Chương 63 : Khiển Binh.

Trần Minh cùng Nghiêm Mẫn tự mình tới đón tiếp binh lính sau đó bắt đầu di chuyển đến điểm tập kết .
Binh sĩ hai bên cách nhau khoảng 50 mét, sau lưng hai đội binh sĩ là một mô đất tương đối cao có dựng sẵn hai cây cờ.


Minh nếu được chọn cờ hắn sẽ chọn màu đỏ đáng tiếc thời đại này không phải muốn màu gì đều có hơn nữa Minh cũng không được chọn màu, cả hai đều là cờ màu đen chỉ khác biệt là chính giữa cờ có thêu chữ.
Một bên là chữ ‘Trần’ một bên là chữ ‘Nghiêm’.


Đứng đầu hai quân tất nhiên là Nghiêm Mẫn cùng Trần Minh nhưng hai người không ở trong quân mà di chuyển đến một vị trí cao hơn, có thể nhìn càng bao quát tổng thể đồng thời được cấp một mặt trống lớn .


Tại Hán mạt, trống chính là dùng để cổ vũ sĩ khí binh lính đồng thời tiếng trống có thể điều động binh lính di chuyển theo quân trận .


Trong phim ảnh hay có tình tiết một quân sư nào đó cầm cờ hiệu ra lệnh cho chúng sĩ biến trận, tình tiết này đơn thuần là chém gió, đơn thuần bởi diễn viên không đủ sức khoẻ đồng thời cũng không hiểu đánh trống lớn mà thôi.


Giữa chiến trường mịt mù, nhiều khi đồng đội bên cạnh ngươi còn nhìn không rõ lại còn thấy rõ cờ hiệu ? đã thế đang chém giết còn phải chú tâm ngoái đầu nhìn cờ hiệu ? cái này tất nhiên không thể nào .


available on google playdownload on app store


Cờ hiệu trong quân đội nhà Hán không phải không có nhưng cờ hiệu không dùng để điều khiển binh sĩ biến trận mà là điều khiển trống, xuất cờ hiệu là để người đánh trống nhìn thấy sau đó thay đổi tiếng trống, lấy tiếng trống làm hiệu cho binh sĩ biến trận .


Tất nhiên cả Nghiêm Mẫn cùng Trần Minh thật ra đều không quá hiểu việc này .
Đánh trống khiển binh, bản lĩnh này không phải ai cũng học được, đây không đơn thuần là đánh trống mà còn phải đảm bảo binh sĩ nghe hiểu tiếng trống, nghe theo tiếng trống hiệu lệnh mà làm ra thay đổi trên chiến trường.


Dạng quân đội có thể nghe tiếng trống làm hiệu chắc chắn đều là lão binh, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho dù Hán Tín sống lại cũng luyện không ra được đám binh sĩ như vậy trong hai tuần huống gì Nghiêm Mẫn cùng Trần Minh.


Hai người nắm lấy dùi lớn, đây là đơn thuần so lực, đơn thuần đánh trống cổ vũ sĩ khí binh lính mà thôi .


Cũng vì biết rõ điểm này cho nên Nghiêm Mẫn còn mang theo huynh đệ nhà mình, muốn ba người chia ra đánh trống dù sao Nghiêm Mẫn lĩnh giáo qua thực lực của Minh, hắn biết khí lực của hắn không cách nào so sánh với Minh .


Về phần Minh, hắn cũng không có ý định nhờ Chu Thái giúp đỡ ngược lại dùng ánh mắt hứng thú nhìn về phương xa .
Nơi đó là 50 tên binh lính của Nghiêm Mẫn .
Nhìn thấy đám binh lính này, Minh không khỏi tấm tắc gật đầu, trong nội tâm tỏ ra hài lòng .


Dù sao đây chính là binh lính tương lai của hắn không phải sao ? .
Đám tân binh này đi theo Nghiêm Mẫn, bản thân có lẽ nhận không ít đánh đập nhưng mà Nghiêm Mẫn cũng coi như cho bọn hắn ăn tốt .
Bữa bữa có thịt ăn, cho dù chỉ là thịt khô .


Từ bê ngoài mà nhìn những binh lính này cũng không thua kém binh lính của Trần Minh .
Thịt khô cho dù ít dưỡng chất hơn thì vẫn là thịt, thịt khô không thể so với cách chế biến của Minh nhưng vèn vẹn nửa tháng ngắn ngủi hai bên lại không nhìn ra quá nhiều khác biệt .


Nếu cứ theo chế độ ăn uống này mà bồi dưỡng, chỉ ba tháng thôi lập tức có thể thấy binh sĩ của Minh hơn hẳn binh sĩ của Nghiêm Mẫn nhưng nửa tháng thật sự quá ngắn .


Ngoại trừ dinh dưỡng ra, Minh còn có thể nhìn thấy đám binh lính của Nghiêm Mẫn có một thứ mà binh lính của Minh tương đối thiếu đấy chính là hung hãn .
“Cổ đại luyện binh không phải không có lý “ .


“Đánh đập binh sĩ là có thể kích phát sợ hãi cùng hung tính của binh sĩ, sợ đương nhiên là sợ tướng quân mà hung tính là đối với kẻ địch “


“Đây cũng giống như lấy người làm dã thú để nuôi, dạng quân đội này chỉ cần ra trận ɭϊếʍƈ máu tươi, nếu còn sống trở về tương lai rất có thể đều sẽ là . . . hung binh”.
Hung binh cũng là binh hơn nữa cực kỳ mạnh mẽ .


Hung binh thật ra không phải cái gì quá ma huyễn, đây chỉ là một đám người trong tay cầm binh khí, không ngừng phát tiết thú tính của bản thân sau đó dần dần biến thành một cỗ máy giết chóc thôi, dạng binh lính này ở thời kỳ Tam Quốc có rất nhiều .


Hung binh cũng có quân kỷ nhưng quân kỷ không tính nghiêm, quân đội càng không có lý niệm của chính mình hay đúng hơn tất cả hung binh đều chỉ có một lý niệm chính là – đốt – giết – cướp – hϊế͙p͙ .


Hung binh ở trong thịnh thế rất khó luyện nhưng ở loạn thế thì rất dễ, so với tinh bình bình thường càng dễ luyện .
Trong Tam Quốc từng xuất hiện rất rất nhiều đội quân hung binh như vậy .
Tây Lương Binh của Đổng Trác chính là hung binh .


Tây Lương Binh của Mã Siêu cũng là hung binh, phàm là binh sĩ đi ra từ đất Tây Lương thì chín phần là hung binh .
Duyện Châu Binh mà Tào Tháo mang ra cũng là hung binh, Tịnh Châu Binh của Lữ Bố cũng là hung binh thậm chí U Châu Binh của Công Tổn Toản cũng có một phần lớn là hung binh .


Tất nhiên hung binh ban đầu phát dục rất tốt nhưng sau này . . . cũng rất thảm .
Theo địa bàn của chủ tướng càng ngày càng lớn, chủ tướng chỉ hận không để hung binh ch.ết bằng sạch, Tào Tháo cũng chính là người làm điều này tốt nhất .


Thời điểm Tào Tháo còn một nghèo hai trắng, địa bàn không có bao nhiêu thì hắn luyện ra được một chi Duyện Châu Binh, một đám binh mã cực kỳ hung hãn, Tào Tháo cũng rất thả Duyện Châu Binh của mình, công thành, đồ thành, giết người cướp của thậm chí cưỡng hϊế͙p͙ là việc hàng ngày, nói thú đội lốt người cũng không quá .


Nhưng theo Tào Tháo mở rộng địa bàn, theo hắn càng làm càng lớn, số trận chiến cũng nhiều hơn, cái đám thú đội lốt người này ch.ết bằng sạch, Tào Tháo sau đó lại bắt đầu chơi an dân cùng dưỡng dân, coi như ‘tẩy trắng’ trong mắt sĩ tộc Trung Nguyên .


“Một đám thú đội lốt người, cũng may hiện tại Nghiêm Mẫn chỉ luyện ra một đám thú non “ .


Minh thu hồi tầm mắt, hắn thấy được Nghiêm Mẫn đang hướng về chúng binh sĩ quát lớn nhưng mà khoảng cách có chút xa, Minh nghe câu được câu không cho nên hắn cũng lười nghe Nghiêm Mẫn đốc thúc binh lính cái khỉ gì .


Người khác có thể luyện hung binh nhưng Minh tuyệt đối không luyện cái đám này, hắn kiếp trước không phải người tốt lành gì nhưng chỉ cần lương tri vẫn còn thì người hiện đại rất khó luyện ra hung binh .


Đây là nhân tính của người hiện đại, ít nhất Minh tự nhận hắn không đủ hung ác để làm cái việc này .
Quan trọng nhất, hung binh lại hung với ai ? ngươi chẳng nhẽ còn tính cầm hung binh vượt núi vượt rừng đánh Giang Đông ? tranh thiên hạ ? .


Đã là hung binh thì đừng nói tranh thiên hạ, trước khi giết lấy thiên hạ chỉ sợ cũng sớm giết xong khu vực xung quanh của mình .


Dân Giao Chỉ đã ít, cho dù cả Giao Châu cũng không nhiều, hắn đối với nhân khẩu quý còn hơn vàng, dùng từ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa cũng không sai, lại còn bảo hắn đào tạo hung binh đi giết bớt nhân khẩu ? .


Minh hít vào một hơi không khí, để khí Oxy căng tràn lồng ngực sau đó cầm lên thiết côn của bản thân, hắn nâng thiết côn chỉ về phía trận doanh của Nghiêm Mẫn .
Lúc này tất cả binh sĩ cũng đang nhìn Minh, đang chờ đợi Minh khích lệ hơn nữa khác với đám binh sĩ của Nghiêm Mẫn, ánh mắt hai bên rất khác .


Binh lính của Nghiêm Mẫn nhìn hắn mang theo sợ hãi mà binh lính của Minh nhìn hắn lại mang theo kính phục .
Tất cả binh sĩ đều đang đợi Minh ra chỉ lệnh nhưng lúc này bọn họ lại nghe được một câu .
“Nhìn cái gì mà nhìn ? chơi con mẹ chúng nó “ .


Minh hét lớn một tiếng, một tiếng này tiến vào tai của đám binh lính khiến bọn họ chấn động vô cùng dù sao trong mắt bọn họ chủ tướng nhà mình cực kỳ tốt .
Không chửi bậy, không sỉ nhục binh sĩ, không mắng người, càng không đánh người .


Thậm chí trong mắt rất nhiều đội trưởng, Trần Minh càng giống nho sĩ dù sao hắn nói chuyện phi thường dễ nghe, cảm giác cực kỳ có học thức nhưng nay nghe hắn chửi bậy một câu, mấy chữ này vang dội cực kỳ .


Sau đó . . . tất cả binh sĩ của Trần Minh đều nắm chặt vũ khí trong tay, trong lòng bao nhiêu lo lắng cứ như quét sạch, cứ thế đồng thanh mà hô .
“Chơi con mẹ chúng nó” .
Một mình Minh hô thì cũng thôi đi nhưng theo 50 tên binh lính cùng hô, cả hạp cốc đều có phần chấn động .


Nghe được câu này, Minh cười lớn, hắn cười thật thoải mái rồi trực tiếp rút dùi trống sau lưng, xoay người gõ trống .
Khích lệ binh lính cũng được, đe doạ binh lính cũng được nhưng mà nhiều lúc còn không bằng một câu chửi mẹ .


Chửi ra một câu này, không có sĩ khí cũng có thể kéo sĩ khí, không phải ngẫu nhiên cái đám giang hồ thời hậu thế trước khi đánh nhau đều phải thăm hỏi cha mẹ hai bên một lần .


Chém người .. . ai chẳng sợ ? ra ngoài xã hội chém người là sẽ bị người chém cho nên nhất định phải chửi, chửi càng lớn tiếng càng tốt, chửi ra sĩ khí, chửi lấy lợi thế .
_ _ _ _ __ _
“Chơi con mẹ chúng nó” .
“Chơi con mẹ chúng nó” .
“Chơi con mẹ chúng nó” .


Binh lính của Minh liên tục reo hò, sau đó theo hồi trống dài của chủ tướng, đám binh sĩ của hắn cũng đếch quan tâm phía Nghiêm Mẫn có bày trận hay không, chủ động nắm lấy giáo gỗ trong tay, hùng dũng tiến về phía trước .


Năm mươi sĩ tốt xếp thành ba hàng nhưng lúc này đã không phải ba hàng ngang mà là một trận đồ hình mũi tên .
Lấy mười tên đội trưởng làm mũi tên, phía dưới binh lính bắt đầu dàng hàng ngang, theo hàng thẳng lối mà sắp xếp.


Binh lính cũng không chạy hùng hục về phía đối phương mà là 50 người cùng bước, bước chân tất nhiên không thể đều bằng quân đội hiện đại duyệt binh nhưng cũng có thể coi là có nhịp điệu .
Khí thế kéo căng, nhịp điệu hoà vào nhau dẫn đến 50 tên binh lính này vậy mà sinh ra uy thế .


Không cần nhanh bao nhiêu, chỉ cần một đám người bước đều bước, từng bước theo nhau, từng tấc từng tấc tiến tới, trong tay nắm chặt mũi giáo, ánh mắt lăm lăm nhìn kẻ địch.
Binh sĩ của Minh tuy tấn công trước nhưng hành động không tính là nhanh, bước chân của bọn họ cứ thế chậm rãi tiến về phía Nghiêm Mẫn .


Nghiêm Mẫn vốn đang ‘khích lệ’ binh sĩ thì nghe được hàng loạt tiếng chửi, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn về phương xa sau đó bắt đầu thấy quân đội của Minh động .
Trận hình mũi tên thật ra không phải chỉ có La Mã có, trận hình là thứ nhà Hán cũng có thậm chí nhà Tần hoặc thời Xuân Thu đều có .


Đừng nói mũi tên, bát quái trận còn có đây này .
Khác biệt giữa quân đội La Mã cùng quân đội nhà Hán không phải là phương trận, phương trận chỉ là một loại thủ đoạn, mấu chốt vẫn là binh lính cùng trang bị.


Nghiêm Mẫn nhìn ra trận hình của Trần Minh, ánh mắt hắn xuất hiện vài phần coi thường .
“Chỉ bằng ngươi cũng bày đặt sử dụng phương trận ? “.
Đường đi tương đối hẹp dù sao đây là hạp cốc, trận hình mũi tên tất nhiên không sai nhưng Nghiêm Mẫn không coi là gì .


Như Trần Minh nhận xét, Nghiêm Mẫn luyện ra hung binh hoặc ít nhất đang trên đường luyện hung binh, tất nhiên cái từ ‘hung binh’ này là Minh dùng cái nhìn hiện đại để nhận xét, ở thời cổ đại về cơ bản không ai dùng .
Nghiêm Mẫn cũng rút ra dùi, hướng về chúng binh sĩ hô lớn .


“Mẹ nó, nghe thấy đối phương gào thét không ? cho lão đánh, đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất “ .
Nghiêm Mẫn nói xong cũng quay người đánh trống hơn nữa trong lòng hắn tự tin ghê gớm .
Nghiêm Mẫn luyện binh không chỉ là đánh sĩ tốt, hắn luyện binh có đường lối đàng hoàng .


Binh lính của Nghiêm Mẫn phần lớn cầm đao, đao không so được với thương ở việc giữ khoảng cách nhưng khi áp sát lại rất mạnh .
Binh sĩ ngày ngày học vung đao, vung đao không biết bao nhiêu lần, ngoài ra còn học thực chiến .


Thực chiến ở đây là để binh sĩ tự đấu với nhau, chỉ có như thế mới càng dễ tăng cường kinh nghiệm chiến đấu cùng dã tính của binh sĩ .
Binh sĩ bị đánh nhiều, bị chửi nhiều tất nhiên sinh khí, trong lòng có phẫn nộ, trong lòng cần phát tiết .
Cách phát tiết tốt nhất là . . . chém giết cùng ȶìиɦ ɖu͙ƈ .


ȶìиɦ ɖu͙ƈ thì không thể nào có rồi cho nên chỉ có thể để binh sĩ tỉ đấu với nhau .
Trần Minh cũng không biết trong 50 sĩ tốt của Nghiêm Mẫn cũng chỉ có khoảng 20-30 binh lính là hoàn toàn khoẻ mạnh, còn lại đều mang tật trong người, chiến lực cũng không đầy đủ .


Nếu Trần Minh biết thì đảm bảo Trần Minh sẽ lôi ba đời họ Nghiêm ra chửi .
Nghiêm Mẫn thì lại không quan tâm mảng này, theo hắn nghĩ thì trong nửa tháng căn bản luyện binh không được, đã như vậy chỉ có thể tận lực khai phát chiến lực đơn binh .
Đơn binh chiến cũng có thể tính là luyện binh .


Cho dù quân đội của Nghiêm Mẫn có một phần tàn binh thì sao ? hắn tự tin binh lính của hắn có nhiều kẻ hung hãn, mang đao vào trận như sói lạc bày cừu, chiến lực cá nhân cùng năng lực độc lập tác chiến đều rất mạnh, hung tính phát ra tuyệt đối có thể áp chế kẻ khác, lấy một đấu hai thậm chí một đấu ba không phải là khó .


Quan trọng nhất là thời điểm xung kích, chỉ cần phá được trận hình của Trần Minh khiến quân lính Trần Minh tan rã vậy chiến thắng nằm chắc trong tay Nghiêm Mẫn .


Nghiêm Mẫn cũng không tính ngu ngốc, hắn có tính toán cùng kế hoạch rõ ràng dù sao nửa tháng trôi qua cho dù Trần Minh luyện ra trận hình, binh sĩ của hắn có thể làm gì ? chẳng nhẽ nghĩ xếp xong trận hình liền vô địch thiên hạ ? .


Nghiêm Mẫn sớm diễn luyện chiến thuật nhiều lần, quân sĩ của hắn cũng coi như ‘biết bài ‘.


Kế hoạch chính là để 20 tên tàn binh lao lên trước chịu đánh đập, một đám ‘tinh binh’ ở sau thừa thế lao lên, chỉ cần đám tinh binh của Nghiêm Mẫn nhập trận vậy trận hình của quân Trần Minh không đánh cũng tự phá dù sao .. . tân binh xếp trận hình có thể xếp thế nào ? .


Theo Nghiêm Mẫn liên tục gõ trống, đám binh lính của họ Nghiêm cũng động .
Khác với quân Trần Minh, quân Nghiêm Mẫn chạy phi thường nhanh, dùng sức mà chạy .


Cho dù đợt binh lính đầu tiên trên người có thương thế nhưng người cổ đại vốn chịu khổ đã quen, nhiều khi bị sánh với gia súc trong mắt người khác, trên người có thương thì lại thế nào ? . hai chân không bị đứt thì phải chạy, dùng hết sức ßú❤ sữa mẹ mà chạy .


Đám ‘tàn binh’ còn thế, đám ‘tinh binh’ càng hung hãn, ánh mắt lăm lăm nhìn về quân đội của Minh, chỉ chờ đám tàn binh ngã xuống thì đám này sẽ nhảy thẳng vào bên trong phương trận sau đó loạn giết .
Mỗi người đều có kế hoạch của mình .


Phe Trần Minh người người cầm giáo mang cung, phe Nghiêm Mẫn thì đều cầm đao gỗ đồng thời chia làm hai bộ phận .
Một bộ phận cũng không cầm khiên, một bộ phận lại có khiên .
Tàn binh . . . là khiên thịt, lại cần gì khiên, huống hồ đánh cũng không ch.ết được .


Tàn binh chiến lực tất nhiên không có nhưng bị đánh nhiều thì cũng thành quen, bị đánh nhiều thì không còn sợ ăn đòn, khả năng kháng đòn là có, không làm khiên thịt lại làm cái gì ? .
p/s : Chủ nhật này nhà mình có ít việc ngoài dự kiến cho nên mình đăng chương hơi muộn mọi người thông cảm .


Chắc chắn còn chương nhé






Truyện liên quan