Chương 29: Ít ra cũng là một mẫu thân biết thương con
Bên trong Thu Lan viện, sau khi Đỗ Mĩ Kha nghe hạ nhân bẩm báo xong, biết Tuệ An không mắc mưu, sắc mặt lặp tức đã không tốt, mà Tôn Tâm Từ cũng đầy vẻ ấm ức, căm hận nói.
“Không ngờ tiểu tiện nhân đó có năng lực như vậy, không bị sa bẫy, lần này nương tốn công vô ích rồi.”
Nương còn đặc biệt căn dặn nàng phải thả chậm tốc độ lúc vào thành, đừng đi chung với Thẩm Tuệ An, sợ trong lúc sự việc phát sinh mà nàng cũng có mặt ở đó, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Nhưng không nghĩ toàn bộ sự sắp đặt đều rơi vào khoảng không (vô ích), nhất định đã bị Thẩm Tuệ An nhìn thấu rồi!
“Nương, không phải người nói đồ đĩ nhỏ đó luôn đeo Cửu Tiết Tiên trên người sao, sao nàng ta có thể nhịn không ra tay chứ!” Tôn Tâm Từ thấy Đỗ Mĩ Kha không nói, không nhịn được lại căm tức hỏi.
Lúc này Đỗ Mĩ Kha mới nhìn về phía nàng ta, nét mặt nghiêm túc nói: “Gì mà đồ đĩ nhỏ! Một cô nương như con sao cứ mở miệng là văng tục vậy! Nương dạy con thế nào? Được rồi, nhìn thấu thì nhìn thấu, coi như cho nó một bài học cảnh cáo. Sáng mai nó và cô nương Văn gia cùng nhau đi coi đại quân chiến thắng trở về, con cũng đi theo luôn đi. Hôm nay nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai trang điểm cho thật đẹp vào, dẫn Thủy Tâm và Minh Tâm đi chơi hết ngày rồi hãy về.”
Tôn Tâm Từ nghe vậy nhưng vẻ mặt vẫn không vui, buồn bực nói: “Dường như tam tiểu thư Văn gia đó không thích con, còn có Thôi Tri Phỉ của Uy Viễn Hầu phủ kia nữa, luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, không phải là vì con đàn hay hơn nàng ta thôi ư. Hừ, nhà họ chẳng phải là dựa vào mối quan hệ với Hoàng hậu mới được uy phong đó sao, có gì hơn người chứ. Sáng mai con sẽ không đi chung với các nàng ấy đâu, con muốn đi chơi một mình, nương người đi cùng con được không, ngày mai ở Đoan môn chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!”
Đỗ Mĩ Kha thấy nàng ta như thế sắc mặt lập tức trầm xuống, ngón giữa chọc thật mạnh vào cái trán của Tôn Tâm Từ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* nói: “Sao con chỉ biết chơi không vậy, lúc trước nương đi sai một bước, kết quả khiến con phải chịu khổ theo. Nếu nương không giúp con, cộng thêm chính con lại không chịu vươn lên, vậy thì con cứ chờ gả cho người sa cơ thất thế, tương lai bị Thẩm Tuệ An đè đầu cởi cổ đi! Thôi gia kia chính là danh gia vọng tộc của Đại Huy, cái gì mà dựa vào mối quan hệ! Nương bảo con thế nào, nói chuyện phải cẩn thận, nếu không sẽ chuốc họa vào thân! Con cái nha đầu ch.ết tiệt này sao không có đầu óc vậy hả!”
(*) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
Tôn Tâm Từ thấy Đỗ Mĩ Kha tức giận thật, vội cúi thấp đầu, thưa dạ nói: “Khi nảy chẳng phải con chỉ nói với nương thôi sao...... Sẽ không bị truyền ra ngoài đâu.....”
Đỗ Mĩ Kha thấy nàng ta tuy mạnh miệng, nhưng rốt cuộc vẫn biết sợ, lúc này lại tận tình khuyên nhủ nói: “Những tiểu thư quý tộc ai lại không có khuyết điểm chứ, chẳng phải con cũng khinh thường những người có địa vị thấp hơn mình sao, huống chi là các nàng. Chẳng qua mẫu tử chúng ta nếu muốn sống yên ổn tại đây trong phủ này, thì phải làm cho các quý phu nhân, các quý tiểu thư tiếp nhận mới được. Vì tương lai có thể gả cho gia đình tốt, con phải lấy lòng các nàng ấy. Như vậy khi các nàng ấy mở tiệc họp mặt đàm luận thơ ca gì đó sẽ đưa thiệp mời cho con, con mới có cơ hội biểu hiện bản thân. Hôm nay con làm không tệ, phải nhớ kỹ lời nương nói, nên biết nắm bắt cơ hội nếu buông tha sẽ hối hận cả đời. Lỗi lầm đời này của nương chính là lúc còn trẻ quá lỗ mãng, đến khi muốn sửa sai thì đã đau khổ nửa đời người. Nữ nhân nếu muốn sống tốt thì phải tự mình tranh đoạt, ai cũng không giúp được con! Nương nói những lời này đều là vì muốn tốt cho con, con hiểu không?”
Tôn Tâm Từ nhìn thấy hai mắt đẹp của Đỗ Mĩ Kha nhìn mình tha thiết, trong lòng mềm nhũn nhào vào trong ngực nàng ta, nói: “Tấm lòng của nương nữ nhi đều hiểu, sáng mai nữ nhi nhất định nghĩ ra biện pháp khiến Thẩm Tuệ An mang theo nữ nhi.”
Trên mặt Đỗ Mĩ Kha hiện lên sự vui mừng, yêu thương xoa tóc Tôn Tâm Từ, nói: “Con yên tâm, nương đã hỏi thăm được, sáng mai bọn họ sẽ gặp nhau ở Thường Âm lâu, đến lúc ấy con chỉ cần xuất hiện ở đó, Thẩm Tuệ An sẽ không thể không dẫn con theo. Dù sao ở bên ngoài, con vẫn là muội muội của nàng ta, cho dù có khó chịu trong lòng nhưng cũng sẽ không dám khắt khe với con ở trước mặt mọi người. Nương nghe nói công tử Đỉnh Bắc vương phủ là một người chẳng những tuấn tú, lại còn tài hoa hơn người, tiểu Từ của nương duyên dáng như vậy, sáng mai cần phải trang điểm cho thật đẹp để......”
Tôn Tâm Từ nghe vậy, nhớ lại hôm nay sau khi nàng đàn xong khúc nhạc Văn Tư Tồn liền vứt bỏ Tuệ An đi tìm nàng, còn khen nàng đàn hay, khỏi phải nói hai gò má nàng đã đỏ ửng lên, vội vùi đầu vào sâu trong ngực Đỗ Mĩ Kha, e thẹn giận dỗi nói.
“Mẫu thân thật đáng ghét, chỉ toàn trêu người ta thôi......”
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng Tuệ An đã bị Phương ma ma đánh thức, con mắt ửng đỏ mở ra, nhìn đồng hồ cát, dặn dò Phương ma ma một tiếng, lại mè nheo thêm một lát mới chịu bò dậy.
Phương ma ma nhìn thấy sắc mặt Tuệ An mệt mỏi rã rời, trong mắt còn có tơ máu, chẳng những nhíu mi, mà còn cảm thấy cô nương sau lần bệnh nặng đó thì luôn ngủ không ngon giấc. Bà thầm nghĩ hôm nào phải mời Lý thái y đến bắt mạch cho Tuệ An mới được, chẳng lẽ lại bị bệnh gì đó không tiện nói ra sao.
Sau khi Tuệ An tự vệ sinh xong thì rời khỏi phòng, Phương ma ma đích thân cầm lược gỡ tóc cho nàng, vừa chải chuốt mái tóc đen dài óng mượt của nàng, vừa nhẹ giọng hỏi: “Hôm qua cô nương không ngủ được sao? Hay là kêu Đông nhi đốt thêm chút hương an thần cho cô nương?”
Tuệ An nghe vậy cười, lắc đầu: “Không cần, đêm nay chắc sẽ ngủ ngon thôi, không nên lạm dụng hương an thần, nếu hình thành thói quen dựa dẫm ngược lại sẽ không tốt.”
Nàng dứt lời cúi đầu cười tự giễu, đêm qua nằm trên giường, suy nghĩ hôm nay có lẽ sẽ nhìn thấy Lí Vân Sưởng, nàng lập tức buồn bực một hồi, lăn qua lộn lại ở trên giường như cái bánh rán, rất không dễ mới có thể chợp mắt, vậy mà trong mộng toàn là hình ảnh của người nọ.
Nàng mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, có lẽ là trên tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Lưu lão thái quân nhà Đô Ngự Sử ở Đô Sát viện. Lúc ấy các phủ trong kinh đều nhận được thiệp mời, ngày đó nàng và Văn Cảnh Tâm cùng nhau vào trong viện chúc thọ Lưu lão thái quân, đúng lúc gặp phải Lưu đại nhân và Lí Vân Sưởng đi ra ngoài, ngăn cách bởi một biển hoa lớn giữa hồ, không biết Lưu đại nhân nói gì đó, hắn quay đầu thoáng nở nụ cười với các nàng.
Quân tử như ngọc, khí chất trời sinh, cho dù chỉ nhìn lướt qua như vậy, cũng đủ khiến cho nàng đánh mất trái tim, từ đó về sau bắt đầu quan tâm đến mọi thứ thuộc về người nọ, không ngừng tạo sự trùng hợp ngẫu nhiên để gặp nhau.
Giấc mộng giống y như thật, trong mơ Lí Vân Sưởng không hề có bất kì thiện cảm gì với nàng, đối với sự quấy nhiễu của nàng, đầu tiên hắn còn khách sáo, rồi đến xa cách, sau là không kiên nhẫn, cho đến cuối cùng thì hoàn toàn chán ghét.
Tuệ An còn mơ thấy đêm động phòng hoa chúc không mấy tốt đẹp của mình ở kiếp trước, dáng vẻ Lí Vân Sưởng chẳng hào hứng gì, đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng, còn có động tác qua loa của hắn...... Nàng còn mơ thấy mình muốn ôm lấy hắn, lại bị hắn đẩy ra hết lần này tới lần khác, không biết vì sao cảnh tượng kia bỗng nhiên biến đổi, nàng rốt cuộc cũng được một lần tới gần Lí Vân Sưởng khi bọn họ đứng bên mép vách núi đen, nhưng lần nữa lại bị đẩy ra một cách tàn nhẫn, nàng sợ hãi hét lên rớt xuống vực sâu tối đen vô tận, tiếp theo cũng thoát khỏi giấc mơ...... Khi tỉnh lại vẫn chưa đến canh hai, nàng không gọi bọn nha hoàn đi vào thắp đèn, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn đêm tối om, mãi đến khi những ngôi sao cuối chân trời từ từ biến mất, mới mơ màng nhắm mặt lại ngủ.
“Mái tóc đen của cô nương thật sự giống y như phu nhân, vừa dày vừa mượt, tựa như sóng biển, chải kiểu trụy mã kế sau đó cài lên trên một đóa hoa bằng lụa chắc chắn sẽ rất rạng rỡ.”
Nghe được tiếng khen ngợi của Phương ma ma, Tuệ An mới lấy lại tinh thần, nàng nâng mắt nhìn về phía gương đồng. Nữ tử trong gương phía sau tai phải có một ít tóc rũ xuống do búi kiểu trụy mã kế, ở giữa chỉ ghim một cành hoa Mẫu Đơn bằng lụa màu hồng nhạt, gương mặt trái xoan trắng nõn giống như hoa Lê sau cơn mưa, hàng mi dài cong vút, một đôi mắt to sáng còn mang theo sương mù, biểu hiện sự đẹp đẽ của thiếu nữ.
(*) Đại khái là kiểu búi ra sau mà không búi sát da đầu, búi tuốt ở giữa hoặc sát đuôi tóc, rồi lấy ra 1 nhúm tóc cho nó xõa xuống, rất đơn giản.
Nở nụ cười tùy ý để Phương ma ma đeo cho mình một đôi khuyên tai hình bướm bằng bạch ngọc, mấy người Đông Nhi sớm đã vây quanh trong phòng. Tuệ An thấy đám người các nàng bồn chồn sốt ruột, mặt mày hớn hở, nhất thời cũng bị cuốn hút theo, tâm trạng khuây khỏa không ít, đầu óc từ sáng sớm chỉ nhớ đến gương mặt Lí Vân Sưởng hiện tại rốt cuộc cũng dần dần tiêu tan.
Dùng cơm xong, bọn họ mang theo điểm tâm Phương ma ma đã chuẩn bị sẵn bước lên xe ngựa. Đại quân Đông chinh chiến thắng trở về, sáng sớm kinh thành đã bắt đầu chuyển động, bên trong thành ngược lại vẫn còn tốt. Mặc dù xe ngựa các phủ đệ tấp nập chạy về phía Đoan môn, tuy nhiên vẫn ngay ngắn trật tự.
Xe ngựa Tuệ An đến ngoại thành thì bị cho ngừng lại, sau khi nghe ngóng mới biết được thì ra do Tần vương thay mặt Hiền Khang đế ra bên ngoài Đoan môn nghênh đón đại quân. Hơn nữa, không biết vì sao đêm qua Hoàng Thượng đột nhiên quyết định muốn đích thân đến Đoan môn khao thưởng đại quân.
Tuệ An nghe nói cũng sửng sốt, nàng nhớ rõ ràng kiếp trước khi đó quả thật Lí Vân Sưởng có thay thế Hiền Khang đế đón quân Đông chinh, sao kiếp này lại trở thành Hoàng đế đích thân khao quân?
“Nói như vậy hôm nay chúng ta còn có thể nhìn thấy thiên nhan rồi, cô nương, Hoàng Thượng có hình dạng ra sao ạ? Có phải toàn thân đều là long khí không, làm cho người ta vừa tới gần lập tức cả người run rẩy?”
Bên tai vang lên giọng nói hưng phấn của Thu nhi, Tuệ An mới lấy lại tinh thần.
“Nói bậy bạ gì đó! Thánh Thượng là người các ngươi có thể thảo luận lung tung sao?!” Tuệ An vội nghiêm nghị quát Thu nhi. Thu nhi cũng không sợ, cười hì hì nói sang chuyện khác, Tuệ An bị một màn này thu hút lập tức ném bỏ sự nghi ngờ vừa rồi qua một bên.
Hiền Khang đế muốn đích thân khao quân, việc này khiến đám quan viên Lễ bộ bận bịu không thôi, chuẩn bị cả một đêm, trời còn chưa sáng Ngự Lâm quân đã phong tỏa Tự Cung thành, từ trong hoàng thành thậm chí đến các tuyến đường chính ở bên ngoài thành, vì vậy dân chúng đều kéo nhau tới đường nhỏ để nhìn.
Ngày hôm nay gần như toàn bộ dân trong kinh thành đều bắt tay nhau cùng hành động, muôn người đều đổ xô ra đường, lấp kín cả con đường. Gã sai vặt Phượng Dương Hầu phủ phải la vỡ cuống họng, mới miễn cưỡng tìm được một con đường để đi.
Lúc nhóm người Tuệ An đến gần Đoạn môn, quả nhiên ba tầng lầu của Thường Âm lâu đều kín người. Tuệ An ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy gần đến ngã tư đường những nơi cao có thể nhìn đến Đoạn môn đều chật kín người, ngoại trừ những tuyến đường chính đã bị Ngự Lâm quân canh giữ, dọc theo hai bên mép đường nhỏ cũng bị dân chúng vây chật như nêm cối.
“Thẩm tiểu thư đến, bên này!” Tuệ An vừa xuống xe liền nghe một tiếng kêu, ngẩng đầu thấy nha hoàn Mạn Nhi bên người Văn Cảnh Tâm từ lầu 3 Quan nhã cư nhô đầu ra cúi người vẫy tay về phía nàng.
Tuệ An còn chưa kịp trả lời, Đông nhi đã vui vẻ nhảy dựng lên, ôm tay Tuệ An mừng rỡ nói: “Cô nương, vẫn là Đỉnh Bắc vương phủ có năng lực, lại có thể đặt được một chỗ tốt như vậy. Hôm nay nhất định có thể nhìn xem rõ ràng Hoàng Thượng khao quân rồi!”
“Coi ngươi kiến thức hạn hẹp chưa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn vì một chuyện bé xíu phấn khích thành cái dạng này hả?” Tuệ An cười trêu ghẹo Đông nhi, ngẩng đầu đã thấy loáng thoáng khuôn mặt của Văn Cảnh Tâm phía trước cửa sổ, đang định tiến vào lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
“Đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ đợi muội với.”
Tuệ An nhíu mày quay đầu, bắt gặp Minh Tâm và Thủy Tâm che chở Tôn Tâm Từ chen chúc sang đây.