Chương 61 : Tướng Quân Tốt.
Minh giữ đúng lời hứa với Lâm Vĩnh, cho dù ngày mai quyết đấu với Nghiêm Mẫn bản thân Minh vẫn dành ra nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ) tới dạy chữ cho Lâm Vĩnh.
Tính từ đó đến nay, Lâm Vĩnh đã đi học được 4 buổi.
Tiểu Lâm Vĩnh không tính thông minh và bản thân Minh cũng chẳng tính là thầy giáo tốt.
Minh kiếp trước biết tiếng Trung nhưng tại Trung Quốc đã sớm không mấy ai dùng tiếng Trung phồn thể nhưng tại nhà Hán hiện tại chữ viết tất nhiên lấy phồn thể làm mốc.
Nguyên chủ Trần Minh vốn dĩ biết chữ nhưng biết không nhiều cũng coi như dạng thằng chột làm vua xứ mù mà thôi.
Cho dù Minh tiếp thu kiến thức của nguyên chủ thêm vào kiến thức của bản thân hắn ở kiếp trước thì Minh cũng không dám tự nhận mình nhận biết quá nhiều chữ, hắn cùng lắm hiện tại chỉ có thể so với cha nguyên chủ lúc còn sống, so với đám nho sĩ bình thường đều không bằng chứ đừng nói là so với đại nho đương thời .
Minh càng không có kinh nghiệm sư phạm, dạy chữ đối với Minh không đơn thuần chỉ là dạy Lâm Vĩnh mà còn để cho chính bản thân Minh rèn luyện, để chính bản thân hắn học chữ.
Cũng may Lâm Vĩnh vốn là mũ chữ, cho dù Minh dạy không hay lắm thậm chí nhiều đoạn chính Minh cũng thấy tối nghĩa khó hiểu nhưng Lâm Vĩnh căn bản không hoài nghi tài học của Minh, bao nhiêu tội lỗi đều ôm hết vào người.
Lão sư dạy không hiểu không phải vì giáo sư dạy không tốt mà là bởi bản thân ngu dốt.
Chữ học khó không phải vì giáo sư dạy không tốt mà là đọc sách viết chữ vốn là khó, không khó mới là vô lý.
Tiểu Lâm Vĩnh hiểu chuyện đến mức thầy giáo dởm như Minh cũng có chút đau lòng với đối phương.
Càng may mắn bản thân Lâm Vĩnh cực kỳ quý con chữ, tiểu Lâm Vĩnh không ngại khó cũng không ngại khổ, hắn như một người rơi xuống vực lại bắt được dây thừng vậy, kể cả cái dây thừng kia đầy những gai nhọn thì Lâm Vĩnh cũng sẽ không buông tay, ch.ết cũng không buông.
Tại cái thời đại này phàm là người cùng khổ nếu bắt được một cơ hội trở mình, bọn họ có ch.ết cũng sẽ tiến lên, vô oán vô hối .
Trong Tam Quốc, có một tướng sĩ gọi Hách Manh, kẻ này xuất thân ti tiện, cả đời cố gắng cũng không tìm thấy đường ra, chịu đủ ánh mắt của thế nhân sau đó có một ngày . . . có người đến cho hắn một cơ hội trở mình, có người nói với hắn . . . chỉ cần hắn giết ch.ết Lữ Bố vậy danh tiếng của hắn sẽ vang danh toàn bộ thiên hạ.
Hách Manh có ngu dốt hay không ? có lẽ có mà có lẽ cũng không, chỉ biết hắn khi hiểu được bản thân có cơ hội trở mình, có cơ hội hưởng hết vinh hoa phú quý thì hắn dám cầm đao tới chặt Lữ Bố.
Kết cục của Hách Manh rất thảm nhưng cái dũng khí này cũng không phải kẻ nào cũng có, liên quân 18 lộ chư hầu năm xưa lại có bao nhiêu người dám cầm đao lên ngựa chạy ra chặt Lữ Bố ? .
Bản thân ngươi ở tầng dưới chót nhất, người ta mắng chửi ngươi, đánh đập ngươi, coi ngươi là kẻ ngu si . . . đều là thứ ngươi không cách nào thay đổi nhưng chỉ cần có cơ hội le lói, một cơ hội đổi đời thì những người ở tầng dưới chót này chắc chắn dám lao lên, dám nắm lấy.
Bách tử vô hối cũng chỉ thế mà thôi.
Đây là bi ai của thời đại cũng là nét đặc sắc của cái thời đại này .
Hách Manh cho dù ch.ết cũng chưa từng hối hận, Lữ Bố lại như thế nào ? hắn Hách Manh dám chặt, dám giết, sự không thành là bởi hắn kém cỏi nhưng hắn tuyệt chưa từng sợ hãi .
Lâm Vĩnh cũng là như vậy thôi, học con chữ khó khăn thì như thế nào ? học một lần không được thì học trăm lần, ngàn lần, Lâm Vĩnh hắn không học được là vì hắn thiên tư ngu dốt nhưng hắn tuyệt không từ bỏ .
Mỗi ngày, Lâm Vĩnh chỉ có thể học xuống 5 chữ đã thế Minh còn chẳng thể cấp giấy cho Lâm Vĩnh, đến Minh còn không đủ giấy dùng sao có thể cấp giấy cho đối phương ? .
Minh chỉ có thể mang một núi cát nhỏ đặt trong sân đồng thời lại cho Lâm Vĩnh một cái que, dùng que cùng với cát viết chữ trên sân sau đó dùng biện pháp ngu nhất nhớ mặt chữ.
Lâm Vĩnh học rất chậm, nhưng từng nét từng nét chữ hắn đều viết phá lệ cẩn thận sau đó một đường nhớ xuống.
Nhớ không được thì sao ? Lâm Vĩnh lựa chọn rút ra một con dao, ở trên giáp da của mình chậm rãi khắc chữ, trên giáp da không đủ chỗ khắc thì đi tìm thanh gỗ sau đó khắc chữ, chỉ cần chỗ nào có thể lưu lại chữ viết cho Lâm Vĩnh nhớ, tiểu tử này đều dùng.
Trải qua 4 ngày dạy dỗ, Lâm Vĩnh hiện tại coi như biết đếm từ ‘1 đến 10’ biết viết tên mẹ hắn, anh hắn, đại tẩu nhà hắn, đối với người khác có lẽ là chậm nhưng với Lâm Vĩnh đây đã là việc vui bằng trời, đã là công ơn tái tạo của Minh với hắn .
Càng nhìn Lâm Vĩnh như vậy, Minh trong lòng lại càng mến tài dù sao thân là người hiện đại xuyên về cổ đại nhìn thấy một đứa bé như Lâm Vĩnh rất khó không động lòng mến tài .
Đáng tiếc, đây cũng chưa phải lúc ném cho Lâm Vĩnh một tấm thẻ nhân vật .
Hắn vốn đã nghĩ tốt nên cho Lâm Vĩnh nhân vật nào, đáp án hiển nhiên là thẻ nhân vật Quách Bốc dù sao trong ba tấm thẻ của Minh thì thẻ của Quách Bốc giá trị thấp nhất .
Lâm Vĩnh đối với Minh sinh ra ‘nguyện lực’ đã chứng tỏ hắn đạt điều kiện sử dụng thể nhân vật tuy nhiên thẻ nhân vật là cần Minh thật tâm tài bồi đối phương.
Ví như tấm thẻ Quách Bốc chẳng hạn, ném thẻ này cho Lâm Vĩnh sau đó mặc kệ hắn thì cũng hoá công cốc, Minh ít nhất cũng phải tự mình chỉ dạy Lâm Vĩnh võ nghệ mà nếu như vậy thật ra còn cần một cái cớ.
Cũng như đối với Chu Thái, khác biệt là Lâm Vĩnh cũng không cần Trần Minh tính toán nhiều như vậy, Trần Minh có thể trực tiếp thu Lâm Vĩnh làm người mình, thu làm hạ nhân trong nhà như đám người Kiều mụ, tiểu Thuý chẳng hạn.
Đường đường quân nhân lại chạy đến nhà người khác làm hạ nhân, làm nô bộc ? cái này nghe thì vô lý nhưng tại Hán mạt rất nhiều người đều sẽ chọn như vậy dù sao hạ nhân cũng phải xem hạ nhân nhà ai, làm nô bộc cũng phải xem là nô bộc của ai.
Ví dụ trong sử Việt chẳng hạn, ai cũng nghe đến Yết Kiêu cùng Dã Tượng là gia thần của Hưng Đạo Vương nhưng đây chẳng qua là lịch sử mỹ hoá, dùng miêu tả mỹ miều mà nói dùng từ gia thần cũng không sai nhưng thực tế Yết Kiêu cùng Dã Tượng xuất thân cũng chỉ là hạ nhân của Vương phủ, bọn họ sau này được Hưng Đạo Vương quý tài mới bắt đầu tài bồi .
Rất nhiều gia đình sĩ tộc phong kiến đều như vậy, trước thu làm hạ nhân, dạy dỗ một đoạn thời gian rồi lại xem tâm tính sau đó mới tài bồi, trở thành gia binh rồi thành gia thần .
Đương nhiên Minh cũng không quá muốn chọn cách này dù sao hắn là thật tâm tài bồi Lâm Vĩnh đồng thời hắn mở Hack .
Thẻ nhân vật không chỉ có thể đảm bảo Lâm Vĩnh thành tài mà còn gia tăng trung thành của Lâm Vĩnh với hắn bởi thế Trần Minh muốn lựa chọn con đường khác, cụ thể hơn là ban họ.
Hắn họ Trần, hắn cũng muốn ban họ Trần cho Lâm Vĩnh.
Đây đối với Lâm Vĩnh mới thật sự là đại ân, thật sự coi Lâm Vĩnh là người mình .
Ban họ này cũng là cách chơi của quý tộc phong kiến, thu nhận một đám trẻ mồ côi sau đó nuôi dưỡng từ nhỏ, nếu đứa nào thành tài thì ban cho dòng họ thậm chí ban tên, cái đám trẻ mồ côi này có thể coi là tử sĩ trực thuộc các đại gia tộc thời phong kiến .
Mở rộng hơn nữa thì ban họ cũng có thể hiểu là một loại công nhận, là một sự tự hào lớn lao của kẻ dưới khi được người trên tiếp nhận.
Sử Trung Quốc cũng có nhiều trường hợp ban họ như vậy, ngay như Tam Quốc cũng có Lưu Phong theo họ Lưu của Lưu Bị nhưng mà Minh càng muốn nói sử Việt, trong sử Việt bản thân Lê Thái Tổ cũng rất thích ban họ cho các tướng quân theo mình lâu năm đồng thời lập đại công.
Xa xôi hơn một chút, Đinh Tiên Hoàng cũng thích chơi cái trò này, có rất nhiều danh tướng hoặc quan lại thời đó theo Tiên Hoàng có công được ban họ Đinh .
Đối với Minh, cách chơi này cao cấp hơn việc thu gia nô nhiều hơn nữa Minh cũng không có lo lắng.dù sao hắn vô thân vô cố, không thân không thích, cái họ Trần của hắn cuũn chỉ có mình hắn độc đinh, ban họ cho kẻ dưới cũng không cần cố kỵ suy nghĩ của người trong tộc .
Vấn đề duy nhất là việc ban họ là một việc nghiêm túc và trang trọng, bằng biểu hiện của Lâm Vĩnh hiện tại . .. hắn không xứng mang họ Trần.
Bởi thế Minh cần phải đợi, đợi Lâm Vĩnh làm ra chút cống hiến sau đó thuận lý thành chương đẩy một chút.
_ _ _ _ _ _
Hôm nay lại ‘khắc’ xong năm chữ, Lâm Vĩnh vui vẻ thu miếng gỗ vào ngực, hắn hàng đêm thậm chí ôm miếng gỗ này mà ngủ, nửa bước không rời .
Cũng theo thông lệ, Lâm Vĩnh nên trở về quân doanh nhưng mà đêm nay Lâm Vĩnh nán lại một chút, hắn thấy Minh đang nhàn nhã thưởng trăng liền đánh liều hỏi Minh một câu .
“Chủ bộ đại nhân, ngày mai đại chiến với quân đội Nghiêm giáo uý . . . ngài có lo lắng hay không ? “.
Lâm Vĩnh ôm quyền cẩn thận hỏi Minh .
Càng gần ngày quyết chiến, đám binh sĩ càng lo lắng hơn nữa trong mấy ngày này Long Biên thành cũng xảy ra vài việc lý thú.
Ví dụ như chẳng biết ai thả ra tin, 50 binh lính của Trần chủ bộ bị Chu giáo uý đánh cho kêu cha gọi mẹ, thảm hại vô cùng.
Tin tức này vừa ra, đối với bách tính bình dân Long Biên thành mà nói thì cũng không có gì nhưng chuyền đến đám thương gia, hào cường cùng quân đội trong thành thì lại là một vấn đề khác .
Sau khi tin tức này được chứng thực, nó liền thành chê cười lớn, rất nhiều người đã không tin tưởng Minh có thể luyện binh thắng Nghiêm Mẫn dù sao cả 50 người bị duy nhất một vị giáo uý đè ra đánh thì còn so tài cái gì ?.
Đặc biệt trong quân doanh, không thiếu người mang việc này ra đàm tiếu dù sao cũng không ai biết Chu Thái là ai, trong mắt đám lão binh này Chu Thái cũng chỉ ngang Nghiêm Mẫn, bỏ ra hai tuần luyện binh kiểu gì mà đến Nghiêm Mẫn cũng có thể một phá năm mươi ? .
Tin tức này truyền vào trong quân doanh, ý kiến của đám lão binh rất lớn, không chỉ coi thường Minh mà còn thấy bất công dù sao thành Long Biên nhỏ như vậy ai chẳng có chút tin tức, đám lão binh đều biết đám tân binh bữa bữa có thịt ăn, tin tức này ban sơ lộ ra thiếu điều khiến quân doanh loạn lên .
Trần Minh cùng quân đội có thịt ăn mỗi ngày hay không thì đám lão binh không biết nhưng mà đám tân binh của Nghiêm Mẫn quả thật ngày ngày có thịt khô ăn, việc này làm bọn họ đỏ mắt không thôi .
Cũng may Chu Cảnh không phải không có tài năng, hắn mang việc này ép xuống đồng thời Chu Cảnh cũng nói rất rõ ràng, đám tân binh này đều được Giả Tông tự thân dùng tiền nuôi căn bản không đụng vào quân lương của chúng binh sĩ, đám lão binh nghe xong mới nguôi phần nào.
Sau này tin tức kia đi ra, đám lão binh không cảm thấy phí phạm mới là lạ, mỗi ngày có thịt ăn, con chó còn có thể cắn ch.ết người đằng này Trần Minh luyện binh kiểu gì để nguyên đám tân binh không đấu lại một vị Giáo Uý trong quân ? .
Việc này bản thân Minh cũng biết nhưng mà hắn lười giải thích dù sao . . . tại Long Biên thành có hai người ‘không quan tâm ‘ vấn đề này .
Người thứ nhất là Giả Tông, người thứ hai là Chu Cảnh, hai người này không chủ động hỏi Minh cái gì thì Minh căn bản không cần hướng về ai giải thích, vàng thật không sợ lửa .
Cũng từ việc này Minh còn cảm nhận được một chút ‘ám lưu’ hắn mơ hồ nhận ra Giả Tông có móc nối với Chu gia .
Vốn dĩ nên là Lục gia cùng Giả Tông phối hợp quản Giao Chỉ nhưng không biết vì sao Giả Tông muốn đá Lục gia sau đó âm thầm móc nối với Chu gia .
Minh thậm chí cảm giác được nếu hắn không tự mình đứng ra nhận đám tân binh kia, kẻ huấn luyện bọn họ chính là Chu Thái dù sao Chu Thái quá vô danh, vô danh đến mức vô lý.
Rõ ràng trong việc này không thích hợp nhưng mà Minh cũng không quá muốn đi sâu vào tìm hiểu, Giả Tông móc nối với ai thì liên quan gì tới Trần Minh hắn ? .
Cái tin tức kia không hề ảnh hưởng tới Trần Minh nhưng mà chúng binh sĩ của hắn cũng nghe được đồng thời khó chịu cực kỳ .
Bọn họ cảm thấy uất ức nhưng mà cũng không biết đi giải thích với ai dù sao tin tức lại là sự thực, bọn họ đều thua Chu Thái .
May mắn đám tân binh chuyển vào sinh sống ở Lý phủ, cũng coi như bớt cho Minh chút phiền toái nhỏ .
“Lo lắng, có gì cần lo lắng đây ? “.
“Các ngươi là binh sĩ của ta, học được bản sự của ta ta đương nhiên biết rõ bản lĩnh của các ngươi ra sao, đã như vậy lại có gì lo lắng ? “.
“Tự tin vào bản thân một chút, các ngươi đã rất không tệ “ .
Minh nói xong quơ tay thành nắm đấm, đấm nhẹ vào ngực Lâm Vĩnh .
Cái động tác này là thói quen của Trần Minh kiếp trước .
Chịu một đấm nhẹ vào ngực, Lâm Vĩnh cũng không thấy đau thậm chí cảm thấy lồng ngực ấm lên, trong người dâng lên sự tự tin to lớn .
Đúng vậy, chúng ta là binh lính của Trần chủ bộ, học bản sự của Trần chủ bộ, vậy có cái gì phải lo lắng ? .
Trần chủ bộ tin tưởng chúng ta .
Tin tưởng chúng ta .
Trong lòng Lâm Vĩnh liên tục nhấm nuốt hai chữ ‘tin tưởng’ để rồi khuôn mặt trẻ trung trở nên rạng rỡ, cho dù đêm đã buông xuống nhưng Minh vẫn cảm thấy mặt tiểu Lâm Vĩnh như phát sáng vậy .
“Chủ bộ đại nhân, Vĩnh cùng chúng huynh đệ nhất định không làm đại nhân thất vọng “
“Đại nhân lại đợi thêm một chút, sáng ngày mai đám thuộc hạ liền đánh cho đám binh linh của Nghiêm giáo uý răng rơi đầy đất “ .
Lâm Vĩnh vừa nói vừa tươi cười .
Hắn ít học, hắn cũng không hiểu đạo lý kẻ sĩ ch.ết vì tri kỉ dù sao Lâm Vĩnh hắn nào có được coi là kẻ sĩ ? .
Nhưng mà Lâm Vĩnh vào trong quân doanh ngắn ngủi hơn 1 tháng bản thân tiểu Lâm Vĩnh cũng học được đạo lý riêng trong quân đội .
Binh lính bọn hắn cũng sẵn sàng ch.ết vì tướng quân.
Ở trong quân doanh, Lâm Vĩnh thường xuyên nghe lão binh nói Chu đại tướng quân là tướng quân tốt, chỉ cần đại tướng quân hô một tiếng đám lão binh đều nguyện ý vì Chu đại tướng quân lao lên, muôn ch.ết không từ.
Thời điểm đó Lâm Vĩnh nghe được xong hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào nhưng rất nhanh ánh mắt lại có chút thảm hại bởi vì hắn cũng không gặp mặt Chu đại tướng quân, cũng không biết tướng quân tốt trong miệng lão binh là như thế nào, hắn chỉ biết đi theo Nghiêm giáo uý rất khổ sở cũng chịu đòn rất nhiều .
Nghiêm giáo uý cũng giống đám ác nô nhà địa chủ nơi hắn sống, suốt ngày đánh đập mắng chửi dân nghèo bọn hắn .
Lâm Vĩnh mạng tiện, mạng của hắn không đáng giá, Nghiêm giáo uy cầm roi mà thúc vậy bọn hắn cũng sẽ biết cắn răng mà lao lên thôi, trái với quân lệnh không chỉ bản thân mình ch.ết mà còn ảnh hưởng đến gia đình, nếu đã vậy thì cứ lao ra chiến trường ch.ết thống khoái một chút .
Lâm Vĩnh nghĩ vậy đồng thời hắn cũng tự hỏi hắn có nguyện ý ch.ết vì Nghiêm giáo uý không ? .
Lâm Vĩnh rất nhanh đưa ra đáp án, hắn không nguyện ý.
Nhưng mà ngày hôm nay, giờ phút này, dưới ánh trăng sáng ngời kia, Lâm Vĩnh dám vỗ ngực mà nói, hắn nguyện ý ch.ết vì tướng quân nhà mình .
Đâu chỉ hắn nguyện ý, hắn biết trong quân doanh các anh em đều nguyện ý .
Hắn không biết Chu đại tướng quân tốt ra sao nhưng Trần tướng quân nhà bọn hắn chắc chắn mới là tướng quân tốt nhất thiên hạ .
Vì tướng quân, ch.ết lại có gì ? .
_ _ _ __ _
P/s : Mai chắc chắn xong Nghiêm Mẫn tác ngủ sớm mai lên chương sớm.