Chương 59-2: Cướp dâu (2)

Editor: Anh Đào
Không ngờ, nhanh như vậy mà Quân Mặc Hiên đã tới Thiên Linh rồi. Trong lòng Dạ Hi âm thầm cảm động, nhưng cũng biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nhận người quen, ngay sau đó, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.


"Nam Cung, ta đói rồi, chúng ta vào khách sạn đằng kia ăn gì đi." Dạ Hi cố ý nói thật lớn tiếng, để Quân Mặc Hiên đứng cách đó không xa cũng nghe thấy.
Nghe vậy, Nam Cung Trần không do dự liền dẫn Dạ Hi đi vào khách sạn Hồng Trần.


Ngồi trong khách sạn, Dạ Hi đang lo không tìm được cớ để đi ra ngoài, không ngờ Nam Cung Trần tự dưng đứng lên nói muốn đi nhà xí, kêu Dạ Hi chờ hắn.


Thấy thế, tự nhiên Dạ Hi cảm thấy thật vui mừng, chỉ là nàng thấy có chút kỳ quái, đang ăn ngon lành, vì sao Nam Cung Trần lại đột nhiên muốn đi nhà xí? Đột nhiên, Dạ Hi để ý thấy một nửa trái khổ qua đang nằm trên bàn, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ.


Quân Mặc Hiên suy nghĩ thật chu đáo, hắn biết nàng sẽ không ăn khổ qua liền bỏ vào trong đó ba đậu, lần này Nam Cung Trần không ở trong đó 2-3 canh giờ, sợ là không ra được.


Vì vậy, Dạ Hi yên tâm, tự mình đi lên lầu nghỉ ngơi, lúc lên lầu, vẫn không quên lớn tiếng nhắc nhở: "Tiểu nhị lấy cho ta một phòng, bản cô nương mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."


available on google playdownload on app store


Lời này của Dạ Hi là cố ý nói cho người bên ngoài nghe. Mặc dù, bọn họ chỉ có nhiệm vụ canh chừng ở bên ngoài, nhưng mà mọi việc có đôi khi xuất hiện một vài trường hợp ngoài ý muốn không phải sao? diendanlequydon Ngộ nhỡ có người nào đó tự dưng nổi điên lên chạy vào, vậy thì không tốt rồi. Vì vậy, vẫn là nên lên tiếng nhắc nhở một chút.


Quả nhiên, lời này vừa nói ra, người ở bên ngoài đều yên tâm, dù thế nào đi nữa thì bọn hắn cũng đã vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài của khách sạn Hồng Trần. Dạ Hi có mọc cánh cũng không bay ra được, nàng muốn nghỉ ngơi tại khách sạn, cứ chiều theo ý nàng vậy.


Vì vậy, trong vòng ba canh giờ tới, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên sẽ không bị ai quấy rầy.
Dạ Hi đi tới phòng của Quân Mặc Hiên, bây giờ, Quân Mặc Hiên đã cởi bỏ lớp hóa trang quay lại diện mạo cũ.
Khi thấy Dạ Hi đến, Quân Mặc Hiên tiến tới ôm chặt lấy nàng, nức nở nói: "Hi Nhi, ta rất nhớ nàng."


Kể từ khi Dạ Hi bị bắt, Quân Mặc Hiên chưa có đêm nào được ngủ ngon giấc, giờ nào khắc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng, hôm nay được nhìn thấy người, Quân Mặc Hiên vẫn cảm thấy không nỡ.


"Mặc, rốt cuộc thì chàng cũng đã tới!" Dạ Hi dịu dàng nhìn Quân Mặc Hiên, tâm trạng căng thẳng mấy ngày qua cũng tỉnh táo lại một chút.


Đứng bên cạnh, Vân Thanh Phong nhất thời im lặng nhìn hai người ôm nhau thật chặt, bọn họ tới là để cứu người, chứ không phải tới để nói chuyện yêu đương, được không?


"Mặc, ôm đủ chưa, ôm đủ rồi thì mau nghĩ biện pháp rời khỏi đây đi." Vân Thanh Phong tốt bụng nhắc nhở, hiện tại Thiên Linh Quốc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Vân Tộc mặc dù cắm rễ ở Thiên Linh, nhưng lại không có quan hệ gì với Thiên Linh Quốc, hơn nữa bọn họ nằm ở khu vực biên giới của Thiên Linh, đối với kinh đô Thiên Linh, Vân Thanh Phong biết cũng không nhiều.


Nghe vậy, hai người lưu luyến tách ra.
"Hi Nhi, ta dẫn nàng rời khỏi đây." Nói xong, Quân Mặc Hiên liền muốn mang Dạ Hi rời đi. Lại bị nàng ngăn lại.


"Không được, chỉ bằng sức của chúng ta, căn bản là không đi được." Trong mắt Dạ Hi lóe lên vẻ nặng nề, vừa rồi lúc mới ra khỏi cửa, Nam Cung Trần có nhắc nhở nàng, mỗi một ngóc ngách ở Thiên Linh đều có trận pháp, chỉ là bình thường không có khởi động mà thôi.


Một khi phát hiện Dạ Hi chạy trốn, quốc chủ Thiên Linh tuyệt đối sẽ khởi động trận pháp, đến lúc đó không chỉ có nàng, mà ngay cả hai người Quân Mặc Hiên cũng không đi được.
Nghe vậy, hai người Quân Mặc Hiên nghi hoặc nhìn Dạ Hi.


Dạ Hi trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng giải thích: "Còn nhớ trận pháp của Quân Mặc Dực lúc trước không? Trận pháp của Thiên Linh còn tuyệt diệu hơn gấp trăm lần so với trận pháp của Quân Mặc Dực lúc đó, cũng phức tạp gấp trăm lần. Hơn nữa ở đây nơi nơi đều có trận pháp, sở dĩ không phát hiện ra, chính là bởi vì không có khởi động mà thôi."


Lời này vừa nói ra, Quân Mặc Hiên vốn đang kích động mặt liền lạnh xuống. Nơi nơi đều có trận pháp, đây là khái niệm gì, chẳng lẽ Thiên Linh quả nhiên là không phá được sao, không thể chinh phục sao?


Trong lúc nhất thời, Quân Mặc Hiên có chút nhục chí, năm năm qua, hắn vẫn chăm chỉ nghiên cứu trận pháp, vậy mà khi hắn tới Thiên Linh, lại không phát hiện được nơi này được bố trí đầy trận pháp như vậy.


Đồng thời, mặt của Vân Thanh Phong cũng nghiêm túc hẳn ra, hắn đã sống ở Thiên Linh vài chục năm, vậy mà chưa bao giờ biết tới chuyện này. Nhưng mà, vừa nãy khi tới đây, nhìn thấy kiến trúc của kinh đô Thiên Linh, xác thực là rất quỷ dị.


Sau một hồi trầm mặc, Dạ Hi dự định để Nam Cung Trần giúp một tay, tin rằng nếu có hắn trợ giúp, bọn họ sẽ dễ dàng trốn thoát hơn, chỉ không biết là hắn có nguyện ý hay không.


Mà Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong thì muốn tiếp tục nghiên cứu trận pháp, hắn đã từng nghiên cứu qua rất nhiều loại trận pháp, mặc dù trận pháp Thiên Linh có tuyệt diệu hơn nhiều, nhưng mà nếu cẩn thận nghiên cứu, tin rằng vẫn có thể phá giải, mặt khác âm thầm bố trí thế lực của bọn họ, tùy thời chuẩn bị cùng Thiên Linh cứng đối cứng.


Đúng là vậy, nếu như Nam Cung Trần không chịu giúp một tay, bọn họ chỉ có thể dùng sức mạnh, dù có hy sinh lớn đến đâu đi nữa, hắn sẽ không để Hi Nhi ở lại Thiên Linh làm thái tử phi.


Sau khi thương lượng xong đối sách, còn khoảng hai canh giờ nữa thì Nam Cung Trần sẽ quay trở lại, biết là không thể chạy trốn, Quân Mặc Hiên liền nhanh chóng đuổi Vân Thanh Phong ra ngoài. Hắn muốn cùng Dạ Hi hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào khó có được này.


Thấy thế, Vân Thanh Phong không thể nói gì được nữa, thật là từng giây từng phút đều không bỏ qua cơ hội thân thiết mà. d/đ/l/q/đNgay sau đó lên tiếng trêu ghẹo: "Mặc, các ngươi yên tâm, ở trong này muốn làm gì thì làm, bản thiếu gia đây sẽ giúp các ngươi canh gác cẩn thận."


Nói xong, Vân Thanh Phong nhanh chóng chạy đi, lúc ra tới cửa, còn không quên quăng lại vẻ mặt bỉ ổi ɖâʍ đãng, khiến Dạ Hi không thể nói được lời nào.


Sau khi Vân Thanh Phong đi, Quân Mặc Hiên một tay kéo Dạ Hi tới trên giường, dùng thân thể để nói lên cảm giác nhớ nhung. Giường lớn kịch liệt đung đưa phát ra tiếng cọt kẹt, một lúc lâu sau, âm thanh mới dừng lại.


Dạ Hi vô lực nằm trên người Quân Mặc Hiên, sợi tóc bị mồ hôi làm ướt, dính vào cổ nàng. Có thể tưởng tượng được hai người mới vừa rồi chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
"Hi Nhi, thích không?" Quân Mặc Hiên vuốt vuốt sợi tóc của nàng, nhẹ giọng hỏi thăm.


"Ừ" Dạ Hi lười biếng trả lời, giờ phút này xương cốt trên người nàng đều muốn rời ra, không muốn cử động, đầu cũng lười nâng lên, tự nhiên cũng không nhìn thấy thâm ý trong mắt của Quân Mặc Hiên.


"Vậy thì thêm một lần nữa đi." Quân Mặc Hiên vô sỉ nói. Nói xong, không đợi Dạ Hi phản ứng, lật người lại, hai người đổi chỗ, bên trong nhà, tiếp tục mập mờ.


Mà ngoài cửa phòng, vẻ mặt của Vân Thanh Phong đầy kích động, nằm trên cửa nghe lén! Vừa rình coi, còn vừa cảm thán: "Không thể ngờ được, Quân Mặc Hiên không chỉ võ công cao cường, sức bền cũng thật kinh người. Cũng đã hai canh giờ rồi, hai người vẫn còn đang tiếp tục...... "


Đang lúc Vân Thanh Phong lầm bầm lầu bầu thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mà Quân Mặc Hiên đang cười như không cười nhìn hắn.
"Hắc hắc, Mặc, thời tiết hôm nay thật không tệ!" Vân Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn trời làm bộ không nhìn thấy lửa giận trong mắt của Quân Mặc Hiên.


"Bổn vương cũng cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, thích hợp để đánh người." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói, cặp mắt uy hϊế͙p͙ nhìn Vân Thanh Phong.


Nghe vậy, vẻ mặt Vân Thanh Phong cứng đờ, cười khan nói: "Mặc, ta bỗng nhiên nhớ tới Vân Tộc có thế lực ở kinh đô, ta sẽ đi sắp xếp, bảo đảm có thể cứu được vương phi ra."


Nói xong, Vân Thanh Phong xoay người nhanh chóng thoát đi, nhưng trong lòng lại vô cùng uy khuất, hắn đây là đã tạo nên nghiệt gì, vì để cho Quân Mặc Hiên có một cơ hội, hắn đã nói ra hết tất cả chuyện cơ mật của Vân Tộc. Không biết khi gia gia biết chuyện, có hủy đi hắn không.


Chỉ là, nếu so ra hắn tình nguyện bị gia gia hủy đi. Bởi vì một khi bị Quân Mặc Hiên chỉnh, thì không phải chỉ đơn giản là bị đánh thôi.


Kinh nghiệm của dĩ vãng nói cho hắn biết, chỉ cần chọc tới Quân Mặc Hiên, kết quả duy nhất chính là bị lột một tầng da, sau đó tâm hồn còn bị tàn phá đến cực độ, khi đó Quân Mặc Hiên mới có thể cho hắn thoải mái một chút.


Suy nghĩ một chút Vân Thanh Phong đã cảm thấy sợ hãi, càng không nói đến là bây giờ còn thêm một Dạ Hi. Cho nên, quyết định lúc này của hắn là hoàn toàn chính xác.


Có Vân Tộc trợ giúp, việc Quân Mặc Hiên an bài thế lực của mình ở Thiên Linh sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Mà hắn cũng có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu trận pháp.


Mà bên này, Dạ Hi đang gian nan đỡ eo bước ra khỏi phòng, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hai chân của nàng đang run lên. Quân Mặc Hiên đáng ch.ết, chờ đó cho nàng, nàng nhất định phải lật người làm nữ vương, trong lòng Dạ Hi thầm mắng.


Đang lúc ấy thì Nam Cung Trần mang vẻ mặt suy yếu bước vào đại sảnh. Thật may là, hắn đã đi đến nỗi hư nhược rồi, nên mới không phát hiện sự khác thường của Dạ Hi.


Chỉ là, dù sao cũng là người tập võ, lực quan sát cũng mạnh hơn người bình thường, khi thấy trên cổ Dạ Hi xuất hiện dấu vết mờ mờ, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên một chút bi thương. Đồng thời, cũng hiểu vì sao mình lại bị đau bụng, thì ra là Quân Mặc Hiên tới.
.......


Sáng sớm hôm sau, Dạ Hi cố ý gọi Nam Cung Trần tới.
"Nam Cung, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta rời khỏi đây." Dạ Hi trực tiếp nói ra ý đồ của mình, nàng không thích quanh co lòng vòng.
"Hi Nhi, nàng cứ như vậy muốn rời đi sao?" Nam Cung Trần bi thương nói.


"Không sai." Dạ Hi kiên định nói. Có đôi khi, do dự ngược lại sẽ tạo thành tổn thương lớn hơn đối với hắn. Thứ cảm tình này, nhất định phải bóp ch.ết từ trong trứng nước.
"Nàng......" Nam Cung Trần bị sự vô tình của Dạ Hi làm tổn thương, hắn có loại cảm giác không biết nói gì.


Không chịu nổi bộ dáng này Nam Cung Trần, Dạ Hi lên tiếng giải thích: "Nam Cung, trên thế giới này không có quy định, ngươi yêu thích ta, ta nhất định phải thích lại ngươi, hơn nữa ta rất yêu trượng phu của ta, giữa chúng ta còn có một nhi tử. d/đ/l/q/đ Ngươi có từng nghĩ qua, hành động này của các ngươi chính là đang phá hoại gia đình của người khác không?"


Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Dạ Hi thì không nghĩ như vậy, mà thầm cầu nguyện cho Nam Cung Trần tìm ra được lương tâm của mình, mau thả nàng ra. Nàng đang rất nhớ tiểu Tư Mặc của nàng.


"Nếu như ta nói, ta nguyện ý xem tiểu Tư Mặc là nhi tử thân sinh của mình, nàng có thể suy nghĩ tiếp nhận ta không?" Nam Cung Trần hỏi dò.


Có thể nói được những lời này, nếu là phụ nữ thì nhất định sẽ bị cảm động. Nhưng mà, Dạ Hi chính là một đóa hoa tuyệt thế, không chỉ không cảm động, ngược lại nàng còn nhìn Nam Cung Trần giống như đang nhìn quái vật.


"Nam Cung, đầu óc của ngươi không phải bị bệnh mà hỏng rồi đấy chứ, lại nguyện ý tiếp nhận tiểu Tư Mặc, chẳng lẽ ngươi muốn mỗi ngày nhìn thấy tiểu Tư Mặc, đều nhắc nhở chính mình đã từng đội một cái nón xanh thật to sao?" Dạ Hi chế nhạo nói.


Nghe vậy, mặt của Nam Cung Trần cứng đờ, rõ ràng là lời nói rất cảm động, đến tai Dạ Hi thì lại biến thành khôi hài!
"Hi Nhi, ta biết nàng hiểu rõ ý tứ của ta mà?" Nam Cung Trần lên tiếng nhắc nhở, nàng cho là nói như vậy, thì hắn sẽ từ bỏ ý định sao?


"Nam Cung Trần" Dạ Hi nổi giận gầm lên một tiếng, thấy Nam Cung Trần vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ, vì vậy lời nói xoay chuyển tiếp tục nói: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi yêu thích nơi đó của ta, ta có nên cải tạo lại một chút không."


"Như thế nào ta cũng thích." Nam Cung Trần hào phóng thổ lộ, không hề có một chút bi thương nào vì lời nói của Dạ Hi. Ngược lại, cười đến xuân phong đắc ý.


Dạ Hi tức giận, người này nói thế nào cũng không nghe, hắn cứ thích nhặt đồ của người khác đã dùng qua. Thôi vậy, mặc kệ, làm cho hắn giúp một tay mới là vấn đề quan trọng, còn về phần có thích hay không, không cần rối rắm.


Vì vậy, Dạ Hi mở miệng nói: "Chúng ta không nên thảo luận vấn đề này nữa, hiện tại điều mà ta quan tâm chính là ngươi có thể giúp ta trốn thoát hay không. Nếu yêu thích ta, ngươi nhất định sẽ không để cho ta đau lòng."


Nghe vậy, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên một chút áy náy, mở miệng nói: "Hi Nhi, chuyện này ta không thể giúp nàng. Bởi vì, phụ hoàng đã quyết định ba ngày sau sẽ tổ chức đại hôn cho chúng ta."
Lời này vừa nói ra, Dạ Hi đột nhiên đứng dậy, chất vấn: "Tại sao?"


"Phụ hoàng đã quyết định như vậy." Nam Cung Trần đạm mạc nói. Thật sự đây là phụ hoàng quyết định sao? Hắn không có động lòng với quyết định này sao?


"Lấy cớ, chính ngươi thực sự là nghĩ như vậy, sợ ta hận ngươi, cố ý đem trách nhiệm đẩy lên người phụ hoàng của ngươi." Dạ Hi khinh bỉ nói. Mặc dù biết lời này của mình đả thương người đến cỡ nào, Dạ Hi vẫn lựa chọn nói ra.


"Nàng nghĩ sao thì tùy, nhưng bổn cung thực sự rất muốn biết Quân Mặc Hiên làm thế nào để cứu nàng ra." Nói xong, Nam Cung Trần đứng dậy rời đi. Hắn sợ ở chỗ này thêm nữa, sẽ bị Dạ Hi chọc cho tức ch.ết.


Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên lo lắng, thì ra là Nam Cung Trần đã biết Quân Mặc Hiên tới. Như vậy Quân Mặc Hiên không phải sẽ gặp nguy hiểm sao! Không được, nàng không thể ngồi chờ ch.ết được. Làm gì đây, chung quanh đều là trận pháp, nàng căn bản là không ra được.


Đột nhiên, trong mắt Dạ Hi lóe lên một chút ánh sáng, ba ngày sau đại hôn đúng không, nàng nhất định sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng toàn bộ dân chúng ở Thiên Linh này.






Truyện liên quan