Chương 30: Xỉ vả người cần phải xỉ vả
Editor: thúy thúy
Vừa rồi Tuệ An ở trong xe có nhìn thấy Tôn Tâm Từ, tự nhủ không cần để ý tới nàng ta. Nhưng hôm nay nàng ta đã đuổi theo đến đây, mà trong ngoài Thường Âm lâu này đều là người quen, nếu xử xự không tốt, thế nào cũng có người mượn cớ nói nàng ngược đãi thứ muội. Vì thế Tuệ An chỉ có thể đứng lại trơ mắt nhìn Tôn Tâm Từ đi tới trước mặt.
Sao Tuệ An có thể đoán không ra quỹ kế nho nhỏ này của Tôn Tâm Từ? Hôm qua nàng ta trăm phương nghìn kế khiến Văn Tư Tồn chú ý đến mình, trong lòng Tuệ An đã rõ. Nếu đã như vậy, đành phải mang theo nàng ta thôi, không đợi Tôn Tâm Từ mở miệng Tuệ An nhìn cũng thèm nhìn tới, xoay người dẫn Xuân Hạ Thu Đông đang mang sắc mặt không tốt cùng nhau đi lên lầu.
Giả bộ cao quý cái gì! Chẳng qua là gạt người mà thôi!
Tôn Tâm Từ bị Tuệ An ngó lơ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận chuyển thành màu tím, trong lòng không ngừng oán thầm. Nhưng khi trông thấy bóng dáng Tuệ An dần xa nàng ta lại không thể không mặt dày đuổi theo, vì thế gắt gao cắn môi dưới giậm chân vài cái mới chịu bước nhanh lên lầu.
Đoàn người vừa đến lầu hai, bèn gặp tên sai vặt Bách Minh của Văn Tư Tồn đón đi lên, nhóm người Tuệ An được đưa tới trước lầu 3 Quan nhã cư, Bách Minh dẫn đám Đông nhi đến chỗ dành riêng cho họ, chỉ để Tuệ An và Tôn Tâm Từ vào phòng.
Không gian Quan nhã cư không lớn, vỏn vẹn chỉ có một phòng, nhưng trang trí lại cực kì nho nhã, ở giữa phòng đặt một cái bàn lớn bằng gỗ lim, hiện giờ phía trên đã bày đầy bánh ngọt và nước trà.
Văn Tư Tồn, Văn Cảnh Tâm cùng với hai nữ nhi thứ xuất của Văn Trùng là Văn Cảnh Hà và Văn Cảnh Đường vừa ăn bánh vừa cười nói, trông thấy hai người Tuệ An đi đến vội vàng chào hỏi mời hai người vào chỗ ngồi.
Tuệ An tất nhiên là ngồi ở bên cạnh Văn Cảnh Tâm, Tôn Tâm Từ lại ngồi kế Văn Tư Tồn, mấy người trò chuyện được một lát thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, tiếp theo cửa Quan nhã cư bị đẩy ra, Thôi Tri Phỉ cười đi tới.
“Tư Tồn ca ca, Cảnh Tâm tỷ tỷ......” Nàng cười vui vẻ bước vào, nhìn thấy Tôn Tâm Từ cũng ở đây, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Văn Tư Tồn lập tức thu lại nụ cười, nói.
“Cả nhà muội ở Phượng Lan các bên cạnh, nghe nói mọi người đang ở trong Quan nhã cư này, muội liền chạy tới chung vui, không ngờ Thẩm đại tiểu thư và nhị tiểu thư cũng ở đây”.
Nàng ta nói xong lập tức đi thẳng tới trước mặt Văn Tư Tồn, người ngồi bên trái Văn Tư Tồn là Tôn Tâm Từ, bên phải là Văn Cảnh Hà, thấy nàng ta sang đây. Văn Cảnh Hà khẽ nhúc nhích chuẩn bị nhường chỗ ngồi, nhưng Thôi Tri Phỉ lại trực tiếp di chuyển đến bên trái Văn Tư Tồn, đứng ngay chính giữa Văn Tư Tồn và Tôn Tâm Từ.
Ý tứ quá rõ ràng, chính là muốn Tôn Tâm Từ nhường chỗ cho nàng ta.
Tôn Tâm Từ thấy mọi người đều nhìn lại đây, tức giận không thôi, sắc mặt cũng bị nghẹn đến đỏ ửng, nhưng vì nhớ tới lời nói hôm qua của Đỗ Mĩ Kha nên lập tức kiềm chế lại cơn tức không cho nó bộc phát, sau khi hít sâu một hơi, nàng ta cười đứng dậy, nói.
“Thôi tiểu thư mau ngồi đi, uống ly trà cho ấm bụng.” Nói xong còn quan tâm rót một ly trà cho Thôi Tri Phỉ.
Thôi Tri Phỉ lại không hề tỏ vẻ cảm kích, chỉ cười nhạt liếc nhìn ly trà nàng ta đưa tới, chẳng nói câu nào.
Lập tức không khí trong phòng trở nên gượng gạo, Tuệ An thầm buồn cười, chỉ có thể nói Tôn Tâm Từ tự lấy đá đập chân mình, giống hệt câu nói kia, xỉ vả người cần phải xỉ vả.
“Tri Phỉ muội muội đến đây với ai vậy?” Văn Tư Tồn cũng phát giác không khí hơi kì lạ, vội cười hỏi.
Lúc này Thôi Tri Phỉ mới nở nụ cười, nhìn Văn Tư Tồn, đáp: “Cùng với tổ mẫu của muội, còn có nương và thím cộng với hai muội muội nữa. Sao bên này chỉ có mấy người các huynh vậy?”
Văn Cảnh Tâm nghe vậy cười nói: “Hôm trước lão thái quân bị nhiễm lạnh, thím Vương phi và nương ta phải đích thân trông coi Hành Phú viện. Đại tỷ tỷ và nhị muội muội cũng ở lại bên cạnh tổ mẫu, lục muội muội còn nhỏ, mẫu thân không cho phép nó ra ngoài. Vì vậy cũng chỉ có mấy đứa con bất hiếu chúng ta đến đây xem náo nhiệt.”
Bọn họ đối đáp vô tình ném Tôn Tâm Từ sang một bên, sắc mặt Tôn Tâm Từ trở nên khó coi, thấy Tuệ An cười như không cười nhìn mình, lại càng xấu hổ, gắt gao cắn cắn môi, mới tự đi tìm cho mình một chỗ ngồi xuống.
Tuệ An trông nàng ta như vậy lập tức cảm tháy vô cùng dễ chịu, nghe tổ mẫu Văn Cảnh Tâm bị bệnh bèn lo lắng hỏi thăm vài câu, Văn Tư Tồn cười trả lời nàng.
Sau khi biết chẳng qua là nhiễm chút phong hàn, không có gì đáng ngại, lúc này mọi người mới nói muốn qua phòng bên cạnh hỏi thăm sức khỏe tổ mẫu của Thôi Tri Phỉ - An Hoa phu nhân và mẫu thân của nàng ta phu nhân Uy Viễn hầu.
Vì vậy Tuệ An ngồi còn chưa nóng mông, lại phải đứng dậy đi cùng Văn Cảnh Tâm đến Phượng Lan các bên cạnh.
Phượng Lan các ngoại trừ trên tường treo một bức tranh là khác với Quan nhã cư, thì những thứ còn lại đều giống hệt nhau.
Năm nay An Hoa phu nhân đã gần năm mươi tuổi, do được chăm sóc kĩ, vì vậy nhìn qua trẻ hơn so với tuổi, khuôn mặt của bà và Hoàng hậu cực giống nhau, làm cho người ta vừa thấy liền biết họ là hai mẹ con.
Hôm nay bà mặc một bộ quần áo màu xanh, đường viền bằng chỉ vàng, dưới chân là một đôi giày thêu mây vàng, hơn nữa mũi giày còn đính hạt Đông châu tròn trịa cỡ ngón tay cái, cả người toát ra khí chất ung dung cao quý.
Riêng mẫu thân của Thôi Tri Phỉ - phu nhân Uy Viễn hầu chỉ hơn ba mươi tuổi, mặt tròn nhỏ nhắn, mắt phượng, giữa hàng lông mày khảm đá vân mẫu hình hoa sen, mũi ngọc môi thanh tú, ngũ quan hết sức tinh xảo.
Văn Tư Tồn dẫn các tiểu thư Văn phủ tiến lên thỉnh an, An Hoa phu nhân khó tránh khỏi hỏi lại vì sao nữ quyến phủ Đỉnh Bắc vương vẫn chưa đến, Văn Cảnh Tâm trả lời xong rồi ân cần hỏi thăm thêm một lát.
Đến lượt Tuệ An bước lên thi lễ, bởi vì lần đầu tiên gặp gỡ, An Hoa phu nhân rất hòa ái kéo tay nàng, vừa nói đứa nhỏ đáng thương, vừa nhắc tới Thẩm Thanh, bà đỏ mắt cảm thán vài câu, còn nói Tuệ An phải thường xuyên đến Uy Viễn hầu phủ chơi. Khi gần kết thúc cuộc trò chuyện bà lại nâng cổ tay phải tháo ra một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương tặng cho Tuệ An, Tuệ An thấy bà thật lòng yêu mến mình, cũng không khách sáo, cười nhận lấy.
Tôn Tâm Từ hành lễ, An Hoa phu nhân cũng gọi nàng ta đến gần mình, cười hỏi thăm ít câu, thấy nàng ta nói năng nhã nhặn hiền lành, bèn nhìn về phía Uy Viễn hầu phu nhân, nói: “Cô nương Phượng Dương Hầu phủ đúng là người nào cũng xinh đẹp, nhìn hai nha đầu này đi, quả nhiên là quốc sắc thiên hương mà.”
“Ai nói không phải đâu nào, chẳng những vậy còn chững chạc hơn Phỉ nhi nhà chúng ta nhiều.” Uy Viễn hầu phu nhân cũng cười đáp.
Tuệ An trông thấy sắc mặt Thôi Tri Phỉ không vui, lập tức nảy sinh ý tưởng, cười nói: “Nhị muội muội này của con không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, mà còn là một người đàn giỏi nữa đấy.”
An Hoa phu nhân nghe vậy, mắt híp lại, cười hỏi: “Thế à? Vậy nàng ấy chính là vị tiểu thư đã đàn một khúc trên đường nhỏ ở ngoại thành vào ngày hôm qua đó sao?”
Tuệ An vội gật đầu cười, vẻ mặt khen ngợi nhìn Tôn Tâm Từ, cười nói: “Không ngờ phu nhân cũng nghe nói, chính là muội ấy đó.”
Tôn Tâm Từ nghe Tuệ An khen mình, mặc dù trong lòng còn ngờ vực, nhưng vẫn rất vui, đôi mắt sáng ngời cụp xuống, hai gò má nhanh chóng đỏ bừng.
An Hoa phu nhân buông tay Tôn Tâm Từ ra, chỉ cười nói: “Ù, không tệ, đúng là một cô nương thông minh lanh lợi.”
Tôn Tâm Từ nghe vậy, vừa vui vẻ vừa mắc cỡ cười, vội nói: “Lúc đó bởi vì tâm tình kích động nên mới...... Trở về di nương đã mắng tiểu Từ quá lỗ mãng rồi, lúc ấy có biết bao nhiêu tiểu thư công tử tài hoa hơn người như thế, sao có thể đến lượt tiểu Từ ra mặt, tự nhiên để người ta chê cười. Tiểu Từ đến bây giờ vẫn còn rất hối hận......”
Uy Viễn hầu phu nhân nghe vậy lại nói: “Người này da mặt mỏng thế, đạn giỏi chính là đàn giỏi, không cần phải khiêm tốn, hôm qua Phỉ nhi còn khen tài đánh đàn của con nữa đó.”
Thôi Tri Phi vẫn luôn xem thường nàng, có thể khen mình mới là gặp quỷ đấy.
Lúc này Tôn Tâm Từ thừa hiểu đây chẳng qua là Uy Viễn hầu phu nhân đang khách sáo với mình, vội nói: “Làm gì có chuyện đó chứ, tài năng đánh đàn của Thôi tiểu thư là do Cầm tiến sĩ Văn tiên sinh của Quốc Tử Giám đích thân truyền thụ, chỉ cần mặt này thôi là tiểu Từ đã kém xa rồi, phu nhân đừng chọc con nữa.”
Thôi Tri Phỉ chứng kiến mẫu thân khen ngợi Tôn Tâm Từ sắc mặt liền có chút khó coi. Bây giờ nghe nàng ta nói như vậy cũng không cảm kích, khẽ hừ một tiếng. An Hoa phu nhân liền trừng mắt nhìn nàng, cười hỏi Tôn Tâm Từ tiếp, “Kĩ thuật đánh đàn của con cũng là do mời thầy về dạy sao?”
“Là mẫu thân con...... Di nương chỉ dạy từ nhỏ, ngược lại để phu nhân chê cười rồi.” Tôn Tâm Từ vội cười trả lời.
Uy Viễn hầu phu nhân và An Hoa phu nhân nghe vậy liếc nhau, không nói thêm lời nào. Bọn họ đều biết mẫu thân Tôn Tâm Từ, tuy năm đó nàng ta trơ trẻn không để ý đến khuê danh làm ra chuyện xấu, nhưng tài đánh đàn của Đỗ Mĩ Kha quả thật hơn người, rất có tiếng trong đám tiểu thư khuê các thời đó.
Nhóm người Văn Cảnh Tâm lộ vẻ mặt kinh ngạc, Tuệ An nghe xong cũng chỉ nhếch môi cười mỉa, nàng không lạ gì Tôn Tâm Từ, kiếp trước nàng ta và Đỗ Mĩ Kha rất thích phô trương bản thân, không bỏ qua bất kì cơ hội nào để thếp vàng (khoe khoang) mình.
Trong phòng thoáng im lặng một lúc, An Hoa phu nhân mới cười nói tiếp: “Ừ, là một cô nương tốt. Xảo nhi, mang cái hầu bao Tuyết cung sa đưa cho Tôn tiểu thư chơi.”
Tôn Tâm Từ nghe vậy vội vàng từ chối, An Hoa phu nhân lại nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ, không đáng giá gì, dù sao cũng là vật lấy ra từ trong cung, coi như quà gặp mặt đi, con cứ cầm mà chơi.”
Tôn Tâm Từ lúc này mới cảm tạ, cất hầu bao vào, trong lòng vui sướng tột độ. Khi nảy hai cô nương thứ xuất Văn phủ chỉ được nhân vài cái chuông vàng, lại nói Đỉnh Bắc vương phủ và Uy Viễn vương phủ quan hệ nhiều đời. An Hoa phu nhân vậy mà đưa nàng cái hầu bao này, chứng minh bà ấy rất coi trọng mình.
Tôn Tâm Từ cảm thấy mẫu thân nói không hề sai, đã là nữ tử thì phải biết nắm bắt cơ hội biểu hiện chính mình, nếu không làm sao mà người ta biết đến chứ, may mắn hôm qua nàng nhạy bén đàn khúc nhạc kia, nhìn đi, hiện tại đã có quý phu nhân biết sự tốt đẹp của nàng rồi đó.
Vị quý nhân này còn là mẫu thân của Hoàng hậu nương nương, đợi một ngày nào đó An Hoa phu nhân ở nơi đông người khen ngợi nàng hai câu...... Nếu thật sự được như thế, vậy nàng không còn phải lo lắng không được gả cho người trong sạch rồi?
Tôn Tâm Từ nghĩ xong khẽ nhếch môi, quay đầu hả hê liếc nhìn Tuệ An. Thầm nghĩ, đúng là đồ ngu, mang tiếng lỗ mãng ở bên ngoài, có cái gì để đắc ý chứ!
Tuệ An đón nhận ánh mắt thị uy của nàng ta nhưng chỉ cười cười, quay đầu qua chỗ khác.