Chương 1 : Thức Tỉnh Giữa Chiến Trường
Trống trận dồn dập vang lên trong cơn gió lạnh.
Âm thanh trầm đục vọng khắp vùng đồng bằng sông Hồng, hòa cùng tiếng vó ngựa, tiếng người hò hét, và mùi khói lửa cháy sém lan ra từ những lán trại vừa bị đốt rụi.
Hồ Minh mơ màng mở choàng mắt.
Đầu cậu đau như có búa nện, trước mặt chỉ thấy một màu đỏ loang lổ — giữa huyết, bùn và lửa. Cậu cố sức cử động, nhưng toàn thân nặng trĩu. Một cơn gió lạnh lướt qua, thổi tung mùi tanh giữa chiến trường.
“...Mình đang... ở đâu thế này...?” — giọng cậu khàn đặc.
Ánh mắt Minh dần rõ hơn.
Xung quanh là những người mặc áo giáp sắt, mang khiên gỗ, tay cầm giáo dài. Cờ hiệu màu vàng khắc hình rồng bay phần phật trong gió. Xa xa, có tiếng người hô vang:
“Quân Tống đã vượt sông! Tướng quân truyền lệnh chuẩn bị phòng thủ!”
Từng câu chữ cổ vang lên, quen thuộc đến kỳ lạ — vì Hồ Minh, sinh viên năm cuối ngành Lịch sử Việt Nam, từng thuộc nằm lòng thời kỳ này: thời vua Lý Nhân Tông, khi danh tướng Lý Thường Kiệt đang chỉ huy kháng Tống tại bờ sông Như Nguyệt.
Tim Minh đập mạnh. Không… chuyện này không thể là mơ được!
Cậu hít sâu, nhưng cơn đau ở ngực khiến thân thể như muốn gãy đôi. Khi cúi xuống, cậu thấy ngực mình dính đầy máu — nhưng vết thương ấy… đang tự lành lại!
Dưới làn da, từng vệt đỏ rút ngược, da thịt khép kín như chưa từng bị tổn thương.
Rồi — một luồng sáng đỏ sẫm phát ra từ lồng ngực.
Từng nhịp tim vang lên, nặng và rền như trống trận:
Thình — thịch — thình — thịch!
Giữa ngực trái, ẩn sâu dưới da, có một viên Huyết Châu đang đập theo nhịp tim.
Nó tỏa ra năng lượng ấm nóng, chảy dọc khắp gân mạch, khiến máu trong người sôi lên như lửa.
Hồ Minh thở gấp, cảm nhận từng luồng khí nóng chạy dọc tay chân, như có hàng trăm luồng sinh lực đang trỗi dậy cùng lúc.
Cơ thể cậu — một sinh viên yếu đuối của thời hiện đại — bỗng trở nên rắn chắc, tràn trề sức mạnh.
Cảnh vật xung quanh xoay vòng. Một luồng ký ức xa lạ ập đến:
những buổi luyện võ, tiếng cha dạy binh pháp, tiếng chiến hữu gọi “Khánh Dư!”, rồi ánh đao, huyết đổ, tiếng sấm nổ... tất cả đan xen nhau.
“Khánh Dư…” — Minh lẩm bẩm — “Mình… nhập vào người khác sao?”
Một tiếng vó ngựa vang lên dữ dội.
Một người đàn ông mặc giáp bạc cưỡi chiến mã xông tới, đôi mắt nghiêm nghị, mái tóc điểm bạc phất trong gió.
“Khánh Dư! Con vẫn sống! Tạ ơn trời đất!”
Ông kéo mạnh dây cương, ánh nhìn pha lẫn mừng rỡ và lo âu.
“Quân Tống đã vượt sông, ta phải rút về hợp binh cùng Lý tướng quân! Mau đứng dậy, con trai ta, đừng để huyết nhà họ Hồ bị chôn dưới bùn này!”
Hồ Minh đứng dậy, đôi chân run rẩy. Cậu mở miệng, nhưng chỉ kịp thốt:
“Cha… ta…?”
Người đàn ông kia không đáp, chỉ ném cho cậu một thanh kiếm dài.
Ánh thép lóe sáng, lạnh mà trong.
“Mang danh tướng quân, phải biết huyết đổ là lẽ thường! Còn sống thì phải chiến đấu!”
Rồi ông thúc ngựa, lao về phía đám khói đen cuối chân trời.
Hồ Minh siết chặt chuôi kiếm, tim đập dồn dập. Trong lòng cậu, một ngọn lửa cháy bùng — lửa của sinh tồn, của bản năng chiến đấu.
Một tên lính Tống lao đến, giáp lam, mặt dữ tợn. Theo bản năng, Minh nâng kiếm chặn lại — choang! — tia lửa tóe ra.
Tay cậu run rẩy, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Huyết Châu trong ngực đập mạnh một nhịp, truyền sức nóng lan khắp cơ thể.
Hồ Minh hét lên, vung kiếm phản đòn.
Lưỡi kiếm chém ngang cổ địch. Huyết phun thành vệt đỏ giữa cơn mưa bụi.
Khoảnh khắc ấy, Minh sững sờ — không phải vì sợ, mà vì sức mạnh đang dâng lên trong huyết quản.
Mỗi nhịp tim, cơ thể cậu càng linh hoạt.
Mỗi hơi thở, đôi mắt càng sáng hơn.
Huyết Châu không chỉ cứu cậu — nó đang thức tỉnh một dòng năng lượng cổ đại.
Một nhóm lính Tống khác ập đến.
Minh xoay người, chém, đâm, tránh. Mỗi nhát kiếm của cậu nhanh hơn trước, mạnh hơn trước.
Những ký ức của Khánh Dư — vị tướng trẻ mà cậu đang nhập vào — hòa cùng bản năng hiện đại, tạo nên một phong cách chiến đấu chưa từng có.
“Khánh Dư! Cẩn thận phía sau!”
Tiếng hô vang lên. Một ngọn giáo đâm tới — xoẹt! — đầu giáo gãy đôi.
Lưỡi kiếm của Minh phản kích, chém đôi kẻ địch.
Binh sĩ nhà Lý xung quanh trố mắt nhìn.
“Thiếu tướng Hồ Khánh Dư sống lại rồi!”
“Thần linh phù hộ, ngài là hộ thần của quân ta!”
Nhưng Hồ Minh chẳng nghe thấy gì.
Tất cả trong đầu cậu chỉ còn là nhịp trống, tiếng thép, và ánh sáng đỏ trong lồng ngực.
Cậu vung kiếm, chém liên hoàn. Mỗi nhát chém là một vệt huyết đỏ rực.
Trong mắt đồng đội, Khánh Dư giờ như một chiến thần giáng thế — một người mang huyết của rồng, giữa khói lửa vẫn đứng vững, kiếm tung hoành như gió bão.
Khi ánh chiều sắp tắt, trận chiến lắng xuống.
Bãi sông Như Nguyệt phủ kín huyết và khói.
Cha của Minh — Hồ Văn Dũng, tướng quân trấn bắc — cưỡi ngựa tới. Ánh nhìn ông vừa nghiêm, vừa tự hào.
“Khánh Dư, hôm nay con đã làm rạng danh họ Hồ.
Tướng quân Lý Thường Kiệt ắt sẽ nghe danh con.
Nhưng hãy nhớ — sức mạnh là để bảo vệ quốc gia, không phải để phô trương.”
Minh cúi đầu. Giữa lòng cậu, Huyết Châu vẫn đập nhè nhẹ — ấm áp, dịu dàng, như đang hát khúc ca chiến thắng.
Đêm đến.
Hồ Minh ngồi một mình trong lều, ánh lửa lập lòe hắt lên khuôn mặt còn non trẻ.
Bên ngoài, tiếng trống canh gác vọng về xa xăm.
Cậu nhìn bàn tay mình — bàn tay đã từng yếu ớt cầm bút nghiên, nay lại dính đầy huyết và vinh quang.
“Không phải giấc mơ…” — cậu khẽ thì thầm — “Mình thật sự đã sống lại trong thân xác người khác… vào đúng thời kỳ Lý Thường Kiệt…”
Trong lòng, viên Huyết Châu khẽ tỏa sáng.
Từng nhịp đập hòa cùng tiếng trống ngoài xa, như đang trả lời cậu:
“Huyết là sinh mệnh.
Huyết là ý chí.
Khi ngươi còn trái tim nóng, Đại Việt còn hy vọng.”
Hồ Minh nhắm mắt, đôi môi khẽ cong thành nụ cười mệt mỏi nhưng kiêu hãnh.
“Nếu đây là số phận…
Thì ta sẽ viết lại lịch sử bằng chính thanh kiếm này.”
Ngoài trời, gió thổi mạnh. Ánh lửa từ trại quân hắt lên trời, nhuộm cả đêm thành màu huyết đỏ rực.
Và giữa màn đêm ấy, một sát thần mang huyết rồng của Đại Việt — đã bắt đầu thức tỉnh.
Huyết nuôi ta sống.
Chiến trường rèn ta mạnh.
Giết chóc khiến ta bất diệt.
Nơi nào còn tiếng trống trận, nơi đó là hơi thở của ta.
Huyết đổ không phải để ta sợ, mà để ta nhớ rằng mình vẫn đang tồn tại.
Nếu lịch sử quên tên ta,
thì ta sẽ khắc nó lên chiến trường bằng chính huyết và thép này.
Từ nay — ta không còn là kẻ lạc giữa dòng thời gian.
Ta là kẻ viết lại vận mệnh, bằng lưỡi kiếm và dòng huyết của chính mình.”