Chương 26
Cô ngỡ mình nhìn lầm, bất giác duỗi tay ra sờ. Vốn chỉ nhìn thấy một sợi, vẫn đang nghi hoặc, tay vạch tóc ra, mới phát hiện nhiều hơn thế.
Ở ngay mảng từ tóc mai hướng lên trên.
Tay cô vẫn dừng trên tóc anh, người ngây ra tại chỗ.
Trước đây vậy mà chưa từng phát giác.
Bọn họ mấy năm nay thật sự chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này không phải anh về sớm rồi theo đến đây, sau khi cô về nhà tối mai, ngày kia lại phải đi Hoành Điếm, nhập đoàn mấy tháng liền, gần như không có thời gian ở bên nhau.
Vốn không thân mật, mỗi lần gặp nhau đều rất vội vàng……
“Sao thế?” Hướng Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô.
Dương Lưu Thư mỉm cười: “Sờ một chút không được à?”
Anh cũng cười, giơ tay sờ tay cô, cắt đoạn băng dính, vứt những mảnh vỡ đã được bọc lại vào thùng rác.
Xử lý xong xuôi, mẹ Dương đã nói với Dương Lưu Thư những gì phải nói, liền đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
“Chỉ thêm phiền, ra ngoài ra ngoài, nói chuyện với bố con đi. Xong lát đi dạo với mẹ.”
Bố Dương phải soạn bài, ở lại trong nhà. Dương Lưu Thư xuống dưới với mẹ Dương, Hướng Đông Dương đi theo.
Không đi xa, chỉ đi loanh quanh ngay trước khu nhà.
Đi đến khu vui chơi giải trí của khu nhà, ngoài nhóm người đang tập thể dục, còn có một nhóm người đang múa quảng trường ở đó.
Dương Lưu Thư trong giai điệu của 《 Quả táo nhỏ 》 chọt mẹ Dương: “Mẹ, mẹ cũng đi nhảy đi chứ. Nhảy nhiều, tốt cho cơ thể.”
Mẹ Dương liên tục xua tay: “Mẹ không có cái tế bào đó, tay già chân yếu, không nhảy được.”
“Mẹ chưa nghỉ hưu nữa, già chỗ nào chứ. Nhìn kia kìa, dì đó còn lớn tuổi hơn cả mẹ đấy.”
Mẹ Dương vẫn không chịu: “Mẹ không nhảy được. Mấy động tác đó mẹ không nhớ được.”
“Không khó đâu, nhìn một lát là nhớ được liền.” Cô túm cánh tay mẹ Dương, “Con đi với mẹ.”
Nài ép lôi kéo, mẹ Dương không thể chống cự, vẫn bị Dương Lưu Thư kéo ra đằng sau đội ngũ.
Dương Lưu Thư có nền tảng vũ đạo, mấy động tác đơn giản đó cô vừa học là biết ngay. Tiếc là mẹ Dương đã qua lại với những con số nửa đời người, một chút tế bào vận động hay nghệ thuật cũng không có, theo Dương Lưu Thư nhảy một hồi, thật sự không theo kịp, liền lén lui xuống.
Dương Lưu Thư hết cách, chỉ có thể chạy theo mẹ Dương.
“Thật sự không được đâu, mẹ đi dạo là được rồi.” Mẹ Dương liều mạng xua tay.
Dương Lưu Thư dẩu miệng nhíu mày làm cái mặt quỷ, lại nhảy một bước đến trước mặt Hướng Đông Dương, ngước mặt cười tủm tỉm, một biểu tình cầu khen ngợi.
“Em nhảy không tồi chứ?” Cô vẫn đang thở hổn hển.
Anh khẽ cười: “Ừm. Cực kỳ tốt.”
“Này có là gì.” Cô nâng cằm đắc ý, “Loại vũ đạo này, chuyện vặt. Hồi đó em căng thẳng quá nên mới bị trẹo chân thôi.”
Anh rút tay ra khỏi túi quần, xoa đầu cô: “Ừm, anh biết.”
Anh ngồi ở hàng ghế đầu, vì thế thấy được rõ hơn rất nhiều người.
Anh nhìn cô ngã khi xoay tròn, nhìn cô nhíu chặt mày lúc bật dậy nhanh, rồi nhìn cô điềm nhiên như không mà hoàn thành toàn bộ bài nhảy, còn thấy rõ khi cô xuống sân khấu, cực lực che giấu dáng đi vẫn có chút dị thường.
Còn nhỏ tuổi, sao có thể quật cường như vậy.
Cô như con mèo bị vuốt lông, trước đó đang cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bỗng ngồi xổm xuống, ôm một bên chân “Ái ui” lên.
“Ái ui, trẹo chân rồi, không đi được nữa.”
Dầu gì cô ấy vẫn là diễn viên nổi tiếng, vậy mà kỹ thuật diễn lúc này lại vụng về không nhìn nổi.
Mẹ Dương thực sự không dám nhìn thẳng vào dáng vẻ quấy phá này của con gái mình, ra hiệu cho Hướng Đông Dương: “Đông Dương, mặc kệ nó, chúng ta đi.” Thực sự làm như không thấy.
Hướng Đông Dương cũng cười bất lực, ngồi xổm trước mặt cô, khẽ cười hỏi: “Trẹo thật rồi à?”
Dương Lưu Thư bẹt miệng, chớp mắt gật đầu: “Ừm.”
Anh không nhịn được cười, vỗ vỗ vai mình: “Đứng dậy đi, anh cõng em.”
Cô hoan hô một tiếng, vụt một cái nhảy đến phía sau leo lên lưng anh.
Mẹ Dương vỗ đầu Dương Lưu Thư: “Bị Đông Dương chiều cho hư cả rồi. Mặc kệ nó, thả nó xuống đi.”
“Không sao ạ, Lưu Thư rất nhẹ.”
Bọn họ trở về theo con đường đã đi.
Hai đứa trẻ ân ái như vậy, Mẹ Dương rất tự giác đi nhanh hơn vài bước, kéo chút khoảng cách với hai người họ.
Lúc này người nằm trên lưng anh thật nhỏ tiếng nói câu: “Em lừa anh đó.”
Khuôn mặt cô nghiêng ngay bên gáy anh, hơi thở ấm mềm mại phả lên cổ, trái tim anh cũng mềm mại theo.
Tất nhiên anh biết đó là nói dối.
Lừa anh, cũng là lừa hai vị trưởng bối.
Nhưng có thể cõng cô thế này, gần gũi như thế, anh vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Anh biết.” Anh nhẹ giọng nói.
Bắt đầu từ khi quyết tâm theo đuổi em, anh đã đặt em vào trái tim mình rồi.
Bài múa quảng trường đã đổi thành 《 Đẹp nhất phong cách dân tộc 》, Dương Lưu Thư nhắm mắt lại, nằm yên trên lưng Hướng Đông Dương.
Môi cô theo bước chân anh thỉnh thoảng chạm vào gáy anh.
Trong âm nhạc đầy sống động, bỗng cảm thấy thật bi thương.
--
Về đến nhà, lần lượt đi tắm.
Khi Dương Lưu Thư ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy bố Dương giơ giơ điện thoại lên, ở đó cười.
“Lưu Thư, lại lên hot search rồi.”
Dương Lưu Thư vẫn đang lấy khăn lau tóc, nghe vậy nhíu mày: “Lại làm sao vậy ạ?”
“Dương Lưu Thư múa quảng trường.” Bố Dương nhìn điện thoại đọc, đọc xong lắc đầu, “Giờ những người này, sao lại hứng thú với chút việc nhỏ như vậy? Có thời gian này thì không biết đường mà đọc thêm tí sách. Lại nói, nếp sống bây giờ thật sự là hỏng quá đi mất, trường bọn bố……”
“Được rồi, ông đi tắm đi.” Mẹ Dương ngắt lời ông, “Trong nhà đâu có học sinh của ông, giảng đạo cho ai chứ? Bệnh nghề nghiệp!”
Bố Dương: “Được, bà xã lớn nhất. Những đạo lý này, tôi giữ lại để lên lớp nói với học trò của tôi.”
Dương Lưu Thư bị bố mẹ mình chọc cười, cô lười đi lấy điện thoại của mình, thấy Hướng Đông Dương ngồi trên sô pha cười suốt, liền sáp lại gần.
“Em xem nào.”
Hướng Đông Dương đưa điện thoại cho cô: “Không rõ lắm.”
Dương Lưu Thư nhận lấy điện thoại từ tay anh, Hướng Đông Dương thuận tay lấy khăn trong tay cô, bẻ người cô xuống, lau tóc giúp cô từ đằng sau.
Bởi vì ánh sáng hơi tệ, như lời Hướng Đông Dương, chất lượng hình ảnh thực sự không tốt cho lắm.
Nhưng đủ để thấy rõ.
Bị chụp trộm lúc ở dưới vừa nãy, blogger nói rằng nhìn thấy Dương Lưu Thư và Hướng Đông Dương cùng nhau đi tản bộ với mẹ Dương, Dương Lưu Thư và mẹ Dương múa quảng trường với nhau nữa, sau đó Hướng Đông Dương cõng Dương Lưu Thư về nhà.
Hai người cực kỳ thân mật, phá tan mọi tin đồn tình cảm bất hòa vân vân.
Tổng cộng có ba tấm hình chụp lén.
Một tấm là cô và mẹ đang múa quảng trường, hai tay Hướng Đông Dương đút túi quần đứng xem một bên; tấm thứ hai là cô ngẩng đầu cười với anh, chắc là bị chụp lén lúc cô đang khoe khoang, còn một tấm, là Hướng Đông Dương cõng cô, tấm này là bóng dáng hai người.
“Em thích tấm này.” Cô chỉ vào tấm cuối cùng.
Bởi vì liên quan đến góc độ, hai người đúng lúc che chắn bóng hình mẹ Dương, trông như trên con đường ấy chỉ có hai người bọn họ.
Bầu trời đêm màu đen, đèn đường hai bên mờ ảo, cô nghiêng đầu nằm trên lưng anh.
Cơ thể hai người xếp chồng lên nhau, cái bóng bên dưới lúc dài lúc ngắn, cũng ở ngay bên nhau.
Hướng Đông Dương ngừng động tác trên tay, dán lại từ sau lưng, khẽ cười nói: “Cả ba tấm đều rất đẹp, tiếc là không rõ lắm. Nếu em thích, anh tìm người xem thử xem có thể xử lý rõ hơn chút được không.”
Dương Lưu Thư lập tức quay đầu lại, chỉ vào tấm đầu tiên: “Vậy xử lý tấm này đi. Tấm kia không cần, mờ mờ ảo ảo, ý cảnh đẹp. Chỉ xử lý tấm này thôi, tấm này anh cười nhìn rất đẹp.”
Cách quá gần, cô nghiêng đầu như thế, bờ môi của anh như có như không cọ vào má cô.
Hướng Đông Dương thuận thế dán mặt vào mặt cô.
Mẹ Dương thấy thế, mỉm cười, đuổi theo bố Dương trốn vào phòng ngủ của mình.
Hai người trẻ tuổi ân ái quá đi mất.
Mẹ Dương vừa rời đi, bầu không khí giữa hai người liền có chút quỷ dị.
Hướng Đông Dương không rời mặt đi ngay lập tức, ngược lại ôm lấy cô từ phía sau.
“Trên người em thơm quá.”
“Vừa mới tắm xong, đương nhiên là thơm rồi.” Dương Lưu Thư bất ngờ không trốn tránh anh, còn trở tay xoa xoa tóc Hướng Đông Dương, “Đi tắm đi.”
“Lâu khô tóc cho em rồi đi.”
“Không cần, em tự làm. Anh đi nhanh đi.”
“Được.” Lại dùng sức ôm cô rồi mới lưu luyến mà buông ra.
Hướng Đông Dương tắm xong đi ra, Dương Lưu Thư đã không còn ở phòng khách, vào phòng ngủ, phát hiện cô đang ngồi xếp bằng trên giường, nhắm hai mắt, tóc búi qua loa, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.
“Đang làm gì đấy?” Anh cười.
Dương Lưu Thư mở to mắt, cũng cười: “Ngẫm nghĩ.” Vẫy vẫy tay với anh, “Lại đây.”
Anh đi qua, ngồi ở mép giường.
Dương Lưu Thư thu chân lại, quỳ gối bên cạnh anh, một tay đặt trên vai anh, một tay cắm vào tóc anh.
“Sao thế?” Anh hỏi.
“Nhiều thật.” Cô thu tay lại, người dựa vào anh, đầu để trên đầu của anh, giọng nói rất nhỏ, có một chút khàn, “Anh có tóc bạc rồi.” Câu sau đó nhỏ hơn, gần như lẩm bẩm, “Trước đây tại sao em lại không phát hiện ra?”
Hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, mà nhất là với loại giọng điệu ảo não này.
Anh đã kinh ngạc lại vui mừng, ngọt, chua, chát cùng ập đến trong lòng.
Hướng Đông Dương xoay thân dưới, hai tay giữ vai Dương Lưu Thư, khẽ cười nói: “Đang xót anh đấy à?”
Cô nhóc nhà anh vốn đang gục cái đầu nhỏ xuống, lúc này ngẩng đầu lên, trong mắt lại là sự tủi thân.
“Sao anh đã có tóc bạc rồi hả?”
Trước đây chưa bao giờ phát hiện, giờ bỗng nhiên để ý đến, mới kinh ngạc nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh.
Anh khẽ cười, hôn ấn đường cô: “Anh cũng không để ý. Chắc là thời gian gần đây áp lực hơi lớn chút thôi. Dù sao thì mọi trách nhiệm đều đè trên người anh mà.”
Cô hơi hơi bẹt miệng, chớp mắt, vậy mà trong mắt lại ẩn chứa ánh nước.
Người ngoài giới thường khen kỹ thuật diễn của cô tốt, nhưng cô ở trước mặt anh, luôn là chân thật nhất.
Lạnh nhạt, nhiệt tình, tức giận, sợ hãi, oán hận, bao gồm cả tình yêu trước đây, và nỗi xót thương hiện tại, đều là thật, chưa từng che giấu.
Trong lòng anh một mảnh mềm mại. Ôm cô, vỗ vỗ lưng cô: “Không sao.”
Cằm cô dập trên vai anh, nói một câu, kề bên tai.
“Anh muốn có con đúng không?”
Trái tim Hướng Đông Dương đột nhiên co rút, sự mừng rỡ và không dám tin cùng nhau ập đến.
Anh hoài nghi là mình nghe lầm, vừa định bảo cô lặp lại lần nữa, Dương Lưu Thư đã lại mở miệng.
“Vậy thì anh sinh đi. Ra nước ngoài sinh, ở nước ngoài có thể mang thai hộ. Trong nước…… Trong nước cũng được, nhất định có người sẵn sàng sinh cho anh.”
Như thể có một con sóng rất cao, vừa định đưa bạn lên đến đỉnh, lại bỗng nhiên biến mất vô căn cứ, chỉ còn lại chút bọt sóng.
Anh không nhịn được mà bật cười, lại vỗ nhẹ lưng cô: “Nghĩ nhiều rồi. Anh muốn, là em sinh. Nhưng mà em yên tâm, anh đã hứa với em, ngoại trừ việc rời bỏ anh, những chuyện khác đều không ép buộc em.”
“Không phải, Hướng Đông Dương, anh muốn thì mau sinh đi.” Dương Lưu Thư ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Nếu anh không sinh đi, sẽ già đấy. Em không ngại.”
Trong lòng anh vừa chua xót vừa mềm mại, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô.
Năm cô mười chín tuổi, khoảng thời gian thân mật nhất ấy, khi tình còn nồng, cô cũng từng hỏi anh có phải muốn có con hay không.
Anh đương nhiên muốn.
Vốn đã thích trẻ con, huống hồ là cùng người mình thích sinh ra.
Cô ở dưới thân anh chớp mắt, sau đó cười nói: “Thế chúng ta sinh một đứa đi.”
Anh bất ngờ, chỉ coi là cô nói đùa, vì thế cười nói: “Em xác định?”
Cô nghiêm túc gật đầu, còn gập ngón tay tính toán, cười khanh khách: “Đã qua Trung thu rồi, rất nhanh sẽ đến sinh nhật năm sau của em. Dù sao anh cũng đã nói đến lúc ấy muốn lĩnh chứng với em. Chúng ta có thể làm đám cưới trước, trước khi bụng em to lên.”
Nỗi lòng thiếu nữ luôn là thơ ca, chủ nghĩa lãng mạn hoàn toàn.
Anh cũng bắt đầu động lòng, chỉ hỏi một vấn câu cuối cùng: “Không đi học sao?”
“Sinh xong lại học.” Trong mắt cô tràn đầy ý cười trêu chọc, “Chẳng phải anh là người có tiền à? Sẽ không cần em tự chăm con đâu chứ hả.”
Gần 30 tuổi đầu, vậy mà lại dễ dàng bị một cô gái nhỏ chưa đầy 20 thuyết phục.
Đương nhiên, đó cũng có thể là vì bản thân anh cũng đang khát vọng.
Anh cúi đầu hôn cô, nhét chiếc “áo mưa nhỏ” vừa lấy ra vào lại ngăn kéo tủ đầu giường.
Chỉ tiếc rằng những bất trắc nói tiếp nhau mà tới, sau đó liền đi thẳng đến tình cảnh như hôm nay.
Suy cho cùng là ý trời khó trái.
Hướng Đông Dương than nhẹ trong lòng, ấn cô trở lại trên vai mình, làm tư thế ôm cổ nhau.
“Cảm ơn đã quan tâm, anh có chừng mực.”
Dương Lưu Thư lẳng lặng nằm trên vai anh, sau một hồi, cô nặng nề thở dài.
“Hướng Đông Dương, anh thực sự không nên thích em. Thật đấy, con người của em, tâm lý thật ra rất u ám, thích ghi thù, cực kỳ cực kỳ thích ghi thù.”
———–