Chương 25
Edit: Yuah
Beta: Yuri
Lăng Thần Nghị cẩn thận lột vỏ quýt, kiên nhẫn loại bỏ từng sợi xơ trắng trên miếng quýt, bởi vì tiểu Tiêu không thích nó. Có thế nhìn ra Lăng Thần Nghị rất thường xuyên làm chuyện này, chẳng mấy chốc đã lột xong theo sở thích của Lăng Tiêu, phần thịt trong suốt óng ánh màu cam như pha lê, trông vô cùng ngon miệng.
Lăng Tiêu vô cùng tự nhiên lấy một miếng quýt từ trong đĩa sứ lên bỏ vào miệng, không hề có một chút ý định xin phép nào với người bệnh ngồi ở đầu giường, trong miệng còn chê cười: "Hóa ra người đẹp còn là một người biết thương hoa tiếc ngọc đấy." Liếc thấy đôi mắt hoa đào của Ôn Lương rõ ràng tràn ngập lo lắng. Rõ ràng là vừa nghe thấy anh nằm viện liền ngay lập tức tới thăm, đúng là cái thằng... nói một đằng làm một nẻo.
Ôn Lương cười khổ, lông mi dày đẹp khẽ run lên, tạo thành một cái bóng. Đôi môi mỏng chuyển sang màu hồng nhợt nhạt do mất máu quá nhiều, nhếch lên khiến cho người ta cảm thấy một loại ảo giác yếu ớt.
Ma xui quỷ khiến cứu Đường Khả, sau đó lãnh một nhát dao vào bụng, làm cho bản thân phải chật vật nằm trong bệnh viện. Ngày hôm qua còn muốn cùng Trịnh Lỗi đến bệnh viện thăm Trịnh Diệp. Thế mà ngày hôm nay đổi lại tới lượt mình nằm ở đây, giường bệnh này vẫn là cái mà Trịnh Diệp nằm. Lại nói tới Trịnh Diệp sau khi nhìn thấy anh đi vào liền lập tức xuất viện, Ôn Lương nằm trên cái giường này là cũng do Trịnh Diệp mãnh liệt yêu cầu, còn dùng lý do trả tiền viện phí giùm để trao đổi. Lúc Trịnh Diệp rời đi, thế nào Ôn Lương cũng cảm thấy... Trịnh Diệp vô cùng vui vẻ, vô cùng đắc ý.
Ngày hôm qua Trịnh Diệp lấy lý do gọi Ôn Lương tới, chỉ là có ý muốn xả giận, để Ôn Lương bưng trà rót nước giống như đứa cháu trai ngu ngốc nhà mình vậy, để anh hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi sai vặt kẻ thù. Thằng em anh không dám động, còn thằng anh coi như dễ bắt nạt hơn. Ai mà ngờ được buổi tối hôm đó Ôn Lương liền được cháu trai ngu ngốc nhà mình đưa đến bệnh viện, bị thương còn nặng hơn anh lúc trước, đúng là vật đổi sao dời! Trịnh Diệp vui mừng, ngay lập tức làm thủ tục xuất viện, còn vô cùng nhiệt tình tặng cái giường mình đang nằm cho Ôn Lương sau khi Ôn Lương phẫu thuật xong.
Đáng lẽ ban đầu tài xế sẽ chở họ đi thẳng vào bệnh viện, ai biết chiếc xe kia đi được nửa đường thì hỏng, mà địa điểm dừng lại lại chính là cái con hẻm nơi Đường Khả bị bắt cóc.
Người đàn ông canh giữ ở đầu hẻm kia, khí thế trên người gã Ôn Lương thật sự rất quen thuộc, loại người như thế, đời trước Ôn Lương đã gặp không ít người bên cạnh Ôn Du Phi. Ôn Lương cũng không muốn lo chuyện bao đồng làm gì, người ở bên trong sống hay ch.ết cũng không liên quan đến anh, đối mặt với sự sống ch.ết của người khác, kỳ thực anh rất thờ ơ vô tâm. Ôn Lương chưa từng giết người, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc anh chưa từng thấy người ch.ết. Vốn định rời khỏi nơi đó, trong ngõ hẻm đột nhiên truyền đến một tiếng kêu cứu, người đàn ông bên trong đang định bạo hành Đường Khả, chắc là cảm thấy Đường Khả đã nằm tay họ rồi, muốn trốn thoát cũng không được, cho nên không có bịt chặt miệng Đường Khả lại, nhờ đó mà Đường Khả có cơ hội kêu cứu. Trịnh Lỗi và tài xế Trịnh gia đã bắt đầu đánh nhau với người đàn ông canh giữ đầu hẻm, Ôn Lương đành phải bất đắc dĩ đi vào bên trong cứu người. Ôn Lương học được một chút võ phòng thân, dùng nó để đối phó với người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng để đối phó với những kẻ chuyên nghiệp thì vẫn còn chưa đủ, huống hồ trong tay đối phương còn cầm dao. Ôn Lương chỉ có thể chật vật tránh né sự công kích của đối phương, cuối cùng bản thân vẫn bị đâm một nhát vào bụng, không thương tổn đến nội tạng, nhưng vết thương vẫn khá sâu. May mà Trịnh Lỗi và tài xế từ phía sau lao tới, nếu không sợ rằng anh cũng toi đời rồi.
Có điều hai cái tên bắt cóc Đường Khả đã bỏ chạy. Chạy được thì cứ chạy đi... dù sao cũng chạy không xa. Ôn Lương cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, tóc mái trên trán rối tung tạo thành một cái bóng vừa vặn che lại con mắt, không nhìn ra được cảm xúc gì. Không hoàn thành nhiệm vụ... sẽ bị thế nào đối xử như thế nào nhỉ?
"Chậc chậc, vì mỹ nhân cậu cũng liều mạng quá rồi, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, người như anh đây không làm nổi đâu." Tuy nói quan tâm, nhưng làm bạn với thằng xấu xa này nhiều năm rồi, cũng hiểu được cái miệng nó chẳng nói được điều gì hay ho. Lăng Tiêu cố ý nhấn mạnh bốn chữ "người như anh đây". Người anh em, chúng ta đều cong cả rồi, đối với gái đẹp thương hoa tiếc ngọc đến mức dùng thân mình để trả giá cũng không hay cho lắm đâu, còn không bằng cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, tranh thủ sớm ngày đá bay cái thằng em trai đáng sợ kia nhanh một chút, rồi sa vào vòng tay ấm áp của tiểu công nào đó, giống như anh đây vậy nè!
"Đưa tay cứu giúp một người con gái xinh đẹp, đều là chuyện của một người đàn ông nên làm." Ôn Lương mỉm cười phản kích.
"Tôi đây không biết cậu lại là một người cao thượng đến vậy nha." Lăng Tiêu liếc nhìn Ôn Lương một cái, biết rõ ràng trên người đối phương còn có thương tích, nhưng vẫn muốn chọc phá cậu ta thì phải làm sao đây?
"Đâu có đâu có, đó là do cậu chưa hiểu rõ về tôi thôi. Con người của tôi thật sự rất hiền lành, rất phong độ đó nha."
Lăng Tiêu "..." Trên đời này có người không biết xấu hổ như vậy hả?
Như thể biết được suy nghĩ trong lòng của Lăng Tiêu, Ôn Lương nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng ra nhìn Lăng Tiêu, hận đến mức không thể ngay bây giờ đấm một cú vào mặt Lăng Tiêu. Cho dù Lăng Tiêu thật sự chỉ đang quan tâm mình, nhưng bị chế nhạo như thế, thật sự không quen đâu. Quả nhiên vẫn là làm cho Lăng Tiêu nghẹn đến nói không ra lời gì mới là việc mình thích. "Người đẹp đang giận sao, giận tôi lạnh nhạt với cậu à?" Lăng Tiêu liếc một vòng qua thân ảnh dịu dàng với vẻ mặt thèm khát, giọng điệu hơi hạ lưu: "Chờ thân thể của cậu bình phục, tôi nhất định sẽ thật tâm cùng cậu trao đổi một chút, để chúng ta hiểu rõ nhau sâu sắc hơn."
Ôn Lương đánh giá Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, lắc đầu một cái, trên mặt mang theo tiếc nuối: "Khẩu vị của tôi sao mà kém như vậy được." Không đói bụng đến mức ăn bậy đâu nha.
Rõ ràng là bị ghét bỏ, trán Lăng Tiêu thoáng hiện ra một "ngã tư đường", nụ cười trên môi dần dần trở nên cứng ngắc: "Người đẹp yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hiểu rõ cậu, khiến cậu hài lòng." Cười lạnh một lát, dùng giọng điệu âm trầm nói ra những câu này. Anh đây là loại người hoàn mỹ đến mức người và thần tiên cũng phải ganh tị mà cậu lại dám ghét bỏ à, anh đây đương nhiên là sẽ lấn át được tiểu thụ như cậu rồi, hừ.╭(╯^╰)╮
"Răng rắc." Lăng Thần Nghị đang gọt quả táo ngồi bên cạnh Lăng Tiêu không nói một lời, vốn dự định cắt một miếng đưa cho Lăng Tiêu, có lẽ như không khống chế được lực tay, sau khi cắt đến một nửa vị trí, quả táo trực tiếp nứt thành hai nửa. Lăng Thần Nghị bình tĩnh lấy miếng táo khá to đưa cho Lăng Tiêu, bàn tay lớn xoa đầu Lăng Tiêu, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường, hình như có ý định cổ vũ: "Em vừa nói muốn hiểu rõ hơn về ai vậy? Hửm?"
Lăng Tiêu chợt cảm thấy ớn lạnh từ chân tóc chạy đến gót chân, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy anh trai sao tự dưng lại đáng sợ như vậy. Lăng Thần Nghị dường như rất bài xích chuyện anh tiếp xúc với Ôn Lương, rõ ràng hơn nữa là khi cùng nhau đến xem Ôn Lương biểu diễn hồi bữa trước, ngày đó vốn định ở lại cùng Ôn Lương tán gẫu vài câu, ai ngờ lại bị Lăng Thần Nghị lấy lý do công ty đột nhiên có việc muốn về sớm một chút, mới giữa buổi tiệc đã bị lôi đi rồi. Tuy rằng Lăng Thần Nghị không có nói thẳng ra, nhưng mỗi lần anh nói muốn tới tìm Ôn Lương, Lăng Thần Nghị đều sẽ tìm đủ loại lý do không cho anh đi. Ngay cả hôm nay đến thăm Ôn Lương bị thương, Lăng Thần Nghị vẫn không yên lòng mà theo tới, cũng không biết anh ấy đang lo sợ điều gì nữa?
"Không, em có nói gì đâu." Lăng Tiêu lập tức trở nên nghiêm túc, làm ra dáng vẻ tuyệt đối là anh đã nghe lầm rồi đó, "Người em muốn hiểu rõ nhất chính là anh, anh trai." Hai con mắt Lăng Tiêu sáng long lanh nhìn Lăng Thần Nghị, vẻ mặt vô cùng chân thành. Ngay sau đó, Lăng Tiêu liền phát hiện luồng khí đáng sợ trên người anh trai đã suy yếu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nở ra một nụ cười ngoan ngoãn, lời ngon tiếng ngọt không cần tiền đồ tuôn ra: "Em thích anh trai nhất, ngoại trừ anh ra em không muốn hiểu rõ ai nữa hết á." Luồng khí đáng sợ trên người Lăng Thần Nghị càng yếu hơn, có vẻ như đã trở nên hơi... dịu dàng?
"Ừm, sau này có cơ hội sẽ để tiểu Tiêu càng hiểu rõ anh hơn." Tên mặt đơ không lộ vẻ mặt gì, giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng như đang báo cáo học tập, chỉ nghe thôi đã thấy có... ý tứ sâu xa. Trong mắt Lăng Thần Nghị mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu mang theo sự dịu dàng đầy cưng chiều, ngoài sự cưng chiều của anh trai dành cho em trai, còn có một chút tình cảm khó có thể giải thích được.
Sao lại có cảm giác cái dáng vẻ đó không đúng cho lắm, vị trí xương cụt của Lăng Tiêu tự nhiên ớn lạnh một cách kỳ lạ. Nhìn dáng vẻ Lăng Thần Nghị hình như dịu dàng hơn so với lúc xưa, lại cảm thấy mình đã sai rồi, còn nở ra một nụ cười ngu ngốc với Lăng Thần Nghị.
Lăng Tiêu có một đôi mắt hoa đào, hơn nữa còn là một đôi mắt hoa đào rất đẹp. Đẹp đẽ sáng ngời, tràn đầy phong lưu, cười lên híp thành hai đường trăng lưỡi liềm trông vô cùng đáng yêu. Ánh mắt say đắm, khi chăm chú nhìn ai thì thật giống như người đó là người quan trọng nhất trên thế giới này. Ánh mặt Lăng Thần Nghị trở nên sâu thẳm, đưa nhỏ như thế, luôn khiến mình sinh ra sự tham lam, càng muốn nhiều hơn một chút.
Đây là đứa nhỏ mình nhìn nó lớn lên, trừ mình ra, ai có tư cách ở bên? Khi biết đứa nhỏ này rung động với Thẩm Tiếu Nhiên, bản thân khổ sở đến cỡ nào, khổ sở đến mức giống như ai đó đâm vào tim mình một dao, lại sợ không đủ sâu mà chọc ngoáy đến máu me đầm đìa. Từ nhỏ anh đã vô cùng thích người em trai Lăng Tiêu này, thích đến mức những gì liên quan đến Lăng Tiêu đều phải do mình sắp xếp, đến cha mẹ cũng không được nhúng tay vào. Anh không thích Lăng Tiêu chơi cùng với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, đồng thời cũng không thích Lăng Tiêu có bạn bè. Điều không thích nhất, là Lăng Tiêu lại đi thích Thẩm Tiếu Nhiên, không, phải nói là căm hận. Tình cảm của anh đối với Lăng Tiêu ngày càng biến chất, bắt đầu từ lúc nào anh cũng không biết. Quở trách răn dạy, thậm chí giam lỏng đứa nhỏ này, không phải là đau lòng đối với em trai, mà là một loại đố kỵ, không cam lòng mãnh liệt muốn bức mình phát điên. Không cam lòng, anh mới là người đối tốt với Lăng Tiêu nhất, anh mới là người yêu Lăng Tiêu nhất, tại sao Lăng Tiêu lại yêu người khác mà không yêu anh. Đố kỵ, đố kỵ Lăng Tiêu thích người kia đến mức cãi lời anh mình, đố kỵ Thẩm Tiếu Nhiên có được tình yêu của Lăng Tiêu, mà bản thân anh chỉ có thể làm... anh trai. Vì muốn ở cùng Thẩm Tiếu Nhiên, thậm chí Lăng Tiêu dùng cách tuyệt thực để chống đối anh. Em thích nó như vậy sao? Thích đến mức đến anh trai mình cũng có thể dễ dàng vứt bỏ mà ở bên Thẩm Tiếu Nhiên sao? Quyết tâm không để ý tới, nghĩ đứa nhỏ này từ nhỏ đã được mình cưng chiều nên chắc là không thể chịu đựng được lâu, rồi cũng sẽ thỏa hiệp thôi, nhưng thứ mà anh nhận được lại là tin tức Lăng Tiêu ngất xỉu vì đói. Nhìn Lăng Tiêu suy yếu nằm ở trên giường, đến hô hấp anh cũng thấy đau. Thật sự thích như vậy sao? Thích đến mức tự làm khổ bản thân mình cũng không quan tâm? Bản thân mình còn không dám làm tổn thương đến em ấy, vậy mà em ấy lại vì người khác mà làm tổn thương bản thân mình để ép mình thỏa hiệp. Cuối cùng Lăng Thần Nghị vẫn thỏa hiệp, không phải không nghĩ tới dùng phương pháp cứng rắn ép Lăng Tiêu ở lại bên cạnh mình, chỉ là không nỡ, làm sao cam lòng? Cho dù Lăng Tiêu muốn cái gì, anh đều giúp em ấy có được. Lăng Tiêu thích Thẩm Tiếu Nhiên, vậy thì anh sẽ giúp em ấy đạt được, chỉ cần Lăng Tiêu đừng làm tổn thương bản thân mình, miễn là Lăng Tiêu hạnh phúc là được. Trong lúc hôn mê, Lăng Tiêu có chảy nước mắt nói "Anh, xin lỗi..." Đúng thật là xin lỗi anh, có điều, đó không phải là thứ Lăng Thần Nghị anh muốn. Nhưng điều anh không ngờ tới là, sau khi tỉnh lại, Lăng Tiêu không còn thích Thẩm Tiếu Nhiên nữa, không những thế còn quan tâm anh hơn trước kia, bắt đầu sợ anh không để ý tới mình, hầu như chuyện gì cũng nghe lời anh, không biết có phải thái độ quyết tuyệt của anh làm cho em ấy sợ rồi không. Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như vậy khiến cho Lăng Thần Nghị rất đau lòng, rồi lại không thể ngăn được cảm giác vui sướng trong lòng. Lăng Tiêu quan tâm anh, quan tâm anh còn hơn Thẩm Tiếu Nhiên. Như thế, anh làm sao có thể không muốn nhiều hơn chứ? Không có ai yêu Lăng Tiêu hơn anh, đau lòng Lăng Tiêu hơn anh, vậy tại sao Lăng Tiêu không thể thuộc về anh? Lăng Tiêu quan tâm anh nhiều hơn, hoặc có thể nói, khả năng bây giờ người quan trọng nhất đối với Lăng Tiêu chính là anh. Lăng Tiêu không thể rời bỏ mình, anh tin là như vậy, chỉ cần anh lên kế hoạch tốt, đứa nhỏ này hoàn toàn sẽ thuộc về mình. Chỉ là... Lăng Thần Nghị nhìn Ôn Lương một chút, nhớ tới một số chuyện liên quan đến thằng đang bệnh tật này làm mình vô cùng không vui. Bây giờ hầu như chuyện gì Lăng Tiêu cũng thuận theo ý mình, chỉ ngoại trừ người trước mặt này. Anh công khai ám chỉ rất nhiều lần rằng anh không thích tên Ôn Lương này, nhưng đứa nhỏ này vẫn cố chấp không quan tâm. Nghĩ tới đây, ánh mắt Lăng Thần Nghị nhìn Ôn Lương dần trở nên mất thiện ý.
Ôn Lương không phải vô cảm, làm sao có thể không cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Thần Nghị. Thật sự là bất đắc dĩ mà, anh nhìn tôi như nhìn kẻ địch như vậy là sao đây. Nhìn qua nhìn lại tương tác giữa hai anh em nhà Lăng, nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt đồng cảm thương xót, cái thằng này thật sự quá ngu ngốc mà.
Không thể nghi ngờ Lăng Thần Nghị chính là một thợ săn chuyên nghiệp, nếu như đời trước không phải gặp trường hợp bất ngờ là Thẩm Tiếu Nhiên... Không không, cho dù có Thẩm Tiếu Nhiên, Lăng Thần Nghị vẫn là người quan trọng nhất trong lòng Lăng Tiêu. Nếu như không phải Lăng Thần Nghị không chịu ra tay mà lựa chọn tác thành, có lẽ đời trước đã có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi rồi. Bây giờ nhìn dáng dấp Lăng Thần Nghị như vậy, sợ là muốn ra tay rồi, không thể nghi ngờ Lăng Tiêu sẽ bị ép vô cùng gắt gao. Khoé miệng Ôn Lương hơi cong lên, quả thực là một chuyện khiến người ta vui vẻ nha.