên lặng nghe hết, không có ý định xen ngang. Đợi Thẩm Bình An nói xong xuôi, người trang chủ này mới hỏi, ánh mắt hán hướng về phía thiếu niên trẻ tuổi đang đi bên cạnh Nguyễn Long Duy trên sân đấu: "Bình An, ngươi chắc chắn họ Cao đó chỉ là luyện khí kỳ tầng một?"
Thẩm Bình An khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Bẩm trang chủ, đệ tử đã hỏi thăm kỹ càng các đệ tử quen biết Cao sư đệ trước, cũng đã tự mình kiểm tr.a đệ ấy hai lần. Người này là luyện khí kỳ hàng thật giá thật, chưa bao giờ đột phá đến tầng hai."
Thanh Diệp chân nhân chống tay cắm tay lên má trái, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, tay phải lại nhẹ nhàng giơ lên không trung khẽ điểm một chỉ, sau đó lại nói:
"Nếu như ngươi nói là sự thật, vậy khi đó Chử Sen chỉ dùng một chưởng nhẹ nhàng để phá Diệt Thiên Kiếm Kỹ kia cũng không phải là việc đơn giản. Dù cho tu vi chênh lệch nhưng không phải ai cũng có thể nhìn ra được nhược điểm của đối phương ngay lần đầu tiên gặp mặt. Khả năng suy luận kia không hề tầm thường. Thành tựu về sau khó có thể nói trước."
Thanh Diệp chân nhân từ suốt đến giờ đều đang quan sát Nguyễn Long Duy cọ xát cùng các đệ tử khác của sơn trạng. Ở ngoài mặt, người này luôn dùng toàn lực để đấu cùng của đối thủ, không hề có trạng thái buông lỏng hay khinh thường, dù trình độ hai bên chênh lệch rõ như ban ngày. Thanh Diệp chân nhân rất thích điểm này ở hắn, cười nói: "Bình An, ngươi nói chuyện với hắn nhiều vậy rồi. Liệu đã từng hỏi qua lí do vì sao Chử Sen lựa chọn gia nhập thương minh chưa? Người như hắn luôn có thể dễ dàng bái nhập Thiên Cấp tông môn, vì sao lại chọn đi làm thuê?"
Thẩm Bình An cười khổ, buồn bực mà nói: "Bẩm trang chủ, đệ tử có hỏi qua. Chử huynh cũng không giấu giếm gì. Hắn chân thành nhìn đạo hữu, dùng ánh mắt trong veo trả lời đệ tử năm chữ [bởi vì ta không thích] sau đó lại tiếp tục bước đi, vừa ngâm một bài thơ."
Thanh Diệp chân nhân nghi vấn: "Thơ gì?"
Thẩm Bình An lấy ra một cái mộc giản, dâng cho Thanh Diệp chân nhân, lại đọc thơ thành lời: "Trang chủ, đây là bài thơ. Đệ tử thấy hay nên lấy bút ghi lại, còn dự định đưa cho ngài đọc đây."
"Một mai, một cuốc, một cần câu,
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến bóng cây ta hãy uống,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao."
Thanh Diệp chân nhân vừa cầm mộc giản lên đọc vừa rung chân, miệng tấm tắc khen hay, lại không khỏi thắc mắc: "Thơ hay, có ý tứ. Nhưng lực bút này không phải ở độ tuổi của hắn nên có, thơ văn lại mang đậm chất phàm tục."
Thẩm Bình An nói: "Trang chủ mắt sáng như đuốc, đây là do phàm nhân viết. Chử huynh nói đây là một vị tiền bối viết ra, đã qua được hơn mấy trăm năm. Tuy nhiên thơ này vừa hợp với lối sống của hắn nên hắn thường dùng thơ này đọc cho chính mình."
Thanh Diệp chân nhân cười lớn, nói: "Ha ha, tuổi còn nhỏ mà đã như vậy. Nếu thật là như vậy, thì ngươi không cần hỏi. Ta có thể đoán ra được rồi. Hắn cố tình chui vào thương minh vì để kiếm Phong công pháp phải không? Ở bên ngoài không thể nào tìm được công pháp cấp bậc này."
Thẩm Bình An không hiểu vì sao trang chủ nhà mình lại hiểu rõ người kia, gật đầu đáp: "Chử huynh có nói qua, ban đầu hắn xin vào thương minh vì cần tìm công pháp tu luyện. Nhưng bây giờ lại không cần nữa."
Thanh Diệp chân nhân hỏi: "Vì sao không cần nữa?"
Thẩm Bình An: "Là vì... Là vì hắn đã tự thôi diễn thành công công pháp mới rồi."
Đáp án này không ngoài dự đoán, Thanh Diệp chân nhân gật gù tự nói: "Cũng đúng, cũng đúng... Thôi được rồi. Ngươi từ giờ cố gắng giao du với Chử Sen đi. Sau nay hai ngươi có thể hỗ trợ lẫn nhau"
Thẩm Bình An nhớ tới một yêu cầu của Nguyễn Long Duy trước kia, vừa muốn nói ra lại không dám: "Trang chủ, còn có một việc. Đệ tử không biết nên nói hay không."
Tâm trạng của Thanh Diệp chân nhân đang rất tốt, lại cầm tách trà lên uống rồi phất tay: "Cứ nói, không cần ngại."
Thẩm Bình An: "Chử huynh có nhờ ta giảng cho hắn một chút công pháp kiếm đạo, hắn muốn so sánh xem kiếm đạo khác võ đạo và thuật luyện khí bình thường thế nào."
Thanh Diệp xém chút bị sặc nước, truy hỏi: "Hắn còn tu võ?"
- "Vâng, hắn là tiên võ song tu."
Thanh Diệp nghe vậy, trong lòng đã thầm ra quyết định.
"Vậy thì đem toàn bộ kiếm pháp cơ bản đưa cho hắn nhìn, không cần giấu. Tiện thể hỏi xem hắn có hứng thú bái sư hay không. Bản tọa có thể tự mình dạy hắn. Ngoài ra, hắn muốn đi đâu thì cứ dẫn hắn đi. Trừ cấm địa và tầng ba của Tàng Thư Các ra thì các nơi còn lại đều có thể.."
Thẩm Bình An sửng sốt, không hiểu trang chủ nhà mình vì sao lại đột nhiên hào phóng đến vậy, vội mở miệng khuyên can: "Trang chủ, cái này có hơi..." Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã bắt gặp được ánh mắt lạnh lẽo từ phía đối diện, đành phải chấp nhận. "Thôi được, đệ tử tuân lệnh."
"Vậy được rồi. Ngươi lui ra đi."
Thanh Diệp chân nhân phất tay, Thẩm Bình An lại tan biến. Sau đó, Thẩm Bình An xuất hiện tại vị trí cũ trên quảng trường, như chưa từng có việc gì xảy ra, lại tiếp tục dẫn Nguyễn Long Duy đi dạo chơi Thiên Sơn.
Thanh Diệp chân nhân dùng Diệp Độn biến mất khỏi phòng, thoáng chốc đã xuất hiện tại một căn phòng khác được chất đầy bài vị. Thanh Diệp thắp lên ba thanh nhang, cắm vào bên trong lư hương, chắp tay, nhìn vào từng bài vị, lại khấn thầm:
"Sư tổ, sư phụ, các vị trưởng lão. Ngày mai Ngô Thừa phải rời đi Thiên Sơn, đi đến Hải Triều bí cảnh để tìm lại Sơn Hải Kiếm Kinh. Mong các vị có linh, phù hộ cho Thiên Kiếm Sơn Trang chúng ta tìm lại được Sơn Hải Kiếm Kinh, một lần nữa danh chấn Tây Vực."
Bầu trời tối đen được chiếu rọi bởi ngàn ngôi sao. Nguyễn Long Duy ngồi ở trong phòng lại dùng đèn cầy đọc sách. Hắn cầm hai bản công pháp tên là Thiên Phong Kiếm Pháp và Thiên Mộc Kiếm Pháp trên tay, ở phía trên giường lại vất đầy một đống mộc giản khác. Duy vô cùng khó hiểu. Trước đó rõ ràng hắn chỉ nhờ Thẩm Bình An thử múa vài đường kiếm để quan sát mà thôi, vì sao lại đổi thành việc dẫn hắn đi dạo quanh Tàng Kinh Các lựa sách, mà lại còn là loại hình buffet, lựa bao nhiêu tùy thích nữa chứ. Đương nhiên, Duy lập tức từ chối. Đây căn bản không phải là đãi ngộ bình thường mà một người có thể có được, tuyệt đối không thể nhận. Nhưng trớ trêu thay, sau khi về đến phòng nghỉ, lại có một đống mộc giản lăn lóc trên giường. Đây rõ ràng là cố tình hố hắn, không muốn cũng phải lấy!
Ừm, không phải là ngọc giản, mà là mộc giản. Thiên Kiếm Sơn Trang chú trọng tu tâm dưỡng tính nên tu sĩ phải tự mình ghi chép công pháp, trừ trường hợp đặc biệt thì không được sử dụng ngọc giản.
Tuy lời nói khách sáo là thế, hai tay thì làm ngược lại, liên tục lật qua lại Thiên Phong Kiếm Pháp, không ngừng ghi nhớ chiêu thức vào đầu. Não bộ bắt đầu đem kiến thức mới được tiếp thu này kết hợp cùng Kinh Phong Chưởng thôi diễn.
"Ừm, bản kiếm pháp này rất tốt, không hề có gì khả nghi. Không như công pháp lần trước Mục lão đưa. Không biết Thiên Kiếm Sơn Trang có ý gì? Chẳng lẽ muốn chiêu mộ bản công tử?" Nguyễn Long Duy tự mình nói chuyện, không hay biết trong phòng đã xuất hiện thêm một người..
Sau khi Nguyễn Long Duy về phòng không lâu, đã có một chiếc lá được gió thổi bay vào phía cửa sổ, rơi trên mặt đất. Chiếc lá tan biến, Thanh Diệp chân nhân hiện ra, đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:
"Bản trang chủ đúng là có ý đó. Không biết quý công tử đây thấy thế nào?"
Nguyễn Long Duy nhận ra được người trước mặt, chính là vị Ngưng Đan cao thủ trước đó từng gặp qua ngoài sơn môn. Hắn hoảng hốt nghĩ thầm. Từ nãy giờ chính mình bị nhìn trộm sao? Cũng may là mình cẩn thận. Phải thật bình tĩnh, không được lưu lại ấn tượng xấu.
Nguyễn Long Duy trấn định tâm tình, đứng dậy thi lễ: "Vãn bối Chử Sen, xin ra mắt Thanh Diệp chân nhân. Không biết đêm khuya ngài đến tìm vãn bối là có chuyện gì?"
Thanh Diệp chân nhân tiến đến bên giường, hạ người ngồi xuống:
"Ta đến tìm ngươi, nhìn xem ngươi học tập công pháp ra sao. Nghe Bình An nói qua ngộ tính của ngươi rất khá nên đến kiểm chứng thực hư."
Nguyễn Long Duy dù cho bị đánh ch.ết cũng không nhận: "Chân nhân quá lời, vãn bối ngộ tính ngu dốt, đạt được đều hoàn toàn nhờ may mắn mà thôi."
Thanh Diệp chân nhân cầm lên Thiên Phong Kiếm Pháp mà Nguyễn Long Duy đang đọc dở, lại nói:
"Được rồi, không cần nói nhiều vòng vo, lảng tránh chủ đề. Bản tọa nhìn ngươi thuận mắt, gặp mặt tức hữu duyên, thật lòng muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi có đồng ý hay không?"
"Nếu như ngươi đồng ý thì ngươi sẽ là đệ tử duy nhất của bản trang chủ. Vị trí đại sư huynh hiển nhiên sẽ là của ngươi. Đãi ngộ không cần nói, tất nhiên hơn xa so với Tiêu Thủy Thương Minh. Nhất là về động phủ tu luyện sau khi lên đến Ngưng Đan cảnh, càng là loại tốt nhất."
Nguyễn Long Duy thầm nghĩ [chẳng lẽ có thể nói không sao?] bên ngoài lại điềm nhiên trả lời: "Thanh Diệp chân nhân, xin hỏi vì sao ngài lại muốn thu ta làm đồ? Ta chỉ là luyện khí kỳ năm tầng, tuổi lại còn lớn, tương lai khó mà thành tựu cao."
Thanh Diệp chân nhân hạ xuống mộc giản, đem tay vỗ một lần rồi nói: "Tốt. Xem ra ngươi không từ chối. Như vậy xem như đồng ý. Lần này bản tọa cùng ngươi đi vào Hải Triều bí cảnh sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, sau khi về sẽ làm lễ bái sư. Đây là lệnh bài của ngươi, giữ lấy mà dùng." Thanh Diệp chân nhân ném lệnh bài xuống giường xong liền biến mất.
Nguyễn Long Duy nhìn chiếc lá rơi xuống đất, hồn còn chưa tỉnh bởi câu nói kia.
Vì sao một người khí độ bất phàm, thân phận to lớn lại cứ ngang ngược như thế, cưỡng ép ta bái sư?
Nhưng hình như đa phần cường giả đều như vậy, cái này cũng là bình thường. Thôi đành mặc kệ, sau khi ra Hải Triều bí cảnh rồi tính sau. Dù sao ta vẫn còn có Lỗ chấp sự ở bên cạnh làm một tầng bảo kê, không phải quá lo lắng.
Chải vuốt xong xuôi suy nghĩ của mình, Nguyễn Long Duy dành cả buổi tối tu luyện Thiên Phong Kiếm Quyết, mong muốn tìm ra phương pháp tu hành phù hợp với chính mình.
Bước đầu tiên của kiếm đạo chính là dưỡng ra kiếm linh. Đưa linh khí vào đan điền để tinh luyện, sau đó lại dùng khí này luyện kiếm!