Chương 65-1: Cái này gọi là tận dụng triệt để (1)
Editor: --Tứ Minh--
Thực sự không nhìn được, Dạ Hi tốt bụng nhắc nhở: "Nam Cung, ngươi có muốn trở về nghỉ ngơi một chút hay không. Lúc nào ước hội đều có thể."
Nghe vậy, Nam Cung Trần xấu hổ cười, vận dụng khinh công phi thân rời đi. Kỳ quái là, hắn đi rồi, ong mật cũng tán đi.
Thấy Nam Cung Trần rời đi, Quân Mặc Hiên đương nhiên vui sướng trong lòng, vì vậy, lên tiếng nói: "Cô nương, chúng ta cũng đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi, làn da mỏng mịn thế này, bị sưng lên hai cục u cũng không tốt."
Dạ Hi không nói gì, Quân Mặc Hiên hắn còn có thể xấu bụng hơn một chút nữa không, gọi nhiều ong mật đến như vậy cũng thôi đi, còn muốn chỉnh cho Nam Cung Trần chật vật như vậy, nàng dám cá, ngày mai, tin tức Nam Cung Trần vì muốn làm mỹ nhân nở nụ cười, mà bị ong mật chích, toàn thân đều sưng cục chắc chắn sẽ lan truyền khắp toàn bộ kinh đô Thiên Linh.
Thế này, ước chừng Nam Cung Trần có một đoạn thời gian đều không thể ra khỏi cửa.
Một đường ba người, trở lại U Lam Các, Vân Thanh Phong cũng không thể nín được nữa cười to lên, "Ha ha ha.... Mặc, chiêu số ngươi chỉnh người thực sự là xuất hiện ùn ùn." Hắn thật tò mò, nếu Nam Cung Trần trở lại tìm tiểu Hi nhi, Quân Mặc Hiên sẽ lại làm ra cái trò gì.
Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Thanh Phong một chút, vô sỉ nói ra: "Ta làm cái gì? Ta không hề làm cái gì có được không? Thuốc bột kia không phải là do ngươi hất lên trên người Nam Cung Trần sao?"
Nói xong, xem nhẹ vẻ mặt táo bón của Vân Thanh Phong, lôi kéo Dạ Hi trở về đi ngủ. Sáng sớm hôm nay dậy sớm như vậy, tâm trạng của hắn rất khó chịu, nhưng lại gặp phải tình địch, tâm trạng của hắn càng khó chịu hơn. Lúc này, hắn cần Hi nhi an ủi.
Thấy thế, Dạ Hi nhếch miệng lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, nam nhân ch.ết tiệt, thực sự là ngây thơ. Tuy nhiên, nàng thích. Thích Quân Mặc Hiên làm ra hành động ngây thơ vì nàng.
Trước đây nàng cũng đã nghe nói qua, môn chủ Long Môn là người, lạnh lùng khát máu, nhưng mà, từ sau khi gặp phải nàng, Quân Mặc Hiên thay đổi, tuy nhiên cùng là cuồng vọng bá đạo giống nhau, lại càng thêm phúc hắc vô sỉ. Mặc dù có lúc rất ngây thơ đều làm cho người ta dở khóc dở cười, thế nhưng Dạ Hi hiểu được, bây giờ Quân Mặc Hiên càng ngày càng giống con người mà không phải là động vật máu lạnh.
Mà nàng cũng rất hài lòng, về sự thay đổi của Quân Mặc Hiên.
Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Vân Thanh Phong oán thầm trong lòng, chẳng lẽ thật sự là đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng? Ngay cả ban ngày cũng không buông tha. Vân Thanh Phong im lặng lắc đầu, xoay người rời đi, hắn vẫn nên trở về Quân Lan Các xem Tiểu Tư Mặc đi.
Kỳ thực Vân Thanh Phong lần này thực sự hiểu sai, sở dĩ Quân Mặc Hiên lôi kéo Dạ Hi đi ngủ, là bởi vì buổi tối bọn họ sẽ có hành động. Nam Cung Trần có ý tốt đưa cho địa đồ của hoàng cũng, bọn họ trước tiên có thể làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút.
Hoa Hồ Điệp còn chưa tr.a ra Tiểu Tư Mặc trúng phải loại độc gì, bọn họ cũng không thể chờ, có thể tìm được chút manh mối gì đó trong hoàng cung?
Vì vậy, sau khi màn đêm buông xuống, hai bóng dáng màu đen bay ra từ U Lam Các, cuối cùng biến mất ở trong màn đêm.
Dò xét một vòng hoàng cung, hai người quyết định đi điều tr.a Ngự Thư phòng trước. Không phải người cổ đại đều thích giấu bí mật ở trong thư phòng sao? Nói không chừng có thể tìm ra được đầu mối gì đó.
Nhưng mà, Dạ Hi lại đoán sai.
Có Nam Cung Trần cung cấp địa đồ, hai người một đường thuận lợi đi tới Ngự Thư phòng, nhưng bọn hắn vẫn chưa phát hiện ra được chỗ nào đáng ngờ. Nơi này được thiết kế rất đơn giản, đậm chất thư hương, có thể nhìn ra được Nam Cung Chẫn cũng là một quân tử.
Nhưng mà, để hai người cảm thấy kỳ quái là, trong ngự thư phòng ngoài một ít sách vở không quan trọng ra, cũng không có bí mật quan trọng nào, ngay cả tấu chương trên bàn cũng là một chút việc vặt không quan trọng.
Lẽ nào không có ở nơi này? Quân Mặc Hiên nghi ngờ trong lòng, hắn nghe qua, Ngự Thư phòng là nơi Nam Cung Chấn thường xuyên tới, tuyệt đối không thể không có thứ gì.
Dường như không tin, Quân Mặc Hiên tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng, phát hiện một cái nút ở dưới bàn sách của Nam Cung Chấn. Nhẹ nhàng di chuyển, bức tường đối diện bàn học từ từ chuyển động.
Đi vào bên trong, là một mất thất đóng kín. Trong mật thất có treo một bức họa nữ tử, người này giống Nam Cung Trần đến mấy phần, chắc là mẫu thân của hắn.
Tuy nhiên, nghe nói mẫu thân của hắn sau khi hạ sinh hắn thì qua đời, không biết có phải là sự thật hay không!
Hai người tìm kiếm xung quanh, phát hiện đa số đều là đồ dùng của nữ tử cùng một ít thư tình. Không nghĩ tới Nam Cung Chấn còn là một kẻ si tình, tuy nhiên si tình thì thế nào? Chẳng phải vẫn có Tam cung lục viện, rất nhiều phi tần sao? Nhưng kì quá là, Nam Cung Chấn có nhiều Phi tử như vậy, thế nhưng không có ai sinh được nhi tử.
Ngoài mấy vị công chúa ra, Nam Cung Trần là nhi tử duy nhất của Nam Cung Chấn.
"Hi nhi, nơi đây không có!" Quân Mặc Hiên nhíu mày, không có trong Ngự Thư phòng, vậy sẽ ở nơi nào chứ?
Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên một tia ngưng trọng, nơi này không có? Có thể ở trong Thái Y viện hay không, đột nhiên, Dạ Hi nhớ đến nữ tử mặc trang phục kì quái ở Ngự Hoa viên.
"Đi, chúng ta đi Thái Y viện nhìn xem." Dạ Hi thấp giọng nói. Đám nữ tử mặc trang phục kì quái kia chắc là thái y chuyên chúc của Nam Cung Trần, đồng thời nàng cũng nhớ đến Nam Cung Chấn đã từng hỏi các nàng thuốc giải của Tiểu Tư Mặc, có thể các nàng biết Tiểu Tư Mặc trúng độc gì!
Nói xong, hai người nhanh chóng rời đi, nhưng mà, bọn họ vừa mới ra khỏi mật thất, thì đã nghe được tiếng nói chuyện được truyền đến từ bên trong thư phòng. Lập tức, hai người đưa mắt nhìn nhau, tìm một nơi kín đáo để ẩn thân.
Bên trong ngự thư phòng, Nam Cung Chấn ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn chăm chú vào người đứng trước mặt, lên tiếng nói: "Chắc chắn là cần hai mươi nam tử sao?"
"Không sai, tháng này đưa đến hai mươi người, tháng sau là mười lắm, chúng ta sẽ trả đầy đủ!" Nữ tử gật đầu ý bảo. Giao dịch như vậy không dưới mấy trăm lần, thường xuyên qua lại, ngược lại giữa hai người cũng quen biết.
"Được, ta sẽ đi làm, chỉ là chuyện này...." Nam Cung Chấn cố ý dừng lại, hai mươi người, mười lăm ngày, mỗi người hai trăm ngàn lượng hoàng kim.
Giao dịch với nữ tử, có thể nói là nguồn gốc thu nhập của hơn phân nửa quốc khố. Mặc dù không biết các nàng cần nam tử để làm gì, nhưng chỉ cần không làm tổn hại đến tính mạng, chuyện tốt như vậy, người nào mà không muốn làm.
Kiếm tiền là thứ nhì, chủ yếu nhất là, Trần nhi của hắn có thể sống được đến bây giờ, đều dựa vào viên thuốc nữ tử này đưa đến mỗi tháng.
"Yên tâm, sẽ không thiếu của các ngươi một phân vàng, đây chính là viên thuốc mà vương của chúng ta mới nghiên cứu ra, cho thái tử đi, điều này có thể tăng cường lực chống cự của hắn." Nữ tử lạnh lùng nói.
Núp trong bóng tối, Dạ Hi nhếch miệng lên một tia cười lạnh, xem ra, bí mật của Thiên Linh quốc còn rất nhiều.
Nam Cung Chấn tiếp nhận viên thuốc, trong mắt Nam Cung Chấn lóe lên một tia lạnh lùng, nhớ tới nguyền rủa kia, trong lòng hắn thoáng qua một tia dứt khoát, một tháng sau, mặc kệ kết quả thế nào, hắn đều muốn thay máu cho Trần nhi.
Nhưng mà, ngay lúc Nam Cung Chấn đang suy nghĩ, ngoài thư phòng, thị vệ vội vã báo lại, nói Dạ Hi không ở U Lam Các.
"Hoàng thượng, bọn thuộc hạ tìm chung quanh, không có phát hiện bóng dáng của Dạ Hi, như vậy có nghĩa là nàng ta đã trốn rồi!" Vẻ mặt thị vệ tự trách nói, bọn họ vẫn canh giữ ở bên ngoài U Lam Các, nhưng không có phát giác Dạ Hi đã sớm không có ở trong phòng.
Nghe vậy, Nam Cung Chấn bỗng nhiên vỗ bàn, giận dữ nói: "Vậy còn không mau đi tìm cho trẫm, nhanh." Nói xong, Nam Cung Chấn vội vã nói lời từ biệt với nữ tử, cũng đi theo rời khỏi ngự thư phòng.
"Mặc, chúng ta bị phát hiện rồi." Dạ Hi nhíu mày, ch.ết tiệt, làm sao lại bị phát hiện chứ? Rõ ràng nàng đã che giấu rất tốt, lẽ nào có người đi vào gian phòng của nàng?
"Không sợ, Hi nhi, đi theo ta." Khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên nụ cười tự tin, nói xong, lôi kéo Dạ Hi lặng yên đi vào trong bóng đêm.
Lúc này, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, ngay cả Cấm Vệ quận đều xuất động tìm kiếm bóng dáng của Dạ Hi. Vì vậy, Quân Mặc Hiên bước nhanh hơn, mang theo Dạ Hi đi đến chỗ ở của Quân Tư Mặc, Quân Lan các.
Thấy thế, trong mắt Dạ Hi lóe lên, đúng rồi, làm sao nàng lại quên mất nhi tử chứ. Hơn nửa đêm ngủ không được, chạy tới xem nhi tử, đúng là một lý do không tồi.
Đi tới U Lam Các, hai người Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp sớm đứng canh ở cửa, thấy hai người Dạ Hi leo tường đi đến, nhanh đi về phía trước, dắt hai người Dạ Hi mang tới căn phòng của Quân Tư Mặc.
Làm xong tất cả, Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp, quy quy củ củ đứng trông ở cửa. Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Đại Vương Tiếu Diện Hổ mang theo một đám thị vệ đi tới Quân Lan Các.
Thấy người tới, hai người đồng thời lên tiếng: "Tiếu Đại Vương."
Tiếu Đại Vương, từ lúc nào mà hắn có một cái xưng hô kì quá như vậy, làm sao hắn không biết. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Hổ Vương, làm sao hai tiểu thái giám trong hoàng cung này lại gọi hắn là Tiếu Đại vương.
Làm sao hắn nghe không được tự nhiên. Thôi, thấy hai người này lạ mặt, hắn không so đo vớ bọn họ.
"Quân Tư Mặc có ở bên trong hay không?" Tiếu Diện Hổ nghiêm mặt nói.
"Hồi bẩm Đại Vương, ở bên trong, Dạ Hi cô nương cũng ở." Vân Thanh Phong thành thực trả lời, là sợ Tiếu Diện Hổ nhìn ra manh mối, hắn cúi đầu rất thấp.
Nghe vậy, trái tim đang lo lắng của Tiếu Diện Hổ cũng hạ xuống, không có chạy trốn là tốt rồi. Để xác định người có ở bên trong hay không, Tiếu Diện Hổ lên tiếng hỏi: "Dạ Hi cô nương có ở bên trong không?"
"Tiếu Đại Vương, đêm khuya quấy nhiễu giấc mộng của người khác, là không có đạo đức?" Dạ Hi giả vờ buồn ngủ mông lung nói.
Lại là Tiếu Đại Vương, thì ra hai thái giám này gọi như vậy, đều là do Dạ Hi dạy. Tiếu Đại vương, Tiếu Đại vương, thật đúng là một chuyện cười đây mà.
Thật tình không biết, Dạ Hi đang cười nhạo hắn là một chuyện cười.
"Dạ Hi cô nương, ngươi có thể xưng hô bổn tọa là Hổ Vương." Tiếu Diện Hổ sửa lại cho đúng nói.
"Hổ Vương, ngươi xứng sao. Tiểu Bạch, để cho hắn kiến thức một chút đâu mới được gọi là Hổ Vương chân chính." Dạ Hi vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, phân phó nói.
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch lập tức ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hổ gầm vang rung trời phá toàn bộ hoàng cung Thiên Linh. Đương nhiên, cũng đánh thức Quân Tư Mặc đang ngủ say.
"Tiểu Bạch, ta biết ngươi là Hổ Vương, không cần vội vã chứng minh chính mình như vậy, quấy nhiễu giấc ngủ người khác." Vẻ mặt Quân Tư Mặc không rõ tình trạng bên ngoài nói.
Lại thành công làm cho mặt mo của Tiếu Diện Hổ biến thành màu gan lợn. ch.ết tiệt, miệng lưỡi của hai mẫu tử này thật độc, nói theo cách khác thì hắn là súc sinh chứ gì? Nghe Quân Tư Mặc có vẻ buồn ngủ mông lung, hiển nhiên là mới bị đánh thư, vốn cái gì cũng không biết.
Thế nhưng, tiểu thí hài cái gì cũng không biết này, thế nhưng lại nói một câu đâm trúng chỗ yếu, ngươi nói làm sao người ta không tức giận được cơ chứ. Bỗng nhiên, Tiếu Diện Hổ nhớ đến phân phó của Nam Cung Chấn, không cho Dạ Hi đi thăm Quân Tư Mặc.
Vì vậy, lên tiếng trách cứ: "Dạ Hi, không có mệnh lệnh của hoàng thượng, ngươi nên ngoan ngoãn đứng ở U Lam Các, ít ra ngoài đi loạn, sơ ý một chút, làm hoàng thượng của phát bực, mạng nhỏ của Quân Tư Mặc...."
Tiếu Diện Hổ cố ý dừng lại, tin tưởng, ý tứ trong lời nói, Dạ Hi cũng hiểu rõ.
Quả nhiên, nghe được Tiếu Diện Hổ nói, trong mắt Dạ Hi lóe lên lửa giận, nhưng biết mất rất nhanh, lập tức, bất mãn châm chọc nói: "Thương cảm cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, ta nhớ nhi tử là chuyện bình thường, hoàng thượng sẽ không trách cứ. Ta thấy là có vài người ghen ghét. Đúng, người giống như ngươi bốn mươi tuổi vẫn còn là lão xử nam, làm sao hiểu được tâm trạng nhớ nhung nhi tử của bản vương phí chứ?"
Lời này vừa nói ra, Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp thiếu chút nữa là bật cười, lão xử nam, nàng thật đúng là dám nói ra. Đồng thời, trong đám Cấm Vệ quân đi theo phía sau truyền đến từng đợt tiếng cười.
Thấy thế, mặt mo của Tiếu Diện Hổ đỏ bừng lên, hai mắt gắt gao nhìn trân trân vào ván cửa. Ánh mắt tức giận, thiếu chút nữa là đốt luôn cả ván cửa. Mặc dù tức giận, Tiếu Diện Hổ cũng không dám nói gì, thù riêng cùng việc công hắn phân rất rõ ràng. Vì vậy, cũng không nói gì thêm, giận dữ rời đi.
Nếu không rời khỏi hoàng cung, để Dạ Hi ở chỗ này ở một đêm thì như thế nào, ngược lại hắn không muốn ở lại nói tiếp, nếu không, cái mặt già này của hắn sẽ ném sạch.
Sau khi Tiếu Diện Hổ mang theo Cấm Vệ Quân rời đi, Hoa Hồ Điệp cùng Vân Thanh Phong lại không dám thờ ơ, tiếp tục đứng canh ở cửa.
Mà lúc này, phòng trong, vẻ mặt Quân Tư Mặc tò mò hỏi: "Mẫu thân, lão xử nam là có ý gì?"
Nghe vậy, Dạ Hi quẫn bách, cố ý hắng giọng, nghiêm trang giáo huấn Tiểu Tư Mặc: "Tiểu hài tử, ở đâu ra nhiều chuyện như thế, mười vạn câu hỏi vì sao, sau đó hỏi lão sư của con."
"Há." Tiểu Tư Mặc lui rụt cổ, vẻ mặt buồn bực ghé vào trên Tiểu Bạch. Là không có gì, người nào nguyện ý trả lời vấn đề của hắn chứ? Tiểu Thanh Tử là như thế này, ăn mày cũng vậy, hiện tại ngay cả mẫu thân cũng như vậy.
Chờ xem, hắn nhất định sẽ tìm được một thái giám thành thật nguyện ý trả lời vấn đề của hắn. Trong mắt Tiểu Tư Mặc lóe lên kiên định, ngay sau đó ghé vào trên lưng Tiểu Bạch đi vào mộng đẹp mộng đẹp.
Thấy thế, trong mắt Dạ Hi lóe lên không nói gì, không phải nàng không muốn trả lời được không? Mà chính là, vấn đề của hắn giây người như thế, nàng phải trả lời thế nào.
Lúc này, ở nơi kín đáo, Quân Mặc Hiên chậm rãi đi ra, nhìn Hi nhi đang cởi y phục dạ hành, trong mắt lóe lên ôn nhu.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên rời khỏi Quân Lan Các từ sáng sớm, cho tới khi Tiểu Tư Mặc thức dậy, còn tưởng rằng mọi thứ xảy ra hôm qua đều là ảo giác chứ!
Trải qua chuyện lần trước, Dạ Hi không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn ở yên trong U Lam Các.
Mấy ngày tiếp theo, có Quân Mặc Hiên ở cùng, Dạ Hi cũng không cảm thấy buồn chán, chỉ là, nàng nhớ nhi tử. Từ lần trước sau khi gặp qua Quân Tư Mặc, đã mấy ngày rồi nàng không gặp, không biết nhi tử của nàng thế nào.
Vì vậy, lên tiếng thúc giục: "Tiểu Mặc Tử, đi gọi Quân Tư Mặc tới đây." Dạ Hi cố ý đề cao giọng nói, làm cho người đang âm thầm trông coi nghe được.
Chờ một lát, thấy không có động tĩnh, trong lòng biết, Nam Cung Chấn đồng ý cho nàng nhìn thấy Tiểu Tư Mặc, vì vậy dùng ánh mắt thúc giục Quân Mặc Hiên.
Thấy thế, Quân Mặc Hiên bất đắc dĩ, cực độ không tình nguyện đi tìm Quân Tư Mặc, tuy rất khó chịu tiểu thử thối quấy rối thế giới riêng của hai người bọn họ, nhưng, hiện tại tiểu tử thối trúng độc, hắn hẳn là nên nhường nhịn nhi tử nhiều một chút.
Nghĩ vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên hiện lên một chút không nỡ, vì vậy, quẹo vào Ngự Thiện phòng, tìm chút điểm tâm mang cho Quân Tư Mặc, tiểu hài tử mà, chắc là đều thích ăn đồ ăn vặt.
Quân Mặc Hiên hào hứng mang theo bánh ngọt đi tới Quân Lan Các.
Lúc này, Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp lại không biết đi chỗ nào, chỉ còn lại một mình Tiểu Tư Mặc ở trong sân nhà chán chơi cùng Tiểu Bạch.
Sáng sớm, Quân Tư Mặc lại một lần nữa ép hỏi hai người Vân Thanh Phong có chim hay không? Một chuỗi câu hỏi liên tiếp, hai người Vân Thanh Phong cũng không kiềm chế được nữa, chật vật chạy trốn. Vì vậy, lúc này, bên trong Quân Lan các chỉ còn lại có Quân Tư Mặc cùng Tiểu Bạch.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Tư Mặc, Quân Mặc Hiên càng thêm không nỡ.
"Tiểu Tư Mặc, mẫu thân của ngài làm cho nô tài đến dẫn ngài đi gặp nàng, nàng nhớ ngài." Quân Mặc Hiên hô lớn, nhận thấy được bốn phía không có người, hắn cũng không có quá câu nệ.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang ủ rũ nở nụ cười, vẻ mặt vui sướng nói: "Thật vậy chăng? Mẫu thân nghĩ tới ta, vậy chúng ta đi nhanh đi."
Nếu Tiểu Thanh Tử không muốn trả lời vấn đề của hắn, hắn đi hỏi mẫu thân là được, mẫu thân nhất định sẽ nói cho hắn biết.
Mà dáng vẻ kích động của Quân Tư Mặc hoàn toàn hòa tan trái tim của Quân Mặc Hiên, tiểu tử này đứng ở hoàng cung, là có bao nhiêu buồn chán, có thể gặp được Hi nhi, thế nhưng lại kích động như vậy. Chợt phát hiện, kể từ khi biết có Quân Tư Mặc, hắn cũng không có ở chung thật tốt với nhi tử của mình.
Vì vậy, Quân Mặc Hiên quyết định, nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm thật tốt với nhi tử.
"Tiểu Tư Mặc không cần nóng vội, hiện tại mẫu thân có chút việc, tối nay chúng ta đi qua tìm nàng." Quân Mặc Hiên nói linh tinh. Hiếm khi, cũng có lúc Quân Mặc Hiên vì nhi tử mà bỏ rơi Dạ Hi.
Nhưng mà, trong lúc ở, Quân Mặc Hiên mới phát hiện ý nghĩ vừa nãy của hắn là ngu xuẩn đến nhường nào. Nhi tử của hắng đáng thương gì chứ! Chắc chắn chính là tiểu ác ma.