Chương 65: Đại Cát vs Đại Hung
Sáng sớm hôm sau, nhóm người Tiêu Thủy thương minh rời khỏi Thiên Kiếm Sơn Trang. Lộ trình tiếp theo sẽ hướng ra biển, tiến về nơi từng là Hải Triều Tông. Nguyễn Long Duy không kịp nói lời chia tay cùng Thẩm Bình An và Cao Bá Thành. Bởi vì Lỗ chấp sự nói rằng nhiệm vụ lần này là bí mật, không nên để lộ hành tung, tốt nhất cứ để người khác nghĩ rằng chính mình vẫn còn đang bế quan ở nhà Thiên Kiếm Sơn Trang.
Hải Triều tông từng nằm ở một nơi tên là Hải Triều Đảo, cách bờ biển gần 5000 km (nếu như khó có thể tưởng tượng ra thì có thể hình dung bằng quãng đường đi dọc nước Việt Nam ta từ mũi Cà Mau đến đỉnh Lũng Cú, sau đó đem nhân ba lên).
Lỗ Thâm yêu cầu Nguyễn Long Duy dừng việc tu luyện lại, thay vào đó học thuộc các thuật pháp cơ bản chuyên về nín thở và tích súc dưỡng khí vào người để đảm bảo khả năng sinh tồn. Đây là vì bên trong Hải Triều bí cảnh chứa đựng một vùng biển rộng lớn, xung quanh toàn là nước, không hề có đất liền, nhiều nhất chỉ có vài hòn đảo nhỏ. Hơn nữa, các địa điểm cần cắm trận kỳ xuống đều nằm ở đáy biển.
Lại trôi qua mười ngày, phi chu bay không ngừng nghỉ, rốt cuộc đã đến di tích của Hải Triều tông. Đập vào mắt của Nguyễn Long Duy là một hàng dài gồm các quần đảo cách xa nhau, bên trên có vô số vết tích còn lưu lại, dù là người kém hiểu biết như hắn cũng có thể nhận ra đây là hậu quả do vị Hải Triều Tông tông chủ tự bạo khi trước lưu lại, bên trên không hề có một chút bóng cây, ngọn cỏ. Dù đã qua hai trăm năm, nhưng hậu quả của cuộc chiến diệt tông để lại vẫn còn quá lớn, môi trường sống không đủ cho động vật, chỉ có linh dược, linh thảo mới có thể sinh trưởng.
Không gian xuất hiện dị động, một làn gió thoảng lướt qua đưa đến bên cạnh Nguyễn Long Duy. Hắn cảm nhận được một cỗ Mộc linh lực thuần khiết, ấm áp mà gần gũi. Tiếp sau đó, Thanh Diệp chân nhân bất ngờ xuất hiện, đứng sát bên mà hỏi:
"Thiên Phong Kiếm Pháp đã tu luyện tới đâu rồi? Có chỗ nào không hiểu sao?"
Bị hỏi thăm đột nhiên lần hai, Nguyễn Long Duy nén lại kinh ngạc, yên lặng không trả lời. Bởi vì hắn không thể tu luyện được theo bản kiếm pháp kia. Nói đúng hơn, hắn không cách nào lấy linh khí dưỡng ra kiếm linh. Duy cũng không rõ là do ngộ tính chính mình quá thấp hay còn là kiếm đạo quá khó chơi.
Nguyễn Long Duy gượng cười, trả lời: "Bẩm chân nhân, vãn bối hiện tại không có thời gian tu luyện kiếm pháp. Chỉ có thể đợi sau này. E là đã làm cho chân nhân thất vọng. Vãn bối hổ thẹn."
Thanh Diệp chân nhân không để tâm: "Không sao, có thời gian rồi tu luyện vẫn được. Hoàn thành xong lần thăm dò này, sư đồ chúng ta có nhiều thời gian."
"Còn nữa, nếu Thiên Phong Kiếm Pháp không thích hợp thì ở Kiếm Sơn vẫn còn có một bản Thừa Phong."
Nguyễn Long Duy không nói gì, quyết không thừa nhận cái thân phận tiện nghi nhặt được này.
Thanh Diệp chân nhân nhìn thấy biểu cảm này, khẽ cười rồi lại lấy ra một cái lá, đưa cho Nguyễn Long Duy, nói:
"Ta biết ngươi lo nghĩ cái gì. Đây là lẽ thường tình, đa phần tán tu đều sẽ thế. Nếu như cái gì cũng dễ dàng tin tưởng thì ngược lại không thể sống thọ ở cái tu tiên giới này. Dù cho là nơi được xem như yên bình, lạc hậu như Tây Vực này cũng khó mà nói trước."
"Lá này là Ất Mộc Phù Diệp do ta luyện thành, vốn là muốn để cho đệ tử sau này dùng, bây giờ lại đã gặp được nên đưa cho ngươi. Đặt nó trên người, ngươi có thể chống lại được 1 đòn tấn công toàn lực của Trúc cơ đỉnh phong cao thủ, ngay cả thuật pháp của Ngưng Đan kỳ cường giả cũng có thể cản lại bảy, tám phần lực lượng. Sau khi tiến nhập vào bí cảnh, ta cùng Lỗ đạo hữu còn có việc cần làm, không tiện quan sát ngươi mọi lúc. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì tốt nhất nên thoát ra khỏi bí cảnh. Không cần tốn thời gian ở bên trong đi nhặt rác, đa phần đề là đồ bỏ mà thôi. Có hiểu không?"
Sau đó, Thanh Diệp chân nhân lại giơ tay, điểm nhẹ một chỉ về trước, theo đó từ trong ngón tay xuất hiện một thanh phi kiếm rất nhỏ do pháp lực tạo thành, xuyên thẳng qua nốt chấm đỏ ở mi tâm, bay vào đầu Nguyễn Long Duy rồi giải thích:
"Dù cho hiện tại ngươi không tình nguyện bái sư nhưng cũng không thành vấn đề. Vi sư nói là đủ."
"Đã có sư đồ chi danh, vi sư cũng phải hoàn thành nghĩa vụ làm thầy, đảm bảo sư đồ chi thực. Vừa rồi ta đã dùng kiếm ý đưa toàn bộ Thiên Sơn Kiếm Kinh truyền vào trong đầu của ngươi. Đây là truyền thừa tối cường của trang ta, cũng là một nửa của bộ Sơn Hải Kiếm Kinh. Sau này ngươi có thể chậm rãi tham ngộ, dần dần thấu hiểu nội dung. Vi sư biết lai lịch của ngươi bất phàm, hi vọng ngươi có thể làm được một điểm này giúp cho ta."
Dù Nguyễn Long Duy không muốn nhận cái danh phận này nhưng hắn lại rất có thiện cảm với Thanh Diệp chân nhân. Chỉ cần ở gần Thanh thì hắn liền cảm thấy gần gũi. Không biết là vì sao hắn lại cảm thấy Thanh Diệp chân nhân giống như bàn giao lại hậu sự?
Băn khoăn thật lâu, Duy mở miệng hỏi: "Chân nhân, vì sao lại phải làm đến mức này?"
Thanh Diệp chân nhân ngước mắt nhìn trời, trả lời: "Tối hôm qua, bần đạo thử bói cho lần này, kết quả lại ra tận hai quẻ cùng lúc, một là Đại Hung, cái còn lại là Đại Cát."
Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Nếu đã biết là Đại Hung, vì sao ngài còn đi?"
Thanh Diệp chân nhân mỉm cười, tia nắng chiếu thẳng vào mặt, gió biển thổi nhẹ tóc đen. Vị Thiên Kiếm Sơn Trang trang chủ từng xuất hiện ở trước sơn môn hôm qua cùng người ở trước này phảng phất như hai người khác biệt, tâm bình khí tĩnh, hòa hợp tự nhiên. Nguyễn Long Duy tự đánh giá đây là người có gương mặt hiền lành nhất hắn từng gặp. Thanh Diệp chân nhân chậm rãi nhìn về phía tên đệ tử mới thu này bằng cặp mắt chất chứa bao nhiêu hi vọng để đáp: "Bởi vì cái còn lại là Đại Cát."
Nguyễn Long Duy bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, một khoảng thời gian dài không thốt ra được một câu. Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện không ổn, thế nhưng bản thân không biết nên can gián thế nào, cũng không thể can ngăn. Hai người yên lặng rất lâu, căn phòng rơi vào yên tĩnh. Rất lâu sau, Thanh Diệp chân nhân lấy tay vỗ vào bả vai của Duy, nói một câu cuối cùng: "Lời cần nói đều đã nói. Quyết định ra sao đều ở ngươi. Vi sư không trách."
Nguyễn Long Duy chuẩn bị đáp lời: "Vãn... vãn bối,..." thì từ xa đã có tiếng của Phí Vũ truyền đến.
"Chử tiểu tử, ngươi mau chuẩn bị cho kỹ, hai ngày nữa bí cảnh sẽ mở."
Nguyễn Long Duy hướng mặt ra ngoài trả lời: "Phí phó chấp sự, ta biết rõ. Bây giờ lập tức điều tức đến trạng thái thấp nhất."
Sau đó, hắn mới giật mình phát hiện, Thanh Diệp thanh nhân đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một chiếc lá xanh lưu lại trên đất.
Nguyễn Long Duy mở cửa rời khỏi phòng, bước ra gặp mặt Phí Vũ.
Phí Vũ lấy ra một cái ván gỗ, ném về phía Nguyễn Long Duy:
"Đây. Vật dụng mà ngươi yêu cầu cũng đã xong. Được làm bằng gỗ linh lim, bên trên phủ thêm một chút tài liệu phòng ngự và phi hành cao cấp vượt xa yêu cầu của ngươi, là do Lỗ chấp sự tự mình luyện chế."
-"Tạ ơn Lỗ chấp sự. Tạ ơn Phí phó chấp sự."
Ván gỗ này được thiết kế dựa theo ván lướt sóng. Bởi vì phải di chuyển lâu dài trên mặt biển nên Nguyễn Long Duy nghĩ đây là vật dụng thiết thực nhất.
Hai ngày lại trôi qua, cơ thể Nguyễn Long Duy đạt đến trạng thái tốt nhất. Khí huyết vận chuyển hài hòa tại đan điền. Tinh thần và thể trạng không hề có một chút dấu hiệu mệt mỏi.
Nguyễn Long Duy bước ra khỏi phòng nhìn về phía mũi tàu. Ngay tại đó có hai người đang đứng, một thân ảnh mập mạp áo xám, một thân ảnh giản dị áo xanh lá, chính là Lỗ chấp sự cùng Thanh Diệp chân nhân. Hai người ở bên cạnh một cái vòng tròn lớn được khắc đầy phù văn. Đây là một cái truyền tống trận, Nguyễn Long Duy từng đọc qua trong sách.
Lỗ chấp sự nhìn thấy hắn bước ra đến liền hỏi: "Chử tiểu tử. Trận pháp nhớ kỹ chưa?"
Nguyễn Long Duy cung kính đáp: "Lỗ chấp sự, tại hạ đã hoàn toàn ghi nhớ, một chỗ không sai."
Lỗ chấp sự vuốt râu, lại chỉ tay về phía 3 tên luyện khí viên mãn.
"Ba tên này cũng sẽ mang theo ba bộ trận kỳ tương tự, chỉ cần một trong bốn người các ngươi hoàn thành là được. Cầm lấy ngọc giản này, khi có người hoàn thành xong thì tất cả ngọc giản đều sẽ vỡ nát. Các ngươi khi đó có thể đi ra ngoài. Nên nhớ, không nên nghĩ mình thông minh mà lừa gạt chúng ta. Ta tuy không thể vào bên trong nhưng luôn có cách để tìm được các ngươi." Lỗ chấp sự nói xong, ném ra 4 cái ngọc giản về phía 4 người.
"Thuộc hạ minh bạch." Bốn người đồng thanh đáp.
Lỗ Thâm phất tay áo, nói: "Tốt, các ngươi đi vào đi, dựa theo bản đồ mà làm."
"Tuân lệnh."
Bốn người cùng nhìn về phía di tích Hải Triều Tông, hiện tại ngay bên góc trái đã xuất hiện một vòng xoáy lớn, không ngừng xoay chuyển. Xung quanh xuất hiện không ít phi chu, đa phần đều là do Trúc cơ tu sĩ dẫn đội. Không hề chần chờ, ba vị tu sĩ Luyện khí viên mãn nhảy về phía vòng xoáy, bơi vào bên trong. Nguyễn Long Duy cúi người chào Thanh Diệp cùng Lỗ Thâm, sau đó mới nhảy xuống biển. Thanh Diệp khẽ gật đầu, Lỗ Thâm thì lấy tay che miệng ngáp.
Vừa bơi vào bên trong vòng xoáy, Nguyễn Long Duy đã cảm giác thân thể mình như bị hấp dẫn bởi thứ gì, sau đó biến mất tại bên trong. Một lát sau, Duy lấy lại ý thức, mở mắt ra đã thấy mình đang rơi từ trên cao xuống biển với tốc độ cao rất cao, không cẩn thận có thể toi mạng vì va chạm. Khi biết được nguy hiểm trước mắt, hắn vội vàng vận chuyển phong linh lực, bao quanh khắp người mình, lại dùng Chân khí hóa cương hộ thể, từ đó giảm dần xuống tốc độ rơi, nhẹ nhàng đạp chân vào mặt biển, cách không mà đứng.
Nguyễn Long Duy lấy ra ván gỗ từ nhẫn trữ vật rồi đạp chân lên nó. Sau đó, Phong linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, hóa thành gió lớn cuồn cuộn, thổi vào phần sau tấm ván, đẩy nó tiến lên trước với tốc độ cao. Chuẩn bị hoàn tất, Nguyễn Long Duy lấy ra hải đồ, nhìn vào vị trí của mình, lẩm bẩm nói:
"Dựa vào địa thế trước mặt, nơi này nằm ở gần với cực Nam. Vậy thì hoàn thành khu vực này trước đi đã, tiện thể tìm kiếm Mục lão một phen trên đường đi."
Vào lúc này, ở một nơi khác bên trong Hải Triều bí cảnh, có hai bóng người đang nói chuyện. Cả hai đều cong lưng xuống, tuổi tác hẳn đã không còn nhỏ.
"Bọn thương minh tới rồi sao?"
- "Há há. Đã tới, còn có một người quen."
"Người quen? Là tên quản sự nào chăng?"
- "Không phải quản sự, là họ Chử. Thật không ngờ hắn dám đến đây. Thật đỡ công lão phu tự mình đi tìm hắn."
"Là tên ranh con phá hoại kế hoạch của ta lúc trước?"
- "Chính là hắn. Nhưng ngươi nhớ rõ nhiệm vụ của chính mình, không được tự ý hành động. Luôn phải ưu tiên tuân theo kế hoạch của trước đó mà làm. Chủ nhân không cho phép lần này xảy ra sai sót."
"Ta biết. Ta với hắn không có tư thù, dù sao chỉ là tìm một cái cớ để ta thoát ly thương minh mà thôi. Cũng không cần thiết phải ghi hận. Ngược lại, ta cảm thấy người không nên tự ý hành động là chính ngươi. Khặc, khặc, khặc." Lúc người này nói lời cuối cùng, dùng giọng điệu tràn đầy châm biếm. Tiếng cười được pháp lực cường hóa, vang vọng truyền khắp đáy biển, thế nhưng không người có thể nghe.