Chương 87: Kim hành chi thể

Nguyễn Long Duy khá bất ngờ, lẩm bẩm một mình tự hỏi:
"Đúng là kỳ lạ. Ngũ linh căn nhưng lại chỉ thu hút một mình Kim linh khí."


Thần thức phóng thích ra ngoài, tiến hành quan sát bên trong động phủ. Lúc này, trên cổ của Cao Bá Thành xuất hiện một sợi dây chuyền được cột một viên đá màu trắng tinh đang bay lơ lửng. Nhìn kỹ thì không phải là viên đá, mà là một chiếc răng nanh của yêu thú, kích thước khoảng chừng ba ngón tay chụm lại.


Giờ phút này, nanh thú hấp thu toàn bộ Kim linh khí vào trong, sau đó lại chiếu ra hào quang màu vàng, chứa một loại kim linh lực vô cùng nồng nặc, bao lấy toàn thân của Cao sư đệ. Ánh sáng xuyên thấu quần áo, tiến hành tẩm bổ từng tế bào cơ thể. Mặc dù chỉ đưa thần thức chạm nhẹ vào, Nguyễn Long Duy liền cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng. Một cảm giác như gặp phải thiên địch tràn tới, giống như chỉ cần chạm tay liền sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Duy nhất thời lùi lại mấy bước chân, khẽ động tâm niệm triệu hồi Minh Nguyệt Kiếm, đưa nó bay đến trước cửa động phủ, mượn nhờ kiếm để phóng thích uy áp Trúc Cơ sơ kỳ tiến hành trấn trụ xung quanh. Nguyễn Long Duy há miệng hô to, âm thanh được Phong linh lực khuếch đại truyền khắp ngoại môn.


"Người không phận sự ở yên tại chỗ. Tuyệt đối không được đến gần đây. Người vi phạm chiếu theo sơn quy mà luận tội."
Các đệ tử cảm nhận được uy áp lớn như sóng biển đè lên người mình, đâu còn dám lo chuyện bao đồng, tất cả đều mau chóng trở lại động phủ của mình.


Nơi phương xa, có tám bóng người đang cưỡi kiếm bay đến, trong đó có hai người là Trang Mục và Thiệu trưởng lão. Sắc mặt hai người đều rất gấp gáp, động tĩnh đột phá mà Cao Bá Thành gây ra đơn giản quá lớn, lại ở gần với khu vực đông người tập trung.


Trang Mục bay đến bên cạnh Nguyễn Long Duy, liền vội vàng hỏi:
"Chử sư đệ, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Là đệ tử nào đột phá mà náo động đến mức này?"


available on google playdownload on app store


- "Chào hai vị sư huynh. Đây là Cao Bá Thành, bảy ngày trước ta đến đây đã phát hiện hắn có dấu hiệu đột phá cho nên quyết định ở lại giúp hắn hộ pháp."
Thiệu trưởng lão nghe vậy, mặt mũi vui vẻ vô cùng, nói:


"Là Tiểu Cao? Rất tốt, rất tốt. Ta quả thật không nhìn lầm, hắn đúng thật là có tài, chỉ là vận rủi xui xẻo mà thôi. Bây giờ rốt cuộc cũng vũ hóa long môn, cá chép hóa rồng. Ba năm từ Luyện khí tầng một lên đến Trúc cơ, chuyện rất tốt! Là thiên đại hảo sự!"


Nguyễn Long Duy nghe như thế thì rất tò mò. Vận rủi như thế nào đây? Chẳng lẽ Cao sư đệ còn có cố sự?
Không chờ Nguyễn Long Duy hỏi, Trang Mục liền nói vào:


"Ừm, người này ta cũng có biết đến. Nghe nói lúc còn nhỏ từng là thiên tài của Cao gia. Cao gia ngày xưa là quý tộc, chẳng may bị kẻ thù giăng bẫy, làm cho cả nhà đều mất mạng. Riêng có Cao Bá Thành là thoát khỏi vì lúc đó đã bái nhập vào sơn trang chúng ta.


Lại nói, hắn tu luyện ở đây gần mười năm, vẫn không hề đột phá một tầng Luyện khí, nhưng lại chỉ trong 3 năm gần đây tu vi lại tăng lên vèo vèo. Chắc hẳn là đạt được loại cơ duyên nghịch thiên nào đó, hoặc cũng có thể là do thể chất kích phát khả năng tu luyện."


Khi Trang Mục nói ra lời cuối, hai mắt hắn nheo lại, nhe răng nhìn về phía Cao Bá Thành như nhìn lấy con mồi. Sáu vị trưởng lão còn lại cũng đều là như thế, mỗi người mang theo tâm tư riêng ở phía sau. Ở Thiên Kiếm Sơn trang, chỉ có tu sĩ Trúc cơ tuổi về già mới đảm nhiệm chức vụ trưởng lão Ngoại môn. Đa phần Trúc cơ tu sĩ đều sẽ tiến vào nội môn sinh hoạt. Những người như Trang Mục đương nhiên sẽ nổi lên lòng tham khi nhìn thấy quá trình tu luyện nghịch thiên của Cao Bá Thành lúc này.


Nguyễn Long Duy mỉm cười, nhìn về phía Trang Mục cùng các vị trưởng lão ngoại môn khác, nói ra một cầu tràn đầy hòa ái:


"Trang sư huynh, vẫn nên tự biết thân biết phận thì hơn. Có những việc đã làm thì sẽ không thể quay lại. Đến lúc đó, ta cũng không thể..." Nguyễn Long Duy chỉ nói một nửa, tiếp theo không hề phát ra giọng nói mà chỉ có một tiếng xé gió lướt qua. Đây là Minh Nguyệt Kiếm chém ra một đường kiếm khí, sệt qua chân của Trang Mục. Trang Mục nghe thấy lời nói kia, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị kiếm khí chấn nhiếp, vội vàng lùi về phía sau, trên mặt còn in đậm nét sợ hãi. Dù cho hắn hiện tại cùng là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng tuyệt đối không thể nào đạt đến thực lực như một kiếm vừa rồi.


Thiệu trưởng lão ở một bên nhìn thấy cảnh này, lắp bắp nói ra mấy chữ không rõ ràng: "Kiếm... Kiếm tâm... Lấy tâm điều kiếm... Lấy kiếm làm tâm... Sao có thể... Không thể nào..."


Kiếm tâm khác với ngự kiếm. Ngự kiếm dùng pháp lực để điều khiển kiếm, còn Kiếm tâm thì biến kiếm thành tâm, tâm vừa động kiếm liền chém ra, không hề thông qua trung gian.


Nguyễn Long Duy mỉm cười nhìn tám trưởng lão một lượt, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Các vị sư huynh, ta mặc dù mới bước vào Trúc cơ kỳ nhưng cũng tự tin có thể thủ hộ cho Cao sư đệ, hai vị có cảm thấy đúng không?"


Đồng thời, Minh Nguyệt Kiếm cũng thi triển ra tuyệt học của Thiên Phong kiếm pháp. Dù chỉ là sơ sài chưa luyện thành nhưng uy lực tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Từng người mở miệng đáp lời, giọng nói hoàn toàn mang theo sự kính sợ, như là trẻ nhỏ nhìn thấy người lớn răn dạy:


"Sư đệ nói đúng. Chúng ta ở đây chỉ gây thêm phiền phức, vẫn nên rời đi là tốt nhất. Tiện thể cũng sẽ thông báo các đệ tử khác tránh xa nơi này. Sư đệ, xin cáo từ."
"Sư đệ nói rất đúng."
"Sư đệ chí phải."


"Việc của Bá Thành ở đây đành phiền đến sư đệ. Về phần những người khác thì cứ để chúng ta lo."
"Đúng, đúng vậy."


Nguyễn Long Duy chắp tay cảm tạ, nhìn tám người rời đi. Hắn không hề lo sợ việc phải động thủ cùng những người này, đơn giản vì hắn biết nhóm trưởng lão ở trên cao đang dòm chừng hắn. Mà nếu như thật sự phải cùng những trưởng lão này chiến đấu thì hắn cũng tràn đầy tự tin. Dù sao những trưởng lão này đều vì bị mắc kẹt ở cảnh giới lâu năm không thể đột phá nên mới phải nhận lấy công việc trưởng lão này. Nếu so sánh cùng với một tên đệ tử trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng như hắn thì đúng thật không phải là đối thủ.


Vèo vèo.
Thanh âm cuồn cuộn của linh khí phát ra, tạo thành một cơn gió lốc. Gió lốc xoay động liên tục về 4 phương 8 hướng, giống như một con thú dữ đang ra uy, đánh dấu địa bàn vậy.
Nguyễn Long Duy đồng thời lui lại, thu về Minh Nguyệt Kiếm. Lơ lửng đạp kiếm trên trời cao mà ngắm nhìn cảnh tượng này.


Chợt, một giọng nói sát cạnh bên vang lên, làm cho Nguyễn Long Duy cảm thấy run sợ vì bất ngờ:
"Chử Sen, đây là người quen của ngươi?"
Bên cạnh Nguyễn Long Duy hiện ra một thân ảnh, chính là Nhị trưởng lão.
Nguyễn Long Duy không có bất ngờ, vội vàng cúi đầu, trịnh trọng chào hỏi:


"Đệ tử bái kiến nhị trưởng lão. Ta lúc vừa tới sơn trang đã gặp phải Cao sư đệ. Vừa gặp đã thân, liền kết làm huynh đệ. Nhị trưởng lão ngài cũng bị hắn làm kinh động đến hay sao?"
Nhị trưởng lão nghe Nguyễn Long Duy giải thích, lại nhìn về dị tượng bên trong hang động, vuốt râu nói ra:


"Tiểu đệ này của ngươi có dị bảo trên người, bản thân lại còn tu luyện công pháp cũng không tầm thường. Đáng lẽ luyện khí viên mãn liền có thể dễ dàng đột phá Trúc cơ, nhưng hắn lại chậm chạp không đột phá. Đây giống như trong sách cổ ghi chép, mượn nhờ thiên địa chi khí hóa thành đạo cơ, dưỡng thành Ngũ Hành chi thể (thân thể do Ngũ hành) cụ thể ở đây là Kim Hành chi thể. Chỉ cần tốn một chút thời gian nữa liền sẽ xong. So với tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì đây mới được gọi là Trúc Cơ chân chính."


"Còn có, lão phu chỉ tiện đến đây nhìn xem hắn thôi. Lão phu chủ yếu đến để tìm ngươi. Nghe nói ngươi có vấn đề khi dưỡng kiếm linh?"
Nguyễn Long Duy cố gắng kìm nén tò mò về Ngũ Hành chi thân, chân thành trả lời câu hỏi của Nhị Trưởng lão:


"Đúng là như vậy, đệ tử có thắc mắc này trong lòng. Rất mong được trưởng lão giải đáp.
Mỗi khi đệ tử dùng Phong linh khí dưỡng kiếm linh đều sẽ làm kiếm nứt gãy."
Nhị trưởng lão lấy ra một thanh kiếm, yêu cầu hắn làm lại:
"Ngưoi thử làm lại một lần ở đây xem sao.


Chuyện của Cao Bá Thanh không cần quan tâm. Quá trình đột phá của hắn không gặp trở ngại gì."
Nguyễn Long Duy nhận lấy kiếm, gật đầu tuân lệnh:
"Đệ tử xin phép."


Nguyễn Long Duy vẫn như bình thường luyện tập, rót Phong linh khí đưa vào phi kiếm. Sau đó, hắn lại dùng hạo nhiên chính khí định hướng di chuyển, cưỡng ép đưa Phong linh khí đi vào từng nơi trên thanh kiếm.
Không qua bao lâu, một tiếng "rắc, rắc" phát ra, kiếm cũng theo đó vỡ làm nhiều mảnh.






Truyện liên quan