Chương 32
Edit: Zircon
Beta: Yuri
Ôn Du Phi nói em ấy rất vui, có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, hay chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng lừa anh hai câu, Ôn Lương không đoán được, hiện tại càng không thể nào biết. Có lẽ người thật sự vui vẻ không phải là Ôn Du Phi mà là bản thân anh, dù tình huống lúc đó có chút xấu hổ và luống cuống, nhưng lúc đó anh thật sự nghĩ là Ôn Du Phi đã chấp nhận mình, cho rằng Ôn Du Phi cũng thích anh.
Ha, hiện tại xem ra, thời điểm đó bản thân anh quả thực là ngây thơ đến mức đáng thương.
Mãi cho đến khi Ôn Du Phi đưa Ôn Cẩm Dương đến gặp anh.
Người kia và mình tuổi đều còn trẻ, người trước mặt nở nụ cười dịu dàng thân thiết với anh: "Du Phi đã nói với em, bề ngoài anh trai của em ấy và em rất giống nhau. Hôm nay gặp thật đúng là như thế, có lẽ đời trước chúng ta mới là anh em ruột không chừng."
Cũng là người đó ở sau lưng mọi người, vẫn cái dáng điệu dịu dàng hiền lành: "Anh là anh trai ruột của Du Phi, hai người làm sao có thể ở bên nhau chứ, hơn nữa Du Phi chỉ vì thấy anh và tôi có phần giống nhau mới... Anh là người thân của Du Phi, tự nhiên cũng sẽ là người thân của tôi, tôi không hy vọng anh bị tổn thương." Ôn Cẩm Dương giống anh nhất chính là đôi mắt kia, hình dáng lớn nhỏ đều không khác nhau mấy, nhưng đôi mắt kia khi nhìn anh hoàn toàn không che đậy sự thương hại, đồng tình một chút nào.
Lúc ấy Ôn Lương đã nghĩ, trên thế giới này sao lại có loại người dối trá đến mức khiến người ta buồn nôn như vậy. Rõ ràng trong lòng vô cùng chán ghét đối phương, đến mức hận sao đối phương không ch.ết đi, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vẻ thánh phụ dịu dàng giả dối, không chỉ khiến người khác buồn nôn, mà chính bản thân cũng phải thấy ghê tởm.
Rất nhiều người nói, rượu là thứ tốt, một ly rượu giải được nỗi sầu ngàn năm. Nhưng thời gian càng dài, nó sẽ chỉ tạo ra những hậu quả không cách nào cứu vãn, hoặc là sẽ để bạn nhớ tới những thứ chôn sâu nơi hẻo lánh nhất trong lòng mà bạn liều mạng muốn quên đi.
Anh lúc trước, đúng là không thể nào phản bác lại Ôn Cẩm Dương. Anh yêu Ôn Du Phi, nhưng Ôn Du Phi không yêu anh. Đối với mối tình đó anh đã dồn vào quá nhiều tình cảm, nếu nói muốn buông tay, thì trong lòng sẽ đau đớn giống như ch.ết đi sống lại.
Ôn Lương nhìn hai người đứng trong đại sảnh nói chuyện có vẻ rất thân thiết với nhau, bên môi là một nụ cười thản nhiên, trong mắt lại chứa cái lạnh lẽo quanh năm không thay đổi trên đỉnh núi tuyết.
Nếu không phải đã nhiều lần nhắc nhở bản thân, người trước mặt Ôn Du Phi bây giờ không phải là người trong trí nhớ kia, Ôn Lương quả thực muốn tiến đến hung hăng đâm một dao lên ngực người đó. Hơi men dường như đã khiến cho toàn bộ oán hận ẩn sâu trong linh hồn anh thoát ra, toàn bộ cơ thể đều trở nên kích động, lại còn có thể có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy.
Ôn Du Phi thích dây dưa thân thể cùng anh, sẽ sử dụng một chút thủ đoạn lãng mạn để tạo ra sự ngạc nhiên, mỗi thời điểm anh truy hỏi thì đều lấy câu "thích anh trai nhất" ra trả lời. Buồn cười là anh đã từng thực sự cho rằng Ôn Du Phi yêu mình.
Thời điểm hỏi Ôn Du Phi yêu mình hay không, Ôn Du Phi sẽ chỉ nói "thích nhất."
Mà khi Ôn Cẩm Dương hỏi Ôn Du Phi yêu cậu ta hay không, Ôn Du Phi lại có thể nói "yêu" chắc chắn như chém đinh chặt sắt vậy.
Đau lòng thì sao? Kết quả là cả trái tim anh đều bị Ôn Du Phi móc rỗng, ngay cả hận em ấy cũng không có hơi sức.
Không liên quan tới việc có hận hay không, chỉ là muốn đòi lại chút gì đó cho chính mình, Ôn Du Phi rõ ràng là không yêu, nhưng vẫn không chịu thả mình rời đi, chỉ vì ý muốn độc chiếm rất buồn cười đó hay sao? Khiến cho anh không nhìn thấy hy vọng, không có cách nào bắt đầu lại. Ôn Du Phi phá hủy con người anh, cuối cùng cái sót lại trong vỏ bọc kia chỉ còn là đau thương.
Không cam lòng... Rất muốn làm cho người kia nếm thử loại mùi vị tuyệt vọng đó.
Thế nhưng người hiện tại đang ở trước mắt không phải là người trong trí nhớ.
Vứt bỏ con người ngày hôm qua của chính mình, chung quy là không thể giữ lại.
Tất cả những gì liên quan đến đời trước, cũng nên biến mất theo cái ch.ết của mình. Anh nên có một tương lai mới, hoàn thành giấc mơ đời trước chưa làm được, trải qua cuộc sống mà đời trước không được trải qua.
Ôn Lương đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đau âm ỉ, một lần nữa cảm khái, rượu quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
Loáng thoáng cảm thấy bản thân đã bỏ quên chuyện gì đó, liên quan đến chuyện được coi là quan trọng xảy ra ở tiệc rượu này trong kiếp trước, cuối cùng vẫn vì thời gian lâu quá nên không thể nhớ lại được.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ban đêm, vườn hoa dưới ánh đèn rất đẹp, hương hoa trong không khí cũng khiến cho người ta say mê.
Không giống với trong phòng vàng son tràn ngập ồn ào náo động, trong vườn hoa là sự yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng bước chân Ôn Lương dẫm trên đám lá khô héo đã rơi, lá cây đáng thương kia không chịu được sức nặng to lớn mà chia năm xẻ bảy, phát ra những tiếng "răng rắc".
Cuối thu, trong gió mang theo hơi lạnh ước chừng có thể thấu đến tận xương, bị gió thổi qua, Ôn Lương lập tức tỉnh rượu được một chút, thậm chí còn phải kéo quần áo trên người chặt một chút.
Nhưng cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu hơn so với ở bên trong, Ôn Lương nở nụ cười nhàn nhạt, khóe môi cong lên thành một đường cong xinh đẹp.
Có lẽ để cuối thu và mùa đông rét buốt không đến mức quá quạnh quẽ, trong vườn hoa trồng rất nhiều cây cối xanh tốt, cho dù là tiết trời như bây giờ, cũng vẫn xanh um tươi tốt, tràn trề sức sống.
Thân cây cao lớn đổ thành một bóng đen lớn, theo góc tường, tràn tới vị trí nóc nhà, tạo thành một nơi ẩn nấp tuyệt vời.
Ôn Lương dừng bước, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu, dường như phát hiện một chuyện rất lúng túng.
Từ chỗ bóng tối truyền ra tiếng thở dốc đè nén mang theo mùi vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ như có như không.
Bốn phía thực sự quá an tĩnh, bất cứ một cái tiếng động nào, thậm chí không cần nghe cẩn thận, cũng có thể biết được rõ ràng.
"Đừng... Đừng thế này..." Trầm thấp, giọng nữ mang theo cầu xin, chỉ là âm thanh kia nghe quá mức mềm mại đáng yêu, không giống từ chối, mà giống như muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào.
Âm thanh này, nghe có chút quen thuộc. Suy nghĩ một lúc, anh vẫn không nhớ ra được, nói chung chắc là người quen nào đó thôi.
"Ưm... Không..." Tiếng rên rỉ đứt quãng, mềm mại đến tận xương. Âm thanh còn có vẻ hơi trẻ con, đại khái đối phương là một cô gái tuổi không lớn lắm, mà người còn lại vẫn chưa phát ra tiếng động. Chỗ đứng hiện tại của Ôn Lương cách vùng bóng tối kia không xa, chỉ có khoảng năm, sáu mét, lờ mờ có thể nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn quýt nhau, một người bị người kia đặt lên tường.
Tình cảnh như vậy, Ôn Lương coi như là còn bình tĩnh, nhưng cũng cảm thấy có phần mất tự nhiên. Tiến về phía trước một chút là một nhà kho chứa đồ bình thường không dùng đến, bên cạnh nhà kho trồng một ít cây cối cao lớn, mà hiển nhiên hai người lúc này chính là lúc tình nồng ý đậm nhất, trốn ở giữa cây cối và vách tường nhà kho. Vòng qua nhà kho này là một cái hồ diện tích không lớn, sau khi màn đêm buông xuống, ánh trăng trắng bạc trong trẻo chiếu rọi trên mặt hồ, cảnh tượng còn rực rỡ hơn đêm hè đầy sao. Mục đích lúc đầu của Ôn Lương là hồ nhỏ phía sau nhà kho, nhưng bây giờ nếu muốn qua đó, tất nhiên sẽ đánh động đến hai người kia, suy nghĩ một chút, Ôn Lương vẫn quyết định quay về đường cũ.
"Không được... A..." Âm thanh nức nở phát ra vì không chịu nổi, cô gái còn cố gắng giãy dụa "Chúng ta không thể như thế... Dì út..."
Âm thanh của cô gái đã rất thấp, nhưng trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, hơn nữa Ôn Lương cách hai người không xa, nên lời nói đã rơi vào tai Ôn Lương không sót một chữ nào, mà cái xưng hô cuối cùng mà cô gái kia gọi thành công khiến Ôn Lương sững sờ tại chỗ. Dì út? Là anh nghe nhầm sao?
Sột soạt sột soạt, thanh âm những chiếc lá rụng cọ xát vào nhau truyền tới, đột nhiên một cô gái trẻ khoảng mười mấy tuổi chạy ra từ chỗ bóng tối. Đêm nay mặt trăng rất sáng, khuôn mặt cô gái lộ rõ dưới ánh trăng. Lông mày lá liễu dài nhỏ, khóe mắt đỏ ửng, trong đôi mắt to phủ một tầng hơi nước mông lung, vừa trong sáng vừa đáng thương, lông mày nhíu chặt, bờ môi quật cường mím lại. Tóc tai lộn xộn, quần áo trên người giống như vừa bị ai dùng lực lớn lôi kéo để lộ ra bờ vai trắng nõn bóng loáng, môi nhỏ xinh xắn có chút sưng đỏ, vừa nhìn cũng biết vừa bị người khác giày vò. Cô gái vừa chạy ra đã thấy Ôn Lương còn đứng ở tại chỗ, ánh mắt lập tức cảnh giác.
Cô gái này, nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở chỗ nào, tuyệt đối không phải nhìn thấy từ lúc sống lại đến nay, như vậy... Trong mắt Ôn Lương có nghi hoặc nhàn nhạt, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt phòng bị của cô gái thì chỉ còn thấy nhức đầu.
Có thể đến tham gia tiệc rượu này, ngoại trừ Ôn Cẩm Dương thì thân phận những vị khách còn lại không phú cũng quý. Bây giờ bị anh phát hiện sự việc xấu hổ như thế, chỉ sợ là có chút rắc rối. Vừa nãy không nên chạy từ trong đại sảnh ra ngoài này mới phải, tiếp tục kiềm chế trò chuyện ở trong tiệc rượu, nhịn một chút cũng sẽ qua, vừa mới ra ngoài tản bộ đã gặp được chuyện xui xẻo cực độ như vậy. Trong lòng Ôn Lương ảo não không thôi, trên mặt lại không chút thay đổi, nở một nụ cười ôn hòa nhã nhặn với cô gái, giống như là không nghe thấy một chút thanh âm nào của cô cùng một người phụ nữ khác lúc đang thực hiện một số chuyện không tiện nói, biểu cảm thản nhiên: "Vị tiểu thư xinh đẹp này có phải vừa ngã sấp xuống không? Có cần tôi giúp một tay không?" Tìm một cái cớ tốt đẹp cho tình trạng lúc này của đối phương, cũng hạ cho chính mình một cái bậc thang để xuống dưới, mặc kệ anh có phải đã nghe được cái gì hay không, anh cũng đều sẽ xem như không biết gì cả, còn hy vọng chuyện này có thể cứ bỏ qua như vậy.
Nghe xong lời này, phòng bị trong mắt cô gái cũng không hề giảm bớt, môi hơi động, vừa muốn nói gì đó đã bị tiếng gọi đằng sau dọa sợ.
"Lâm Nhã..." Không giống với giọng nói trong veo của cô gái, giọng nói này rõ ràng là có sự thành thục và lạnh lùng hơn hẳn, thậm chí còn mang theo ý không chấp nhận chống đối, chắc hẳn là một người phụ nữ có chức vụ cao.
Một nhân vật khác vừa nãy còn ẩn sau bóng tối bây giờ cũng đã đi ra, quần áo trên người cô ấy rõ ràng đã được sửa sang lại, dáng vẻ so với cô gái kia ung dung hơn nhiều, khí thế trên người cũng hơn so với cô gái kia. Đường nét gương mặt không nhu hoà như phụ nữ bình thường, trái lại có vài phần bén nhọn, lại vô tình thêm chút anh khí cho cô, người phụ nữ thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, loại khí chất chững chạc chín chắn trên người lại khiến người ta không thể đoán đúng tuổi của cô. Khuôn mặt người phụ nữ không xinh đẹp, thậm chí có thể nói là bình thường, nhưng khí thế trên người lại mạnh mẽ, cũng đủ để người khác không thể coi nhẹ sự tồn tại của cô ấy.
Một người phụ nữ lợi hại.
An Cảnh Nhàn... Con mắt Ôn Lương hơi nheo lại, đối với người phụ nữ này có thể nói anh có ấn tượng khắc sâu.
Lại dời tầm mắt trở lại, xem xét Lâm Nhã cẩn thận, cuối cùng hình dáng của cô và bóng người mơ hồ gặp ở yến tiệc kiếp trước chồng hợp lên nhau.
Chẳng trách, luôn có cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Chỉ là không nghĩ đến hai người đó sẽ có loại quan hệ này, Ôn Lương rũ mắt, che khuất sự nghiền ngẫm nhàn nhạt trong mắt. Như vậy, những sự việc khó hiểu ở kiếp trước giờ đây có thể giải thích rõ ràng rồi.