Chương 62 : Thiên Ngoại Vẫn Thạch.

Trần Minh cùng Nghiêm Mẫn so tài cũng không phải là so trong quân doanh, địa điểm so tài nằm ở ngoài Long Biên thành .


Nơi đây là một hạp cốc rất hẹp, con đường này thậm chí còn chẳng đủ để hai chiếc xe ngựa đi thành hàng ngang, đây là con đường vào núi chính của đại đa số thợ săn hoặc người hái thuốc tại thành Long Biên.


Người xưa nói đất Thục dễ thủ mà khó công, bản thân Minh thì chưa tới đất Thục bao giờ nhưng mà hắn cảm thấy núi rừng Giao Chỉ cũng sẽ không thua kém Thục quốc .


Địa điểm quyết đấu lần này được chọn ở hạp cốc hơn nữa luật quyết đấu cũng đã có, Trần Minh nghe nói đây là Chu Cảnh tự ra đề thi .


Trần Minh cùng Nghiêm Mẫn tất nhiên cũng không thể tự mình nhập trận nhưng mà lại có thể đứng trên cao chỉ đạo, dùng trống hoặc cờ hiệu đều được chỉ là không thể nhập trận .


Vũ khí giữa hai bên cũng trải qua sàng lọc, đều không được dùng đao thật thương thật mà phải dùng vũ khí bằng gỗ tuy nhiên cung tiễn cùng giáo vẫn được vót nhọn .


available on google playdownload on app store


Vót nhọn ở đây cũng không phải nhắm tới ‘sát thương’ mà là để cung tiễn cùng giáo bớt phế dù sao nếu cả đầu gỗ còn không được vót thì cung tiễn hay giáo căn bản không dùng được, tất nhiên ‘nhọn’ ở đây vẫn phải ở một mức ‘chấp nhận được’ .


Trăm tên tân binh đi từ Ngô Quận đến Giao Chỉ này là bảo bối của Giả Tông, có thể chịu chút thương thế, chảy chút máu thậm chí gẫy vài cái xương nhưng mà Giả Tông tuyệt không muốn nhìn thấy tân binh mất mạng ngã xuống, điều này Trần Minh hiểu, Chu Cảnh hiểu, Nghiêm Mẫn cũng hiểu .


Nghiêm Mẫn trị quân tương đối tàn bạo nhưng mà hắn cũng không dám thật sự đánh ch.ết tân binh, hắn nếu thật sự đánh ch.ết tân binh trong lúc luyện quân, Giả Tông đảm bảo mang hắn ra chặt đầu tiên, cũng không cần tỉ thí cái gì.


Giả Tông là không hiểu luyện binh, vị lãnh đạo cao nhất của đất Giao Chỉ này chỉ biết hắn tân tân khổ khổ mặt dày kéo người từ Ngô Quận tới Giao Chỉ cũng không phải để bọn họ ch.ết dễ dàng như vậy .


Muốn ch.ết đương nhiên cũng được nhưng ít nhất phải ch.ết có giá trị, chí ít phải đền bù được thiệt hại mà Giả Tông bỏ ra đúng không ? .


Phóng mắt khắp thời Tam Quốc cũng không có mấy đội quân bữa bữa có thịt ăn đã thế còn là tân binh. ở điểm này tất cả binh sĩ đều cần cảm ân Giả Tông nhân nghĩa.
Luật thi đấu cũng rất đơn giản, đây là trò chơi truyền thống của quân đội nhà Hán, nó được gọi là cướp cờ .


Chọn hai ụ đất lớn rồi cắm cờ lên trên, hai phe một đường đẩy về phía trước, phe nào có thể cướp được cờ liền thành kẻ chiến thắn .
Cướp cờ cũng không phải thuần chém giết, chủ yếu là đọ sức phá trận, thường thường là bên công cùng bên thủ, ai cao ai thấp phân tranh một cái liền lộ ra .


Nhắc đến cướp cờ, cũng không chỉ có quân đội nhà Hán thích chơi trò này, hầu hết các đội quân cổ đại mà Minh biết đều chơi qua, nổi tiếng nhất trong sử Việt có lẽ là Đinh Tiên Hoàng đi ? .


Luật chơi đơn giản, trận hình chiến đấu cũng đơn giản dù sao nơi đây là một đầu đường duy nhất, hai bên sĩ tốt cứ như vậy va vào nhau là được .


Đường này là đường rừng nhưng lại tương đối bằng phẳng, hai bên cũng không có vách núi, không sợ binh sĩ ngã ch.ết lại thêm Giả Tông yêu cầu nghiêm ngặt trong việc sử dụng vũ khí dẫn tới cuộc so tài này về bản chất cũng không cần để binh sĩ lấy mạng ra liều, cho dù có ai bỏ mình cũng thuộc về bất hạnh mà thôi, lần so tài này không chủ sát phạt.


Trận so tài giữa Trần Minh cùng Nghiêm Mẫn nói to thì to nhưng nói nhỏ thì cũng nhỏ, người đến xem không nhiều .
Bình dân trong thành căn bản không tới, đám thương buôn trong thành Long Biên cũng không tới, một số nhà giàu trong thành Long Biên cũng không tới .


Cũng đừng thần thánh hoá Trần Minh cùng Nghiêm Mẫn, một người là chủ bộ mà người kia cũng chỉ là giáo uý, hai người so tài có thể mang đến ảnh hưởng như nào ? .
Tất nhiên người đến cũng không ít hơn nữa đều là nhân vật có trọng lượng.
Đầu tiên là Giả Tông đến .


Giả Tông nổi tiếng ‘cẩu’ từ ngày đến Long Biên thành vị lãnh đạo của Trần Minh còn chưa bao giờ ra khỏi thành nhưng mà hôm nay Giả Tông đi ra dù sao hắn cũng muốn nhìn tận mắt ‘bảo bối’ của hắn.
Giả Tông đến, Y Bình tất nhiên tới .
Ngoại trừ hai người này ra thì còn có Lý Tiến cùng Chu Cảnh.


Chu Cảnh lần này còn dẫn theo 100 lão binh vào núi, một bên lo an toàn cho Giả Tông một bên cũng làm trọng tài .


Lý Tiến thân là tòng sự lại thêm hắn vốn là gia chủ Lý gia, cường hào đất Long Biên dẫn tới Lý Tiến cũng có thể đại diện cho một đám nhà giàu trong thành nhưng mà Lý Tiến cũng chỉ có thể đến đây một mình đồng thời học Y Bình một mực ở sau lưng Giả Tông .
_ _ _ _ _ _ _


“Trần chủ bộ, lâu ngày không gặp khí vũ càng thêm hiên ngang, thật sự làm Nghiêm Mỗ kính phục không thôi”.
Trước trận chiến, Nghiêm Mẫn cùng Trần Minh đối mặt với nhau, sau lưng Nghiêm Mẫn tất nhiên là hai huynh đệ của hắn mà sau lưng Trần Minh dĩ nhiên cũng là Chu Thái.


Lần này vì công bằng, Nghiêm Nhan cùng Nghiêm Dư đều không được nhập trận, ở phía bên kia Chu Thái tất nhiên cũng không được nhập trận .
“Nghiêm giáo uý quá lời, ta xem Chu giáo uý mới thật sự là khí vũ hiên ngang “ .


Trần Minh cũng đối với Nghiêm Mẫn ôm quyền cười nói đồng thời trong lòng hắn . . . có chút chua.
Hôm nay Nghiêm Mẫn ăn mặc cực kỳ ra dáng, hắn mặc giáp trụ hẳn hoi, là giạng dáp với những miếng sắt vuông đan xen với nhau, đã thế Nghiêm Mẫn còn mặc nguyên một bộ giáp .


Bảo Nghiêm Mẫn là tướng quân thì người ta cũng tin, sẽ không mấy ai nghĩ hắn chỉ là giáo uý một quân .
Nghiêm Mẫn tuy người gầy nhom, da trắng bệch nhưng dù sao cũng tính là cao ráo, khoác lên chiến giáp lại lộ ra vài phần uy mãnh .


Trần Minh thì ngược lại, hắn chỉ mặc giáp nhẹ, so với Nghiêm Mẫn bản thân mình càng giống giáo uý .
Cũng không phải Minh không muốn mặc nguyên bộ chiến giáp nhưng mà . . . hắn không có, hắn chỉ có đúng một bộ giáp da này mà thôi .


Ngược lại cũng không biết Nghiêm Mẫn đào đâu ra bộ giáp trụ này ? đây tất nhiên là hàng của Lục gia cho hắn dù sao giáp trụ so với vũ khí càng quý, quý gấp hàng chục hàng trăm lần .


Thực tế thì cũng không phải ai đều có thể mặc giáp trụ, bằng vào cái chức giáo uý như Nghiêm Mẫn thì xa xa không đủ nhưng mà hắn hôm nay dám mặc lại thêm Giả Tông không có ý kiến vậy không ai ở đây sẽ đứng ra chỉ trích Nghiêm Mẫn .
Hắn chỉ là tiểu nhân vật nhưng hắn đại diện cho Lục gia .


“Vị này chính là Chu giáo uý đi, Chu giáo uý thần uy cái thế, Nghiêm mỗ cũng nghe nói một hai, đáng tiếc chúng ta tuy cùng trong quân doanh nhưng Nghiêm mỗ không có cơ hội so tài cùng Chu giáo uý” .
Nghiêm Mẫn cùng Minh đáp lời mấy câu liền chuyển mục tiêu sang Chu Thái .


Chu Thái nhận biết Nghiêm Mẫn mà Nghiêm Mẫn tất nhiên cũng nhận biết Chu Thái, Chu Thái vốn to cao lại thêm thường xuyên bên người Chu Cảnh, chỉ cần không mù thì đều sẽ có ấn tượng với Chu Thái.


Nghiêm Mẫn với Chu Thái làm ra mặt tươi cười nhưng mà Chu Thái lười để ý đến Nghiêm Mẫn, Chu Thái hơi liếc mắt nhìn Nghiêm Mẫn một cái rồi cũng không nhìn nữa .


Điệu bộ này của Chu Thái vậy mà có mấy phần bức cách của Quan Vũ mà cái điệu bộ này cũng rất đáng ăn đòn, ít nhất có khả năng kéo thù hận.
Quả nhiên thấy Chu Thái coi thường, Nghiêm Nhan cùng Nghiêm Dư liền nổi nóng .
“Họ Chu, ý gì đây ? “.


Hai người thậm chí tiến lên nửa bước mà theo cả hai tiến lên, Chu Thái một lần nữa mở mắt nhìn chằm chằm cả hai, không khí lập tức trở nên ‘giương cung bạt kiếm’.
“Khụ khụ, các vị hình như ta thấy Giả đại nhân cho gọi “ .


Trần Minh đối với Chu hiền đệ cũng rất bất đắc dĩ, Chu Thái không cao ngạo bằng Quan Vũ, ít nhất những gì miêu tả trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thì Quan Vũ quả thật cực kỳ có ‘bức cách’ cùng kiêu ngạo.


Chu Thái cũng không phải người thích bắt nạt kẻ yếu hoặc mạt sát người dưới, Chu hiền đệ của hắn so với Trương Phi vẫn tương đối ‘thân dân’.


Vấn đề là Chu Thái yêu ghét quá rõ ràng, lộ hẳn lên mặt, được Chu Thái yêu thích thì không sao nhưng mà bị Chu Thái chán ghét vậy Chu Thái căn bản không thèm giữ ý, đã thế Chu Thái tuy không thích bắt nạt kẻ yếu nhưng cũng khinh thường kẻ yếu .


Nói đơn giản là Chu Thái sẽ không vô duyên vô cớ hướng về kẻ yếu hơn tiến hành vật lý công kích nhưng từ tinh thần công kích chắc chắn là có.


Cũng may Chu Thái năm nay mới 19 tuổi, Minh cảm thấy còn có thể sửa hắn, cũng không cần bắt Chu Thái thay đổi thái độ hoặc đột nhiên chuyển ngoặt thành con người khác, chỉ cần Chu hiền đệ nhà hắn sau này yêu ghét đừng có lộ hết lên mặt, khinh thường hay chán ghét người ta thì ở trong lòng là được rồi, cần gì phải kéo thù hận không cần thiết .


Nghe được Trần Minh lôi Giả Tông ra, quả nhiên ba anh em họ Nghiêm đều nhìn về phía Giả Tông, lúc này bọn họ có thể thấy Y Bình từ xa xa đi tới, Y Bình quả nhiên tới gọi bọn hắn thật .
Ba người họ Nghiêm không thể không thu liễm, vẫn trợn mắt với Chu Thái nhưng cũng rất thành thật đi theo Nghiêm Mẫn .


Về phần Chu Thái y nguyên ‘bức cách’ kéo căng, mặt cơ hồ ngửa lên trời, cũng không đi nhìn họ Nghiêm .
Tất nhiên vẻ mặt này của Chu Thái khi đến chỗ Giả Tông cũng thu liễm lại bởi vì trong mắt Chu Thái, Giả Tông không tính kẻ yếu .


Yếu hay mạnh phải xem xét nhiều vấn đề, so đánh nhau mà nói Chu Thái chấp mười Giả Tông nhưng so đọc sách thì Giả Tông chấp mười Chu Thái, Chu Thái vốn không thích đọc sách bởi vì . . . đầu óc hắn không đủ dùng nhưng không có nghĩa Chu Thái khinh thường nho sĩ, đối với đám người đọc sách Chu Thái thậm chí còn mang theo ba phần kính nể .


Đây tất nhiên là điểm cộng của Chu hiền đệ trong mắt Trần Minh, ở thời đại nào cũng vậy đối với người có kiến thức tỏ ra tôn trọng một chút đều là việc tốt .
“Trần chủ bộ, Nghiêm giáo uý “ .
Giả Tông đối với hai người tiến đến, hiền hoà mà mỉm cười .


Không cần biết bên trong ra sao nhưng mà vẻ ngoài của Giả Tông quả thật cho người ta cảm giác ‘hiền hoà’ cảm giác đối phương là ‘quan tốt’ .
“Đại nhân “ .
Trần Minh cùng Nghiêm Mẫn song song chắp tay chào hỏi Giả Tông, lúc này Giả Tông mới cười nói .


“Trần chủ bộ, Nghiêm giáo uý, hai người ngày hôm nay chỉ là so tài luận bàn, bất kể thắng thua thì cũng là đồng liêu với nhau, không nên ở trong lòng có quá nhiều suy nghĩ” .
Giả Tông chủ động đưa hai tay ra, hướng về phía hai người đang chắp tay mà nhẹ nắm lấy .


Nghiêm Mẫn cùng Trần Minh nghe vậy đều hơi liếc nhau một cái sau đó đương nhiên phải lớn tiếng mà đáp .
“Cẩn tuân chỉ bảo của đại nhân “ .
Thấy hai người biết điều như vậy, Giả Tông lại gật gù mà cười nói .
“Được được, như vậy ta an tâm”


“Ngoài ra tuy đây là luận bàn, người thua không bị khiển trách nhưng người thắng lại không thể không thưởng”


“Lão phu nghĩ thế này, lão phu mấy hôm nay được dâng tặng một bảo vật, nghe nói là thiên ngoại vẫn thiết, lão phu với cái này không hiểu nhiều nhưng cũng biết trời ban vẫn thiết có thể rèn thần binh, lấy thứ này làm khen thưởng không biết hai vị thấy thế nào ? “.


Giả Tông nói câu này, Trần Minh cũng không phản ứng gì nhưng Nghiêm Mẫn không tin được mà ngửa đầu nhìn Giả Tông, trong lòng sóng gió ngập trời .
Thiên ngoại vẫn thạch vốn là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, đây thuộc về truyền thuyết .


Thật ra trước đây thứ này bị coi là điểm bất tường, là ‘thiên giáng’ chứ không phải ‘thiên ban’ nhưng kể từ khi Lưu Tú bật chế độ ‘khí vận chi tử’ tay không triệu hoán thiên thạch đi đánh quân Vương Mãng, nhà Hán liền cực điểm sùng bái thứ này, coi đây là điềm lành tới nhân gian .


Dĩ nhiên ‘vẫn thạch’ hay không thì lại khó mà nói, tận mắt thấy còn dễ nghiệm chứng, không tận mắt thấy ngươi lấy cái gì bảo đây là vẫn thạch ? .
Đối với vẫn thạch, Trần Minh không có bao nhiêu cảm xúc nhưng mà Nghiêm Mẫn lại vui mừng quá đỗi vội nói .


“Mẫn nhất định nghe Giả đại nhân dạy bảo, nhất định không để Giả đại nhân thất vọng “ .
Nghiêm Mẫn . . . nói gì chính hắn cũng không biết nữa, hắn chỉ biết lúc này nhất định phải cảm ân đồng thời trong lòng của hắn hiện tại cũng chỉ còn xoay quanh ‘thiên ngoại vẫn thạch’ .


Về phía Trần Minh, hắn phản ứng chậm hơn Nghiêm Mẫn dù sao hắn rất khó đi quá mức chân trọng thứ kia tuy nhiên Trần Minh cũng tương đối cảm động, Trần Minh biết đây là Giả Tông vì hắn chuẩn bị .


Giả Tông cũng không biết Trần Minh sớm đã có hai thanh thần binh, cho dù Giả Tông biết thì trong mắt Giả Tông hai thanh binh khí của Minh lại làm sao so với thứ mà ‘thiên ngoại vẫn thạch ‘ rèn ra .
Đây là tâm ý của Giả Tông, Minh tất nhiên cũng phải hướng về Giả Tông tạ ơn .


Hắn biểu hiện không có rõ ràng như Nghiêm Mẫn nhưng vẫn hiên ngang chắp tay ôm quyền mà nói .
“An Sinh nhất định không làm đại nhân thất vọng “ .
Nghe được Trần Minh nói vậy, Giả Tông rất là vui vẻ mà Nghiêm Mẫn lại bắt đầu đỏ mắt.


Trần Minh đỏ mắt vì Nghiêm Mẫn có giáp trụ, Nghiêm Mẫn đỏ mắt vì Trần Minh có tên chữ .
Nghiêm Mẫn tuy hay tự xưng là Nghiêm Bạch Hổ nhưng đây là tự xưng, hắn cũng không thật sự dám ở trước mặt Giả Tông hô ra hai chữ này.


Thời đại này không phải ai cũng có tên chữ, cũng không phải ai đều có thể ban tên chữ cho người khác .


Người ở thời đại này không tự tiện lấy tên chữ, chỉ được có chữ khi người trên ban chữ, ‘người trên’ ở đây rất rộng thậm chí bao quát phụ mẫu trong nhà nhưng điểm chung là nhất định phải có danh tiếng.
Cũng nào có ai tự mình lấy tên chữ như Trần Minh .


Mà vào lúc này, ở bên ngoài sơn cốc cũng vang lên chút ồn ào, trăm tên tân binh rốt cuộc được mang tới sơn cốc .
Ngày hôm nay Nghiêm Mẫn cùng Trần Minh sáng sớm liền theo Giả Tông, cả hai đều không tới quân doanh, đám binh lính tự có thân binh bên cạnh Chu Cảnh dẫn tiến tới .


Theo đám tân binh được dẫn tới hạp cốc, trận chiến cũng có thể tính là bắt đầu .






Truyện liên quan