Chương 10
Edit: Mông
Beta: Yuri
Bên trong một quán trà sữa ở thành phố S.
Có ba nam sinh đang ngồi trên cái bàn gần cửa sổ sát đất, tất cả đều là trai đẹp no mắt, nhất là hai người ngồi chung với nhau kia, có thể nói là cực phẩm. Theo lý thuyết thì tổ hợp thế này phải thu hút vô số ánh nhìn của rất nhiều người mới đúng, nhưng mà bầu không khí giữa bọn họ thật sự là... kỳ lạ, mặc dù nam sinh có gương mặt diễm lệ đang cười, thế nhưng cả người đều đang tản ra hơi thở "người sống chớ đến gần", khí thế dọa kẻ nhát gan cho nên không có ai dám đến gần bọn họ.
Ôn Du Phi múc một muỗng bánh ngọt đưa đến khóe miệng Ôn Lương, giọng nói dịu dàng như muốn nhỏ ra nước: "Anh trai mau há miệng..."
Khóe miệng Ôn Lương co rút, ai tới nói cho anh biết gần đây Ôn Du Phi lại nổi điên gì thế, mấy ngày trước vẫn còn đối xử lạnh nhạt với anh mà, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Anh đi đâu thì Ôn Du Phi cũng theo tới đó, hơn nữa lần nào cũng nói: "Đúng lúc em không bận, chúng ta đi ăn chung đi."
Đúng lúc? Đúng lúc con khỉ! Ôn Lương nhìn bánh ngọt mà Ôn Du Phi đưa đến khóe miệng mình, bơ trắng tinh, phía trên còn có một trái cherry rất ngon miệng và tươi mới, có vẻ ăn ngon lắm. Thế nhưng Ôn Lương lại hoàn toàn không có hứng thú, Ôn Lương cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Ôn Du Phi thì liền cảm thấy cực kỳ bất lực.
"Sao anh không ăn?" Ôn Du Phi lại thúc giục.
Ôn Lương nhìn vẻ mặt "anh không ăn thì em không bỏ xuống" của Ôn Du Phi, anh nhức đầu nói: "Có người đang nhìn, đừng quậy." Cảm giác kỳ lạ như người yêu đút nhau ăn là cái quái gì thế này?
Ôn Du Phi đành tiếc nuối đút bánh ngọt vào miệng mình, anh tức giận trừng người duy nhất ở gần mình, đều do thằng nhóc này, không có gì làm hay sao mà lại tới làm kỳ đà cản mũi anh với anh trai vậy, nếu như không phải cảm thấy giết anh ta thì nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ không tha, sẽ rất phiền phức, hơn nữa anh trai còn tức giận, từ đó càng không chịu gặp anh... Nói như vậy, hình như anh lại càng để ý, càng muốn giết anh ta rồi, phải làm sao đây?
Trịnh Lỗi tập trung sự chú ý của mình vào những món tráng miệng tinh xảo và đẹp mắt trên bàn, cố gắng thôi miên bản thân: Đối diện mình không có ai cả, đối diện mình không có ai cả... Chỉ là ánh mắt ác ý nồng đậm của người nào đó vẫn khiến anh cảm nhận được. Má nó, cảm giác như mình cướp vợ cậu ta nên cậu ta muốn giết mình là chuyện quái gì đây? Rốt cuộc thì tên điên này từ đâu chạy tới thế này, rõ ràng là mình chỉ mời bạn tốt (Ôn Lương) cùng nhau hưởng thụ món tráng miệng sau bữa ăn thôi mà, tên điên này chạy tới đây là muốn làm gì? Trên thế giới này lại có người còn điên hơn chú mình nữa sao, hu hu... Ánh mắt thật là đáng sợ, giống như mình sắp bị giết rồi ấy. Chú mau tới cứu cháu đi... Ôn Lương cậu mau dẫn tên điên này đi đi!
Ôn Lương cũng không chú ý tới dòng nước ngầm mãnh liệt giữa Ôn Du Phi và Trịnh Lỗi, bây giờ anh chỉ cảm thấy bực bội, nói thế nào đây nhỉ, có hơi tương tự với cảm giác hoài niệm. Ngày hôm nay của kiếp trước là lần thứ hai anh gặp Lăng Tiêu, cũng từ nay về sau, bọn họ dần dần trở thành bạn tốt. Lăng Tiêu ở đời trước rất giống Ôn Lương, hai người đều đang cực khổ chống đỡ tình yêu vô vọng, bọn họ luôn có cảm giác nhìn thấy bản thân thông qua đối phương. Nói là đồng bệnh tương liên cũng được, trong khoảng thời gian khá dài trong quá khứ ấy, hai người vẫn luôn là trụ cột tinh thần của nhau, nếu như không có Lăng Tiêu, Ôn Lương cũng không biết mình có thể chống đỡ lâu như thế ở trên đời không nữa. Hôm nay thì chắc chắn là Ôn Lương sẽ cố gắng không bước lên con đường kiếp trước nữa, nhưng còn Lăng Tiêu thì sao? Nếu như anh cố gắng, có phải kết quả của Lăng Tiêu cũng sẽ thay đổi hay không? Hay là cho dù anh có cố gắng thì vận mệnh vẫn sẽ chuyển động theo quỹ đạo của nó? Ôn Lương cũng không có tự tin mù quáng là con người có thể chiến thắng ý trời, chỉ là nếu như không thể thay đổi thì anh sẽ chọn cách cá ch.ết lưới rách, dù sao thì anh cũng không có gì nhớ mong nữa. Vừa nghĩ như thế, Ôn Lương lập tức yên lòng không ít.
Ôn Du Phi cũng cảm thấy cảm xúc của anh trai thay đổi, có thể lăn lộn đến vị trí đường chủ trong bang hội với tuổi đời còn trẻ như thế, đương nhiên là Ôn Du Phi có thể nhìn thấu sắc mặt và lời nói của đối phương. Chỉ là anh trai luôn giấu giếm cảm xúc rất sâu, ngay cả anh cũng không cảm nhận được, rốt cuộc thì là ai, là ai mà có thể khiến anh trai có phản ứng lớn như thế? Trong lòng Ôn Du Phi như có thứ gì đó chặn lại, loại cảm giác này... đúng là hết sức khó chịu mà!
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Ôn Du Phi chợt đến gần Ôn Lương, nói bên tai anh trai. Đang nghĩ tới ai? Là ai mà nghiêm túc như thế, ngay cả anh đến gần cũng không cảm giác được.
Ôn Lương bị Ôn Du Phi đột nhiên tới gần làm cho giật mình, anh nhíu mày, "Không có gì." Vỗ vỗ bả vai Ôn Du Phi ra hiệu Ôn Du Phi cách xa một chút, sau đó nói: "Buổi tối anh có chút việc, sau khi tan học thì em tự về đi, không cần chờ anh."
Tự về? Rốt cuộc thì anh muốn làm gì, hoặc là nói anh muốn đi gặp ai, cho nên mới đuổi anh về trước. Suýt nữa thì Ôn Du Phi đã không duy trì được vẻ mặt của mình mà lớn tiếng chất vấn. Nhưng mà không thể, không thể như vậy, quan hệ của anh với anh trai bây giờ đã rất hỏng bét rồi, không thể để anh trai ghét anh hơn nữa. Hít sâu một hơi để mình cố gắng bình tĩnh lại, "Anh muốn đi làm gì?"
Ôn Lương liếc Ôn Du Phi, không kiên nhẫn nói: "Việc này có liên quan gì tới em?"
Bàn tay Ôn Du Phi chợt siết chặt, nổi gân xanh, thế nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: "Là em nhiều chuyện, anh đừng tức giận, em chỉ lo lắng cho anh mà thôi. Buổi tối em với anh đi chung được không, dù sao thì em cũng..."
"Reng reng..."
Điện thoại của Ôn Du Phi vang lên. ch.ết tiệt, là ai gọi tới vào lúc này, nếu như không có chuyện gì mà tìm anh, anh nhất định sẽ lột da người đó! Ôn Du Phi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, là trợ thủ đắc lực của anh, lửa giận trong lòng anh cũng hơi lắng xuống. Xem ra là có việc quan trọng, nếu không thì Hàn Bình cũng sẽ không gọi điện cho anh.
"Nghe!" Giọng của Ôn Du Phi không tốt lắm, gần như là rống lên.
"Thiếu gia, bọn Hoàng lão làm phản rồi, bang chủ gọi anh tới trợ giúp." Giọng của Hàn Bình rất gấp.
"ch.ết tiệt." Ôn Du Phi mắng, sắc mặt tái xanh. Đã sớm biết ông già đó không yên phận rồi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại gây chuyện cho anh vào lúc này.
"Có chuyện gấp thì đi giải quyết đi." Ôn Lương lấy khăn giấy lau miệng. Anh không có ý định dẫn Ôn Du Phi đi theo, anh phải đi gặp Lăng Tiêu, dẫn Ôn Du Phi theo làm gì chứ, giao lưu với thằng cặn bã mà Lăng Tiêu thích à? Bây giờ Ôn Du Phi bận rộn cũng rất tốt, cũng đỡ cho anh phải tìm lý do đối phó.
"Trịnh Lỗi cậu còn ăn nữa không, không ăn thì chúng ta đi thôi." Ôn Lương nói với Trịnh Lỗi.
"Không ăn." Anh bạn nhỏ, cuối cùng thì anh cũng nhớ tới tôi rồi, tôi sắp bị ánh mắt của em trai anh ngược ch.ết rồi đó. Trịnh Lỗi lập tức đứng lên, không kịp đợi mà muốn đi ra ngoài, có một tên điên vẫn luôn trợn mắt nhìn tôi ăn, đậu moé tôi ăn kiểu gì! Trịnh Lỗi đi rất nhanh, giống như phía sau có quỷ dữ đang đuổi theo.
"Vậy thì bọn anh đi trước." Ôn Lương gật đầu với Ôn Du Phi rồi đi theo.
Đáng ghét, phải thả anh đi gặp người nọ sao? Không cam lòng, không cam lòng!
"A..." Ôn Du Phi gào lên, hất những thứ trên bàn xuống đất.
Đáng ghét, nếu để cho anh biết được người kia là ai...
...
Blue là một quán bar tương đối đặc biệt, đối tượng phục vụ của nó đều là phái nam có xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ giống như ông chủ của nó, nói đơn giản thì chính là gay bar trong truyền thuyết. Vào ban đêm, quán bar Blue hết sức náo nhiệt, đủ loại đàn ông tìm đối tượng mà mình hài lòng trong quán bar. Nam giới có thể đi vào quán bar Blue cũng đều có nhan sắc ổn định, bởi vì ông chủ là nhan khống yêu mỹ nhân. Cho nên nội quy của quán bar Blue là: Nam xấu không được đi vào.
Ôn Lương vừa vào cửa đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi ở quầy bar, anh mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, quần dài màu đen bó sát người phô bày toàn bộ thân hình hoàn mỹ. Mái tóc cố tình làm cho có vẻ rối bời, nhìn sơ qua có thêm mấy phần hoang dã thoải mái.
Vẻ ngoài của Lăng Tiêu cực tốt, cho dù ở trong hoàn cảnh xung quanh có nhiều mỹ nhân thì cũng không bị lu mờ, đôi mắt đào hoa lóng lánh liếc nhìn nơi nào cũng có cảm giác hồn xiêu phách lạc, đây chính là yêu nghiệt làm hại con người. Trên miệng Lăng Tiêu ngậm một điếu thuốc, đôi mắt khép hờ, hai chân thon dài gác lên nhau, dáng vẻ đại gia kiêu ngạo.
Ôn Lương ngờ vực, đã rất lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy. Hoặc là nói, anh chỉ gặp Lăng Tiêu như vậy một lần, chính là lần đầu bọn họ gặp mặt.
Lúc ấy Ôn Lương đang tản bộ trên đường phố theo phong cách cổ xưa ở Thụy Điển, đột nhiên Lăng Tiêu lại xông tới kéo anh chạy đi, phía sau còn có hai người nước ngoài hung ác chạy theo. Chờ đến khi hai người trốn vào hẻm nhỏ thì cũng thành công bỏ rơi hai kẻ đuổi theo, Lăng Tiêu dựa vào vách tường cười lưu manh: "Mỹ nhân à ~ Chúng ta làm bạn đi."
Sau đó Ôn Lương mới biết, nguyên do mà Lăng Tiêu bị đuổi theo là vì anh thua sạch tiền ở sòng bạc, hơn nữa còn nợ ông chủ hơn mười triệu cho nên không thể không chạy. Về phần tại sao Ôn Lương lại bị tai bay vạ gió, sau này Lăng Tiêu đã nói cho anh biết với giọng điệu rất đương nhiên: "Bởi vì dáng vẻ cậu đẹp mắt chứ sao, tôi lại không muốn bỏ qua cơ hội quen biết mỹ nhân."
Lần đầu tiên gặp mặt đơn thuần là bất ngờ, sau khi hai người biết tên nhau thì đều không nghĩ tới việc sẽ gặp lại. Ôn Lương biết chuyện đầu sỏ thương nghiệp thành phố S có một em trai tên Lăng Tiêu, nhưng mà trên đời có rất nhiều người trùng tên trùng họ cho nên anh cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại.
Lần thứ hai gặp mặt là ở Blue, ngày tháng chính là hôm nay của đời trước. Ngày đó tâm trạng Ôn Lương không tốt nên tới quán bar mua say, sau đó lại hợp ý với ông chủ ở nơi này, còn về lý do tại sao anh tới đây, đã lâu rồi cho nên anh cũng đã quên mất.
Kiếp trước Lăng Tiêu mặc áo thun và quần jean, rõ ràng là yêu nghiệt mà còn muốn giả vờ là thánh tử ngây thơ, ngược lại là áp chế màu sắc thật sự của mình. Bởi vì người mà anh thích thích loại người "ngây thơ trong sáng", cho nên anh liền đóng vai nhân vật như vậy. Sau đó người Lăng Tiêu yêu cũng tìm được tình yêu chân thật của đời mình, là một "bé thỏ trắng" nhìn hết sức vô hại. Đời trước Lăng Tiêu còn ch.ết sớm hơn anh một năm. Nhảy xuống biển tự sát. Người yêu của Lăng Tiêu cử hành hôn lễ với một người khác trên du thuyền sang trọng, mà Lăng Tiêu cũng nhảy xuống từ du thuyền ấy, không ai cứu anh, thậm chí là còn không có ai phát hiện. Chờ đến khi phát hiện ra thì đã là cái xác lạnh lẽo như băng rồi.
Ôn Lương siết chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cầu mà không được, Ôn Lương và Ôn Du Phi đau khổ dây dưa là vì cầu mà không được, bầu bạn mười năm của Lăng Tiêu với Thẩm Tiếu Nhiên cũng không bằng một gương mặt ngây thơ quen biết hai tháng. Lăng Tiêu vẫn luôn rất nhiệt tình, kiếp trước Ôn Lương cũng đã từng hỏi Lăng Tiêu nếu như đã mệt mỏi như vậy thì tại sao vẫn kiên trì. Lăng Tiêu trả lời: Tôi biết anh ta yêu tôi. Vào lúc ấy, Lăng Tiêu cười rất rực rỡ, diễm lệ như đóa hoa nở rộ trước khi héo tàn.
Lăng Tiêu nói đúng. Kiếp trước sau khi Lăng Tiêu ch.ết, Ôn Lương thấy người nọ rất hối hận. Tiểu thiên sứ "ngây thơ" mà người nọ thích chẳng qua chỉ là một thằng money boy (kỹ nam) có thủ đoạn diễn xuất cao siêu mà thôi. Ôn Lương nghe nói người nọ đã bán người được gọi là "tiểu thiên sứ" ấy vào hộp đêm tối tăm bẩn thỉu nhất thành phố S, cũng biết người nọ đã tuyên bố trên báo rằng cả đời sẽ không kết hôn, anh còn nghe nói người nọ cũng không chạm vào bất kỳ nam nữ nào nữa, mỗi khi vô tình nhìn thấy người đàn ông đó trên TV thì anh cũng nhìn thấy cảm xúc hoang vắng trong mắt anh ta, trên mặt anh ta cũng không có biểu cảm nào. Trước kia người nọ vẫn luôn mỉm cười, ánh mắt cũng luôn dịu dàng, ấm áp và kiên nhẫn. Nhưng mà như thế thì sao chứ? Người ch.ết cũng không vì anh ta hối hận mà trở về. Người ch.ết vĩnh viễn đều sống trong hồi ức và nhớ nhung của người còn sống. Không thể quên, cầu không được. Trên đời này, có lẽ khoảng cách xa nhất không phải là sống và ch.ết, mà là biết rõ chúng ta ở hai không gian vĩnh viễn không bao giờ giao nhau. Anh sợ "thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền" cũng không tìm được em thì phải làm sao? Sợ hơn nữa là tìm được em mà em lại không cần anh, khi đó thì anh phải làm sao đây? Đời trước Ôn Lương cũng không nhìn thấy kết cục của người Lăng Tiêu thương, người nọ ch.ết, tự sát, ngay tại vùng biển đã cướp lấy mạng sống của Lăng Tiêu. Vào năm thứ hai sau khi Lăng Tiêu ch.ết, cũng chỉ trễ hơn Ôn Lương ch.ết một tháng mà thôi. Ôn Lương không biết kết cục của người kia, đương nhiên là cũng không biết sau khi anh ch.ết thì Ôn Du Phi như thế nào.
Ôn Lương lẳng lặng nhìn Lăng Tiêu không giống trong trí nhớ, khác với kiếp trước. Hoặc là nói, cái gọi là kiếp trước chỉ là một giấc mộng hoang đường? Ôn Lương sờ vào vị trí trái tim nơi ngực phải, nơi đó đã từng cảm nhận đau đớn rõ ràng, cảm giác mũi dao lạnh như băng, đau đớn kịch liệt khi trái tim bị xé rách.
Lăng Tiêu vừa nhìn thấy Ôn Lương thì liền đi tới, anh đặt tay lên vai Ôn Lương, cười ngả ngớn: "Mỹ nhân không vui khi chúng ta lại gặp nhau sao? Đúng là quá tổn thương lòng của tôi mà..." Âm cuối cùng kéo thật dài, còn giả vờ lau khóe mắt nữa.
Khóe mắt Ôn Lương co rút, đau lòng? Trước đó phiền anh thu lại nụ cười ɖâʍ ~ đãng ấy được không. Ôn Lương quyết định không để ý tới cơn động kinh của Lăng Tiêu, anh vừa mới nghĩ tới vấn đề kia thì đã bị Lăng Tiêu cắt đứt, bây giờ anh cũng không muốn nghĩ tới nữa. Đời trước là thật thì sao, là giả thì thế nào? Chuyện đã quyết sẽ không thể sửa được nữa, thứ đã vứt càng không thể nhặt lại. Hơn nữa, dáng vẻ của Lăng Tiêu như hiện tại có gì mà không tốt đâu chứ?
Lăng Tiêu thấy mỹ nhân không để ý tới mình thì vẻ mặt liền ai oán, gương mặt xinh đẹp dán lên mặt Ôn Lương, bàn tay nắm vai Ôn Lương lắc rồi lại lắc: "Mỹ nhân cậu thật vô tình mà... Sao cậu có thể không nhớ người ta chứ, người ta ngày nhớ đêm mong về cậu, một ngày không gặp như cách ba thu, một ngày bằng một năm... Mỹ nhân cậu thật vô tình mà ~"
Cậu thật vô sỉ thật cố tình gây sự.
Giọng điệu như hoa đán lên án người yêu bạc tình, Ôn Lương cảm thấy hơi nhức đầu, người này như thế tốt thật sao? Sao anh lại quen biết người như vậy chứ?
Nhẹ giọng tằng hắng một cái, Ôn Lương bình tĩnh đẩy Lăng Tiêu ra, trên mặt còn treo nụ cười dịu dàng không chút sơ hở nào để tấn công, nói từng chữ rõ ràng: "Thật xin lỗi, anh là ai? Hình như tôi không biết anh."
Lăng Tiêu cứng đờ, biểu cảm càng thêm ai oán, giống như Ôn Lương là cậu bạn trai đã yêu đương với anh bảy năm nhưng vẫn vứt bỏ anh: "Hu hu... Sao mỹ nhân có thể quên tôi... Tôi không muốn sống nữa..."
"Anh có thể chọn nhảy lầu, uống thuốc ngủ, nằm đường sắt vân vân, tôi sẽ không cản."
Lăng Tiêu hoàn toàn không nói được gì, anh sờ mũi nói ngại ngùng: "Tôi biết thật ra thì mỹ nhân vẫn rất không nỡ bỏ tôi, vì không muốn mỹ nhân đau lòng, tôi sẽ dũng cảm sống tiếp."
Ôn Lương: "..." Da mặt dày thật.
Bàn tay Lăng Tiêu còn đặt trên bả vai Ôn Lương, hai người dựa vào nhau rất gần, trong mắt những người khác thì thật sự giống như đang làm những chuyện mà không thể nói ra được.
"Hai người đang làm gì!" Tiếng rống giận hổn hển vang lên.