- Chương 1: Đến chết mới thôi
- Chương 2: Hận đến thấu xương
- Chương 3: Thề không cam tâm (1)
- Chương 4: Thề không cam tâm (2)
- Chương 5: Hữu tâm vô tâm
- Chương 6: Thật lòng rất đáng (1)
- Chương 7: Thật lòng rất đáng (2)
- Chương 8: Năm năm
- Chương 9: Bước ra khỏi viện (1)
- Chương 10: Bước ra khỏi viện (2)
- Chương 11: Công chúa đánh đàn
- Chương 12: Bị ngăn vào điện
- Chương 13: Gặp cố thái phi (1)
- Chương 14: Gặp cố thái phi (2)
- Chương 15: Tâm tư tinh tế
- Chương 16: Chuyện cũ năm xưa
- Chương 17: Cấm kỵ trong hoàng cung (1)
- Chương 18: Cấm kỵ trong hoàng cung (2)
- Chương 19: Giết gà dọa khỉ
- Chương 20: Mẹ con gặp nhau
- Chương 21: Tâm bệnh của hoài vương (1)
- Chương 22: Tâm bệnh của hoài vương (2)
- Chương 23: Đãi ngộ cuối cùng
- Chương 24: Thăm dò thái phi
- Chương 25: Sóng ngầm kịch liệt (1)
- Chương 26: Sóng ngầm kịch liệt (2)
- Chương 27: Hoàng cung cháy
- Chương 28: Bình tĩnh chờ tin lành
- Chương 29: Đề bài của hoài vương
- Chương 30: Cố gia ở viễn tây (1)
- Chương 31: Cố gia ở viễn tây (2)
- Chương 32: Tuân mệnh vào kinh
- Chương 33: Cố làm ra vẻ thông minh
- Chương 34: Đưa ra cảnh cáo
- Chương 35: Tùy người lựa chọn
- Chương 36: Ở tạm liêu phủ
- Chương 37: Cùng một chí hướng (1)
- Chương 38: Cùng một chí hướng (2)
- Chương 39: Liệu sự như thần
- Chương 40: Vận may không tệ
- Chương 41: Phủ đại hoàng tử
- Chương 42: Tiến triển của vụ án (1)
- Chương 43: Tiến triển của vụ án (2)
- Chương 44: Sắp náo nhiệt rồi
- Chương 45: Tiệc hoa mai ở mai phố
- Chương 46: Điều khác thường (1)
- Chương 47: Điều khác thường (2)
- Chương 48: Tỷ muội tình thâm
- Chương 49: Cảnh giác an toàn
- Chương 50: Uy hiếp và dụ dỗ (1)
- Chương 51: Uy hiếp và dụ dỗ (2)
- Chương 52: Tin đồn trong cung
- Chương 53: Như trẫm đích thân tới
- Chương 54: Khó lòng lấy được chứng cứ
- Chương 55: Phật không phù hộ ta
- Chương 56: Dấu hiệu mở đầu phong ba (1)
- Chương 57: Dấu hiệu mở đầu phong ba (2)
- Chương 58: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 59: Khám xét lưu thanh cung
- Chương 60: Ngọc phi kêu oan (1)
- Chương 61: Ngọc phi kêu oan (2)
- Chương 62: Chỉ tu chính mình
- Chương 63: Thủ lĩnh u ảnh
- Chương 64: Công khai thẩm án
- Chương 65: Kẻ núp trong bóng tối
- Chương 66: Đương nhiên chơi tiếp (1)
- Chương 67: Đương nhiên chơi tiếp (2)
- Chương 68: Hăng quá hóa dở (1)
- Chương 69: Hăng quá hóa dở (2)
- Chương 70: Cung yến năm mới (1)
- Chương 71: Cung yến năm mới (2)
- Chương 72: Cung yến năm mới (3)
- Chương 73: Cung yến năm mới (4)
- Chương 74: Ngươi có biết không (1)
- Chương 75: Ngươi có biết không (2)
- Chương 76: Tao nhã hiên ngang (1)
- Chương 77: Tao nhã hiên ngang (2)
- Chương 78: Tao nhã hiên ngang (3)
- Chương 79: Vào hoài vương phủ (1)
- Chương 80: Vào hoài vương phủ (2)
- Chương 81: Đại lễ thờ cúng (1)
- Chương 82: Đại lễ thờ cúng (2)
- Chương 83: Đại lễ thờ cúng (3)
- Chương 84: Ngày hội thượng nguyên (1)
- Chương 85: Ngày hội thượng nguyên (2)
- Chương 86: Mười dặm phố đèn (1)
- Chương 87: Mười dặm phố đèn (2)
- Chương 88: Mười dặm phố đèn (3)
- Chương 89: Thích khách ám sát (1)
- Chương 90: Thích khách ám sát (2)
- Chương 91: Phản ứng của mỗi người (1)
- Chương 92: Phản ứng của mỗi người (2)
- Chương 93: Phản ứng của mỗi người (3)
- Chương 94: Tiếng tiêu trong bữa tiệc (1)
- Chương 95: Tiếng tiêu trong bữa tiệc (2)
- Chương 96: Tiếng tiêu trong bữa tiệc (3)
- Chương 97: Đánh cược bằng cả mạng sống (1)
- Chương 98: Đánh cược bằng cả mạng sống (2)
- Chương 99: Như vậy mà thôi (1)
- Chương 100: Như vậy mà thôi (2)
/6
Thật sự không thể ngờ rằng chỉ là nhắm mở mắt lần nữa đã làm cho số mệnh của Lam Vân, Vô Ưu, Nhân Lãnh… đã chuyển dời.
Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó có một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc cô sẽ như thế nào khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình?
Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời.
Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia.
Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình.
Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra?
Vạn sự đều đang khởi đầu…
Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó có một người phụ nữ đã trưởng thành sau khi mở mắt phát hiện bản thân đang sở hữu thân thể của một đứa trẻ bảy tuổi? Cảm xúc cô sẽ như thế nào khi đón chờ cô không phải thân phận công chúa cao quý vô thượng mà là ba chữ Nhân Lãnh cung xa lạ, là thánh lệnh giam giữ cả đời không được miễn xá? Và, câu chuyện sẽ ra sao khi người phụ nữ ấy không cam tâm chấp nhận cái kết người ta đặt sẵn cho mình?
Đau đớn, thù hận đã từng biến một người phụ nữ dịu dàng, nhu mì, cam chịu thành người tâm cơ, âm hiểm. Vì yêu mà sinh hận, đó là lẽ dĩ nhiên ở đời.
Tuy nhiên ngược dòng thời gian về hàng trăm năm trước, giữa cung điện nguy nga tráng lệ, giữa lòng Trung cung muôn vàn gian kế, chữ yêu ấy liệu có phải là tất cả? Tự do. Ngẫm nghĩ mấy hồi thì máu mủ tình thâm, trung thần chí nghĩa cũng chẳng là gì trước sức mạnh trước mảnh trời xanh ngắt, rộng lớn ngoài kia.
Trước là Lam Vân, sau là Vô Ưu, bên cạnh có Cố Thái Phi, Hoài Vương, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử, Tiểu Cao Tử và hàng trăm, hàng vạn nhân mạng trong cung cấm này tựa như đều đang vùng vẫy để tìm được hai chữ tự do cho riêng mình.
Liệu rằng, với trí tuệ của một người phụ nữ am hiểu kinh thư như Lam Vân, với gương mặt kinh diễm khuynh nước khuynh thành của Vô Ưu công chúa, cùng với những gì Lưu Thị Oánh Hoa đã để lại, thế cờ vận mệnh này có được lật lại? Tiếng đàn của Vô Ưu có kinh động được tới Cố Thái Phi? Nhân Lãnh cung rốt cuộc có phải là nơi đã vào thì không thể trở ra?
Vạn sự đều đang khởi đầu…