Chương 27
Người mềm lòng thương xót khi thấy anh có tóc bạc, sẽ tâm lý u ám?
“Sao lại nói như vậy?” Anh hỏi.
Dương Lưu Thư ậm ừ vài tiếng, cười nói: “Không nói cho anh, đỡ cho anh hối hận.”
Hướng Đông Dương mỉm cười.
Trong lòng mỗi người đều có một mặt u ám, cho dù cô có đi chăng nữa, cũng rất bình thường. Nhưng đánh giá bằng sự vật sự việc chứ không dựa vào tâm ( ), anh tin tưởng cô gái này chưa từng làm thương tổn bất cứ ai.
Anh nâng khuôn mặt cô lên nhìn cô, nhìn cô khẽ nhếch khóe miệng có chút ý cười hơi vểnh lên kia, nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, môi khẽ nhúc nhích, ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng lại trở thành một câu ngắn gọn: “Anh đã làm là không hối hận.”
Bởi vì hối hận vô dụng.
Cho nên nếu đã sai, thì nghĩ cách sửa lại, cũng rút ra bài học.
Dương Lưu Thư lập tức bĩu môi, cười mỉm hỏi: “Đêm đó, cưỡng bức em, cũng không hối hận ư?”
Sắc mặt Hướng Đông Dương khẽ thay đổi.
--
Lần đầu tiên Dương Lưu Thư đề nghị chia tay là vì chuyện Tôn Tiềm.
Lúc trước khi Hướng Đông Dương quyết định theo đuổi Dương Lưu Thư, bên cạnh cô còn có một người bạn trai Tôn Tiềm.
Tối hôm gặp lại, Dương Lưu Thư cố ý gọi điện thoại cho Tôn Tiềm ở trên xe, Hướng Đông Dương thu hết cả trong mắt. Chút mánh khóe nhỏ này khiến anh cảm thấy cô gái này vô cùng đáng yêu, đồng thời chắc hẳn cũng là một người khá có nguyên tắc.
Vì vậy, anh lén tìm Tôn Tiềm, cho anh ta hai lựa chọn: Cùng Dương Lưu Thư tiếp tục ở bên nhau, đồng cam cộng khổ, hoặc là chọn một đến hai cơ hội Hướng Đông Dương trao cho, lên thẳng mây xanh ở giới giải trí.
Tôn Tiềm lựa chọn vế sau, cũng phối hợp với Hướng Đông Dương diễn một vở kịch, làm Dương Lưu Thư hoàn toàn hết hy vọng.
Sau đó Hướng Đông Dương thừa lúc vắng mà vào.
Thủ đoạn không phải quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng anh tình tôi nguyện, Tôn Tiềm có được thứ anh ta muốn nhất, mọi việc anh ta làm khi anh ta theo đuổi cô đều xuất phát từ sự chân thành, không có bất cứ dối lừa nào.
Thế nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, rất đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị Dương Lưu Thư phát hiện.
Cô lập tức đề nghị chia tay, anh không đồng ý, có lẽ từ đầu đến cuối là có tình cảm với anh, thái độ không phải kiên quyết lắm, chỉ nói muốn bình tĩnh một chút, hai người lâm vào cục diện bế tắc.
Ai biết nhà dột còn gặp mưa dầm, mẹ Hướng đúng lúc này, thừa dịp Hướng Đông Dương ở nước ngoài, hẹn Dương Lưu Thư gặp mặt.
Lần gặp mặt đó, mẹ Hướng đã nói những gì, đến bây giờ Hướng Đông Dương vẫn không hỏi ra. Nhưng có thể đoán được nội dung sẽ không vui vẻ gì, nhất là Dương Lưu Thư còn bị ngã cầu thang, nằm viện gần nửa tháng.
Tối hôm xuất viện, tại nhà mới của hai người họ, Dương Lưu Thư lại đề nghị chia tay một lần nữa.
Hướng Đông Dương đương nhiên không đồng ý.
Ban đầu cô còn rất bình tĩnh, nói đủ thứ lý lẽ với anh, anh cắn ch.ết không buông, cô liền bắt đầu khóc lóc cầu xin, sau đó có lẽ là nhận ra rằng khóc lóc cầu xin vô dụng, liền bắt đầu đập phá đồ đạc, gần như đập phá mọi thứ có thể đập được trong phòng ngủ.
Bất kể là trước đây hay là sau này, anh cũng chưa từng thấy cô thất thố như vậy lần nữa.
Có khoảnh khắc, anh tự hỏi có phải đã bức điên cô rồi hay không.
Sau đó, cô đập phá mệt rồi, đứng ở mép giường, hự hự cười lạnh: “Anh không chia tay đúng không? Được, tôi đây sau này coi như thêm một kim chủ là được rồi.”
Anh hỏi: “Em có biết nếu là kim chủ, em phải làm gì không?”
Cô gái nhỏ thật sự đơn thuần, vậy mà lại không hiểu ý tứ của những lời này.
Cũng đúng, ở trên giường, anh luôn chiều cô, quan tâm cảm nhận của cô, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì khiến cô khó chịu hay sỉ nhục cô.
Cô căn bản không hiểu, nếu chỉ vì phát tiết dục vọng, đàn ông ở trên giường sẽ có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa.
Vì thế anh chỉ cho cô, mắt thấy mặt cô hơi trở nên trắng bệch, sau đó quỳ đến trước mặt anh, run rẩy đưa tay xuống cởi thắt lưng của anh.
Anh đã nhẫn nại cả một đêm, hoặc là nói thần kinh đã nhẫn nại nhiều ngày như vậy đột nhiên nhảy lên.
Anh cưỡng bức cô giữa tiếng kêu rít của cô.
Con người đối mặt với công kích, phản ứng bản năng đầu tiên luôn là phòng ngự và đánh trả.
Cô gái mười chín tuổi, trước kia luôn được cưng chiều, có lẽ là đã thực sự sợ hãi, xong việc không thể ngừng run rẩy ở trong lòng anh.
Lúc ấy anh nói, ngoại trừ chia tay, những chuyện khác đều tùy cô.
Sau đó cô từng chữ từng chữ đưa ra bốn yêu cầu: Không vào cửa nhà họ Hướng, không gặp bố mẹ Hướng, không kết hôn, không sinh con.
Anh đồng ý từng điều một, cô cũng thỏa hiệp, không đề cập đến chuyện chia tay nữa.
Không thể nói là hối hận, có điều từ chuyện này, anh rốt cuộc nhận ra rằng mình chỉ là một người bình thường, cũng sẽ bị chi phối bởi cảm xúc.
Sau đó khi hai người ở bên nhau, bất kể cô làm loạn ra sao, anh cũng sẽ dùng đêm đó nhắc nhở bản thân, để tránh giẫm lên vết xe đổ.
“Không gọi là hối hận, chỉ là xin lỗi vì đã làm em sợ.”
Huống hồ, điều cưỡng ép thật sự, là bất chấp mong muốn của cô mà giữ chặt cô ở bên mình.
Dương Lưu Thư mỉm cười, rời khỏi người anh, chui vào trong chăn.
“Không biết nói thế nào, dù sao anh gặp được em, cũng rất xui xẻo. Anh mạnh hơn em, nhưng em cũng khiến anh chịu tức không ít, anh xem, chưa già đã yếu, tóc đã bạc hết cả rồi. Tính ra, em được lợi.” Cô vỗ vỗ bên cạnh mình, “Lại đây, đi ngủ đi.”
Hướng Đông Dương nhìn ra được, tối hôm nay có thể nói chuyện với nhau như vậy, là vì tóc bạc trên đầu anh -- cô từ đầu đến cuối là đang xót anh.
Anh nhân cơ hội nắm lấy tay cô, nhẹ giọng dỗ cô: “Anh đưa em đến bệnh viện, lấy thứ kia ra, được không?”
Tháng trước cô nhất thời buột miệng, anh mới biết được cơ thể cô lại có thứ này.
Mà còn đã mang nhiều năm.
Ngoài sự kinh hãi đau khổ, điều này đã trở thành một tâm bệnh của anh.
Nhưng không còn cách nào, cưỡng ép cô một lần rồi, chẳng lẽ buộc trói cô đưa đến bệnh viện nữa được sao?
Khuyên thì càng vô dụng, cô hoàn toàn không nghe.
Lần này, đương nhiên cũng như thế.
“Không lấy.” Cô trề môi, “Sao phải lấy, không lấy tiện hơn.” Liếc anh một cái, vui vẻ cười hỏi, “Tối hôm qua, không tốt sao? Không cần cái kia, có phải thoải mái hơn không?”
Một màn kiều diễm trong phòng sách tối qua, giờ lại như một cái tát tàn nhẫn giáng vào mặt anh.
“Dù sao thì em cảm thấy rất tiện, muốn làm là làm.” Cô cười, cười xong lại nói thêm một câu, “Hơn nữa em cũng không cần lo lắng có em bé.”
Dưới ánh đèn, cô vẫn cười suốt. Lời này có mấy phần thật mấy phần giả, trong lòng hai người đều rõ ràng.
Hướng Đông Dương mím môi, nắm chặt tay cô, một lát sau, anh cúi người, hôn xuống đôi môi vẫn đang cười của cô.
“Anh đi làm phẫu thuật. Em lấy vòng ra.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, cô lại trợn tròn mắt cả kinh.
Anh lại hôn cô, nhẹ giọng lặp lại: “Muốn tiện, hoặc không muốn có con, anh làm phẫu thuật là được rồi. Em nghe lời, đi bệnh viện với anh.”
Cô nằm đó, chớp mắt, lại chớp mắt một cái, tay sờ mặt anh, trượt đến tóc mai.
“Tóc đã bạc hết cả rồi, đừng giày vò nữa.”
Anh bắt được tay cô, túm hai tay lại hết trong lòng bàn tay mình, trong đầu nghĩ đến rất lâu trước cái đêm đó, cô đếm ngày bằng đầu ngón tay ở dưới người mình.
“Trước đây em nói sinh cho anh đứa con, nếu đêm đó, thực sự có, thì tốt rồi.”
Lúc đầu lòng muốn chia tay của cô không kiên định lắm, nếu có đứa con hòa hoãn một chút, hơn nữa cũng là một ràng buộc, hai người có thể sẽ không ồn ào thành như bây giờ.
Dương Lưu Thư ngẩn ra, nhắm chặt mắt, chậm rãi mỉm cười.
“Đúng vậy, nếu …… Giờ cũng đi mẫu giáo rồi ấy nhỉ? Có thể chạy loanh quanh rồi.”
Đáng tiếc, không có nếu.
Hôm sau về Thượng Hải.
Vừa đến nơi, Hướng Đông Dương đã bị mẹ Hướng gọi về nhà.
Anh từ nhỏ đã không gần gũi với bố mẹ, sau này vì chuyện Dương Lưu Thư, quan hệ càng xuống mức đóng băng. Năm năm trôi qua, cũng chỉ hơi xíu hòa hoãn, có thể thấy chỉ là sự yên bình bề ngoài.
“Con không ở lại ăn tối. Nếu có chuyện gì, có thể nói thẳng.”
Mẹ Hướng khép lại sách trên tay, nhíu mày: “Cô ta vẫn không chịu đến với con sao?”
Hướng Đông Dương đứng cách một khoảng, hay tay đút túi, rõ ràng không muốn nói chuyện lâu.
“Cô ấy không chịu, con cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Mẹ Hướng một tay xoa thái dương: “Cô ta so với tưởng tượng của mẹ còn…… Tuổi còn nhỏ, không biết linh hoạt với thỏa hiệp…… Nói thật, mẹ không thích.”
“Không cần mẹ thích.” Hướng Đông Dương lập tức không khoan nhượng, “Con đã nói từ lâu, nên ở bên nhau hay không, kết hôn hay không, sinh con hay không đều là chuyện của con và Lưu Thư, không liên quan đến các người.”
Mẹ Hướng bị nghẹn, mím chặt môi, mới áp xuống xúc động muốn nổi giận.
“Con là con của mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể hạnh phúc. Dù trước đây đã làm gì, sai hay không, chủ ý của mẹ, đều là vì tốt cho con.” Dừng lại một chút, bà hạ giọng, “Mẹ có thể đi tìm cô ta lần nữa.”
Đây là đã thỏa hiệp, nhất là bà còn là người lớn.
Không ngờ Hướng Đông Dương từ chối không cần suy nghĩ.
“Không cần. Mẹ đừng tự cho là thông minh nữa. Con và cô ấy trở thành như bây giờ, phần lớn trách nhiệm là ở con, nhưng phần nhỏ còn lại, là vì các người tự cho là đúng.” Nghĩ đến vòng tránh thai trong cơ thể Dương Lưu Thư, trong lòng anh lạnh lẽo, lạnh lùng nói, “Bảo cô ấy đặt cái thứ đó trong cơ thể, các người biến cô ấy thành gì? Không muốn cô ấy có con của con, con làm phẫu thuật triệt sản không phải xong hết mọi chuyện sao!”
“Đông Dương!” Mẹ Hướng xoay người đứng dậy, sắc mặt xanh mét, “Con biến mẹ thành người thế nào chứ?”
Bố Hướng túm lấy mẹ Hướng, kéo bà về cạnh mình, vỗ vỗ lưng bà.
“Đông Dương, chuyện này thật sự không liên quan đến bố mẹ. Bố mẹ đúng thật từng phản đối, nhưng bố mẹ không làm ra loại chuyện sỉ nhục nhân cách này. Bố mẹ cũng không ngờ được, đứa trẻ kia sẽ cực đoan như thế.”
Chuyện về Dương Lưu Thư, luôn không phải là một chủ đề vui vẻ ở nhà họ Hướng.
Cái gì nên nói, mấy năm nay đã nói đủ rồi, Hướng Đông Dương rời đi rất nhanh, trước khi rời đi anh còn nhìn bố mẹ mình với vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng.
“Vẫn là câu nói đó, con chưa bao giờ cầu hai người chúc phúc, chỉ cầu hai người tác thành.”
Sau khi Hướng Đông Dương đi rồi, bố mẹ Hướng im lặng hồi lâu.
Dưới ánh đèn, hai ông bà đều hiện lên vẻ mệt mỏi.
Cuối cùng, bố Hướng nắm lấy tay mẹ Hướng: “Cởi chuông cần người buộc chuông, đi gặp đứa trẻ kia một lần nữa đi. Tôi đi với bà. Mấy năm nay, Đông Dương cũng không vui vẻ. Đây không phải ý định ban đầu của chúng ta.”
Mẹ Hướng vẫn ngồi im, chỉ ngẩng mặt lên, cười lạnh nói: “Giờ là đang trách tôi cả ư?”
Bố Hướng vội góp nụ cười: “Đương nhiên là không. Hồi đó là hai ta bàn bạc, Đông Dương vẫn là do tôi cố ý điều đi. Nhìn mấy năm nay, con bé cũng không phải như chúng ta trước đây tưởng tượng. Từ đầu đến cuối là do chúng ta bảo thủ rồi.”
———-
Bách thiện hiếu vi tiên, nguyên tâm bất nguyên tích, nguyên tích bần gia vô hiếu tử.
Vạn ác ɖâʍ vi thủ, luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng thiểu hoàn nhân.
Trong trăm việc thiện, việc hiếu đứng đầu, hiếu bắt nguồn từ tâm chứ không phải từ tích [sự vật, sự việc, tích trong dấu tích, vết tích, sự tích], nếu bắt nguồn từ tích thì nhà nghèo không có ai là có hiếu. Trong vạn việc xấu, việc ɖâʍ đứng đầu, để đánh giá dựa vào tích chứ không dựa vào tâm, vì nếu tính theo tâm thì thế gian quá thiếu người hoàn mỹ/người không có khuyết điểm. (Hoasinh_Anhca)