Chương 42

Hà Chấn Thần rất nghiêm túc với trận thi đấu này, thế mà lại mang cả gậy riêng tới.
Ôn Noãn không để ý đến vậy, cô đến vách tường, tùy tiện lấy một cây gậy từ trên giá.


“Ưu tiên phụ nữ.” Hà Chấn Thần rất có phong thái quý ông mà làm cái tư thế mời, “Em dâu, cô khai cuộc đi.”
Ôn Noãn cầm cục phấn lơ, bôi phấn lơ lần lượt quanh đầu cơ, như có như không mỉm cười: “Có chắc để tôi trước?”


Nụ cười này, thật giống Hướng Đồ Nam lúc túm được 258 vạn.
Trong lòng Hà Chấn Thần hơi lộp bộp, nhưng lời đã nói ra, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nuốt lời.
Ôn Noãn cũng không khách khí nữa, buông cục phấn lơ, đi đến cạnh bàn, khom lưng, điều chỉnh gậy đánh.


Chỉ trong nháy mắt, nụ cười mới rồi vẫn treo trên khuôn mặt cô nhoáng cái biến mất.
Cô hơi híp hai mắt lại.
Ra cơ.
Bi trắng từ vạch phát bóng đập nhanh đến chín bi xếp thành hình thoi trên bàn.


Hồi trước lúc học bi-a với Hướng Đồ Nam, Ôn Noãn đã thích nhất là chơi chín bi. Bởi vì cô có tính thiếu kiên nhẫn, không thích chuyện tính toán, cho nên theo bản năng không thích thú gì với Snooker tính toán phức tạp, mà chơi chín bi tương đối dễ hiểu, đơn giản hơn -- chỉ cần nghĩ cách đánh bi số 9 vào là được rồi.


Lại bởi vì luật của chín bi, cho dù bạn may mắn đánh vào hết bi số 1 đến 8, nhưng bi số 9 lại để cho đối thủ, thì đối thủ thắng. Kiểu chơi chưa đến cuối cùng, chưa biết thắng bại này rất kích thích, cũng rất phù hợp với tính cách của Ôn Noãn trước kia.


available on google playdownload on app store


Bi trắng phá vỡ hình thoi, những viên bi với nhiều màu sắc rực rỡ nhanh chóng tứ tán, liên tiếp ba tiếng rơi xuống túi, va vào tim của ba người có mặt.
Chờ đến khi âm thanh dừng lại, Ôn Noãn từ từ thẳng lưng lên.
“Cảm ơn.”
Trên mặt bàn, đã không còn bi số 9 kia.
Một cú dứt điểm thực sự.


Hà Chấn Thần tay cầm gậy chuyên dụng của anh ta, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mặt bàn, không nói lên lời: “Thật đáng sợ?! Chắc ăn may thôi nhỉ?”
Hướng Đồ Nam ngồi một bên nhướng mày về phía Ôn Noãn, rõ ràng cũng đang kinh ngạc.
Ôn Noãn mỉm cười với anh, dùng khẩu hình nói với anh: Gặp may thôi.


Ván này, thật sự là may mắn chiếm phần lớn.
Cầm lấy cục phấn lơ bôi đầu cơ, Ôn Noãn lần nữa đứng bên cạnh bàn.
Lần này, khi cô cúi người, vẻ mặt của Hà Chấn Thần rõ ràng không còn nhẹ nhàng như vừa rồi.
Ôn Noãn nhếch khóe miệng, ánh mắt tập trung lên viên bi trắng, hơi nhíu mắt lại.


Một gậy được đánh ra, nhanh chóng dứt khoát.
Bi số 1 và số 2 lần lượt vào túi.
Bi nhỏ nhất trên bàn là bi số 3, Ôn Noãn vừa đổi sang phía bên trái bàn, vừa liếc mắt quét qua Hà Chấn Thần bên cạnh, sau đó nhanh chóng cúi người, đánh ra một gậy thật nhanh.


Bi số 3 đập dưới sự va đập của bi trắng đâm nhanh về bi số 9 phía sau.
Tạch tạch hai tiếng, hai viên bi lần lượt vào túi.
“Cảm ơn.”
Nếu ván thứ nhất còn có thể nói là do may mắn, thì ván này, Hà Chấn Thần thật sự không thể lại đổ cho là may mắn nữa.


Anh ta ngây người mà nhìn Ôn Noãn, mất một lúc mới gật đầu: “Bội phục.”
Ôn Noãn mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người Hướng Đồ Nam ngồi bên cạnh.
Một điếu thuốc của anh còn chưa có hút xong, kẹp giữa ngón tay, nhưng đã đứng dậy.
Đây không phải Ôn Noãn ngày xưa.


Hoặc là nói, cách chơi, vẫn là Ôn Noãn ban đầu, nhưng về năng lực, cô đã vượt qua trình độ hồi trước từ lâu.
Ôn Noãn cầm cục phấn đến, từ từ bôi hết đầu cơ, rồi tự tay móc mấy viên bi từ trong túi ra.
Ván thứ ba.


Vẫn kiểu chơi thần tốc ấy, chỉ là lần này cô lại rất kiên nhẫn, bắn từng bi từng bi vào một.
Hai người bên cạnh chỉ nhìn cô liên tục thay đổi vị trí, không chút do dự ra cơ, mỗi một lần đánh ra, đều mang theo một loại cảm giác tàn nhẫn không rõ.


Tám bi đầu tiên đã vào hết túi, trên bàn chỉ còn lại bi số 9 màu vàng trắng.
Ôn Noãn vào lúc này, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Cô nhìn về phía Hướng Đồ Nam.
Năm năm qua, cô dành toàn bộ sức lực để kiếm tiền, thời gian còn lại, là giành giật từng giây thả lỏng bản thân.


Một loại là thả lỏng về mặt thể chất, cô chọn ngủ -- cứ ngã xuống giường, trùm kín chăn, không nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, trời sập cũng mặc kệ.
Còn một loại, là đánh bi-a.
Đó là lúc cô thật sự không thể chìm vào giấc ngủ-- bởi vì nghĩ đến Hướng Đồ Nam.


Hồi đó tại phòng bi-a chính là nơi bọn họ đã xác định hẹn hò.


Cô luôn chỉ chơi chín bi. Dưới nhà cô thuê trước đây, có một phòng bi-a, ông chủ là một người rất thú rất thú vị, Ôn Noãn là một người đẹp, vốn đã rất dễ được nhận ưu đãi, đến khi cô đến thường xuyên hơn, người đó trực tiếp giao cho cô một chiếc chìa khóa, cho cô có thể ra vào tập luyện bất cứ lúc nào.


Vào lúc Ôn Noãn không chú ý đến, cô đã trở thành một tấm biển hiệu sống ở đó, giúp ông chủ thu hút không ít khách hàng, có nhiều người rõ ràng là vì Ôn Noãn mà tới, tìm mọi cách đến gần cô, nhưng cô lại luôn luôn chỉ tự luyện một mình, ai cũng không phản ứng.


Hai năm đầu kia, là thời điểm Ôn Noãn chơi gay gắt nhất, có đôi khi thậm chí là thâu đêm suốt sáng. Bởi vì hận Hướng Đồ Nam, hận đến mức muốn chính tay giết anh, nhưng lại không thể giết, chỉ có thể đem những viên bi tưởng tượng thành anh, hết lần này đến lần khác đánh “Anh” vào “Vực sâu”.


Mãi đến sau đó, khi cô rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái đối với sự ra đi của anh, chơi bi-a đã trở thành một loại thói quen của cô.


Cô hưởng thụ từng lần đánh bi-a bằng một loại hình thức tiếp gần như hình thức ngược đãi bản thân, đồng thời tưởng tượng xem anh lúc ấy đang làm gì ở bên kia đại dương.
Nếu không thể quên được, vậy thì đừng quên.


Một số người tựa như vết sẹo trên cơ thể, được định sẵn là sẽ không theo đau đớn mà biến mất.
Trong nhà bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Trong khoảng im lặng, cô khẽ cười.
Nhìn đi, em đã không cần anh giúp rồi.
Hướng Đồ Nam cũng mỉm cười.


Trên bàn bi-a, một chiếc đèn được treo rất sát mặt bàn.
Anh đứng ngoài ánh sáng.
Trong ánh sáng lờ mờ, trong ánh mắt anh ẩn hiện ánh nước.
Nếu không phải luyện tập đi luyện tập lại hàng nghìn hàng vạn lần, chỉ là một người nghiệp dư, không thể nào đạt đến thành tích này.


Điều này, anh rõ ràng nhất.


Trong 5 năm qua, chơi bi-a, hoặc là nói, chơi chín bi là trò giải trí thư giãn duy nhất của anh. Bọn Hà Chấn Thần thường xuyên cười nhạo anh, cũng đâu phải đi chuẩn bị đi đấu chuyên nghiệp, liều mạnh như thế làm cái gì? Nhắc đến chuyện tán gái, con gái nhà người ta đã chủ động dán tới, cũng chưa từng thấy cậu có sắc mặt tốt.


Bọn họ không biết rằng, anh đã từng dựa vào cái này mà đến được với người mà cả đời này anh cũng không quên được kia.
Ôn Noãn cúi người lần thứ hai, đánh ra một cơ cuối cùng.
Bi số 9 lăn nhanh dọc theo mặt bàn, sau đó, rơi vào túi lưới.


Hà Chấn Thần thở ra một hơi thật dài: “Nam Nam à, các người mau sinh một đứa con đi.” Tôi chắc là phải thách đấu với tiểu gia hỏa nhà cậu thôi.
Hướng Đồ Nam không để ý đến anh ta, anh chỉ nhìn Ôn Noãn.


Mọi thứ khác, đều đã biến thành phông nền, trong thế giới của anh, chỉ còn lại một mình Ôn Noãn.
Từ bảy năm trước, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, trong mắt anh, cũng chỉ có một mình cô.
Điếu thuốc đã cháy hết.


Anh đi từng bước đến trước mặt cô, tay thả lên đầu cô, dạo đầu bằng động tác như động tác cổ vũ hoặc hay khen ngợi, rồi lại đột nhiên đổi hướng, nắm chặt lấy gáy cô, kéo thật mạnh cô về phía mình, hôn cô mãnh liệt.


Là một tay chơi, Hà Chấn Thần Hà nhị công tử luôn luôn là người tham gia trực tiếp, thật sự không có sở thích nhìn ngắm người khác thân thiết.


Anh ta lấy tay che mắt, kêu lên một tiếng: “Tôi tới để thi đấu, không phải tới xem ân ái nhé. Tôi nói hai người các người chứ, còn không cả phải thi đấu chuyên nghiệp gì, luyện đến năng lực như vậy để làm gì? Có thể để ý đến tâm tình của dân nghiệp dư như chúng tôi một chút được không hả?!”


Ôn Noãn căn bản không nghe rõ tiếng kêu rên kéo dài của Hà Chấn Thần như vậy. Trong tay cô còn cầm cây cơ, cơ thể cứng ngắc đứng đó. Hô hấp hoàn toàn bị anh cướp đoạt, mùi thuốc lá cay độc trong khoang miệng anh, trực tiếp xâm lấn vào lục phủ ngũ tạng của cô.
Cay quá!


Hoàn toàn khác với cảm giác khi cô hút thuốc bình thường.
Muốn rớt nước mắt.
Còn hơi lờ mờ.
Cho dù ở tuổi tùy hứng nghịch ngợm nhất, anh cũng chưa từng hôn cô trước mặt người khác.


Anh ở mặt này có lý luận của riêng mình: Không muốn khiến người khác cảm thấy cô còn nhỏ tuổi mà đã tùy tiện như vậy, sợ người khác coi thường cô. Đàn ông đích thực, nên biết cách bảo vệ người phụ nữ của mình, không chỉ là trên thể xác, mà còn cả danh dự.


Cho nên vào lúc Ôn Noãn không biết, ngày Hướng Mộc Dương chỉ trích Hướng Đồ Nam bội tình bạc nghĩa đó,Hhướng Đồ Nam đã từng nắm cổ áo Hướng Mộc Dương, dặn dò cậu ta không được nói nhảm ở bên ngoài.


Không phải dám làm không dám nhận, trách nhiệm khi chia tay có thể chất chồn toàn bộ lên đầu anh, anh có thể đội lên mũ tr.a nam, nhưng Ôn Noãn sau này còn phải làm người.
Trong vấn đề này, sự khoan dung trong mắt người đời đối với nam nữ không hề giống nhau.


Cuối cùng anh buông cô ra, vỗ về khuôn mặt nóng bừng của cô: “Tiếp tục thi đấu.”
Nhưng một ván này, Ôn Noãn bị thất thủ ở bi số 6, nhường lại lượt quyền đánh.
Hà Chấn Thần chớp lấy cơ hội thắng ván này, nhưng rồi ở vòng kế tiếp, tương tự thua ở bi số 6, để Ôn Noãn chớp lấy.


Mười ván thắng sáu, sau đó Ôn Noãn thắng liên tiếp hai ván nữa, ấn định chiến thắng.
Hướng Đồ Nam tiến lên, cho Ôn Noãn một cái ôm: “Làm tốt lắm.”
Quay đầu nhìn Hà Chấn Thần, “Thế nào, phục chưa?”


“Đã đánh cược thì phải chịu thua.” Anh ta cất cây cơ vào túi cơ, “Bữa trưa nay tôi mời.”
Hướng Đồ Nam đắc ý buông Ôn Noãn ra, cảm thán bằng giọng điệu nghiêm túc: “Anh cũng chưa chắc đã là đối thủ của em.”
Ôn Noãn: “Thôi đi, đừng có mà lừa em nữa.”


Trước kia bị anh lừa thắng một lần, kết quả là cả đời nằm trong tay anh, cô sẽ không để anh lừa lần nữa.


Hà Chấn Thần cầm túi cơ lên, xong ở bên cạnh nói với theo: “Đúng vậy, lừa chính người phụ nữ của mình có thú vị không? Em dâu tôi nói cho cô biết nhé, thằng nhóc Hướng Đồ Nam này mấy năm nay, phụ nữ một chút cũng không đụng, hút thuốc uống rượu cũng chỉ thỉnh thoảng, hoạt động giải trí cũng không ham thích, nhưng lại thích chui trong phòng bi-a. Ban đầu bọn tôi còn tưởng rằng cậu ta phải thi đấu chuyên nghiệp cơ, cuối cùng lại chỉ là tay chơi nghiệp dư, mà còn ngay cả thi đấu chơi chơi cũng không, cứ ủ rũ tập luyện một mình, cô nói xem có phải là đầu óc có vấn đề hay không?”


Hướng Đồ Nam duỗi chân đá anh ta, anh ta nhảy né tránh, sau đó châm ngòi ly gián với Ôn Noãn: “Bây giờ thì tôi hiểu rồi, cậu ta là vì muốn đàn áp cô. Em dâu, cô phải hết sức cẩn thận đấy, không được ngươi nhưng ngàn vạn phải cẩn thận, không được lơ là mất Kinh Châu.” (*)


(*) Lơ là mất Kinh Châu (大意失荆州): Năm 219, Quan Vũ lúc bấy giờ trấn thủ Kinh Châu đã đem quân tấn công quân Tào Tháo và chém Bàng Đức, nhưng lại mất cảnh giác với quân của Tôn Quyền mà không để ý rằng Tôn Quyền đang có âm mưu lấy lại Kinh Châu. Kết quả mất Kinh Châu và Quan Vũ, Quan Bình (con Quan Vũ) ch.ết. (Tam Quốc)


Hướng Đồ Nam: “Cút đi!” Quay đầu lại nhìn Ôn Noãn, cô đang nhìn anh, trong mắt ậng lên một tầng nước.
Nội tình bị bóc trần, có chút xấu hổ, vừa thấy cô như vậy, lại xót xa xót hơn.
Bọn họ không biết ý nghĩa đặc biệt của bi-a đối với hai người họ.


Cái gọi là cảm đồng thân thụ (*), thực tế phải “Thân thụ” trước, mới có thể “Cảm đồng”.
(*)Cảm đồng thân thụ (感同身受): cảm động lây; cảm kích khác nào chính mình chịu ơn


Đã từng vào lúc anh tập luyện, nghĩ đến lúc cô nhướng mày nói “Cậu đây là sợ thua tôi mới không muốn dạy tôi à”; lúc cô xua tay nói “Bỏ đi bỏ đi, đừng làm phiền tôi tập luyện”; lúc cô lén trốn học, một mình chạy đến phòng bi-a luyện tập, rồi bị anh bắt tận tay; lúc anh lén nhường, cô đã cười to sau khi cuối cùng cũng thắng một lần.


Kết quả hôm nay anh mới biết được, ở một nơi khác, cô đã từng dùng cùng một cách với anh ghi khắc đoạn tình cảm đó của bọn họ, đây là một điều bất ngờ, cũng là điều cảm động.


Anh ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng siết chặt, cười nói: “Lần sau hai chúng ta đấu một lần, không có trình độ không được chơi.”
Đôi mắt mênh mông sương mù của Ôn Noãn chớp vài cái, nhếch khóe miệng, cười: “Ừ.”
Hà Chấn Thần:……
--


Rời khỏi phòng bi-a, đến cạnh quầy tiếp tân trò chuyện vài câu cùng vị chủ quán bar kia. Hướng Đồ Nam và Hà Chấn Thần đều tự lái xe đến, không thể uống rượu, người đó cũng chỉ làm cho Ôn Noãn một ly.
Mùi rượu cũng không quá nồng, còn rất ngọt, bên trên được trang trí bằng một quả anh đào.


Ôn Noãn uống ngụm đầu tiên đã thấy thích rồi, chỉ chốc lát sau đã uống hết cả ly.
Chủ quán bar rất vui, nói đây là loại bán chạy nhất hiện tại, được thích nhất bởi các cô gái có tửu lượng không tốt.
Ôn Noãn có chút xíu không phục: Tửu lượng của tôi thật ra rất tốt.


Rời quán bar, lên xe, Ôn Noãn vẫn đang cố cải chính cho mình.


“Em vẫn có thể uống được chút rượu. Thật đấy. Nhưng mà chi Kỳ lợi hại hơn. Hồi trước đi ra ngoài cùng chị ấy, chị ấy đều sẽ che chở cho em. Chị ấy thường nói với em rằng, có thể không động vào ly rượu, thì cố gắng đừng nhúc nhích, một khi em động vào ly thứ nhất, sau này sẽ rất khó giải quyết. Còn cả Trịnh tổng của bọn em, ông ấy cũng khá tốt. Lần nào có ông ấy ở đó, ông ấy sẽ nói ‘làm khó cô gái nhỏ nhà người ta làm gì, lên lên lên, tôi bồi anh một ly’.”


Cô là diễn viên lồng tiếng, bắt chước lúc vị Trịnh tổng kia nói chuyện, giống y như đúc.
Khóe miệng Hướng Đồ Nam nhếch lên.
Những người Ôn Noãn đã gặp đều không tồi.


“Cho nên ấy, em vẫn rất thích ở lại Tầm nhìn mới của bọn em, mặc dù danh tiếng không phải đầu ngành.” Ôn Noãn nặng nề mà thở dài, “Nếu không có……”
Bỗng nhiên im bặt.
Anh nhạy cảm nhận ra cái gì đó, nghiêng đầu: “Nếu không có gì?”
Ôn Noãn cười cười: “Không có gì.”


Anh lại hồ nghi mà nhìn cô một cái: “Không muốn nói cho anh?”






Truyện liên quan