Chương 88: Dị bảo
Nhị trưởng lão ở bên cạnh, chăm chú quan sát toàn bộ quá trình, đưa ra đánh giá:
"Ừm, vấn đề là ở đây. Phong linh khí của ngươi quá cuồng bạo, hơn hẳn các tu sĩ Phong Linh căn khác nên phi kiếm bình thường mới không thể chống chịu nổi."
"Đây là thanh kiếm cấp bậc pháp khí, ngươi thử dùng xem sao." Nhị trưởng lão lấy ra một thanh kiếm, đưa cho Nguyễn Long Duy thử lần nữa.
Quá trình lại diễn ra như trước, cũng có một tiếng "răng rắc" vang lên, pháp khí cũng phải vỡ ra.
Nhị trưởng lão lần này thật sự ngạc nhiên, dùng tay vận chuyển linh lực vào thanh kiếm kiểm tra, lại nói:
"Phong linh khí thật sự quá bá đạo, ngay cả cấp bậc pháp khí cũng không thể chịu đựng nổi. E là phải đến cấp bậc thượng phẩm pháp khí trở lên hoặc là pháp bảo mới có thể chịu đựng được Phong linh khí do ngươi luyện hóa."
Pháp khí là vũ khí dành cho cấp độ Trúc cơ kỳ. Pháp bảo là cấp bậc dành cho Kim đan kỳ. Chất lượng được phân chia từ thấp đến cao lần lượt là hạ phẩm - trung phẩm - thượng phẩm- cực phẩm.
Nhị trưởng lão nói xong, lại ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nói:
"Tuy nhiên, tu vi của ngươi chỉ là Trúc cơ sơ kỳ, sử dụng bảo vật phẩm cấp cao sẽ chỉ làm người khác nghi ngờ. Lão phu cũng không tiện đưa đồ tốt cho ngươi.
Như thế này đi, ngươi thử đi đến Kiếm Sơn một lần, ở đó tìm kiếm vận may biết đâu lại nhặt được đồ tốt. Ngươi thấy ý này thế nào?"
Nguyễn Long Duy đã sớm có ý định này, đương nhiên gật đầu đồng ý:
"Trưởng lão, ta trước đó cũng được Trang sư huynh góp ý, khuyên ta nên đi đến Kiếm Sơn. Ta dự định sắp tới sẽ đi một lần. Tuy nhiên, đệ tử nghe Thẩm sư huynh nói qua là đi vào không cẩn thận sẽ dễ dàng mất mạng, cho nên vẫn còn hơi lo trước sợ sau."
Nhị trưởng lão nhịn không được mà cười to, đưa ra lời giải thích:
"Cái đó chỉ là để hù dọa đệ tử ngoại môn để tránh cho bọn hắn mạo hiểm không công mà thôi. Đối với Trúc cơ kỳ, có thể dùng thần thức thăm dò, từ đó tránh né được nguy hiểm. Làm sao có thể dễ dàng mất mạng được?
Hơn nữa, Kiếm Sơn là nơi mà mọi người thường hay đến để quan sát, tham khảo Kiếm ý của các bậc tiền bối, nhờ đó ngộ được chút gì đó giúp đỡ cho quá trình tu hành."
Nguyễn Long Duy hưng phấn hỏi: "Thật lợi hại như vậy sao?"
- "Nơi này lợi hại ở chỗ, có rất nhiều bậc tiền bối trước để lại kiếm. Cho nên đường đi cũng rất nhiều, người quan sát có thể dựa vào quan sát mà đưa ra phán đoán, tìm ra hướng đi hợp lý cho bản thân."
Nguyễn Long Duy nghe như vậy, liền lập tức muốn đi đến Kiếm Sơn ngay.
Nhị Trưởng lão nhìn ra được trên khuôn mặt của Nguyễn Long Duy xuất hiện một chút biến hóa, nhờ đó đoán được suy nghĩ của hắn liền nói:
"Có lợi thì cũng có hại. Tu vi cao mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được thời gian ở bên trong Kiếm Sơn.
Với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ vừa mới đột phá như ngươi, tốt nhất chỉ nên ở nơi đó dưới 7 ngày, nếu không rất dễ bị kiếm ý gây tổn hại đến thần hồn. Ngoài ra, nếu cảm thấy không khỏe, liền rời đi, không được gắng sức. Dù sao cũng là do bậc tiền bối để lại, tu vi thấp cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng."
Nguyễn Long Duy không e ngại vấn đề thần hồn, hắn sớm đã dự phòng trường hợp này nên thần hồn có một chút khác thường. Sau khi do dự một chút, hắn lại hỏi:
"Nhị trưởng lão, ngài thật sự không có hứng thú với đồ vật trên người Cao Bá Thành hay sao?"
Nhị trưởng lão nghe vậy thì vuốt nhẹ râu, từ tốn giải thích:
"Muốn thì có thể làm được gì? Dị bảo đã chọn chủ, cũng không thể cưỡng cầu. Có thể ngươi không thấy được nhưng trên ngươi của đứa nhỏ này chắc chắn có khí vận nồng đậm."
"Từ xưa đến nay, mỗi lần có dị bảo xuất thế thì đều sẽ tự chọn chủ nhân cho mình. Nếu như có người mang ý đồ xấu, giết người đoạt bảo thì sau khi chủ nhân của dị bảo ch.ết đi, nó cũng sẽ tự động tan biến, giống như chưa từng xuất hiện trên đời này. Mà chủ nhân do dị bảo chọn lựa đa phần đều là tu sĩ mang theo đại khí vận trên người."
Nguyễn Long Duy nghe vậy thì hơi kinh ngạc, quả nhiên là tu vi thấp không thể biết đến những chuyện này. Thư viện của Tấn quốc không hề ghi chép lại vấn đề này.
Nguyễn Long Duy tiếp tục hỏi:
"Nhị trưởng lão, khí vận là gì? Còn nữa, khi nãy ngài có nhìn thấy Kiếm tâm kia của ta không?..."
Lời còn chưa nói hết câu, Nhị trưởng lão đã cắt ngang:
"Đủ rồi, hôm nay lão phu chỉ ghé qua nhìn ngươi một chút thôi. Về sau vẫn nên chăm chỉ tu luyện, đừng để cho tu vi cao làm lóa mắt."
Nguyễn Long Duy gật đầu, lễ phép trả lời:
"Đệ tử đã hiểu. Xin cảm ơn Nhị trưởng lão đã chỉ dạy."
Nhị trưởng lão gật đầu, sau đó cưỡi kiếm rời đi, lại truyền âm một câu nói:
"Chử Sen, ta biết trong lòng ngươi có lo lắng, không biết rõ nội bộ của Thiên Kiếm Sơn Trang có lục đục hay không.
Lão phu ở tại đây cam đoan cùng ngươi, chúng ta a còn sống một ngày, tông môn sẽ còn đoàn kết. Thời điểm tông môn yếu ớt như hiện tại, mọi người đều sẽ đoàn kết lại. Những ông lão như chúng ta sẽ đứng chắn gió chờ các ngươi trưởng thành."
Nguyễn Long Duy nghe mấy lời đầu tiên, cảm thấy rất cảm động. Nhưng đến lời cuối cùng lại có ý gì? Lợi dụng tính cách bản công tử dễ cảm động mà buộc chặt ta cùng với các người lại một chỗ?
Nguyễn Long Duy nghĩ một chút, lại lấy ra chiếc lá giấu bên trong ngực ra cầm trên tay, thở dài than vãn:
"Sư phụ à, ta tận lực nha."
(Tận lực: cố gắng trong khả năng. Ngoài khả năng thì không làm)
Gác lại chuyện này sang một bên, Nguyễn Long Duy ngẩng đầu nhìn về động phủ của Cao Bá Thành, trong lòng băn khoăn không hiểu vì sao Nhị trưởng lão lại không hỏi gì về kiếm tâm của hắn.
"Có lẽ là do không cần thiết phải hỏi, ta tập trung tu luyện là được. Bọn họ dù sao cũng rất xem trọng ta."
Thiên Kiếm Sơn Trang. Trong sảnh nghị sự.
Mười mấy vị trưởng lão đang cùng nhau bàn bạc.
"Các ngươi nghĩ thế nào, bọn ma đầu Cửu U đang có ý đồ gì?"
"Ừm, theo tin tức mà Bình An truyền về, bọn chúng đang không ngừng tập kích đệ tử trẻ của các thế lực của Tây Vực. Ngay cả Bình An cũng gặp phải mấy lần nguy hiểm. Lão phu hoài nghi có điểm kỳ lạ ở đây."
"Đúng vậy, các ngươi hẳn phải còn nhớ Hải Triều năm đó. Bọn chúng dám tự tiện mở rộng địa bàn, ngang nhiên tấn công các thế lực khác, lại còn bắt cóc rất nhiều tu sĩ. Ngay sau đó liền bị Kim Hoàn Thần Tông ban lệnh triệu tập thế lực, vây công giết gọn bọn chúng."
"Ý ngươi là lần này Cửu U Lâu cũng giống vậy, đang muốn chọc giận thượng tông?"
"Ta không hiểu rõ nội tình nên không dám phán bừa. Nhưng chuyện này rất không bình thường, vụ việc Hải Triều bí cảnh vừa qua không lâu. Cả Tây Vực còn chưa hết náo động thì Cửu U Lâu lại tiếp tục làm loạn. Rõ ràng có người đang muốn nhúng tay vào Tây Vực, hóa mình làm cò mà quấy động vũng nước đục này."
"Như vậy chúng ta làm gì? Phong sơn hay không? Nếu vẫn tiếp tục để như hiện tại thì các đệ tử ra ngoài lịch luyện đều sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm."
"Không cần, làm như vậy sẽ chỉ khiến người khác nghĩ Thiên Kiếm Sơn Trang là đèn đã cạn dầu, như vậy càng nguy hiểm hơn đối với chúng ta. Tốt nhất cứ để đệ tử ra ngoài lịch luyện như thường, tăng cường phân phát cho bọn chúng thêm trang bị phòng thân là được. Riêng các đệ tử tinh anh thì cho trưởng lão đi theo hộ đạo. Dù sao trang ta có thể thiếu nhiều thứ nhưng riêng số lượng lại không. Nếu so cùng với các tông môn cấp Địa kia thì số lượng Ngưng Đan lại là một trời vực.
Còn nữa, dù sao Cửu U lâu cũng chỉ là Thiên cấp thế lực, bọn hắn vẫn phải kiêng dè thượng tông một hai, không thể tùy tiện vươn tay ra toàn bộ Tây vực. Tiếp đến chúng ta cần bình tĩnh mà ứng đối, không được hành động liều lĩnh."
Các trưởng lão gật đầu đồng tình, cùng hướng Nhị Trưởng lão nói:
"Được, Nhị trưởng lão."
Nhị trưởng lão chợt nhớ ra cái gì, nói tiếp:
"Chuyện quan trọng đã nói xong. Thông báo cho các ngươi một tin tốt, Chử sư điệt đã có thể sử dụng Kiếm tâm, thậm chí còn dùng Thiên Phong kiếm pháp chấn nhiếp những tên ngoại môn trưởng lão kia. Tư thái này không khác gì trang chủ năm xưa vấn kiếm đánh cho toàn trang đều phải phục."