Chương 60 : Chu Thái Bái Sư.

Trần Minh hiện tại chỉ đợi hai việc.
Việc thứ nhất thì cũng sắp đến, còn 4 ngày nữa.
Việc thứ hai thì chính là ngày hôm nay.
Vì Chu Thái bái sư cho nên hôm nay Minh không đến quân doanh, đây là lần đầu Minh không đến quân doanh nhưng hắn cũng không có quá nhiều lo lắng dù sao vẫn có đám đội trưởng.


Thực tế thì khả năng ‘vâng lời’ của người cổ đại cao hơn hiện đại nhiều, cho dù chủ tướng không tới binh sĩ bình thường chỉ cần có người quản lý đều sẽ không chểnh mảng .


Về phần Chu Thái, Chu Thái đã ăn chay ba ngày nay, mỗi ngày chỉ ăn bánh bột kê cùng rau củ quả, bản thân hắn cũng không đụng đến rượu, ngoài ra Chu Thái mấy ngày nay đều thường xuyên tắm rửa.


Ở thời hiện đại tắm rửa không phải việc gì đáng nói nhưng ở cổ đại tắm rửa vừa phiền phức đồng thời cũng là đại sự .


Không có ai quy định bao lâu mới được tắm một lần nhưng trung bình người cổ đại phải 4-5 ngày mới tắm rửa một lần, tất nhiên dạng tắm rửa này được hiểu là tắm rửa toàn thân đồng nghĩa với ngâm bồn.


Cho dù nhà giàu có cũng ít tắm rửa thường xuyên mỗi ngày bởi vì tắm rửa cũng được coi là một việc tương đối linh thiêng, không ngẫu nhiên mà mỗi lần lễ lớn hoặc ở trước sự kiện quan trọng nào đó đám ‘đại nhân’ đều bắt đầu quá trình ‘tịnh thân’.


available on google playdownload on app store


Tịnh thân ở đây tất nhiên không phải tự thiến mà là tắm rửa ngâm bồn.
Cũng chẳng biết ai quy định cái này nhưng nếu ngày nào cũng ngâm bồn lại có phần .. . đi ngược lễ giáo trừ khi ngươi phải chuẩn bị cho một sự kiện đại sự nào đó .


Bởi lẽ này Minh ở thời Tam Quốc cũng coi như ‘quái thai’ không có nhiều người ở Tam Quốc ngày nào cũng bắt người làm trong phủ đi bổ củi sau đó chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm rửa.
Về phần Chu Thái, sau mấy ngày tịnh thân tắm rửa, Chu Thái rốt cuộc đi đến Trần phủ.


Vì Minh không muốn làm lớn cho nên Chu Thái cũng rất nghe lời, cũng chỉ có bản thân hắn đến đồng thời Chu Thái cũng không hoài nghi Minh có ý đồ gì dù sao quy củ của một môn phái đều có rất nhiều, nói là thiên kỳ bách quái cũng không đủ, Đông A môn phái yêu thích điệu thấp, không ưa thích mở tiệc linh đình công bố với bàn dân cũng tính là bình thường thậm chí càng điệu thấp mới càng lộ ra thần bí, càng có bức cách .


Tại thời Tam Quốc có đại danh sĩ gọi Trịnh Huyền, người này chắc chắn phải dùng hai từ ‘trâu bò’ để hình dung, toàn bộ nhà Hán giai đoạn Tam Quốc cũng không tìm được đại nho nào có thể sánh với Trịnh Huyền.


Viên Thiệu có lần nghe danh Trịnh Huyền liền cho người đến mời, Trịnh Huyền đi đến gặp Viên Thuật cũng không ăn mặc xa hoa mà như một lão nông già nua, áo mặc vải đay, chất vải đã sớm sờn thậm chí còn có tích nói Trịnh Huyền đến gặp Viên Thiệu đến cả giày cũng không đi, thoạt nhìn chẳng khác gì lão nông đi làm vườn về.


Viên Thiệu thấy thế thì cảm thấy mất mặt, cảm thấy Trịnh Huyền coi thường mình nhưng mà cũng không cần Viên Thiệu đứng ra, môn khách bên người Viên Thiệu đều nhao nhao cười cợt Trịnh Huyền, sau đó cũng không thiếu người khiêu khích hay tỏ ra coi thường .


Kết quả ra sao ? kết quả Trịnh Huyền ở ngay tại chỗ biện luận cùng đám môn khách của Viên Thiệu, không luận bàn xuất xứ chỉ đơn thuần lấy đạo học mà luận kết quả môn khách của Viên Thuật nhao nhao bại trận, đối với Trịnh Huyền kinh thán không thôi.


Viên Thiệu sau đó nào còn tức giận Trịnh Huyền, lập tức coi Trịnh Huyền như bất thế cao nhân, không chỉ một bên bái Trịnh Huyền mà còn muốn Trịnh Huyền theo mình dựng nghiệp lớn, đáng tiếc Trịnh Huyền không ham công danh lợi lộc, từ chối khéo Viên Thuật sau đó cứ thế chân đất cùng áo vải rời đi.


Càng như thế, danh tiếng Trịnh Huyền lan càng xa, người bội phục càng nhiều, hai chữ ‘cao nhân’ trừ Trịnh Huyền ra còn ai ? .


Sự tình như vậy tại thời Tam Quốc tất nhiên không nhiều nhưng không phải không có, càng cao nhân thì càng có bức cách hơn nữa cho dù lộ ra chút quái dị cũng là bình thường, không quái dị có thể coi là cao nhân sao ? .


So với cao nhân trong tưởng tượng của Chu Thái, Đông A Võ Phái còn tính là dễ chịu, nhịn ăn thịt mấy ngày, nhịn uống rượu mấy ngày mà thôi, Chu Thái không phải không chịu được .
Chu Thái đến, bản thân mang theo một khay lớn, bên trên đặt bốn loại lễ vật .


Đầu tiên là một túi vải bên trong đựng gạo trắng, thứ hai là một túi muối, thứ ba là một chiếc đùi heo, cuối cùng là một xâu tiền đồng .
Đùi heo không phải heo nhà nuôi, đây là đùi heo rừng.


Cả bốn lễ vật này cũng không khó kiếm đơn thuần là tâm ý, càng là như thế Chu Thái càng thêm nghiêm túc với lần bái sư này dù sao cái này cũng hợp với thiết lập cao nhân.


Cho dù Trần Minh thay sư thu đồ nhưng nhất định phải hợp tính cách của ân sư cái đã, từ lễ vật liền lộ ra ân sư của Trần Minh cũng không phải người tham tài, cao nhân trong thiên hạ tất nhiên cũng đều không tham tài.
“Đại ca “.
Chu Thái hôm nay búi tóc cao, mặt mũi nhẵn nhụi cùng với một thân bạch y .


Nhìn Chu Thái tươm tất như vậy cho dù là Minh cũng phải tấm tắc khen ngợi trong lòng, ngày thường Chu Thái cho người khác cảm giác chỉ là võ phu nhưng chỉnh đốn lại một phen thì bỗng dung có mấy phần phong phạm ‘nho tướng’.


Xuất thân Chu gia quả thật cho Chu Thái một số khí chất mà người tập võ bình thường không có, Chu Thái ít nhất nhận biết chữ cũng đọc qua sách chỉ là hắn không thích đọc sách mà thôi.


“Sau này nghĩ cách để Chu Thái đọc nhiều sách một chút, Lữ Mông vốn cũng không ham đọc sách sau đó còn sửa được huống hồ Chu Thái “ .
Ở trong lòng Minh nghĩ vậy nhưng mặt ngoài làm như không có gì, hắn tươi cười chạy tới đón Chu Thái .
“Ấu Bình tới rồi “.


Hai huynh đệ cười nói mấy câu sau đó Chu Thái liền đi theo Minh đi tới chính gian .
Chính gian bây giờ đã để một chiếc bàn gỗ lớn, trên bàn bày hương án, hai bên đặt hai lư hương bằng đồng toả ra mùi thơm nhẹ dịu cùng thứ khói nhàn nhạt .


Hai lư hương này là Minh . . . chạy đến mượn sếp của hắn – Giả Tông.
Sếp nhà hắn coi như ‘yêu thương’ hắn, đến cả hỏi cũng không hỏi trực tiếp cho Minh mượn .


Về phần hương án cũng không bày gì quá cầu kỳ, trên hương án bày một lư hương nhỏ để cắm chân hương, ba cái chén nhỏ đựng nước cùng một mâm hoa quả.


Minh vốn muốn tìm ‘cầu – dừa – đủ - xoài’ cho hợp văn hoá người Việt Nam nhưng mà hắn tìm không được, nghĩ nghĩ một hồi Minh vẫn chọn chuối xanh cùng cam, quýt .


Tại thời kỳ này, cam cùng quýt có thể coi như hai loại hoa quả ngon nhất ở Giao Chỉ, về phần nải chuối xanh thì càng dễ nói dù sao chuối xanh đã đi sâu vào văn hoá cúng tế của người Việt Nam nhất là khu vực miền Bắc.


Trong ký ức của Minh, cứ ngày 15 cùng mùng 1 âm lịch hàng tháng mẹ nuôi hắn đều sẽ mua chuối xanh về thắp hương cho dù cả nhà hắn đều ở Thái Lan chứ không phải Việt Nam .
Làm đủ những thứ này, Trần Minh lấy ra một cái bồ đoàn để Chu Thái một bên quỳ xuống một bên dâng lên ba nén hương .


Chu Thái một bên quỳ, một bên cắm hương, hai mắt thành tâm nhắm lại còn Minh cũng bắt đầu lẩm bẩm trong miệng .
“Con Nam Mô A Di Đà Phật . . .”.
Minh chắp hai tay lại cũng thành tâm nhắm mắt, miệng tụng kinh văn.


Hắn cũng không niệm tiếng Hán mà dùng tiếng Việt cho nên Chu Thái nghe không hiểu, chỉ nghe ra Minh đang tụng gì đó đồng thời cũng nghe ra một loại âm luật có phần kỳ bí.
Minh tất nhiên không phải loạn tụng mà là thật sự tụng kinh văn, hắn tụng là Tiêu Tai Chú.


Minh kiếp trước không theo đạo phật nhưng cha mẹ nuôi hắn theo lại thêm Thái Lan vốn là quốc gia cực trọng Phật giáo.
Minh không biết người khác thế nào nhưng Minh thật sự thuộc nhiều loại chú của Phật giáo, hắn không hiểu kinh nghĩa cũng không tin Phật nhưng niệm những đoạn chú thông dụng thì lại như ăn cơm uống nước.


Cho dù nhiều năm sau không dùng đến thì thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ mang kinh phật ra tụng, tụng nhiều nhất cũng là Tiêu Tai Chú.
Tin Phật thì Minh chưa chắc đã tin nhưng ít nhất để cầu cái an tâm dù sao làm cái nghề nghiệp như bọn hắn . .. vốn cũng chỉ cầu an tâm .


Bởi lẽ đó Minh tụng kinh cực kỳ trôi chảy cũng cực kỳ nghiêm túc, một bên khác Chu Thái lại thành tâm nghe, cho dù hắn nghe không hiểu nhưng vẫn cảm giác tương đối lợi hại .


Đợi đến khi Minh tụng kinh xong, đối với lư hương chắp tay ba bái, tiếp đó lại lấy ra ba cây nhang đốt lên rồi cắm vào lư hương sau đó mới quay người lại cười nói với Chu Thái .
“Ấu Bình, từ nay về sau Ấu Bình chính là đệ tử của Đông A võ phái “ .


Chu Thái nghe vậy mừng lắm, vui vẻ chắp tay hướng về phía Minh .
“Ấu Bình đa tạ sư huynh thay sư thu đồ “ .
Chu Thái bái tạ Minh xong lại không quên hỏi.
“Sư huynh, không biết Đông A võ phái chúng ta có kỵ huý gì không ? “.


Câu này lý ra phải hỏi từ trước khi gia nhập võ phái nhưng Chu Thái tin tưởng Minh, tin tưởng Minh sẽ không hại hắn, nếu võ phái có điều gì cấm kỵ thì Trần Minh cũng sẽ trước tiên nói với Chu Thái.
Trần Minh không nói gì bởi vậy Chu Thái mới an tâm.


Lúc này hỏi câu hỏi kia càng nhiều là quan tâm tới Đông A Võ Phái mà thôi .
Nghe được Chu Thái hỏi, Minh cười cười mà đáp.
“Chúng ta Đông A võ phái cũng không câu nệ hay áp đặt môn đồ, chúng ta . . . theo Hoàng Lão, ưa thích vô vị mà trị” .


Chu Thái nghe vậy liền gật gù tỏ ra hiểu, hắn tuy ít đọc sách nhưng Hoàng Lão thì hắn vẫn biết .
“Yêu cầu duy nhất là sư huynh đệ đồng môn không thể nội đấu, Đông A Võ Phái chúng ta tuy không phải đời đời đơn truyền nhưng đệ tử vốn rất ít cho nên cấm đệ tử bản môn tử đấu “


Minh nào hiểu Đông A Võ Phái nhưng mà hắn biết nhà Trần yêu thích ‘ngụ binh ư nông’ cũng biết nhà Trần cực trọng thị ý kiến của các ‘bô lão’ bản thân các vua Trần vẫn tương đối dân chủ.


Nếu đã như vậy, nhà Trần cũng có nét tương đồng với Hoàng Lão Đạo, thuộc về vô vi mà trị .
Không thể nói giống hoàn toàn nhưng nét tương đồng là có, như vậy Minh mượn Hoàng Lão làm gốc của Đông A Võ Phái cũng coi như tạm được, không đến mức bị tiên hiền nhà Trần trách cứ.


Còn về thứ Minh nói, Chu Thái trực tiếp không quan tâm, hai huynh đệ rất nhanh lại cười nói vui vẻ sau đó ngồi vào bàn tiệc .
Đồ ăn cũng chính là mấy thứ Chu Thái mang đến, đùi heo – muối cùng gạo trắng, tất nhiên còn phải có rượu mà rượu này chính là cầm xâu tiền Chu Thái mang đến để mua .


Cứ như vậy kể từ hôm nay, Chu Thái cùng Trần Minh chính thức trở thành đồng môn huynh đệ, cũng coi như bớt được một cọc tâm sự của Minh .
Tất cả bây giờ chỉ còn lại một trận chiến với Nghiêm Mẫn .


Đánh nốt trận này, bản thân Minh có thể đưa tầm mắt ra càng xa, có thể đi ra khỏi Long Biên quận thành mà đi đến An Định.
Cho dù người ở Long Biên, Minh lúc này vẫn cực kỳ háo hức muốn nhìn xem vựa lúa của đất Giao Chỉ hiện tại thế nào .






Truyện liên quan