Chương 7: Thi triển y thuật
Lời này vừa nói ra, bọn hạ nhân liền tự tát vào mặt như điên, lúc này, trong sảnh vang lên tiếng tát tay kịch liệt.
Dạ Hi hài lòng, Quân Mặc Hiên cũng cười. Nàng chỉ cần kết quả, không trừng trị một chút thì những người này sẽ không nghe lời.
Nghe tiếng tát tay trong sảnh, nhìn một đám người mặt sưng như hóa trang, quản gia thật sự sợ hãi, vì thế đổi ý, khẩn trương nói: “Vương phi, lão nô biết Lý ma ma ở đâu, lão nô đi gọi bà ta tới.”
Nói xong, quản gia nhanh chóng bước đi gọi Lý ma ma. Chỉ một lát sau, một bóng dáng mập mạp đã xuất hiện trước mặt Dạ Hi.
“Ôi, các người đang làm cái gì vậy, đây là, nhanh chóng dừng tay, dừng tay lại!” Lý ma ma bước vào thấy tình hình này, già mồm cãi láo nói.
Thế nhưng không ai nghe lời của bà ta, vẫn như cũ dùng sức tát qua tát lại hai bên.
“Bà là Lý ma ma? Quả thật rất bạo gan?” Dạ Hi hừ lạnh, nàng đã biết rõ, ngày hôm qua, chính Lý ma ma này ra lệnh đánh Quân Mặc Hiên.
“Hiên vương phi, lão nô chính là người của hoàng hậu, nói chuyện hành động nên cân nhắc suy nghĩ!” Lý ma ma hảo tâm nhắc nhở.
“Người của hoàng hậu? Vậy thì càng phải đánh, người tới đánh ch.ết cho ta, đánh tốt bổn vương phi có thưởng!” Dạ Hi thản nhiên nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười hung hãn.
“Các ngươi ai dám?” Lý ma ma vừa nói, một bên dùng tay ra hiệu, như đang ám chỉ cái gì.
Mà một bên, Quân Mặc Hiên đang hoa si nhìn Dạ Hi thấy được động tác của Lý ma ma, lập tức nhanh chóng chạy tới đóng cửa, khi đang đóng cửa, một đôi mắt hồn nhiên đã trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, liếc mắt ra hiệu với người đang núp trong tối.
Người trong bóng tối lĩnh mệnh, bay nhanh lẻn tới trên cây, chỉ nghe thấy âm thanh lá cây lay động, hai người vốn dĩ đang trốn trên tàng cây liền bị bắt lại, sau đó bị mang đi.
“Tiểu Mặc Mặc, ngươi đóng cửa làm gì?” Dạ Hi nghi hoặc hỏi, bởi vì bị thân thể Quân Mặc Hiên che khuất, nên nàng không thấy được động tác của Lý ma ma, cũng không có phát hiện, trong lúc bất tri bất giác Quân Mặc Hiên đã thay nàng giải quyết hai tên đại nội cao thủ.
“A... không có gì, không phải nương tử muốn đánh Lý ma ma sao, đương nhiên phải đóng cửa lại. Trước kia khi bọn họ liên hợp lại đánh Hiên nhi, cũng đều đóng cửa. A! Đúng rồi, ta còn nhớ rõ Lý ma ma đã từng nói, một đám người đánh Hiên nhi như vậy, gọi là quần ẩu, quần ẩu thì không thể để người khác biết đến, nương tử, không phải nàng muốn quần ẩu Lý ma ma sao, Hiên nhi đóng cửa giúp nàng.”
Quân Mặc Hiên phô trương nói, không hề cảm thấy lời nói này của hắn là có bao nhiêu muốn ăn đòn.
Vào lúc này, Lý ma ma mang theo vẻ mặt oán hận nhìn Hiên vương, hắn không phải kẻ ngốc sao, kẻ ngốc lại có trí nhớ tốt như vậy, kẻ ngốc lại còn biết quanh co lòng vòng cáo trạng. Sớm biết như vậy lúc trước nên hạ độc nhiều hơn, độc ch.ết thì thôi.
“Các ngươi còn thất thần làm gì? Không có nghe thấy vương gia nói muốn quần ẩu sao?” Dạ Hi nhìn một đám người đang ngu ngơ, lạnh lùng nói. Hừ, những người này lại dám quần ẩu Quân Mặc Hiên, quả nhiên không sai một đám muốn tìm ch.ết.
Bị quát như vậy, mọi người xem như phản ứng kịp, chạy như điên tới chỗ Lý ma ma, tức khắc, vô số bàn chân đạp vào trên người Lý ma ma, dẫn tới từng trận gào thét đau đớn.
“Ôi... Eo của ta....Ôi... Chân của ta! Ta đây đã làm nên cái nghiệt gì, mà phải chịu loại đãi ngộ này, nhớ năm đó, hoàng hậu nương nương cũng không đối xử như vậy với lão nô. Nương nương, người phải phân xử cho lão nô a.” Lý ma ma một bên kêu rên, vẫn còn không quên lấy hoàng hậu nương nương ra trấn áp những người này.
“Không cần gào khóc, hoàng hậu nương nương mới không đếm xỉa tới bà đâu?” Dạ Hi không kiên nhẫn nói.
Nhìn Lý ma ma bị quần ẩu, khóe mắt nàng run lẩy bẩy, sao nàng lại cảm thấy trận đánh trước mặt này có phần giống: Đóng cửa, thả chó, cắn người.
Các bạn đang đọc truyện Tà vương được chuyển ngữ tại . Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Không bao lâu sau, Lý ma ma bị đánh tới ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.
Dạ Hi thờ ơ đảo qua một đám người, lạnh lùng nói: “Phạt cũng đã phạt, lần sau tái phạm để cho bổn vương phi thấy các ngươi khi dễ Vương gia, kéo ra ngoài loạn côn đánh ch.ết.”
Nói xong bỏ qua một đám người thương tàn nhân sĩ, kéo Quân Mặc Hiên rời khỏi. Khi hai người đang đi tới cửa, thì có người trong cung đến truyền hai người tiến cung diện thánh.
Đi tới hoàng cung, Dạ Hi có một loại cảm giác gò bó, nàng cực kì không thích, nếu không phải cần thiết, nàng thật không nghĩ muốn đến hoàng cung.
Trong điện Thái Hòa, hoàng thượng đã sớm ở đó, người ngồi bên cạnh một thân hoa phục hẳn là Quý phi nương nương, phía dưới còn có vài vị thần tử, trái lại trong đó có một bạch y nữ tử làm cho Dạ Hi chú ý.
Mặc dù, toàn thân trên dưới phù thũng vài vòng, trên mặt cũng là mặt mũi bầm dập, nhưng Dạ Hi vẫn nhận ra người nọ là cháu gái Liễu thừa tướng Liễu Diệu Linh.
Nàng đã nói mà, hoàng thượng làm sao có thể vô duyên vô cớ tuyên nàng tiến cung, thời gian tân vương phi diện thánh là ngày thứ ba sau đại hôn, lúc này mới ngày thứ hai đã tuyên nàng tiến cung, thì ra do Liễu Diệu Linh giở trò quỷ.
“Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần rất nhớ người.” Quân Mặc Hiên ngọt ngào kêu lên, hắn không có quỳ xuống, cũng không có hành bất kì lễ nghi nào đã giống như con trai của một dân chúng thông thường hoạt bát chạy tới trước mặt hoàng thượng.
“Ha ha, Hiên nhi cưới tức phụ (nàng dâu) thì đã thành người lớn, cũng không thể trẻ con như vậy”, hoàng thượng từ ái nói.
Trong mắt hoàng thượng mang theo yêu thương rất rõ không khó nhìn ra là ông thật sự rất yêu thương Quân Mặc Hiên, nhưng mà oàng thượng yêu thương Quân Mặc Hiên như vậy tại sao lại thay hắn tuyển chọn một hoa si phế vật làm vương phi?
“Phụ hoàng, người xem, đây là tức phụ của nhi thần, thế nào xinh đẹp chứ!” Quân Mặc Hiên kéo Dạ Hi tới trước mặt hoàng thượng, dường như đang khoe bản thân cưới được một tức phụ nhi tốt thế nào.
Kỳ thật, dung mạo của Dạ Hi chỉ thường thường, cũng không xinh đẹp lắm, có lẽ ở trong mắt Quân Mặc Hiên, Dạ Hi là đẹp nhất, không phải bên ngoài mà là tâm hồn.
“Nhi tức (con dâu) tham kiến phụ hoàng.” Dạ Hi lần đầu quỳ xuống trước mặt người khác, hành đại lễ như vậy, ngay cả cha mẹ của nàng cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy, đơn giản vì nàng không muốn làm mất mặt Quân Mặc Hiên.
“Hừ, ngươi chính là hoa si nhà tướng quân.” Nói tới Dạ Hi, ông lại một bụng hỏa, lúc trước tại sao ông lại nghe lời hoàng hậu, gả Dạ Hi cho Hiên nhi cơ chứ.
Dạ Hi này có chỗ nào xứng đôi với bốn chữ đoan trang dịu dàng, bộ dáng xấu không nói, chủ yếu là háo sắc, háo sắc còn chưa tính, lại còn gây chuyện khắp nơi.
Trước kia chưa gả vào hoàng thất, chạy theo thái tử khắp nơi, tên tuổi phế vật hoa si lại vang vọng khắp Thiên Thần, mà sau khi tiến vào hoàng thất, không tới thời gian một ngày, đánh cháu gái thừa tướng, uy hϊế͙p͙ trưởng tôn nhà thừa tướng, nàng ta còn có thể làm ra cái chuyện thiêu thân gì nữa không.
“Hoàng thượng, lời đồn dừng ở trí giả, nhi tức tin tưởng hoàng thượng anh minh như vậy, há lại tin vào lời gièm pha của tiểu nhân?” Dạ Hi thành khẩn nói. Nàng là Dạ Hi cuồng vọng, nhưng cũng không phải không coi ai ra gì, dù sao đang ở Thiên Thần, này mặt mũi nhất quốc chi quân, nàng vẫn phải cấp cho đúng chứ.
“Hòang thượng dượng, người đừng tin tưởng lời nói của Dạ Hi, hành động việc làm của nàng toàn bộ Thiên Thần đều biết, người như vậy căn bản không xứng làm con dâu của người, người nhìn xem, thần nữ bị nàng ta đánh thành cái dạng gì rồi.” Liễu Diệu Linh ngoan độc nói.
Nàng là cháu gái của Liễu thừa tướng lại là cháu gái ruột của Đức phi nương nương, thân phận như vậy tự nhiên có thể ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện.