Chương 64 : Các Ngươi Có Gì ? .

Trần Minh dùng phương trận, Nghiêm Mẫn lại trọng đơn binh chiến .
Chiến pháp của hai người không khó nhận ra nhất là rơi vào trong mắt Chu Cảnh .


Chu Cảnh đang ngồi bên cạnh Giả Tông cười cười nói nói, cũng không biết hai người đang nói gì nhưng theo hai bên xuất binh, Chu Cảnh cùng Giả Tông đều dừng lại mà quan sát chiến cuộc .
Giả Tông có lẽ không nhìn ra cái gì nhưng Chu Cảnh thì khác .
“Chu tướng quân, không biết tướng quân coi trọng phe nào ? “.


Chu Cảnh còn chưa đủ tư cách coi là tướng quân, hắn chỉ là biệt bộ tư mã tuy nhiên Giả Tông khách khí với hắn một chút cũng không sai .
Chu Cảnh nghe Giả Tông hỏi liền nghiêm túc nhìn lại hai bên một lần sau đó cẩn thận mà nói .


“Bẩm đại nhân, mạt tướng nhất thời cũng không nhìn ra ai cao ai thấp nhưng có thể hiểu hai người dụng binh “ .
“Nghiêm Mẫn luyện binh không sai, hắn trọng thị đơn binh tác chiến, nhờ phúc của Giả đại nhân cho nên mạt tướng cảm thấy cách luyện binh của Nghiêm Mẫn không sai “


“Thời gian so tài vốn ngắn, người người đều là tân binh, rất khó trong thời gian này luyện ra cái gì cho nên tốt nhất hướng về thực lực cá nhân của binh sĩ phát triển, lại thêm binh lính bữa bữa được đại nhân thưởng thịt ăn, có thịt ăn liền có sức, có sức vậy thì có thể tập luyện càng nặng, gánh chịu càng nhiều, dần dần cũng lộ ra vài phần phong phạm tinh binh “ .


Chu Cảnh vẫn đánh giá rất cao cách làm của Nghiêm Mẫn dù sao Nghiêm Mẫn học được từ Lục gia, hắn coi thường Nghiêm Mẫn nhưng lại không coi thường họ Lục .
Về phần Trần Minh, Chu Cảnh lại có phần ngập ngừng .


available on google playdownload on app store


“Về phần Trần chủ bộ, mạt tướng có hơi bất ngờ với Trần chủ bộ bởi Trần chủ bộ lựa chọn dùng phương trận, phương trận bác đại tinh thâm, mạt tướng cũng không dám nói rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra Trần chủ bộ đang dùng trận hình mũi tên, một loại phương trận đơn giản “


“Bình thường mà nói lên chiến trường vốn là nơi sức người có hạn cho nên càng cần binh sĩ phối hợp tác chiến, càng là như thế phương trận càng lộ ra vẻ quan trọng nhưng mà vấn đề cũng ở đây, Trần chủ bộ chỉ có nửa tháng luyện binh, sao có thể để binh sĩ thấm nhuần phương trận đây ? “.


Giả Tông nghe được cái hiểu cái không nhưng vẫn gật gù, vẻ mặt có phần lo lắng mà nói .
“Như vậy xem ra phần thắng của Nghiêm giáo uý lớn hơn Trần chủ bộ rồi ? “.
Nghe Giả Tông nói vậy, Chu Cảnh nhất thời cảm thấy đắn đo sau đó mới nói .


“Mạt tướng xem ra Trần chủ bộ không dễ dàng bại như vậy, chắc hẳn còn có hậu chiêu, cũng chưa hẳn đã thua “ .
Chu Cảnh nói như vậy nhưng trong lòng hắn cũng không cho là đúng .


Theo hắn, một thợ săn đi ra trong núi như Minh căn bản không được tiếp xúc với phương trận cho nên việc Trần Minh mang phương trận áp dụng ở đây chắc hẳn đến từ Chu Thái truyền cho hắn .
Chu Thái dù sao cũng là người Chu gia, so với bình dân bách tính tất nhiên hiểu nhiều hơn .


Trần Minh từ Chu Thái tiếp nhận phương trận lại coi như trân bảo, để binh sĩ ngày đêm rèn luyện rồi mang ra chiến đấu với Nghiêm Mẫn mà không biết binh lính bình thường cho dù học được cái hình của phương trận cũng không tác dụng gì .


Tướng cầm binh nào ai đặt phương trận lên đầu ? trận là ch.ết mà binh sĩ là sống .
Đối với Chu Cảnh, Trần Minh đang bỏ gốc lấy ngọn, đây là cách làm không mấy thông minh, bại là tất nhiên .


Tuy vậy hắn cũng không nói ra ngoài miệng bởi vì Trần Minh là tâm phúc của Giả Tông, Chu Cảnh không muốn làm mất lòng Giả Tông .
Ngoài ra Chu Cảnh lấy làm lạ, việc Chu Thái dạo này đi gần Trần Minh thì Chu Cảnh cũng biết thậm chí đây là Chu Cảnh thúc đẩy, Chu gia muốn đào Trần Minh.


Chu gia không thể cho Trần Minh quá nhiều thứ, có một số điểm Chu gia còn không bằng Giả Tông tuy vậy Chu gia lại có thể để Trần Minh không cần rời xa quê hương .


Đi theo Giả Tông, Trần Minh không sớm thì muộn cũng phải rời Dương Châu mà đến Lạc Dương hoặc là Trường An, điểm này đối với nhiều người thì là tốt nhưng với nhiều người thì cũng không tốt lắm, chủ yếu là phải rời bỏ quê hương .


Quan niệm về quê hương của người cổ đại vẫn cực nặng nhất là với giai cấp bình dân, mượn một điểm này Chu gia không phải không có khả năng chiêu mộ Trần Minh .


Chu Thái là được Chu Cảnh bật đèn xanh, cho dù Chu Thái có dạy Trần Minh về phương trận thì Chu Cảnh cũng không quan tâm bởi cái này không quá quan trọng, chỉ cần Trần Minh trở thành người Chu gia vậy đây không phải không vấn đề sao ?.


Điều duy nhất làm Chu Cảnh khó hiểu là . . . Chu Thái cũng không thể nào không nói với Trần Minh sai lầm kia chứ ? .
Phương trận không phải vạn nặng, cái này ai có chút kiến thức luyện binh đều sẽ biết .
Chu Cảnh lại nhìn Chu Thái nơi phương xa, ánh mắt hơi híp lại .


“Ấu Bình à Ấu Bình, ngươi lại đang nghĩ gì đây ? “.
_ _ _ _ __
Trần Minh cũng không biết Chu Cảnh đang đánh giá hắn, nếu mà hắn biết cũng sẽ chỉ cười trừ cho qua dù sao tư duy thời đại khác nhau.
Hắn không nghĩ giống Chu Cảnh cùng đại đa số người ở thời cổ đại này .


Trần Minh hiểu trong nửa tháng không cách nào rèn luyện ra tinh binh nhưng nếu cả hai bên trong vòng nửa tháng đều không thể rèn luyện ra tinh binh, vì cái gì không đầu nhập thời gian công sức cho phát triển ưu thế đoàn đội ? .
Hắn không cảm thấy đơn binh chiến lực hơn được sức mạnh tập thể đoàn đội .


Có lẽ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa điều này có xảy ra dù gì La Quán Trung cũng viết quá mức ảo diệu nhưng cho dù La Quán Trung viết ảo diệu ra sao đi nữa thì cũng chỉ dừng lại ở một số nhân vật nhất định, điều này đồng nghĩa với đại đa số trường hợp suy nghĩ của Minh không sai .


Minh đối với chúng binh sĩ của mình cực kỳ tự tin bởi vì hắn cũng không phải không nghĩ tới ‘đơn binh chiến’ hắn cũng sớm làm chuẩn bị cho quân sĩ.


Đơn binh tác chiến quan trọng nhất ở chỗ dũng mãnh, mượn sự dũng mãnh của bản thân để mà phá trận, làm loạn trận cước quân địch sau đó thừa dịp loạn mà tung hoành .
Nhưng nếu đoàn đội không loạn đây ? cho dù tất cả đều là tân binh ? .


Một đám tân binh của Nghiêm Mẫn lao tới phá trận chẳng nhẽ còn so được với Chu Thái ? .
Quả nhiên trước tốc độ lao tới của quân Nghiêm Mẫn, quân đội của Minh vẫn vững như tường đồng, cước bộ không loạn .
Chỉ cần trong tầm mắt chúng binh sĩ còn nhìn thấy đội trưởng vậy bọn họ sẽ không loạn .


Cái này cũng giống như trong chiến tranh cổ đại vẫn luôn phải giữ soái kỳ vậy, soái kỳ không đổ, sĩ khí không mất, ít nhất binh lính có nơi để dựa dẫm, có điểm tựa tinh thần để nhìn vào .
Mười tên đội trưởng dẫn binh chính là mười cây soái kỳ của Minh .


Càng quan trọng là đám đội trưởng này từng đọ sức với Chu Thái, cho dù bị đánh thảm lại như thế nào ? đã dám đánh với Chu Thái lại còn sợ đám a miêu a cẩu của Nghiêm Mẫn ? .


Khi khoảng cách hai bên còn khoảng 20 bước, chỉ thấy phương trận của Trần Minh chậm lại, từ hình mũi tên cấp tốc biến chuyển thành trận hai hàng ngang, quân tốt chia làm hai hàng một trước một sau .
Tiếp đó chúng binh sĩ dừng chân, giương cung lắp tên .


Khoảng cách 20 bước là khoảng cách lý tưởng nhất để bắn tên dù sao bắn tên còn cần thời gian chuẩn bị, đợi chuẩn bị xong khoảng cách cũng chỉ còn 15 bước, ở khoảng cách này binh lính của Trần Minh có thể bắn tên đến địch thủ .


Bọn họ có thể không đảm bảo bắn trúng địch nhưng nơi này địa thế vốn hẹp, cả đám tề phát cung tiễn không tin không trúng .
Hàng đầu tiên giương cung bắn tên, một loạt mũi tên liền bay tới quân tốt của Nghiêm Mẫn .


Vì tên chỉ là tên gỗ được vót nhọn, sức sát thương cũng không cao nhưng bởi khoảng cách gần cho nên người bị bắn trúng vẫn sẽ có cảm giác đau .
Binh sĩ của Nghiêm Mẫn đang lao tới lập tức có vài kẻ kêu rên, trúng tên mà ngã xuống, tuy vậy Nghiêm Mẫn luyện binh không phải vô dụng như vậy .


Đám sĩ tốt của Nghiêm Mẫn như có chuẩn bị sẵn, kẻ có khiên chắn thì nâng khiên chạy tới, người không có khiên chắn thì cũng bắt đầu quơ đao chém về phía trước .


Trải qua hai tuần huấn luyện, đám binh lính này đao pháp cũng không tinh tế bao nhiêu nhưng lực chém vẫn phải có, dùng đao gỗ chém cung tiễn bay tới không phải không được .
Thế công của quân Nghiêm Mẫn không giảm mà còn tăng dù sao khoảng cách lúc này chỉ có 15 bước lại thêm ai cũng hiểu cung binh là cần chuẩn bị .


Nào ngờ hàng cung tiễn đầu tiên bắn ra xong, cả đám binh lính của Trần Minh ngồi xuống, hàng người đằng sau lại xạ kích .


Hàng loạt mũi tên lần thứ hai bay tới mà lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, chủ yếu vì suy nghĩ của sĩ tốt đã sớm quen thuộc ‘nhất tiễn tề phát’ mà không quen ‘chia từng đợt công kích’.


Thú thật việc chia làm hai hàng cung binh cũng chẳng có tác dụng gì mấy, đây là trận hình cho súng hoả mai hoặc nỏ, cung tên rất khó tận dụng loại trận hình thay thế này .


Đám binh lính của Minh chỉ có thể bắn địch trong phạm vi 15 bước chân, cho dù tách làm hai hàng lần lượt bắn tiễn thì cũng chẳng có thời gian lại bắn đợt thứ hai nhưng mà cách này lại đủ bất ngờ .


Theo lần xạ kích này, phía trước liền ngã một mảng lớn, đám ‘tàn binh’ của Nghiêm Mẫn lập tức bị ngã xuống .
Cũng tiễn giết không được người nhưng mà nó đau .


Trúng tên không đồng nghĩa với bị loại khỏi trận chiến dù sao bọn họ còn có thể đứng lên chiến đấu tiếp, chủ yếu là làm chậm bước chân quân địch đồng thời cũng làm loạn trận hình lao tới của Nghiêm Mẫn .


Theo loạt tên thứ hai tề phát, quân đội của Trần Minh không ai bảo ai lại bắt đầu đứng lên, lần này bọn họ trực tiếp biến trận.
Không còn là trận hình lớn nữa mà tách ra làm nhiều trận hình nhỏ, trở về đội ngũ 5 người, lấy đội trưởng làm chuẩn cho nên tách binh cùng phân chia cực nhanh .


Đây cũng là Minh dạy binh sĩ, nếu Nghiêm Mẫn để toàn quân cùng lao lên theo trận hình rõ ràng thì phe Minh cũng sắp xếp trận hình cùng đối phương ngạnh kháng nhưng nếu Nghiêm Mẫn để chúng binh sĩ tách ra lao tới vậy thì Minh cũng sẽ để binh lính tách ra, từ đại phương trận đổi thành các tiểu phương trận .


Quan trọng nhất là đội hình năm người chiến đấu là đội hình mà đám tân binh của Trần Minh tự tin nhất, dùng cũng thuận tay nhất .
_ _ _ _ __


Trong quân Nghiêm Mẫn chia làm tàn binh cùng tinh binh, tất nhiên Nghiêm Mẫn sẽ không ngu ngốc đến mức ở bên ngoài nói rõ vấn đề này, hắn quy về ‘thứ binh’ cùng ‘chính binh’.
Có thể tiến vào chính binh của Nghiêm Mẫn đều là kẻ tinh nhuệ, chí ít là tinh nhuệ so với các tân binh khác .


Bọn họ trải qua rất nhiều trận đối luyện 1 vs 1 sau đó mới được chọn vào chính binh, đã thế còn được ăn càng nhiều thịt .
Trong quân của Trần Minh, thịt là chia đều cho nhau nhưng trong quân của Nghiêm Mẫn tuy binh sĩ cũng có thịt ăn nhưng chính binh được ăn càng nhiều, phần nhiều này tất nhiên đoạt từ thứ binh.


Cũng bởi loại phân chia này khoảng cách giữa chính binh cùng thứ binh càng ngày càng lớn .
Thứ binh trải qua hai đợt cung tiễn đã sớm người ngã ngựa đổ, cho dù có kẻ tránh thoát được thì cước bộ cũng sớm chậm lại, sớm đã bị chính binh vượt qua .


Đám chính binh trong tay cầm khiên gỗ, tay còn lại cầm đao gỗ cứ thế dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trận hình của quân đội Trần Minh .
Trong số đám chính binh có một kẻ họ Quý tên Trương.


Quý Trương so với đại đa số tân binh đều to béo hơn một chút, so với đại đa số tân binh đều có sức khoẻ, hắn cũng rất được Nghiêm Mẫn coi trọng .


Quý Trương sức khoẻ lớn, mấy ngày nay được ăn càng nhiều thịt lại thêm luận bàn trong quân đội bản thân Quý Trương thường xuyên đánh thắng hơn nữa còn là thắng dễ bởi vậy hắn cũng không quá để ý đám binh lính của Trần Minh vào mắt .


Trước đây tất cả mọi người đều là đồng liêu nhưng Quý Trương theo Nghiêm Mẫn, ăn thịt nhiều cũng tự tay đánh bại càng nhiều ‘đồng liêu’ hắn đã sớm không quá để ý hai chữ này, càng không coi đám người Lâm Vĩnh ra gì .


Cả đám đánh không lại một vị giáo uý, còn có thể mạnh mẽ ra sao ? .
Quý Trương đi đầu xông trận, hắn cũng không phải kẻ ngu ngược lại có chút thông minh vặt, biết chọn quả hồng mềm mà bóp, hắn nhắm chặt một tiểu tử trẻ tuổi .
Tiểu tử này là Lâm Vĩnh, Quý Trương nhận ra đối phương .


Trước đây hai người còn nói chuyện vài câu đây này hơn nữa Quý Trương biết Lâm Vĩnh nhát cáy .
Lâm Vĩnh đối mặt Quý Trương thường xuyên tỏ ra khúm núm dù sao Quý Trương năm nay đã 23, hắn còn cao hơn tiểu Lâm Vĩnh một cái đầu, Lâm Vĩnh không sợ sao được ? .


Quý Trương nắm chặt khiên, vũ đao mà tới, miệng cười lớn .
“Lâm Vĩnh “ .


Quý Trương hét lên như muốn Lâm Vĩnh nhận ra mình, hắn đã sớm tưởng tượng ra cảnh Lâm Vĩnh bị doạ sắc mặt trắng bệch nhưng Quý Trương sao mà ngờ được, Lâm Vĩnh nghe hắn gọi liền quay lại sau đó cũng không có bất cứ biểu lộ gì, động cũng không động .


“Ha ha, thằng nhãi ranh này sợ quá không động được sao ? “.
Quý Trương mừng lắm nhưng hắn nào ngờ Lâm Vĩnh không động là bởi hắn vào thế trung bình tấn, sau đó Lâm Vĩnh ‘Ha’ một tiếng .
Âm thanh không có lớn bằng Quý Trương nhưng cực kỳ rõ ràng .
Lại sau đó, Lâm Vĩnh đâm giáo .


Quý Trương đang lao tới, tiện tay nâng khiên nhưng ở đây đâu phải chỉ có một ngọn giáo ? .
Năm ngọn giáo đồng thời tề phát, đồng thời đâm về phía Quý Trương .


Quý Trương đâu phải Chu Thái ? Nghiêm Mẫn tuỳ tiện tuyển một người đều có thể so với Chu Thái thì Minh sớm hàng đối phương, đánh tiếp làm gì cho mệt .
Càng đáng nói, khi mà năm người cùng đứng trung bình tấn, tụ sức cùng đâm ra, Quý Trương lấy cái gì đi đỡ ? .


Hắn chỉ cảm thấy cự lực khổng lồ đánh vào khiên gỗ, cánh tay của hắn trở nên tê dại, đến cả khiên gỗ cũng không nắm được, cứ thế sinh sinh ngã ngửa về phía sau .
Lao đến có bao nhiêu nhanh, bật ra bấy nhiêu nhanh .


Quý Trương ngã xuống, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng nhưng mà sau đó cũng không có ai lại công kích hắn .
Quý Trương khó khăn ngồi dậy để rồi hắn thấy một cảnh tượng khó tin .


Chính binh của Nghiêm Mẫn lao tới quân đội Trần Minh, lao bao nhiêu nhanh thì ngã xuống bấy nhiêu nhanh, bất kể ngươi là ai đều bị đánh bật ra .
Càng đáng nói là ‘tổ đội’ chiến của Trần Minh đâu chỉ có giỏi lấy nhiều đánh ít ? .


Cho dù hai ba tên binh lính Nghiêm Mẫn lao tới, võ nghệ của bọn họ rõ ràng cao hơn binh sĩ của Trần Minh nhưng lại không cách nào phá được ‘tổ đội chiến’.


Nguyên do là bởi binh lính của Trần Minh chủ động xoay lưng về phía nhau, đưa lưng cho đồng đội của mình, bốn người ở ngoài vây lấy một người ở bên trong .
Bốn cây trường thương đâm ra ngoài, nếu không được thì rút thương về thủ, lại để người bên trong đâm thương ra .


Bọn họ cũng sẽ bị đánh, bị đao gỗ chặt vào cơ thể đương nhiên là đau nhưng đau lại như thế nào ? .
Đau có thể đau hơn Chu Thái chặt sao ? .


Đám tân binh này thậm chí còn không kêu rên, cùng lắm lảo đảo lùi lại sau đó lại mượn đồng đợi giúp đỡ mà tiếp tục cầm giáo đâm tới .
Lưng dựa đồng đội, vì sao lại phải lùi ? .


Ngươi to lớn, ngươi hung hăng lại như thế nào ? chúng ta có đội trưởng, chúng ta có đồng đội bên mình, chúng ta càng cùng nhau trải qua Chu Thái đánh đập .
Chu giáo uý so với các ngươi càng mạnh, càng thêm khủng bố nhưng một đám anh em ở đây cũng chưa từng sợ, cho dù có sợ cũng chưa từng chạy .


Đánh thôi, cùng lắm thì thua nhưng nếu đánh cũng không dám đánh sau này mặt mũi gì nhìn đồng đội ? .
Đội trưởng không có mặt mũi, đội viên cũng không có mặt mũi .


Bị đánh đau lại như thế nào ? đồng đội của ta ở đây, ta cũng cắn răng chịu đựng dù sao nếu ta sợ không phải bị huynh đệ cười chêt sao ? .
Đây là mặt mũi, nam nhân phải có mặt mũi .


Lúc trước, chúng ta chẳng có gì cả, một đám tiện dân tới đất Giao Chỉ mà thôi, nào có mặt mũi nhưng hiện tại chúng ta có đồng đội, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau tập luyện, cùng nhau trò chuyện đủ thứ trên đời .


Có đồng đội tức là có mặt mũi, mặt mũi một khi đã có . . . ai lại nguyện ý mất đây ? .
Long tranh hổ đấu ? cái này là người khác nghĩ nhiều, hai quân va chạm vừa va liền nhìn ra cao thấp .
Quân của Trần Minh nửa bước không lùi, quân của Nghiêm Mẫn lao nhanh bao nhiêu thì ngã đau bấy nhiêu .


Cho dù có kẻ dũng mãnh hơn người, cầm khiên mà tới, đao trong tay bổ mấy nhát vào người binh sĩ của Trần Minh thì lại như thế nào ? đồng đội của ta ở đây, ngươi bổ ta một đao thì anh em của ta liền đâm ngươi ít nhất ba giáo.
Ta có thể thảm nhưng ta đảm bảo ngươi càng thảm .


Đều là tân binh với nhau, mạnh có thể mạnh nhường nào ? chịu ba giáo đâm vào người vậy liền ngã, ngã một lần . . . lại khó mà đứng lên dù sao sĩ khí đã mất .
Ra chiến trường với nhau, chúng ta có đồng đội .


Đau chúng ta có người bảo vệ, có người vì chúng ta trả thù, ngã chúng ta có người nâng, anh em cùng tiến cùng lùi, các ngươi lại có gì ? .
Một đám đơn binh mà thôi đã thế số lượng còn ít hơn, các ngươi lấy gì đánh ? .


Chúng ta có đồng đội, có mặt mũi cũng có tương lai, đánh xong trận này đại nhân nhà chúng ta liền dạy chữ cho các đội trưởng, các đội trưởng lại dạy chữ cho chúng ta .
Chúng ta một đám bần nông, sau này cũng là người biết chữ .


Nào cầu đọc sách công danh, chỉ mong biết được tên mình viết thế nào .
Ta biết chữ, sau này ta cũng dạy cho con ta biết chữ, nhà chúng ta cả nhà đều biết chữ không phải hạnh phúc lắm sao ? .
Chúng ta đều biết chữ, đều có tương lai, các ngươi lại có gì ? một đám đơn binh .


Chúng ta dám đưa lưng cho đồng đội, cho dù bị vây đánh thì chúng ta cũng biết các tổ đội khác nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới .


Ở việc này chúng ta có kinh nghiệm dù sao Chu giáo uý lúc trước không phải cũng như thế sao ? vì không đành lòng anh em trong quân doanh bị đánh thảm, đều không phải dùng hết sức ßú❤ sữa mẹ chạy tới cứu nguy sao ?.


Cho dù biết chạy tới kiểu gì cũng sẽ bị Chu giáo uý đánh nhưng mà cả đám huynh đệ đều bị đánh liền không sao cả, anh em huynh đệ mỗi người chịu đòn một hồi thì không phải không có ai bị thương nặng sau ? đêm tới lại ăn ngon, lại cười ha hả, lại trêu đùa nhau .


Các ngươi lại có gì đây ? các ngươi lại có dám đưa lưng cho đồng đội ? .
Trận đánh này, các ngươi lại lấy cái gì thắng ? .
_ _ _ _ _
Một trận đánh này đánh rất dễ, thực sự rất dễ .


Một trận đánh này đánh đổ tam quan của Nghiêm Mẫn, đánh đổ tam quan của Chu Cảnh, đánh cho Giả Tông sắc mặt hồng nhuận không ngừng kêu tốt .
Hai quân vừa va chạm, quân của Nghiêm Mẫn không bao lâu liền thảm bại .


Càng thái quá là, quân của Nghiêm Mẫn người người ngã xuống đất, kẻ tốt hơn một chút thì khó khăn ngồi dậy nhưng quân của Trần Minh không có một người ngã .
Đây không phải vì quân của Trần Minh bật hack mà là vì đây mới là binh sĩ, đây mới là quân đội .


Chúng ta có đồng đội, có anh em, có quân kỷ nghiêm minh, có tương lai trước mặt, có mộng tưởng tương lai, có một vị tướng quân đối với chúng ta rất tốt .
Chúng ta ngã xuống có người nâng .
Các ngươi .. . có cái đếch gì để đánh trận này ? .






Truyện liên quan