Chương 67-2: Bắt đầu phản kích (2)
Editor: --Tứ Minh--
Lúc này, trong hoàng cung Thiên Linh.
Vẻ mặt Nam Cung Chấn tức giận, trừng mắt nhìn đám quan viên phía dưới.
"ch.ết tiệt, cuối cùng chuyện này là thế nào!" Nam Cung Chấn hổn hển nói, chuyện này vốn rất bí mật, làm sao người ngoài có thể biết được. Hơn nữa, mỗi lần đưa nam nhân qua lúc trả lại đều nguyên vẹn không tổn hao gì mà, làm sạo có chuyện bị hành hạ ch.
Cuối cùng là người nào, lại hãm hại Thiên Linh như vậy.
Hiện tại Thiên Linh đã loạn thành một đoàn, bách tính bạo động, triều đình không thể áp chế được. Nhưng mà, trong thời gian hỗn loạn này, ở trong thành Thất Nguyệt, trên giương thơm, gối mềm của Yên Vũ cá, Dạ Hi đang lười biếng dựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên.
"Mặc, chàng nói xem Nam Cung Chấn có thể tức giận đến giơ chân hay không!" Dạ Hi nhìn có chút hả hê nói rằng.
"Hi nhi, đây chỉ là bắt đầu! Chọc chúng, tất nhiên phải trả giá thật lớn." Quân Mặc Hiên ngang ngược nói. Xế chiều hôm nay, hắn lại để cho Vân Thanh Phong đi làm một chút chuyện xấu.
Ước chừng sáng sớm mai, Nam Cung Chấn sẽ lại tức giận.
"Không sai, chỉ có như vậy làm sao có thể bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của chúng ta." Dạ Hi nhếch miệng lên nở một nụ cười tà ác, nàng muốn tẩy bài (*) toàn bộ Thiên Linh để cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tức Dạ Hi nàng nặng bao nhiêu.
(*) tẩy bài: làm xáo trộn
Hai người thầm lên kế hoạch, dần dần, tay của Quân Mặc Hiên bắt đầu làm chuyện xấu, chẳng biết từ lúc nào đã mò vào quần áo trong của Dạ Hi.
Cảm giác trơn nhẵn làm cho hô hấp của Quân Mặc Hiên trở nên dồn dập.
"Cô nương, Tiểu Mặc Tử làm ấm giường thay người có được không?" Quân Mặc Hiên buồn nôn nói. Hắn vẫn chưa quên, bảo bối nhà hắn lợi dụng không biết bao nhiêu lần một lý do để từ chối hắn.
Sắc mặt Dạ Hi rối rắm, trong lòng thầm mắng vô sỉ, đều là chuyện của ngày tháng năm nào rồi mà nam nhân ch.ết tiệt này còn ghi thù.
"Nam nhân, chàng thật đúng là không bao giờ thay đổi được.một chút khí tiết!" Dạ Hi đưa tay nhéo lấy thịt bên hông của Quân Mặc Hiên .
"Khẩu vị của nương tử có chút nặng, vi phu tất nhiên phải phối hợp, không đúng sao?" Quân Mặc Hiên vô sỉ nói. Bàn tay lớn không ngừng châm lửa trên người Dạ Hi, vừa châm lửa còn vừa nói.
Phối hợp cái em gái ngươi (*)... Vô sỉ....
(*) một câu chửi
"Cô nương, Tiểu Mặc Tử đấm bóp cho người."
Xoa bóp? Dạ Hi cúi đầu, nhìn một đôi ma trảo đang vuốt ve khắp nơi ở trên người nàng. Đây chính xóa bóp mà hắn nói sao? Sao hắn không nói thẳng là đang vân vê thành một đoàn đi?
"Cô nương, hôm nay quá nóng, Tiểu Mặc Tử cởi áo ra giúp người nhé, như thế nào?"
Dạ Hi cúi đầu, ma trảo của Quân Mặc Hiên đã kéo dây lưng y phục của nàng ra, khẽ cởi áo tơ, lộ ra một nửa da thịt tuyết trắng, tăng thêm một chút mập mờ.
"Cô nương, nhiệt khí gần đây có chút lớn, Tiểu Mặc Tử hạ nhiệt giúp người. "
Không biết sau bao nhiêu cái cô nương của Quân Mặc Hiên, cuối cùng Dạ Hi cũng bạo phát, giận dữ hét: "Quân Mặc Hiên, chàng muốn làm thì mau làm nhanh lên, lằng nhà lằng nhằng, chàng có phải là nam nhân hay không."
Ánh mắt Quân Mặc Hiên trầm xuống, uy hϊế͙p͙ nhìn Dạ Hi: "Vi phu không phải nam nhân?"
Dạ Hi cả kinh trong lòng, xong đời rồi.
Một giây sau, Quân Mặc Hiên cúi người, dùng sức ngậm lấy cánh môi no đủ của Dạ Hi, hàm răng nhẹ đập vào môi hồng, để cho hơi đau đau, đồng thời làm cho cả người Dạ Hi sơ run.
Xong rồi, dẫm phải mìn rồi.
"Mặc, chàng bình tĩnh.... A...." Dạ Hi đứt quãng nói. Đưa tay muốn đẩy Quân Mặc Hiên ra, nhưng nam nhân bị khiêu khích không thể chọc.
"Nha đầu ch.ết tiệt kia, Vi phu có phải là nam nhân hay không? Hử?" Quân Mặc Hiên đốt lửa xung quanh, bắt Dạ Hi đi vào khuôn khổ.
Dạ Hi mạnh miệng, lên tiếng cãi lại: "Nam nhân bắt nạt nương tử, không phải là nam nhân thực sự!"
Lời này hoàn toàn chính là muốn ch.ết, nhưng Dạ Hi bị Quân Mặc Hiên bức không thể kìm chế được nỗi lòng, làm sao có thể ý thức được vừa rồi chính mình nói chuyện gì.
Tốt, Còn có thể chống chế, Quân Mặc Hiên không có ý tốt nhìn Dạ Hi. Một giây sau, bắt đầu một cuộc giày vò vô cùng thê thảm.
Cả đêm, căn phòng quanh quẩn toàn tiếng cầu xin tha thứ của Dạ Hi và tiếng gầm nhẹ của Quân Mặc Hiên. Quân Mặc Hiên muốn bức bánh Dạ Hi phải khen chính mình lợi hại, mà Dạ Hi bị bức bách khuất phục dưới ɖâʍ uy của hắn, lại đổi lấy sự giày vò hung tàn hơn.
Tất cả đều tốt đẹp, đến sáng sớm hôm sau, mới chịu kết thúc. Giữa trưa, Dạ Hi kéo thân thể nặng cực kỳ không tình nguyện đi đến đại sảnh.
"Ai ui, tiểu Hi nhi, làm sao giờ này ngươi mới dậy, kinh đô Thiên Linh đã bùng nổ." Vẻ mặt Vân Thanh Phong kích động nói. Hơn nữa chuyện này lại còn do hắn làm.
Tối hôm qua, đêm tối gió to, hắn và Lão Hoa cùng nhau lẻn vào mấy nhà phú thương ở kinh đô bắt cóc đi mấy vị thiếu gia nhà giàu. Nhi tử của lão bách tính bình thường từ trước giờ đều không giám phán kháng. Nhưng nhi tử nhà giàu có tiền thì lại khác.
Sáng sớm, đã truyền đến tin tức của của Kinh đô phủ Doãn bị đạp vỡ. Thậm chí, hôm nay có vài vị quan viên bị bắt cóc trên đường vào triều sao.
Bách tính Thiên Linh bị rơi vào khủng hoảng cực độ chưa từng có. Nghe nói Nam Cung Chấn đã phái ra võ lực để trấn áp.
"Bùng nổ mới tốt, chỉ sợ nổ không được...." Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, không nghĩ đến hiệu suất của Quân Mặc Hiên lại nhanh đến như vậy. Lần này, xem Nam Cung Chấn sẽ giải quyết như thế nào!
"Tiểu Hi nhi, tiếp theo phải làm gì?" Vẻ mặt Vân Thanh Phong kích động. Đã rất lâu rồi không được thoải mái như thể này, từ trước đến này, vẫn luôn bị kìm nén như vậy, cuối cùng hôm này cũng nở mày nở mặt một phen.
Dạ Hi cười nhạt, trầm giọng nói: "Làm nổ hoàng cung Thiên Linh."
Cái gì, làm nổ hoàng cung Thiên Linh, cái này đang nói đùa à. Âm thầm làm chuyện xấu thì không có gì đáng trách, nhưng nếu thật sự trở mặt với Thiên Linh thì bên thua lý lại là Thiên Thần của bọn họ. Đến lúc đó, dư luận không đứng về phía bọn họ, Tuyết Dung cùng Tề Quốc lấy lá cờ chính nghĩa giở trò với bọn họ. Đến lúc đó, hai mặt của Thiên Thần đều thụ địch.
Không có lợi lắm, không có lợi lắm.
"Cho nổ hoàng cung Thiên Linh, thuận tiện giá họa cho Nam Cung Trần." Quân Mặc Hiên cũng phụ hoạ theo. Phụ tử phản bội, còn có tên Thụy vương gia gì gì đó nữa, nội bộ Thiên Linh mâu thuẫn trở nên gay gắt, như vậy bọn họ mới có thời gian chuẩn bị chu đáo.
Ánh mắt của Vân Thanh Phong đảo qua đảo lại trên người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên, thật đúng là một người biến thái hơn một người. Chiêu mượn đao giết người này của Quân Mặc Hiên thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên, làm sao hắn lại có cảm giác Nam Cung Trần thật sự rất oan ức nhỉ? Thực sự là, chọc ai không chọc, đi chọc con sói phúc hắc có thù tất báo Quân Mặc Hiên này hết lần này đến lần khác. Đây không phải là tự ngược sao? Hơn nữa còn là cái loại bị ngược mà không biết chuyện gì xảy ra nữa chứ.
Màn đêm buông xuống, bốn bóng người lẻn vào hoàn cung Thiên Linh. Có quyển sách Trận pháp Thiên Linh gạt được từ chỗ Mông Ngữ, bốn người lẻn vào hoàng cung Thiên Linh rất dễ dàng mà không làm kinh động đến một người nào.
Sau một hồi trêu đùa, bốn người lặng lẽ rời đi. Chỉ là còn chưa đi xa, bốn phía vang lên tiếng nổ kịch liệt.
"Rầm rầm rầm...." Viên cầu nhỏ màu đen được chế tạo sơ sài thất nhiên không thể so sánh với bom thực sự. Nhưng chỉ cần như thế này cũng có thể làm cho khủng hoảng.
Nhìn hoàng cung Thiên Linh khói đặc cuồn cuộn, cả người Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong run lên, nếu ném một viên này về phía người hắn, hắn còn có mệnh để sống sao?
Nhưng mà, chưa dừng lại tại đây.
Quân Mặc Hiên giơ cánh tay lên, một vệt ánh lửa bay về phía hoàng cung Thiên Linh, ánh lửa lan tràn, hoàng cung vang lên từng trận từng trận tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó, mười người nam tử mặc áo bào màu đen phi từ trong hoàng cung ra.
Bọn họ là Thập đại trưởng lão hộ quốc của Thiên Linh.
Ánh mắt Quân Mặc Hiên lóe lên, vươn tay ôm lấy Dạ Hi, sử dụng khinh công chạy về phía phủ Thái Tử. Đồng thời, Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp cũng theo sát phía sau.
Tốc độ không nhanh không chậm, vừa vặn làm cho Thập đại trưởng lão đuổi theo lại không thể bắt được bọn họ.
Khi bôn người đi vào phủ Thái tử, lập tức tháo cải trang xuống, âm thầm rời đi. Tin tưởng bị quậy một trận như vậy, ngày mai Thiên Linh sẽ rất náo nhiệt.
"Ha ha ha, sảng khoái." Vân Thanh Phong cười to nói.
Sau khi làm nổ tan hoàng cung Thiên Linh xong thì bốn người rời khỏi thành Thất Nguyệt ngay trong đêm. Lúc này, đám người Dạ Hi đã đi đươc rất xa, mà kinh đô Thiên Linh cũng loạn thành một đoàn.
Sau năm ngày ra roi thúc ngựa cuối cùng đoàn người cũng rời khỏi biên cảnh của Thiên Linh, trở lại địa bàn của mình. Dạ Hi cảm thấy dễ chịu cả người, vì vậy tìm một gian khách sạn định nghỉ ngơi thật tốt. Thuận tiện bố trí binh lực của Thiên Thần.
Khách sạn bên trong gian phòng trang nhã, cơm trên bàn.
"Đại tỷ tỷ, khi nào các ngươi mới bắt bảo bối cho ta thế?" Mông Ngữ thực sự không thể nhịn được nữa. Đều đã nhiều ngày như vậy, ngay cả một con bảo bối nàng cũng không thấy.
Có một con duy nhất, vẫn chính là do nàng bắt được. To bằng ngón tay cái, hơn nữa lại còn đen như mực, xấu muốn ch.ết.
"Bảo bối gì thế?" Quân Tư Mặc tò mò.
"Đây, chính là cái này." Mông Ngữ lấy con rắn trong tay áo ra. Không biết có phải cố ý hay không, bàn tay khẽ run lên, con rắn kia vững vàng rơi vào trong lòng của Hoa Hồ Điệp. Trong nháy mắt, vẻ mặt thay đổi, cầm con rắn kia ném đi. Kết quả là, không nghĩ đến lại ném con rắn vào trong nước canh.
"Nước sôi rắn sống lặn?" Bây giờ, Dạ Hi chỉ có thể nghĩ đến một từ này.
Mông Ngữ nhìn bảo bối của nàng giãy dụa kịch liệt một lúc rồi nằm im không động đậy, trôi nổi trên nồi canh gà bóng loáng. Trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra hung quang, vẻ mặt hung ác nhìn Hoa Hồ Điệp nhìn bảo bối của nàng kịch liệt giãy dụa một hồi, liền đình chỉ bất động, phiêu phù ở này nồi.
"Tại sao ngươi lại ném bảo bối của ta." Mông Ngữ án.
"Đại tỷ, đây là rắn có được không? Có độc, bản công tử không ném, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta ôm nó vào trong lòng dỗ dành sao?" Hoa Hồ Điệp không vui nói.
Hiện tại trái tim nhỏ của hắn vẫn còn đang đập loạn nhịp đây này?
"Ôm vào trong ngực dỗ dành thì làm sao, ta còn ôm nó ngủ mỗi ngày đây này? Ta không biết, ngươi phải đền cho ta. " Mông Ngữ uất ức nói, cảm thấy mình bị tổn thương thật sâu.
Ôm ngủ mỗi ngày? Ông trời ơi, có cần phải kinh sợ như vậy không. Hoa Hồ Điệp run lẩy bẩy, da gà nổi lên đầy người, khó nhọc nói: "Ha hả, muội tử, muội thích thì cứ ôm vào lòng mà chơi đùa, cần gì phải lấy ra."
Nàng không lấy ra, làm sao có thể bị ném vào trong canh gà chứ. Hắn còn chưa nói, một con rắn nhỏ làm hỏng một nồi canh đây này. Hơn nữa, ngày hôm nay hắn cũng không cần ăn, nhìn nồi canh già này là không muốn ăn nữa rồi. Phí tồn thất tinh thần này không cần trả.
"Ngươi già mồm át lẽ phải." Mông Ngữ càng nói càng tức phẫn, nói nhẹ không nghe vậy thì đừng trách nàng dùng chiêu độc. Mông Ngữ lấy lá cây từ trong ngực ra, đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi.
Thanh âm dễ nghe vang lên, xung quanh truyền đến loáng thoáng tiếng động xột xoạt. Không đến một khắc đồng hồ, bốn phía đông, tây, nam, bắc bò đầy con trùng nhỏ.
May mắn, đám người Dạ Hi chọn nhã gian, chứ không với động tĩnh này, còn không dọa hỏng khách sạn của người ta. Trên thực tế, đám người Dạ Hi cũng bị một màn này dọa cho sợ.
Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên còn khá hơn một chút, dù sao bọn họ không có chọc Mông Ngữ, nha đầu kia không đối phó bọn họ. Tuy nhiên, cũng không có bình tĩnh như thế, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt phòng bị nhìn bốn phía.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đền cho ta, ta sẽ làm cho chúng nó ngủ cùng ngươi mỗi ngày!" Mông Ngữ uy hϊế͙p͙ nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoa Hồ Điệp càng khó coi. Có cần phải chơi hắn như vậy hay hông. Ngủ chung cùng mấy thứ này, hắn còn có mạng để sống sao? Lập tức biểu tình thay đổi, vẻ mặt nịnh hót nói: "Ha hả, tiểu muội muội, ca ca chỉ đùa thôi, chắc chắn đi cùng với muội mà, đảm bảo sáng sớm ngày mai sẽ đi cùng, như vậy là có thể nhìn thấy bảo bối của muội."
Mông Ngữ khinh bỉ nhìn Hoa Hồ Điệp, nam nhân này phải uy hϊế͙p͙ mới chịu nghe lời hay.
"Đúng rồi, đại tỷ tỷ, không phải tỷ nói sẽ bắt một nghìn bảo bối của tiểu Ngữ sao? Đã mấy ngày rồi, lúc nào thì mới bắt cho muội!" Tiếng Mông Cổ cười híp mắt nói, giọng nói khác hoàn toàn với vừa rồi. Nhưng uy hϊế͙p͙ hàm xúc lại không giảm chút nào.
Dạ Hi xấu hổ, làm sao nàng có thể quên chuyện này. Lập tức, nghiêm trang phân phó: "Tiểu Bạch, nhiệm vụ quang vinh mà nặng nề này giao cho ngươi."
"Ô ô..." Người ta không muốn. Tiểu Bạch uất ức lên án, tuy nhiên lại không ai nghe được tiếng lòng của nó.
"Nó? Đại tỷ tỷ, tỷ lừa gạt muội, một con có thì có bản lãnh gì mà bắt được rắn chứ ngươi?" Mông Ngữ không tin.
Tiểu Bạch không bình tính, rít gào trong lòng: Nó không phải là chó, nó là rắn.
"Ngữ tỷ tỷ, đệ có thể bắt rắn giúp tỷ thay mẫu thân." Tiểu Tư Mặc đáng yêu nói. Bắt rắn? Hắn làm, chỉ cần đừng làm cho những con trùng nhỏ đó ngủ cùng hắn là được.
Mông Ngữ xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Quân Tư Mặc, vui sướng nói: " Được, Lúc nào chúng ta cùng đi bắt!"
"Ha hả, những con trùng này có thể hay không...." Quân Tư Mặc thận trọng hỏi.
Mông Ngữ nhấc lá cây lên lần nữa, ý bỏ nhưng con trùng kia rời đi. Nhưng mà, đúng lúc này, một cỗ lực lượng đang tiến gần về phía Dạ Hi.
Ngay sau đó, một đám rập rạp con trùng nhỏ màu đen cắn phá ván cửa, tường gỗ. Trong nháy mắt, phủ kín toàn bộ nhã gian.
Thấy thế, mấy người nhanh chóng nhảy lên ghế, tránh né những con trùng nhỏ đó. Ngay cả Tiểu Bạch cũng cực kỳ thông minh nhảy lên bàn, chỉ có Mông Ngữ, vẫn bình tĩnh ngồi ở trên ghế như trước.
Nói cũng kỳ quái, những côn trùng kia thế nhưng lại không dám tới gần người Mông Ngữ. Vì vậy, mọi người có ý thức di chuyển về phía bên cạnh Mông Ngữ.
"Mẹ kiếp, Mông Ngữ, ngươi gọi nhiều con trùng đến đây như vậy để làm gì?" Hoa Hồ Điệp không vui nói.
"Không phải ta." Mông Ngữ chau mày, tại sao nơi này lại có thể có Vu Sư. Xem thực lực thì ngang ngửa với cô cô.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mông Ngữ, đợi nàng giải thích.
"Ở gần đây có Vu sư? Có biết vu sư không, là một chức nghiệp lợi hại rất hay gặp ở quê ta." Mông Ngữ cẩn thận tỉ mỉ giải thích. "Mà mấy con trùng nhỏ màu đen kia là cổ trùng cấp thấp nhất. Tuy uy lực không lớn, nhưng rất dễ nuôi, số lương nhiều, một con trùng cắn một cái, ngươi cũng chịu đủ."
Cái gì, cổ trùng? Bọn họ vẫn chưa nghe nói đại lục Long Đằng có vu sư tồn tại. Thế Mông Cổ đến từ đâu? Chẳng lẽ là quốc gia thần bí?
Dạ Hi nghi hoặc, lại cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì... lúc này, đám con trùng nhỏ màu đen đang bắt đầu gặm ăn cái bàn.
Không hiểu rõ về cổ trùng, đám người Dạ Hi không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể một mực né tránh. Nhưng mà, khi bọn hộ chuẩn bị thoát đi từ cửa sổ thì phát hiện, trên cửa sổ đã sớm bám đầy chằng chịt cổ trùng.
"Ngữ tỷ tỷ, tỷ có cách đuổi côn trùng đi đúng không? Đuổi đi giúp Tiểu Tư Mặc đi, Tiểu Tư Mặc sợ." Quân Tư Mặc giả vờ đáng thương, Mông Ngữ có thể gọi đến nhiều con trùng nhỏ như vậy thì chắc chắn cũng có thể đánh đuổi được cổ trùng.
Mông Ngữ làm sao chịu đựng được Quân Tư Mặc làm nũng. Một hài tử đáng yêu, chỉ cần miệng nhỏ nhắn hơi mếu, Mông Ngữ sẽ đau lòng. Đây là kết quả mà Quân Tư Mặc làm thí nghiệm suốt chặng đường.
Mấy ngày này, hắn đã thu mua thành công một minh hữu là Mông Ngữ.
"Xem ở mặt mũi của Tiểu Tư Mặc, ta sẽ giúp các ngươi một tay, tuy nhiên, các ngươi phải giữ bí mất giúp ta." Mông Ngữ nói xong. Lắc lắc hai tay, lục lạc trên cổ tay phát ra âm thanh trong trẻo.
Nghe tiếng, con trùng nhỏ màu đen nhah chóng lui về phía sau.
Cách đó không xa, trong mắt nữ tử đang khống chế cổ trùng lóe lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Thiên Thần lại có người hiểu được vu thuật. Lập tức, đưa lên cây sáo màu đen chống lại.
Cảm nhận được mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, đám trùng nhỏ màu đen lại tiếp tục tiến lên.
"Chút tài mọn." Khóe miệng Mông Ngữ hiện lên một tia cười lạnh. Cánh ta nhỏ bé lay động nhanh hơn, âm thanh của lục lạc từ trong trẻo trở nên sắc bén. Lúc này, Mông Ngữ đâu còn giống với Mông Ngư dễ bị lừa, dễ ở chung như lúc bình thường.
Theo âm thanh tăng nhanh của lục lạc, tiếng địch cũng tăng nhanh hơn, tuy nhiên, cuối cùng tiếng địch vẫn kém hơn một chút. Đám trùng nhỏ màu đen trên mặt đất nhanh chóng lùi lại. không đến một khắc đồng hồi, mặt đất vốn đen như mực lại trở nên ngăn nắp sạch sẽ.
Nữ tử nắm lấy cây địch màu đen bị gãy làm hai đoạn, trong mắt lóe lên ngoan độc. Ngay lúc nàng chuẩn bị xoay người rời đi thì đám người Dạ Hi đã đứng ở trước mặt nàng.
"Ngươi là ai? Tại sao lại biết vu thuật!" Mông Ngữ lên tiếng hỏi đầu tiên.
"Ngươi là ai?" Nữ tử cũng nghi hoặc.
"Ngươi quan tâm ta là ai làm gì, ta hỏi ngươi trước mà? Ngươi phải trả lời ta!" Mông Ngữ cất cao giọng.
mọi người im lặng, vừa rồi lúc đôi địch chẳng phải rất bình thường sao? Làm sao đến lúc này, lại thành như vậy rồi. Aiz, nha đầu kia, quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường để đánh giá được, Hoa Hồ Điệp cảm thán trong lòng.
"Ngu ngốc." Nữ tử kia khẽ chửi thầm một tiếng, định rời đi lúc này.
Ánh mặt Quân Mặc Hiên sắc bén, tiến lên bắt nữ tử lại, lạnh lùng nói: "Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!"
Nữ tử nhếch lên một nụ cười bình tĩnh, một giây sau, một đám khói trắng bốc lên, nữ tử kia thế nhưng lại biến mất.
"Xảy ra chuyện gì?" Quân Mặc Hiên nghi hoặc lên tiếng.
Vẻ mặt những người khác cũng là hết sức nghi hoặc, ngay cả vẻ mặt của Mông Ngữ cũng nghi hoặc. Ở quê của bọn họ hình như không có công phu này. Tuy nàng đã nhiều năm chưa quay về nhưng cũng không thay đổi lớn thành như vậy chứ.
"Người này hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi?" Dạ Hi nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy nàng quen thuộc. Đột nhiên, bộ não của Dạ Hi chợt lóe linh quang, nàng là người trong Thái Y viên của Thiên Linh!
"Là người của Thiên Linh!" Quân Mặc Hiên chắc chắn nói.
Dạ Hi gật đầu, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa, trận pháp của Thiên Linh đã làm cho bọn họ không biết phải làm thế nào, giờ lại có thêm Vu Thuật, muốn tẩy bài Thiên Linh thì càng thêm khó khắn hơn rồi.
"Hi nhi không lo lắng, không phải còn có Mông cô nương sao?" Trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên một tia tính kế.
Đúng vậy, làm sao nàng lại quên mất Mông Ngữ chứ. Xem ra, một nghìn con rắn không bắt là không được rồi. Vì vậy, sau khi đoàn người Quân Mặc Hiên trở vể đến nơi, Quân Mặc Hiên đã điều động ba nghìn Ngự Lâm quân đi bắt rắn cho Mông Ngữ.
--- --------Hết chương 67---- ------