Chương 43
Không có gì mới mẻ dưới ánh mặt trời (*), cùng lắm là chuyện quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ nơi công sở thường thấy nhất mà thôi.
(*) Không có gì mới mẻ dưới ánh mặt trời: Một câu nói trong Kinh thánh, có thể hiểu nghĩa là cái gì đã xảy ra sẽ lại xảy ra
Ôn Noãn lúc ấy tuy là mới bước vào nơi công sở, nhưng vì đã làm đủ các công việc làm thêm thời đại học nên cũng không mấy giống cô gái nhỏ ngây thơ ngốc ngốc nghếch ngọt ngào vừa mới ra trường.
Khi lần đầu tiên Trần Chí Quân mượn chuyện công việc quan tâm cô, thể hiện lòng tốt với cô, cô cũng đã đề phòng người này trong lòng. Sau đó anh ta nhân cơ hội đi công tác, dẫn Ôn Noãn đi ăn.
Trong bữa, anh ta bỗng nhiên nắm lấy tay Ôn Noãn, nói một đống lời không biết xấu hổ.
Anh ta hoàn toàn quên mất thân phận đã kết hôn của anh ta.
Lúc ấy hai người ăn đồ Tây, Ôn Noãn cũng không vội vã rút tay ra, cô ngâm ngâm cười nhìn Trần Chí Quân, nói: “Giám đốc Trần, con người của tôi ấy, từ nhỏ tính tình đã không tốt, ngài nếu không buông tay ra, con dao này của tôi có thể phải đâm xuống đấy.”
Trần Chí Quân sắp bị nụ cười của Ôn Noãn mê hoặc đến ch.ết, chỉ cho rằng lời của cô là tình thú, chẳng những không buông tay, ngón tay cái còn bắt đầu vuốt ve tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn vẫn cứ cười, ngay lúc Trần Chí Quân đang bắt đầu nghĩ đến lúc sau khi kết thúc bữa tối về khách sạn điên loan đảo phượng (*) trên giường cùng cô, Ôn Noãn lạnh mặt, giơ con dao trong tay lên hung hăng đâm về phía cổ tay anh ta.
(*) Điên loan đảo phượng (颠鸾倒凤): ý chỉ chuyện phòng the kịch liệt
“Lúc ấy tên khốn kia bị dọa cho ngu người. May mà hắn trốn nhanh, nếu không thì không phế cái móng lợn kia của hắn thì không được.”
Ôn Noãn rất đắc ý, cười ha ha ha một trận, từ từ ngừng cười, thở dài: “Nhưng mà sau khi trở về em liền thảm, bị hắn nhằm vào, còn nói rất nhiều lời bậy, tý thì thực tập cũng không qua. Cũng may sau đó chị Kỳ cứu vớt em một tay, mặt sau Kỳ tỷ vớt ta một phen, trước mặt Trịnh tổng giữ em lại.”
Nhân phẩm tên Trần Chí Quân thật thiếu thốn, trên công việc làm khó dễ cô không tính, còn hắt nước bẩn cho cô, nói cô bán mình từ hồi còn đi học.
Ôn Noãn hồi đại học bởi vì mải kiếm tiền, trong lớp thuộc dạng hành xử khá khác người, cũng không ít lần bị người ta nói xấu sau lưng. Cô vốn dĩ có thể nhịn được, cuối cùng lúc nước pha trà sôi, sơ ý làm bỏng tay.
Cũng không biết làm sao, ngay lúc đó, cô vậy mà không nhịn được mà khóc.
Sau đó liền gặp phải Trần Kỳ.
“Chị Kỳ luôn rất che chở em, cái tên khốn kia cũng không thể động vào em. Bây giờ em ngang hàng với hắn, chị Kỳ lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của hắn, năng lực làm việc của em cũng không hề kém cạnh hắn, chờ mà xem, em không thể không nghĩ cách thoát khỏi ngữ khí trước đây.”
Bàn tay Hướng Đồ Nam đặt trên hai bên vô lăng, im lặng nhìn thế giới bên ngoài dưới ánh mặt trời. Đường phố ngựa xe như nước, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, có người đang nói chuyện với bạn bè mình, nói lại nói, hai người cùng nhau cười ha ha.
Trong đầu anh, lại là Ôn Noãn trốn trong phòng trà nước mà khóc.
Anh từ nhỏ đã không phải là đứa trẻ ngoan trong mắt người lớn, ương bướng, càn quấy, muốn làm gì là làm, dù bao nhiêu người chỉ trích quyết định của anh, một khi đã làm, anh cũng chưa từng hối hận. Cho dù sau này chứng minh là sai rồi, cũng không hối hận.
Chỉ có chuyện chia tay với Ôn Noãn, anh hối hận đến xanh cả ruột.
Trong đầu anh trước kia rốt cuộc có cái hố lớn cỡ nào, mới có thể nhất thời giận dỗi, thật sự không tiếc buông tay cô?
Anh làm sao thế?” Ôn Noãn thấy sắc mặt không đúng, một ngón tay lướt tới, nhẹ nhàng chọc xuống cánh tay anh.
Hướng Đồ Nam nghiêng đầu cười một cái: “Hối hận. Hối hận đã chia tay với em.”
Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Tay Ôn Noãn còn đang giơ giữa không trung, ngừng một chút, cô lại nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Nào, em đâu chịu ấm ức. Theo tính cách của em, em là loại người có thể để mình chịu ấm ức sao? Hơn nữa em may mắn lắm nhé, toàn gặp được quý nhân.” Cô gật đầu, “Ừm, là thật đó, toàn gặp vận cứt chó, anh không phục cũng không được.”
Trong lòng anh khó chịu, lại bị ba chữ “Vận cứt chó” chọc cười, vẻ mặt chốc lát nhìn qua có hơi buồn cười.
Lặng lẽ, anh nói: “Anh trai anh bảo, buổi tối đưa em sang bên anh ấy ăn cơm.”
Ôn Noãn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai mắt trợn tròn xoe: “Bảo khi nào đấy?”
“Lúc em chơi bi-a ấy.”
Ôn Noãn trộm cắn môi vui vẻ một hồi, nghĩ đến tối hôm qua Hướng Đông Dương like bài đăng của Hướng Đồ Nam kia: “Là vì bài đăng tối hôm qua của anh?”
Hướng Đồ Nam im lặng một chút, gật đầu: “Có thể. Anh trai không còn phản đối chúng ta nữa.”
Ôn Noãn lại vui vẻ một hồi, bắt đầu bồn chồn: “Phải mang theo quà cáp gì không? Em nên mặc bộ quần áo nào đây? Anh trai anh nghiêm túc lắm, em…”
Hướng Đồ Nam: “Không cần gì hết, cứ như vậy là được.” Giống như trước đây, bắt nạt anh trước mặt anh trai anh cũng không sao hết. Anh hy vọng em có thể giống như trước đây.
--
Hướng Đồ Nam còn gọi cho Hà Chấn Thần, anh ta cố ý kết bạn với Hướng Đông Dương, làm bạn bè, nhưng cũng chỉ là chuyện tiện tay sắp đặt.
Căn biệt thự nơi Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư ở kia cũng không phải rất lớn, tường gạch màu đỏ, mang hơi hướng châu Cả khi nhà rất yên tĩnh, ban ngày có gió, trên đường có chút lá rụng, bất giác lộn xộn, ngược lại có thêm chút hơi thở cuộc sống.
Lúc hai người bọn họ đến đó, Hà Chấn Thần đã tới trước một bước, đang nói chuyện với Hướng Đông Dương, còn Dương Lưu Thư ôm một con mèo Ragdoll, ngồi nghe cạnh Hướng Đông Dương.
Sau khi chào hỏi nhau xong, ánh mắt Ôn Noãn đã bị chú mèo của Dương Lưu Thư hấp dẫn.
“Đây là tiểu bố (*) đúng không?”
(*) Tiếng trung của mèo Ragdoll là bố ngẫu (布偶猫)
Dương Lưu Thư khẽ cười một tiếng: “Ừ.”
Chú mèo này có thể coi là chú mèo nổi tiếng trên mạng, thường xuyên xuất hiện trên Weibo của Dương Lưu Thư. Dương Lưu Thư là người cao ngạo lạnh lùng, thường xuyên phớt lờ giới truyền thông, nhưng lại là một người cuồng khoe mèo, dăm ba bữa lại cho tiểu bố lên sóng.
Hai mắt Ôn Noãn ngập sao: “Nó còn đáng yêu hơn trên ảnh.” Thật muốn cắn một cái quá.
Hướng Đồ Nam nhìn dáng vẻ Ôn Noãn bây giờ, thật sự như đứa trẻ muốn ăn kẹo. Anh rút khỏi cuộc trò chuyện, nắm tay cô cười: “Thích vậy à, chúng ta cũng nuôi một con.”
Câu này anh đã nói mấy lần rồi.
Ôn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh quên chủ nhà em không cho phép nuôi thú cưng rồi à?”
Anh mỉm cười: “Không sao, sau này dành thời gian, chúng ta chọn trước, chọn con em thích.”
Ôn Noãn không muốn tiếp tục chủ đề này trong khi mọi người đang nhìn hai người bọn họ, đành phải cười cười, không nói nữa.
Nhưng có có để ý, hôm nay Dương Lưu Thư nhìn qua khá ôn hòa. Nếu nói tất cả là do phép lịch sự của chủ nhà, lại không giống lắm. Tương tác giữa cô ấy và Hướng Đông Dương, thoạt nhìn tự nhiên hơn trước đây nhiều.
Sau đó chủ để chuyển sang Dương Lưu Thư với giới giải trí, Dương Lưu Thư mỉm cười nhìn Ôn Noãn: “Noãn Noãn cũng coi như là một nửa người của giới giải trí. Bộ 《 Im lặng thú nhận 》 của tôi trước đây, là cô lồng tiếng, đúng không?”
Hướng Đồ Nam lập tức tràn trề sinh lực: “Thật vậy sao? Cô ấy từng lồng tiếng cho chị? 《 Im lặng thú nhận 》…… Ơ, em từng xem đấy, Noãn Noãn lồng tiếng vai nào trong bộ đấy?”
“Vai của tôi.”
Hướng Đồ Nam càng thêm kinh ngạc.
Anh vậy mà hoàn toàn không nghe ra.
Ôn Noãn chỉ nhàn nhạt cười.
Chuyện Trang sức Z lần này, cô cũng chưa từng chính thức gặp Dương Lưu Thư, nhưng lần trước, hai người từng tiếp xúc không ít. Dương Lưu Thư là người lịch sự, nhưng lạnh lùng, bình thường không thích nói chuyện lắm, Ôn Noãn chưa từng nói với cô ấy chuyện cô đã từng lồng tiếng cho phim của cô ấy.
Bởi vì không muốn khiến Dương Lưu Thư cảm thấy mình đang lôi kéo làm quen với cô ấy.
Đó là lần đầu tiên cô lồng tiếng, kết quả lại là vai Dương Lưu Thư diễn.
Lúc ấy Dương Lưu Thư cũng mới ra mắt không bao lâu, chưa nổi tiếng như bây giờ, vai diễn đó của cô ấy, chỉ là một vai phụ.
Có lẽ chính vì như vậy, mới dám dùng người mới trong giới lồng tiếng là cô.
Sau đó, Dương Lưu Thư dựa vào vai diễn đó giành giải, nổi lên, bản thân Ôn Noãn, cũng dựa vào lần lồng tiếng đó mà hơi nổi một chút trong giới lồng tiếng.
Nhưng cô là ở hậu trường, về mặt tiếng tăm chỉ thuộc về trong nghề, nhưng còn Dương Lưu Thư, thời gian đó trở thành đối tượng mà giới truyền thông điên cuồng săn đuổi -- bởi vì nổi tiếng, mối quan hệ của cô ấy và và Hướng Đông Dương bị cho ra ngoài ánh sáng. Ban đầu có rất nhiều người đồn đoán rằng cô ấy được Hướng Đông Dương bao nuôi, kết quả Hướng Đông Dương thừa nhận không chút mập mờ cô ấy là bạn gái của mình.
Ôn Noãn còn nhớ thời gian đó, cô nàng luôn vô thức mà theo dõi tin tức na ná nhau về Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư trên các phương tiện truyền thông, nhìn người khác bên dưới hâm mộ Dương Lưu Thư, nhìn người khác khen ngợi sức chiều chuộng bạn gái của Hướng Đông Dương.
Thứ định mệnh này, có chút kỳ diệu.
Cùng một vai trong cùng một bộ phim, bộ trong phim cùng cái nhân vật, Dương Lưu Thư ở trước màn ảnh, nhận đủ hoa tươi vỗ tay, còn có được tình yêu từ người hâm mộ.
Cô ở sau khung hình, ngoại trừ rất ít người trong ngành nghĩ rằng cô là người rất có tài năng, không ai biết giọng nói ấy là của Ôn Noãn, cũng không ai biết rằng, cô đã từng cũng suýt nữa có mối quan hệ với nhà họ Hướng.
--
Ôn Noãn cũng không ý định nói cho Hướng Đồ Nam biết rằng cô đã từng mất mát như thế nào. Cô, có năng lực tự điều chỉnh mạnh mẽ, không muốn dính dáng đến chuyện không thể thay đổi được nữa.
Ngày mai kỳ nghỉ dài kết thúc, bắt đầu đi làm.
Ôn Noãn lập tức lâm vào chế độ điên cuồng làm việc.
Dự án này là cô cứu trở về, về lý thuyết cô đi cùng là việc không thể thoái thác.
Ôn Noãn gặp riêng Trần Kỳ, nói ra ý nghĩ của mình.
Cô tính bảo Trần Kỳ thay cô đi.
Bởi vì bất luận thế nào, mối quan hệ với Hướng Đồ Nam vẫn còn đó, liên kết giữa cô và Hướng Đông Dương sẽ không bị đứt đoạn.
Chuyện tạo dựng mối quan hệ tốt với Hướng Đồ Dương để tranh thủ nhiều lợi ích hơn cho tương lai như vậy, cô cảm thấy Trần Kỳ có thể cần hơn nữa.
“Chuyến này, phải vất vả chị Kỳ và Trịnh tổng rồi. Em sẽ theo dõi dự án trong tay. Chị Kỳ cũng biết đấy, em vừa mới tái hợp với bạn trai, em muốn dành thời gian ở cùng anh ấy nhiều hơn một chút. Đúng rồi, chị Kỳ, chị đừng để đồn đại bên ngoài dọa, thật ra Hướng Đông Dương không khó gần như vậy. Em lén nói cho chị biết, Dương Lưu Thư là điểm yếu của anh ấy, chị nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với Dương Lưu Thư, tuyệt đối làm ít công to.”
Trần Kỳ im lặng một lúc rồi gật đầu.
“Chốc nữa chúng ta cùng đi tìm Trịnh tổng, em cứ bảo như chị nói là được.”
Ôn Noãn cười rất ngọt ngào: “Vâng, cảm ơn chị Kỳ.”
Trần Kỳ bật cười, đột nhiên ra tay búng trán Ôn Noãn.
“Cô đấy!”
Chốn công sở, mọi người đều cho rằng chắc đầy rẫy các loại anh lừa tôi gạt.
Bản thân Trần Kỳ cũng không phải chưa từng bị người ta hãm hại, nhưng không thể không thừa nhận, Ôn Noãn là một kiểu người khá khác biệt giữa những người cô ấy từng được gặp.
Cô cũng không phải không có cơ mưu, nhưng cô lại vô cùng chân thành.
Ôn Noãn.
Ôn Noãn.
Thật là người cũng như tên.
--
Ôn Noãn về đến nhà, vừa mới vào cửa, đã phát hiện biểu cảm của người trong nhà không đúng lắm.
Cô vừa định cúi đầu thay giày, đã bị anh bế lên, đặt lên trên tủ giày.
“Đây là làm gì thế?”
Anh quỳ một gối xuống, cúi đầu giúp cô thay giày.
Đầu tiên là cởi giày chân trái, thay dép lê, rồi cởi chân phải.
Trước khi thay dép lê cho chân phải, anh ngẩng đầu.
“Nói cho em một chuyện, đã nhận được bưu thiếp rồi.”
Trong một chốc Ôn Noãn vậy mà có chút xấu hổ, cô cắn môi, mỉm cười: “Đọc rồi?”
“Đấy là đương nhiên.”
“Xót à?” Vành tai cô đỏ ửng, “Thật không công bằng, cái của anh em còn chưa xem đâu.”
Anh đi chiếc dép bên phải vào cho cô, đứng dậy, hôn xuống trán cô.
“Ở trên tủ đầu giường, tự xem đi.”
Ôn Noãn nhảy từ trên tủ giày xuống, thực sự chạy còn nhanh hơn thỏ con.
Hướng Đồ Nam đi theo đến, đứng ở cạnh cửa.
Trong phòng, cô đang đứng ở cạnh giường, cầm hai tấm bưu thiếp cười ngây ngốc.
Anh tiến lên, ôm lấy cô từ phía sau.
Hai tấm bưu thiếp trên tay cô, một tấm là dòng chữ Khải nhỏ cực rất xinh đẹp: Hướng về phương Nam ấm áp, bức tranh chính là anh. (Chị viết dựa vào tên 2 người)
Tấm còn lại, chỉ viết một chữ “Anh” và một chữ “Em”, ở giữa là một dấu bưu điện hình trái tim.
Đó là: Anh yêu em.