Chương 45
Edit: Thanh
================
Sáng hôm sau, Khương Từ chưa thức dậy đã nhận được điện thoại của mẹ.
Cô và mẹ không thường liên lạc với nhau, một tuần sẽ gọi điện thoại một hai lần để hỏi thăm tình hình của nhau, biết cả hai vẫn ổn thì mới yên tâm. Thế cho nên nhìn thấy mẹ gọi cho cô sớm như vậy, cô đã mơ hồ đoán được là chuyện gì.
Cô cầm điện thoại định xuống giường nghe, vừa vén chăn lên Thẩm Thính Nam đã ôm eo kéo cô vào lòng anh, anh còn chưa mở mắt đã thấp giọng nói bên tai cô: “Đi đâu thế?”
Khương Từ quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng nói: “Em ra ngoài nghe điện thoại.”
Lúc này Thẩm Thính Nam đã mở mắt, nhìn Khương Từ, hỏi: “Ai thế? Sớm như vậy.”
Khương Từ nói: “Mẹ em, bà ấy ở nước ngoài, có lẽ lệch múi giờ với em.”
Điện thoại vẫn còn đang đổ chuông, Khương Từ vừa nhận điện thoại vừa ra khỏi phòng ngủ, nhỏ giọng nói, “Mẹ.”
Ra đến phòng khách, Khương Từ cầm điện thoại ra ban công, sợ đánh thức bà nội nên còn đóng cửa ban công lại.
Giọng của Chu Vân đầu bên kia điện thoại truyền đến, hỏi: “Con dậy chưa?”
Lúc này vừa qua sáu giờ, mùa đông ở Bắc Thành trời còn chưa sáng, gió ngoài ban công khá lớn, cô theo bản năng ôm lấy cánh tay, khẽ dạ một tiếng, trả lời: “Con vừa dậy.”
Chu Vân đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Con hẹn hò với Thẩm Thính Nam rồi? Chuyện lúc nào? Sao không nói với mẹ một tiếng?”
Khương Từ đoán được mẹ muốn nói với cô chuyện này, hỏi: “Chú Thẩm nói với mẹ sao?”
Chu Vân “Ừ” một tiếng, có chút tức giận cũng có chút lo lắng, “Chuyện lớn như vậy sao con lại không bàn với mẹ một chút?”
Khương Từ không hiểu, cũng có chút không vui, “Tại sao con hẹn hò với ai cũng phải bàn với mẹ? Con không còn là con nít mà phải báo cáo mọi chuyện với mẹ.”
Chu Vân nói: “Mẹ biết con vẫn luôn tự lập, cũng chưa bao giờ thân thiết với mẹ, nhưng mà Tiểu Từ, mẹ từng vào cửa nhà họ Thẩm, mẹ đã rất nhẫn nhịn nhưng cũng không thể đi tiếp với chú Thẩm của con. Người nhà họ cao cao tại thượng, vĩnh viễn sẽ không chấp nhận chúng ta.”
Khương Từ nói: “Con biết, nhưng con không vào cửa nhà họ Thẩm, con chỉ hẹn hò với Thẩm Thính Nam mà thôi.”
“Con nghĩ đơn giản như vậy sao?” Chu Vân nói: “Bây giờ Thẩm Thính Nam vì con mà trở mặt với người nhà, nếu không con cho rằng tại sao chú Thẩm của con lại gọi điện thoại cho mẹ?”
Khương Từ sửng sốt một chút, hỏi: “Là chú Thẩm kêu mẹ đến khuyên con rời khỏi Thẩm Thính Nam sao?”
Chu Vân nói: “Đúng vậy, cho nên Tiểu Từ à, ngay cả chú Thẩm của con cũng không mong con hẹn hò với Thẩm Thính Nam, con cảm thấy hai đứa sẽ có tương lai sao? Kiểu gia đình như bọn họ cuối cùng cũng sẽ cưới vợ môn đăng hộ đối, những người mạnh hợp lại với nhau, có lợi cho cả hai nhà. Con cảm thấy nhà bọn họ sẽ dễ dàng thỏa hiệp để con vào cửa sao? Cho dù có vào thật thì con cảm thấy cuộc sống sau này sẽ dễ chịu à? Thẩm Thính Nam phải làm việc, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh che chở con. —— “
“Sao mẹ lại muốn nói với con những chuyện này?” Bỗng nhiên Khương Từ không muốn nghe thêm nữa, cô cắt lời Chu Vân, nói: “Con không quan tâm những chuyện đó, con cũng chẳng quan tâm người nhà họ Thẩm có thích con không, có chấp nhận con không, con chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Thính Nam là được rồi, con hoàn toàn không quan tâm đ ến người khác.”
Chu Vân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Từ, hôn nhân không đơn giản như con nghĩ đâu, con nghĩ con và Thẩm Thính Nam sống với nhau, nhưng cuối cùng vẫn phải gặp gia đình hai bên, mẹ chỉ không muốn sau này con phải chịu khổ trong cuộc hôn nhân của mình mà thôi.”
Khương Từ nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam cầm áo khoác của cô ra, cô giấu đi cảm xúc, nhỏ giọng nói với mẹ: “Con có việc, cúp máy đây.”
Cô nói xong thì cúp điện thoại, Thẩm Thính Nam mở cửa ban công, phủ áo khoác lên cho cô, chân mày cau lại. “Trời lạnh như vậy, mặc áo ngủ mỏng manh đứng ngoài ban công, em không sợ bị bệnh à.”
Khương Từ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em chỉ gọi điện thoại một lúc thôi là vào rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi: “Mẹ em đã nói gì với em? Gọi điện thoại sớm như vậy.”
Khương Từ cười nói: “Có thể nói gì chứ, hỏi chuyện của hai chúng ta thôi.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Bà ấy biết rồi sao? Mẹ em nói gì?”
Khương Từ nói: “Không nói gì, chỉ hỏi chúng ta hẹn hò từ lúc nào, sao không nói một tiếng với bà ấy.”
Thẩm Thính Nam cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Vậy em có hỏi khi nào mẹ em về Bắc Thành không? Anh tìm thời gian đi gặp bà ấy.”
Khương Từ cười nói: “Anh không nói em cũng quên hỏi.”
Cô kéo tay Thẩm Thính Nam vào nhà, nói: “Đến lúc bà ấy về em sẽ nói với anh, dù sao bây giờ vẫn còn đang ăn tết, không vội.”
Khương Từ cũng không để lời mẹ cô nói trong lòng, cô không cảm thấy cô hẹn hò với Thẩm Thính Nam có vấn đề gì, cô cũng không quan tâm người nhà họ Thẩm có thích cô hay không, có chấp nhận cô hay không. Chỉ cần Thẩm Thính Nam không buông tay, cô sẽ không rời khỏi anh.
Kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi trôi qua nhanh chóng, vào ngày đầu tiên sau năm mới, Thẩm Thính Nam đến công ty, vừa bước vào văn phòng, anh đã nhìn thấy ba mình, anh nói: “Chuyện của công ty ba cũng biết rồi, chỉ là trong tay con vẫn còn vài dự án, chút nữa con sẽ kêu thư ký Lý nói với ba.”
Thẩm Triết đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ sát đất, tức giận đen mặt, “Rõ ràng con biết công ty không thể thiếu con, bây giờ con như vậy là muốn làm gì? Lấy chuyện từ chức để uy hϊế͙p͙ ba sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Ba nghĩ nhiều rồi, con không cảm thấy công ty không thể thiếu con, con cũng không có ý uy hϊế͙p͙ ba. Chỉ là con không muốn bị mọi người định đoạt, ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ.”
“Từ khi con sinh ra thì nên biết, con sinh ra trong một gia đình như vậy, hưởng thụ quyền thế và địa vị do gia tộc mang lại, có những trách nhiệm mà con phải gánh vác, hi sinh hôn nhân có là gì? Ai không hi sinh hôn nhân chứ?”
“Đàn ông muốn làm chuyện lớn thì không nên rơi vào chuyện tình cảm nam nữ, chuyện ba hối hận nhất chính là lúc trước không nên để Tiểu Từ vào nhà ở, không nên để con quen biết nó!”
Thẩm Thính Nam nhìn ba mình, nói: “Vậy sao? Chuyện con biết ơn nhất trên đời này chính là khi đó Tiểu Từ đã vào nhà, để con có cơ hội quen biết cô ấy.”
Thẩm Triết bị Thẩm Thính Nam chọc tức xanh mặt, nhìn anh chằm chằm nói: “Cho dù con có nói gì ba cũng sẽ không đồng ý hôn sự của con và Tiểu Từ, không riêng gì ba, mẹ con cũng sẽ không đồng ý. Vợ tương lai của con nhất định phải môn đăng hộ đối, chuyện này không thể thương lượng.”
“Ba nói thẳng với con Thính Nam, chuyện hôn nhân của con trước giờ đã không phải là chuyện mà con có thể tự lựa chọn, hôn nhân của con chính là vật hi sinh cho ích lợi của gia tộc.”
Thẩm Thính Nam nhìn ba mình, ánh mắt lạnh lùng, phải nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy bi thương thoáng qua trong mắt anh, “Cho nên trong mắt các người, tôi chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi, bất kể là ba hay mẹ tôi, chưa từng có ai thực sự quan tâm đ ến tôi muốn gì.”
“Cả ba và mẹ con đều chỉ hi vọng con có thể đi trên con đường đúng đắn, trên đời này có quá nhiều thứ có thể theo đuổi, hôn nhân và phụ nữ là thứ không đáng nhắc tới nhất. Tình cảm chỉ là thoáng qua, không có người này thì sẽ có người khác, con cố chấp như thế làm gì?”
Thẩm Thính Nam nhìn ba anh, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt, “Đây là nguyên nhân ba không ngừng đổi phụ nữ à? Vậy tôi phải cảm thấy may mắn vì tôi không giống ba, tình cảm của tôi sẽ không thoáng qua, mà chỉ ngày càng bền chặt hơn.”
Anh nói xong thì đặt đơn từ chức xuống, “Chút nữa thư ký Lý sẽ đến nói chuyện dự án với ba, tôi không thể hi sinh hôn nhân của mình, cũng không đảm đương nổi trách nhiệm gia tộc, các người chấp nhận được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì tôi cũng tự nguyện rời đi, tôi không quan tâm bất cứ điều gì, nhưng Khương Từ thì không thể.”
Nói đến đây, anh nghiêm túc nhìn ba mình, nói: “Có điều chuyện của tôi và Tiểu Từ, mấy người có bất mãn gì, muốn nói gì, muốn làm gì thì cứ tới tìm tôi, quá khứ của Tiểu Từ đã quá vất vả, nể tình cô ấy đã gọi ba là chú mấy năm, đừng làm phiền cô ấy, đừng tổn thương cô ấy nữa.”
“Cái khác tôi không quan tâm, nhưng Tiểu Từ là ranh giới cuối cùng của tôi, nếu ba còn quan tâm đ ến quan hệ ba con của chúng ta thì đừng nghĩ đến việc ra tay với Tiểu Từ, nếu không đến lúc đó tôi sợ chúng ta ngay cả ba con cũng không làm được.”
Trong lời nói của anh mang theo mấy phần cảnh cáo, Thẩm Triết bị anh chọc tức, đen mặt mắng: “Chẳng lẽ một người phụ nữ còn quan trọng hơn ba?”
Thẩm Thính Nam lạnh lùng nhìn ba mình, hỏi ngược lại. “Các người có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”
Thẩm Triết bị sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Thính Nam làm cho kinh ngạc, cơ thể ông cứng đờ trong giây lát, nhìn Thẩm Thính Nam, không thể tin được hỏi anh: “Cho nên bây giờ con muốn cãi lời ba mẹ vì một người phụ nữ sao?”
Thẩm Thính Nam lạnh nhạt nói: “Ba cứ coi là vậy đi.”
Anh không muốn nói tiếp nữa, nói: “Đi đây, công việc có vấn đề gì thì ba có thể liên lạc với tôi.”
*
Vào ngày đầu tiên đi làm sau năm mới, Khương Từ hiếm khi mất tập trung, cô ngồi ở bàn làm việc cả buổi sáng, tài liệu hồ sơ trước mặt còn chưa lật được hai trang, xem một lúc lại không nhịn được lo lắng cho Thẩm Thính Nam.
Mặc dù cô rất vui vì Thẩm Thính Nam đã che chở cô, nhưng cô cũng không hi vọng anh thật sự vì cô mà cãi nhau với gia đình. Mỗi người đều có người thân, cô không muốn Thẩm Thính Nam vì cô mà đối đầu với ba mẹ anh.
Cô nhìn chằm chằm tài liệu trước mặt nhưng trong đầu đều đang lo lắng, không nhịn được lấy điện thoại gửi Wechat hỏi tình hình của anh: Sao rồi? Anh có nói đàng hoàng với chú Thẩm chưa? Chú Thẩm có mắng anh không?
Tối hôm qua lúc ngủ Khương Từ đã lôi kéo Thẩm Thính Nam nói chuyện rất lâu, anh làm việc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, không nên căng thẳng với người trong nhà, cô có thể không kết hôn, cũng không để ý danh phận gì đó, cả đời làm người yêu trong bóng tối của anh cũng không sao. Chỉ cần giữa hai người không có người thứ ba, thì cô cũng chẳng màng đến danh phận trong hôn nhân gì cả.
Nhưng cô không biết Thẩm Thính Nam có nghe không, tối qua anh trả lời rất qua loa, không cho cô câu trả lời chắc chắn. Điều cô không biết là cô không quan tâm đ ến danh phận, nhưng Thẩm Thính Nam quan tâm, anh yêu cô như thế, sao có thể nỡ không cho cô cho một cái hôn lễ và danh phận chứ.
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu Thẩm Thính Nam đã gọi điện thoại cho cô.
Khương Từ cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi nhận điện thoại, giọng nói của Thẩm Thính Nam truyền đến mang theo chút ý cười, anh đùa cô, “Luật sư Khương không tập trung làm việc sao? Mới mười giờ hơn đã làm việc riêng rồi?”
Khương Từ đứng bên cửa sổ ngoài văn phòng, nhỏ giọng nói: “Anh cũng biết em lo cho anh mà.”
Cô không có tâm trạng nói đùa với Thẩm Thính Nam, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc thế nào rồi? Anh có nói chuyện đàng hoàng với chú Thẩm không? Không cãi nhau chứ?”
Lúc đó Thẩm Thính Nam vừa ra khỏi công ty, đang ở hầm đậu xe, ngồi trong xe vẫn chưa mở máy, cười nói: “Hai ba con anh có gì phải cãi nhau chứ, đừng lo lắng lung tung.”
“Thật sao?” Khương Từ nửa tin nửa ngờ, “Chú Thẩm không mắng anh sao?”
Trong giọng nói của Thẩm Thính Nam mang theo ý cười, nói: “Sao phải mắng anh? Ba anh rất thích em, em không biết sao?”
Khương Từ nghe xong liền biết Thẩm Thính Nam đang lừa cô. Nếu chú Thẩm thích cô thì sẽ không kêu mẹ khuyên cô, muốn cô rời khỏi Thẩm Thính Nam.
Nhưng Thẩm Thính Nam có ý tốt nên cô cũng chỉ đành giả ngu, trầm mặc dạ một tiếng.
Thẩm Thính Nam hỏi: “Chiều mấy giờ em tan làm?”
Khương Từ trả lời: “Sáu giờ nha, sao thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Anh tới đón em, tối nay bên Lục Thành có tiệc, chúng ta lên núi chơi.”
“Núi nào thế?” Khương Từ hỏi.
Thẩm Thính Nam cười nói: “Đến tối em sẽ biết.”
*
Vì Thẩm Thính Nam muốn đến đón cô đi chơi, nên buổi chiều sắp tới giờ tan làm, hiếm khi Khương Từ thu dọn đồ đạc sớm mười phút, vừa đến sáu giờ cô đã quẹt thẻ tan làm.
Ra khỏi công ty luật, cô vừa nhìn đã thấy xe Thẩm Thính Nam dừng ven đường, anh dựa vào xe, đang cúi đầu xem điện thoại. Không biết anh đang trả lời tin nhắn của ai mà cô ra đến anh cũng không chú ý.
Khương Từ không nhịn được cười, cố ý đi đường vòng, muốn hù Thẩm Thính Nam từ phía sau.
Cô rón rén đi qua, có điều cô còn chưa kịp lên tiếng Thẩm Thính Nam đã quay đầu nhìn cô.
Hai tay cô giơ lên muốn hù Thẩm Thính Nam lập tức dừng giữa không trung, tương đương với việc trò đùa mới làm được một nửa đã bị ép dừng lại, cô ngượng ngùng bỏ tay xuống, nói: “Anh đáng ghét thế, sao không để em hù xong rồi anh hẳn quay lại.”
Thẩm Thính Nam cười, đùa cô, “Vậy nếu không bây giờ anh quay đi, em làm lại lần nữa?”
Khương Từ cười đưa tay đánh anh, Thẩm Thính Nam để cô đánh, sau đó nắm chặt tay cô, cười nhìn cô, hỏi: “Em có đói bụng không? Có muốn đi ăn trước rồi mới đi không?”
Khương Từ mỉm cười lắc đầu, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Không phải anh nói lên núi chơi sao? Chúng ta lên núi rồi ăn.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, vừa giúp Khương Từ mở cửa xe, vừa nói: “Lái xe đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô phía tây mất khoảng 40 phút, lát nữa nếu em đói bụng thì nói với anh, trên đường cũng có rất nhiều quán ăn, dừng lại lúc nào cũng được.”
Khương Từ ngồi vào xe, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam cười, nói: Được.”
Thẩm Thính Nam cưng chiều xoa đầu, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Khương Từ dạ một tiếng, cúi đầu thắt dây an toàn.
Tháng hai ở Bắc Thành vẫn rất lạnh, hơn sáu giờ trời đã gần tối, lúc hai người đến ngoại ô phía tây thì trời đã tối hẳn, xe lái vào khu nghỉ dưỡng, dừng bên ngoài một tòa nhà nhỏ. Người gác cửa thấy có xe tới liền vội vàng đến đón, đợi xe dừng lại, giúp mở cửa xe.
Thẩm Thính Nam xuống xe, đưa chìa khóa xe cho người đó giúp đỗ xe, lần đầu tiên Khương Từ tới đây, đang nhìn xung quanh, Thẩm Thính Nam tới nắm tay cô, nói: “Đi nào, đi ăn cơm trước.”
Khương Từ “dạ” một tiếng, vui vẻ khoác cánh tay Thẩm Thính Nam, tò mò hỏi: “Ăn cơm ở đâu thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Lầu ba, bọn Lục Thành đến rồi.”
Không phải lần đầu tiên Khương Từ gặp bạn bè Thẩm Thính Nam, sau khi đến Bắc Thành, mỗi lần Thẩm Thính Nam tụ tập bạn bè đều sẽ dẫn cô theo cùng.
Đến lầu ba, sau khi vào phòng riêng, Lục Thành liền nói: “Hai người đến trễ thêm chút nữa là bọn tôi chuẩn bị ăn vòng thứ hai rồi.”
Khương Từ ngượng ngùng cười nói: “Đều tại tôi sáu giờ mới tan làm, trên đường lại có hơi kẹt xe.”
Thẩm Thính Nam ôm Khương Từ đi qua, giúp cô kéo ghế ra, nói: “Em trả lời cậu ta làm gì.”
Lục Thành “này” một tiếng, nói: “Cậu có ý gì hả, sao em gái Tiểu Từ lại không được trả lời tôi?”
Thẩm Thính Nam không thèm để ý anh ấy, lấy menu cho Khương Từ xem, nói: “Xem xem em muốn ăn gì?”
Khương Từ “Dạ” một tiếng, nhận lấy menu đặt lên bàn xem. Tống Miên Miên bên cạnh bưng một cái bát gỗ đi tới, giới thiệu cho Khương Từ, “Tiểu Từ, cô nếm thử món này xem, Paoluda của nhà hàng này rất ngon.”
(*Paoluda là một món tráng miệng làm từ sữa/nước cốt dừa, dừa nạo, gạo nếp, trái cây, bánh mì khô, sữa đặc, bột báng,…)
Khương Từ “Ừm” một tiếng, cầm lấy muỗng sạch múc một muỗng, nếm thử một miếng thì hơi bất ngờ, nói: “Thật sự rất ngon, còn ngon hơn nhà hàng Vân Nam lúc trước nữa.”
“Đúng không.” Tống Miên Miên vô cùng vui vẻ tiếp tục giới thiệu cho Khương Từ, hai người ngồi đó nghiên cứu menu, “Chân gà ở đây cũng rất ngon, chỉ là có hơi cay, lần trước tôi ăn xong thì bị đau dạ dày, nên Lục Ký Châu không cho tôi gọi món đó nữa.” Cô ấy nhỏ giọng nói với Khương Từ: “Cô gọi đi rồi chút nữa tôi sẽ lén ăn thử.”
Khương Từ không nhịn được cười, nói: “Được.”
Xem menu một lúc, Khương Từ lại chọn cho Thẩm Thính Nam hai món thanh đạm, lúc chọn món, cô nghe thấy Lục Ký Châu hỏi Thẩm Thính Nam một câu, “Tình hình của cậu thế nào rồi? Buổi chiều tôi gặp thư ký Lý, nói cậu —— “
Nói đến đây anh ấy bỗng nhiên ngừng lại, Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, vô thức nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam dựa lưng vào ghế, anh cũng đang nhìn cô, thấy cô quay đầu nhìn mình, trong mắt anh hiện lên ý cười, hỏi cô, “Chọn đồ ăn xong chưa?”
Khương Từ cảm thấy Thẩm Thính Nam cố ý nói sang chuyện khác, cô gật đầu nói: “Ừm.”
Cô đưa menu cho Thẩm Thính Nam, nói: “Em chọn cho anh hai món thanh đạm, anh xem anh còn muốn ăn gì nữa không?”
Thẩm Thính Nam nhận lấy menu đưa cho phục vụ bên cạnh, nói: “Em chọn là được rồi, dù sao em cũng hiểu khẩu vị của anh nhất.”
Khương Từ “Dạ” một tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam, muốn hỏi anh lúc nãy Lục Ký Châu định nói gì, nhưng cô cảm thấy Thẩm Thính Nam sẽ không nói nên dứt khoát nhẫn nhịn không hỏi.
Ăn tối xong, bọn họ đến khu vườn phía Bắc hát hò.
Lục Thành có tiếng là mic bá*, mỗi lần đi karaoke đều là buổi biểu diễn cá nhân của anh ấy, không ai giành với anh ấy.
(*mic bá: một nghĩa là người hát hay, hát được rất nhiều bài, nghĩa còn lại là người hay chiếm micro, bài nào cũng dám hát, không biết cũng hát.)
Mấy người bọn họ ngồi phía dưới uống rượu chơi xúc xắc, tối nay Khương Từ có chút mất tập trung, chơi đoán lớn nhỏ cũng không đoán đúng lần nào, sau khi uống vài ly rượu Thẩm Thính Nam liền không cho cô chơi nữa, anh ôm cô vào góc ngồi.
Khương Từ dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, ôm eo anh, nhìn Lục Thành hát một lúc, cô nhịn cả đêm, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi anh, “Thẩm Thính Nam, lúc ăn cơm vừa nãy Lục Ký Châu muốn hỏi anh gì thế? Anh thế nào? Thư ký Lý với gì với anh ấy rồi?”
Tay phải Thẩm Thính Nam ôm bên eo Khương Từ, anh nhìn cô, trả lời: “Không có gì cả, chỉ là chút chuyện làm ăn thôi.”
“Thật sao?” Khương Từ nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam cười nhéo cằm cô, nói: “Nếu không thì sao? Còn có thể nói gì hả?”
Không biết tại sao Khương Từ lại cảm thấy bất an, cô lo lắng nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam đặt tay lên gáy cô, cúi đầu hôn cô, một lúc sau anh mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Đừng lo lắng, chuyện trong nhà anh có chừng mực, bây giờ em không cần quan tâm gì cả, chỉ cần yên tâm chờ làm cô dâu là được.”
Khương Từ vô cùng lo lắng nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam nhìn sâu vào mắt cô, vuốt v e cằm cô, không khỏi cảm thấy bất an, “Em đang nghĩ gì thế? Khương Từ, chúng ta sắp kết hôn rồi, không nên suy nghĩ lung tung.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam thật lâu, sau đó gật đầu, hai tay vòng qua eo anh, dựa vào ngực anh, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Cô nhắm mắt lại, ép mình không nghĩ đến chuyện không liên quan đến cô và Thẩm Thính Nam nữa.
Nhưng hôm sau, cô gặp được chú Thẩm.
Lúc đó cô đang làm việc trong công ty luật, cô ngồi ở chỗ làm việc chuẩn bị kỹ càng cho phiên tòa buổi chiều, lúc đó là mười giờ sáng, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng nhiên đổ chuông.
Lúc nhìn thấy tên người gọi, cô sửng sốt một lúc lâu, năm lớp mười hai đó, lúc cô vừa đến Bắc Thành cô đã lưu số của chú Thẩm, nhưng mấy năm nay cô và chú Thẩm cũng không liên lạc gì với nhau, đây là lần đầu tiên chú Thẩm gọi cho cô.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu, cuối cùng vẫn nhận.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của chú Thẩm truyền đến, nói: “Tiểu Từ, chú là chú Thẩm, bây giờ chú đang ở dưới công ty con, con có tiện ra gặp chú không?”
Khương Từ cầm điện thoại, trầm mặc rất lâu rồi nói: “Chú Thẩm, chú muốn nói về chuyện của con và Thẩm Thính Nam sao? Nếu chú muốn kêu con rời khỏi anh ấy vậy thì chúng ta không có gì để nói, con sẽ không rời khỏi anh ấy.”
Thẩm Triết im lặng một lúc, nói: “Con xuống đây trước đi, chúng ta gặp nhau, gặp nhau rồi nói.”
Khương Từ vẫn do dự, nửa ngày sau cô nói: “Buổi chiều con có vụ án phải ra tòa, không có nhiều thời gian —— “
“Mười phút.” Thẩm Triết nói: “Nhiều nhất mười phút, chúng ta gặp nhau một chút.”
Khương Từ trầm mặc, một lúc lâu sau, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, nói: “Được, con xuống ngay.”
*
Mười phút sau, Khương Từ và Thẩm Triết ngồi trong quán cà phê dưới công ty cô, Thẩm Triết đẩy một phong bì đến trước mặt cô, Khương Từ cụp mắt nhìn một chút, không cần đoán cũng biết là gì.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Triết, nói: “Chú Thẩm, con xem chú là trưởng bối nên mới ngồi đây, nhưng mong chú đừng sỉ nhục con như vậy, con đã nói rồi, cho dù chú có nói gì con cũng sẽ không rời khỏi Thẩm Thính Nam, trừ khi anh ấy bỏ con.”
Thẩm Triết nhìn Khương Từ thật lâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Con có biết hôm qua Thính Nam đã đưa đơn từ chức cho chú không, nó vì con mà ngay cả sự nghiệp của mình cũng không cần, chẳng lẽ đây là điều con muốn nhìn thấy sao?”
Cả người Khương Từ cứng đờ, cô nhìn Thẩm Triết thật lâu không nói gì.
Thẩm Triết nhìn cô, nói tiếp: “Nếu là con, kêu con từ bỏ sự nghiệp của mình vì Thính Nam, con có đồng ý không?”
“Tiểu Từ, con người không thể quá ích kỷ, con không thể để Thính Nam hi sinh vì con nhiều như vậy, chú và mẹ thằng bé chỉ có một đứa con là nó, bây giờ nó lại vì con mà cãi lời ba mẹ, con có nghĩ đến cảm giác của bọn chú không?”
Khương Từ cắn chặt môi dưới, hai mắt không khống chế được phiếm hồng, cố nén nước mắt nói: “Nhưng rõ ràng là mọi người muốn chia rẽ con và anh ấy, là mọi người ép Thẩm Thính Nam chỉ có thể làm vậy, tại sao lại trách con? Con làm sai gì sao?”
“Lỗi của con là không nên hẹn hò với Thính Nam.” Thẩm Triết nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khương Từ, cũng biết mình tàn nhẫn, ông dịu giọng nói: “Tiểu Từ, chú nhận con làm con gái nuôi nhé, chú sẽ cho con chút tài sản, cổ phần của Thẩm thị cũng cho con một chút, chú đảm bảo sẽ cho con vinh hoa phú quý cả đời không lo cơm áo, nếu con tin tưởng chú, chú cũng có thể giới thiệu cho con vài chàng trai ưu tú, nhưng con không thể ở bên cạnh Thính Nam, hai đứa có thể làm anh em, nhưng không thể làm vợ chồng.”
Khương Từ không muốn nghe tiếp nữa, cô nhìn Thẩm Triết, nói: “Chú nghĩ con rất thích tài sản nhà chú à? Con chưa từng muốn bước vào cửa nhà họ Thẩm, cũng chưa từng muốn chiếm một xu vào của nhà họ Thẩm, nếu không phải Thẩm Thính Nam, con hoàn toàn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Thẩm của chú.”
“Trước kia con cảm thấy ngoài Thẩm Thính Nam, chú là người tốt nhất trong nhà họ Thẩm, nhưng bây giờ con mới phát hiện, chú cũng chẳng phải người tốt lành gì. Chú không thể làm gì Thẩm Thính Nam nên liền đến ép con. Trong lòng mấy người có phải nghĩ con và mẹ con rất dễ bắt nạt đúng không, có phải cảm thấy chỉ cần có tiền là có thể tùy tiện đạp hai mẹ con con dưới chân đúng không?”
Trước đây Thẩm Triết không tiếp xúc nhiều với Khương Từ, chỉ cảm thấy cô khá yên tĩnh, không thích nói chuyện, hôm nay mới phát hiện cô lại có tính cách cương quyết như vậy, thậm chí còn có một mặt hùng hổ dọa người.
Ông trầm mặt, có chút không vui, “Con nói chuyện với chú như vậy, có nghĩ đến chuyện chú vẫn là ba của Thẩm Thính Nam không. Thái độ không biết lễ phép của con, con cảm thấy chú dám để con vào cửa à?”
Khương Từ nói: “Vậy chú có tôn trọng con không? Chú vừa đến đã đưa tiền sỉ nhục con, chú muốn con phải làm sao? Quỳ xuống cầu xin chú à? Cầu xin chú để con hẹn hò với Thẩm Thính Nam?”
Thẩm Triết cau mày, nhìn chằm chằm Khương Từ, “Thẩm Thính Nam có biết con có tính cách thế này không? Một chút gia giáo cũng không có.”
Khương Từ cười lạnh một tiếng, nhịn không được châm chọc nói: “Người nhà họ Thẩm mấy người rất có gia giáo à?”
(Chị iu nói hay lắm o(* ̄▽ ̄*)ブ)
Thẩm Triết nhíu mày càng chặt, nhìn Khương Từ, “Tiểu Từ, chú không ngờ con lại là người như vậy.”
Khương Từ nói: “Con vẫn luôn như thế.”
Cô đứng lên, nói: “Con vẫn là câu đó, con sẽ không rời khỏi Thẩm Thính Nam, trừ khi anh ấy chủ động buông tay. Chỉ cần anh ấy chủ động nói chia tay với con, con sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không lấy một đồng nào của nhà họ Thẩm mấy người. Vậy nên sau này đừng tới tìm con nữa, cho dù mấy người nói gì thì cũng không có tác dụng với con đâu.”
Cô nói xong liền quay người trực tiếp rời đi.
Trở lại văn phòng, Khương Từ ngồi ở chỗ của mình thật lâu, mãi đến buổi trưa tan làm, Thẩm Thính Nam gọi cho cô.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi của Thẩm Thính Nam, chần chờ một chút mới nhấn nghe.
Cô đưa điện thoại đến bên tai, giọng của Thẩm Thính Nam truyền đến, hỏi cô, “Tan làm chưa?”
Khương Từ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngừng một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh đang ở công ty sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Không có, không phải anh nói với em anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian sao, hôm nay anh với Lục Ký Châu đến Nam Sơn đánh golf.”
Khương Từ trầm mặc một lúc, vẫn là không nhịn được, hỏi: “Là nghỉ ngơi hay từ chức?”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam đang ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, anh có chút lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe xong lời này thì hơi khựng lại.
Anh nghịch bật lửa trong tay, im lặng một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Sao em biết?”
Khương Từ cười nói: “Em đoán đó, từ nửa câu Lục Ký Châu chưa nói xong tối qua em đã đoán được.”
Cô không nói với Thẩm Thính Nam chuyện cô đã gặp ba anh.
Lúc này Thẩm Thính Nam cũng không nhận ra có gì không đúng, anh vẫn cười nói: “Yên tâm đi, cho dù có từ chức anh vẫn còn sản nghiệp khác, sẽ không thật sự thất nghiệp còn phải dựa vào luật sư Khương của chúng ta nuôi.”
Khương Từ cong môi cười, nói: “Em lại không sợ phải nuôi anh, có điều nếu đi theo em thì chỉ sợ anh không thể chơi golf mỗi ngày, cũng không thể sống trong biệt thự lớn, nhưng em sẽ cố gắng, có lẽ vẫn mua được một ngôi nhà có ba phòng ngủ và hai phòng khách, không phải anh nói chỉ cần chia cho anh nửa cái giường là đủ rồi sao, có lẽ sẽ không chê nhà nhỏ nhỉ.”
Thẩm Thính Nam cười, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc, anh yên lặng lắng nghe, thấp giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”
Khương Từ cười nói tiếp: “Còn có không thể ra vào những nhà hàng cao cấp kia mỗi ngày, nếu ở cùng em thì có lẽ phần lớn thời gian đều phải tự mình mua đồ ăn về nhà nấu, có điều tài nấu nướng của em cũng không tồi, anh sẽ thích thôi.”
Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ miêu tả, trong lòng ấm áp, hạnh phúc vô cùng, nhẹ giọng hỏi: “Còn nữa không?”
Giọng Khương Từ nhẹ nhàng, ôn nhu như gió thoảng đầu xuân, nói: “Còn có không thể mời dì giúp việc nhà nữa, sau này chúng ta phải tự dọn dẹp vệ sinh hàng tuần, anh phụ trách lau đồ dùng trong nhà, em phụ trách quét và lau nhà.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Quét và lau nhà không phải có người máy rồi sao?”
Khương Từ cười nói: “Đúng vậy, cho nên em chỉ cần điều khiển chúng là được rồi.”
Thẩm Thính Nam cười nói: “Thì ra em đang tính kế anh à.”
Khương Từ cười, nói: “Vậy thì sao hả? Em còn phụ trách nấu cơm đó, cũng chẳng thấy anh giúp em gì cả.”
Thẩm Thính Nam buồn cười nói: “Không phải mỗi lần anh muốn giúp thì em đều chê anh vướng víu à?”
Khương Từ nói: “Vốn là vậy, mấy cậu ấm không dính khói lửa trần gian như anh vào bếp chính là tới làm loạn. Lần trước em nấu sườn kho, em đi tắm nên kêu anh canh lửa cho em, kết quả anh tự ý cho thêm muối vào sườn của em, suýt chút nữa làm em mặn ch.ết.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thính Nam vẫn không nhịn được cười nói: “Lúc đó anh thật sự đã nếm thử, cảm thấy hơi nhạt.”
Khương Từ nói: “Đó là vì em vừa thêm nước, lúc nhiều nước thì sẽ nhạt, chờ nước cạn bớt thì sẽ có vị thôi.”
Thẩm Thính Nam bật cười, vô cùng biết nhận lỗi, nói: “Được rồi, anh biết rồi, là anh sai, lần sau giúp em canh lửa anh nhất định sẽ không thêm lung tung nữa.”
Lúc đó Khương Từ đã lên taxi đến tòa án, cô nhìn phong cảnh đầu xuân của Bắc Thành ngoài cửa sổ, bên tai là giọng nói của Thẩm Thính Nam, khóe môi cô bất giác cong lên, trái tim cô tràn ngập hạnh phúc.
Cô ngẩng đầu nhìn cây cối ven đường đã bắt đầu đâm chồi non xanh tươi, nói với Thẩm Thính Nam: “Thẩm Thính Nam, mùa xuân tới rồi.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, hỏi cô, “Em có thích mùa xuân không? Có muốn tổ chức hôn lễ vào mùa xuân không? Gần đây trời vẫn còn hơi lạnh, cuối tháng 4 đầu tháng 5 chắc sẽ ấm hơn. Chỉ là nếu tổ chức hôn lễ vào tháng 4 tháng 5 thì thời gian hơi gấp, em đã xem kiểu dáng váy cưới chưa? Mấy chiếc anh đưa em xem, em có thích chiếc nào không?”
Khương Từ trầm mặc rất lâu rồi nói: “Tối về em sẽ xem, em thích mấy kiểu váy đuôi cá.”
Thẩm Thính Nam nói: “Được, mấy giờ em tan làm? Anh tới đón em.”
Khương Từ nói: “Chiều em phải đến toà án ở khu Tây, cụ thể lúc nào kết thúc thì em không biết, khi nào xong em sẽ gọi cho anh.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy chút nữa anh đến thẳng tòa án chờ em, chờ em tan làm thì chúng ta đi ăn tối trước.”
“Được.”