Chương 65 : Kế Hoạch Tương Lai.
Trần Minh tỉnh lại trên giường, lúc này ngoài trời đã sớm tối mịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Hắn cũng không biết bây giờ là mấy giờ, không chỉ đầu hắn đau mà cả người đều có chút gì đó thoát lực.
Nhiều người có lẽ đoán được, Trần Minh lại say rượu.
Tửu lượng của Trần Minh so với trước đây đã khá hơn nhiều nhưng hắn nghĩ lại việc ngày hôm nay thì hắn cảm giác có mang Trương Phi đi uống thay hắn thì Trương Phi cũng gục.
So với lần trước hắn đánh bại Nghiêm Mẫn, lần này càng ghê người.
Nếu lần trước gần như một nửa quyền quý thành Long Biên tới mời rượu Minh thì lần này có thể nói tất cả quyền quý Long Biên thành đều tới thậm chí phụ cân Long Biên thành cũng tới .
Minh căn bản không biết được hắn uống bao nhiêu chén rượu, uống đến mức mơ mơ hồ hồ, làm sao về được nhà hắn còn không nhớ quá rõ.
Cái thời đại này cổ nhân vẫn cực yêu thích yến tiệc lại thêm hôm nay Trần Minh khiến cho Giả Tông cực kỳ vui vẻ, hắn không gục trên bàn rượu mới là lạ .
Tin tức tốt duy nhất là Trần Minh cảm thấy trải qua vài đợt rượu như thế này nữa thì không mấy mà hắn có thể so với Trương Phi về tửu lượng.
Cố gắng ngồi dậy trên giường, cầm lấy bình nước nơi đầu giường rồi uống một ngụm thật lớn, lúc này Trần Minh mới tỉnh táo một chút, trên người sinh ra chút sức lực .
“Xem ra ta còn kém Trương Phi nhiều lắm, người ta cũng say rượu nhưng vẫn có thể cùng Lữ Bố đánh mấy hiệp, còn có mạng chạy ra ngoài, ta như say rượu vậy trực tiếp nằm một đống ở đấy “
Đưa tay di di hai trán, Minh tự biết uống rượu nhiều không tốt, uống rượu hỏng đại sự nhưng mà đi đến thời cổ đại ngươi lại không thể không uống .
Cái văn hoá ‘chú lại không nể anh’ trên bàn tiệc ở thời cổ đại so với thời hiện đại càng thêm nghiêm trọng.
Ở hiện đại cùng lắm không nói chuyện với nhau hoặc là không có cách nào thăng tiến thôi nhưng tại thời cổ đại có đôi khi tiểu tiết trên bàn tiệc có thể khiến .. . cấp trên có một số suy nghĩ về người ví dụ như hoài nghi độ trung thành của ngươi chẳng hạn .
Cũng không thể vì từ chối vài chén rượu của Giả Tông sau đó Giả Tông cảm thấy hắn không nể mặt mũi, cảm thấy Trần Minh nhảy trận doanh sang Chu gia chứ ? .
Đám quyền quý đất Long Biên cũng tương tự như Giả Tông, bọn họ tuy cũng không quá mạnh mẽ gì nhưng đều là hào cường huyện Long Biên, sau này vuốt mặt cũng phải nể mũi, có thể không uống cùng đám người này sao ?.
Cứ thế, Trần Minh liền say bí tỉ .
_ _ _ _ _
Trần Minh ngồi trên giường một lúc cho tỉnh rượu sau đó hắn mới hơi nhếch miệng cười một tiếng .
Hắn đến Giao Chỉ gần 1 tháng, cuối cùng cũng coi như .. . có chút tư bản .
Sau trận thắng Nghiêm Mẫn, Trần Minh có thể chưởng khống 100 binh lính .
Nghe thì không có gì to tát nhưng đây là biến chuyển rất lớn, không chỉ lớn với Minh là lớn đối với cả huyện Long Biên .
Mấy ngày tiếp theo khách khứa đi đến phủ đệ của Minh sẽ càng nhiều bởi vì địa vị của hắn thay đổi.
Lúc trước hắn là hồng nhân bên người Giả thích sứ, hắn đương nhiên được trọng vọng, Lý gia ở đất Long Biên giúp đỡ Minh rất nhiều âu cũng vì cái thân phận này của hắn .
Hiện tại Minh càng tiến thêm một bậc bởi vì hắn là một trong hai người ở đất Giao Chỉ này được phép chưởng khống binh mã .
Nói rộng hơn, Minh là một trong hai người trên toàn bộ ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam được chưởng khống binh mã .
Trước đây hắn chỉ là hồng nhân bên người Giả Tông thôi nhưng lúc này Minh gần như trở thành nhân vật số hai tại ba quận Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam .
Cho dù một người khác được phép cầm quân là Chu Cảnh nhiều khả năng cũng không bằng Trần Minh bởi vì Chu Cảnh chịu trách nhiệm thủ hộ Long Biên thành trong khi Trần Minh lại dẫn quân ra ngoài, tầm ảnh hưởng của hắn không phải Chu Cảnh có thể so sánh được .
Chu Cảnh xuất thân Chu gia, xuất thân của hắn cao hơn Minh nhiều lắm nhưng cũng bởi vậy bản thân Giả Tông sẽ không để Chu Cảnh dẫn quân ra khỏi thành Long Biên .
Giao Chỉ - Cửu Chân – Nhật Nam là địa bàn của Giả Tông, sao có thể để Chu Cảnh cầm đại quân phát triển thế lực, như vậy khác gì chắp tay nhường địa bàn cho Chu gia sau đó trở thành ‘quang can tư lệnh’.
Trần Minh thì khác, không có Giả Tông bản thân Trần Minh chẳng là cái quái gì, Trần Minh vốn chỉ là một gã thợ săn đi ra từ Ngô Quận, vô thân vô cố, không tiền không thế, càng như vậy Giả Tông mới càng tin dùng hắn đồng thời càng tin tưởng thả Trần Minh ra ngoài vì Giả Tông làm việc .
Dù sao Trần Minh là không phản được Giả Tông, nếu Trần Minh phản, đám cường hào đất Giao Chỉ là đám đầu tiên đâm lưng Trần Minh dù sao người ta chỉ nhận Giả Tông, nào có nhận Trần Minh ? .
Ngoài ra còn có một Chu Tuấn đè lên trên, Trần Minh muốn phản Giả Tông vậy phải xem hắn có sống qua ải Chu Tuấn hay không đã .
Tất nhiên Trần Minh sẽ không phải Giả Tông dù sao hắn biết quỹ tích lịch sử .
Theo quỹ tích lịch sử, Chu Tuấn nhất định sẽ bị gọi về dẹp loạn Khăn Vàng, Chu Tuấn rời đi thế ai là người trở thành Giao Châu thứ sử ? .
Người này khả năng cao sẽ là Giả Tông .
Giả Tông trở thành thứ sử một châu vậy quận Giao Chỉ lại để cho ai ? .
Mục tiêu tiếp theo của Minh chính là vị trí này của Giả Tông tuy nhiên hắn biết việc này không dễ dàng gì bởi vì không chỉ Trần Minh mà rất nhiều người nhắm đến chức thái thú Giao Chỉ .
Không nói đâu xa, đám người họ Lục cùng họ Chu kiểu gì cũng muốn đưa một tay vào Giao Chỉ, Minh muốn đấu với đám sĩ tộc này quả thật không dễ .
_ _ _ _ __
Trần Minh rời giường, tuy bên ngoài rất tối nhưng Trần Minh cũng không phải không thấy đường, hắn dựa theo trí nhớ cùng thị giác mờ mờ của bản thân trong đêm mà tìm đến một ngọn nến rồi thắp lên.
Căn phòng của Trần Minh sáng lên một chút mà Trần Minh bắt đầu ngồi xuống bàn đọc sách, hắn lại cẩn thận lấy ra một tờ giấy, tự mình mài mực, tự mình chuẩn bị viết một bản kế hoạch .
“Thứ nhất, bản thân ta cần tìm một người thợ rèn tốt giúp ta rèn binh khí dù sao thiên thạch là thứ tìm không dễ, bản thân ta cũng nhất định phải đỗi vũ khí” .
Minh là nam nhân, nam nhân nào chẳng mơ ước có một thanh thần binh trong tay ? .
Tuy ‘thiên ngoại vẫn thạch’ là thật hay giả rất khó nói, không ai chứng minh được nó là vẫn thạch từ trên trời rơi xuống cả nhưng thiết nghĩ cho dù không phải vẫn thạch thì nó vẫn sẽ là vật liệu tốt .
Có vật liệu trong tay, nghĩ đến rèn thần binh lợi khí là bình thường .
Minh tất nhiên có thần binh, bất kể đao của Nguyễn Xí hay thiết côn của Lê Văn Hưng đều là thần binh ở thời đại này nhưng Minh vẫn cần thay đổi vũ khí, thiết côn của Lê Văn Hưng tuy tốt nhưng muốn dùng để giết người thì lại không được .
Ra chiến trường, thiết côn giết người mất sức hơn giáo rất nhiều .
Dĩ nhiên Minh cũng không bỏ gốc lấy ngọn, hắn chỉ muốn tìm thợ tốt rèn ra ngọn giáo sau đó gắn với thiết côn của bản thân mà thôi, hắn thậm chí sớm nghĩ ra tên thương .
Đao của Nguyễn Xí sau này hắn sẽ gọi Đồ Long Đao, Thương của Lê Văn Hưng tướng quân sau này gọi là gì ? Minh vốn muốn gọi Ỷ Thiên Thương nhưng nghĩ một hồi hắn cảm thấy đặt Thuận Thiên Thương hợp hơn .
Đao là Đồ Long, Đồ Long không chỉ là tên, cũng không đơn thuần bởi Minh kiếp trước thích đọc tiểu thuyết Kim Dung, nguyên nhân chính ở hai chữ ‘Đồ Long’ bởi nó cũng có thể hiểu đây là ‘Đồ Long Thuật’ .
Thuật Đồ Long tại cổ đại là cấm kỵ, cổ đại lấy đâu ra long ? thiên hạ cũng chỉ có một vị cửu ngũ chí tôn ngồi trên ngai vàng kia, cho nên hai chữ đồ long tương đương với đại nghịch bất đạo.
Càng là như thế, Minh càng muốn lấy cái tên này bởi con đường tương lai của hắn phải đi quả thật muốn đồ long .
Đồ long thuật, cũng không cần trảm ‘cửu ngũ chí tôn’ Minh muốn trảm hết ‘thiên hạ sĩ tộc’ ví thiên hạ sĩ tộc coi như một con rồng cũng không sai .
Về phần Thuận Thiên Thương, Minh muốn nhắc nhở bản thân sau này ‘thuận thiên’ mà đi .
Minh nào hiểu thiên ý, cũng không quá tin tưởng thứ này, trong mắt Trần Minh thì dân ý chính là thiên ý .
Hắn là người hiện đại, người hiện đại nào có tin thiên tử con khỉ gì ? kẻ nào dám nhảy ra xưng thiên tử có khi sớm bị ném vào viện tâm thần, thiên tử là thiên ý lại càng buồn cười .
Thuận Thiên Thương chính là thuận sức dân mà đi, thuận ý dân mà làm .
Dân ý ở Giao Chỉ lại là gì ? cũng không phải công thành cướp đất, tranh một phần thiên hạ mà là an cư lập nghiệp .
Thiên hạ có đánh hay không đấy là việc của tương lai, dân sinh còn không lo được lại lấy cái gì đi tranh thiên hạ ? .
“Rèn ra mũi giáo không tốn quá nhiều nguyên liệu cho nên nguyên liệu còn thừa lại đi rèn một cây trường đao tặng Chu đệ “ .
Minh viết ra câu này, hắn vui vẻ gật đầu .
Mấy ngày nay Minh cũng dạy thương pháp cho Chu Thái, Chu Thái là kỳ tài võ học cho nên hắn tập luyện nhanh vô cùng, mỗi ngày đều có tiến bộ nhưng Chu Thái thuỷ chung vẫn có chút bó tay bó chân .
Thương pháp của Minh đi theo con đường lấy thủ bù công, trước bảo đảm bản thân sau mới là giết địch thủ, hắn cảm thấy hắn không sai nhưng với Chu Thái mà nói cũng chưa hẳn thích hợp.
Minh mấy ngày nay cũng nghĩ kỹ, sau thi Chu Thái luyện được thương pháp, hắn liền để Chu Thái chuyển sang dùng trường đao .
Trường đao về cơ bản cũng từ thương pháp tách ra mà thôi, tuy có rất nhiều khác biệt nhưng bản chất vẫn quy về ‘vũ khí cán dài’.
Chu Thái vốn tinh thông đao pháp, học được thương pháp của Minh vậy sau này hắn chuyển sang dùng trường đao cũng không có gì khó khăn thậm chí ‘mãnh lực’ của Chu Thái càng thích hợp sử dụng trường đao.
“Việc thứ hai, huấn luyện lại đám tân binh của Nghiêm Mẫn”.
Xong việc của Chu Thái, Trần Minh viết lên việc thứ hai, viết đến đây hắn hơi trầm ngâm .
Nghiêm Mẫn luyện binh không tệ, cái đám tân binh kia theo Minh nhìn thì chiến lực cá nhân không quá yếu nhưng mà tinh thần tập thể cùng khả năng phối hợp chẳng ra sao cả .
Dạng quân đội này không phù hợp với tâm ý của Trần Minh nhưng cũng không phải không thể sửa lại dù sao bọn họ mới đi theo Nghiêm Mẫn nửa tháng, xa xa không đến mức không thể ‘cứu trị’ .
“Muốn càng dễ để đám tân binh dung nhập với quân đội của ta thì cần thêm một chút chiêu trò dù sao bản thân ta hiện tại cũng không có thời gian cùng tâm lực đi chỉ điểm từng binh lính “
“Đầu tiên là phân tách đám binh lính của Nghiêm Mẫn ra, đợi mấy ngày cho bọn họ làm quen với lối sống cùng cách thức vận hành của quân ta thì lôi ra chút trò hay “ .
Minh trong đầu nghĩ đến bóng đá, cái bộ môn này dễ chơi, dễ trúng thưởng hơn nữa cũng không phải cái gì quá mới mẻ ở thời cổ đại .
Bóng đá từ thời Hiên Viên đã có, dĩ nhiên thật hay giả thì Minh không biết, luật lệ của nó cũng có phần khác với bóng đá hiện đại .
Minh thì cũng không có ý định bê nguyên bóng đá hiện đại vào dù sao quá phức tạp nhưng mượn một chút sau đó biến hoá cho thích hợp với phong tục nhà Hán lại không phải không được, coi như cho chúng binh sĩ giải trí đồng thời kéo gần quan hệ .
“Quan trọng nhất, ta sẽ dậy chữ cho đám đội trưởng, đám đội trưởng sau này lại dạy chữ cho đội viên, ân dạy chữ ở thời đại này cực lớn, cho dù đám đội viên mới gia nhập đội ngũ cũng không có lý do không nghe đội trưởng “.
Minh nghĩ nghĩ một lúc cũng cảm thấy việc này ổn .
Tiếp theo hắn lại đưa ra một gạch đầu dòng, bên trên chỉ viết hai chữ ‘huyện thừa’.
“Tiếp theo ta phải tranh thủ trở thành huyện thừa một huyện “
“Tại Hán triều, huyện thừa là chức quan lương 300 thạch một năm, có lẽ tuỳ theo huyện lớn nhỏ mà khác nhau nhưng trung bình là thế “
“Huyện lệnh là 600 thạch đại quan, phàm là 600 thạch quan viên trở lên đều cần tấu thỉnh lên triều đình nhà Hán, tuy không cần Hán Linh Đế thân phong nhưng chắc chắn phải cần dâng tiền cho Hán Đế, đã thế còn phải đợi đám Thập Thường Thị xét duyệt đủ thứ, cho dù việc thành thì công văn đi xuống cũng không biết ngày nào tháng nào “
“Bản thân ta lúc này có chút tiền nhưng mà cũng không thể ngu đến mức thật sự cầm tiền mua cái chức huyện lệnh, ta càng không có Hiếu Liêm, xuất thân bình dân vậy giá tiền mua quan phải tăng mấy lần thậm chí mấy chục lần, cái này ai chịu được ? “.
“Cho nên, huyện thừa là đủ bởi Giả Tông có thể quyết định chức quan này, không cần lại tấu thỉnh Hán Đế, cũng không cần chờ đợi xét duyệt “.
Minh khoanh tròn hai chữ huyện thừa sau đó phân vân một lúc rồi lại viết . . . Kê Từ Huyện .
“Nếu làm huyện thừa tốt nhất làm Kê Từ huyện thừa “
“Trên lý thuyết tốt nhất phải là An Định huyện bởi nơi này là vựa lúa của Giao Chỉ nhưng An Định quá gần Long Biên hơn nữa nơi này giàu chảy mỡ bản thân Giả Tông không thể không quản cho nên lùi lại cầu Kê Từ huyện càng dễ dàng”
“Ngoài ra nếu thật sự để ta chọn, chọn giữa vựa lúa An Định cùng cử biển Kê Từ bản thân ta vẫn càng thiên hướng ra biển “.
Đối với quyết định này của bản thân, Minh cảm thấy không sai .
Tiếp sau đó hắn gạch đầu dòng thứ tư .
“Trở thành một huyện – huyện thừa cũng không khó nhưng nếu không có gì thay đổi thì ta chỉ làm được đến đây là hết sức “
“Tôn Kiên nỗ lực như thế cũng chỉ là huyện thừa, ta tuy được Giả Tông yêu thích nhưng cũng không có khả năng chức cao hơn Tôn Kiên bởi đây là vấn đề của nhà Hán “
“Chỉ có thể an phận làm huyện thừa, muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có cách đợi Giả Tông được triệu hồi về thì theo Giả Tông đến Lạc Dương tích luỹ công trạng, may mắn thì được phong làm huyện lệnh, xui xẻo một chút thì giống Lưu Bị, ném đến huyện nào đó làm huyện thừa “
“Trong mắt đám cao tầng nhà Hán, huyện thừa một huyện ở Giao Chỉ ném đến Trung Nguyên vẫn làm huyện thừa đã coi như tăng chức, coi như hợp tình hợp lý “ .
Minh đối với việc này tất nhiên không hài lòng nhưng đây cơ hồ là đường ra duy nhất nếu Minh còn muốn thăng quan .
Về phần ‘thái thú’ thì rất khó cạnh tranh với sĩ tộc Giang Đông, hắn lấy cái gì cạnh tranh với người ta ? chỉ bằng Giả Tông yêu thích ? .
Trừ khi Minh phản nhưng mà Minh chắc chắn không muốn phản, hắn đời trước đã có thể coi là phản tặc, hắn biết đường này ban đầu thì dễ dàng nhưng càng đi càng khó, càng đi càng khổ, càng bế tắc.
Hắn nếu muốn mưu Giao Chỉ thì phải đường đường chính chính mà đi, được triều đình nhà Hán phân phong đàng hoàng, đã như vậy sau này mới dễ bàn tiếp .
Hắn cũng không cảm thấy mất mặt, Lê Thái Tổ đánh bại giặc Minh xong y nguyên vẫn sang triều cống, Quang Trung hoàng đế đánh bại giặc Thanh xong y nguyên vẫn sang triều cống, làm đại sự sao lại quan tâm mấy thứ này ?.
Nhưng mà muốn đường đường chính chính được nhà Hán phân phong thì lại rất khó, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc .
Ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng vậy, Hán Linh Đế tuy tham tiền nhưng cũng không phải ai đều có tư cách dâng tiền mua quan chức .
Tào Tung làm đến chức quan Tư Nông đã thế còn có Thập Thường Thị hậu thuận, như vậy mới có thể bỏ trăm vạn tiền mua quan Thái Uý .
Tư Nông cơ hồ đã là chưởng quản nông nghiệp nhà Hán, ném đến thời hiện đại cơ bản là sánh ngang với Bộ Trưởng Bộ Kinh Tế quốc gia, chỉ có như thế Tào Tung mới có thể mua quan tiến thêm một bước.
Người ta nhảy cũng chỉ là nhảy một bậc, cùng lắm hai bậc .
Minh một kẻ dân đen thân cô thế cô, Hiếu Liêm không có, tiền cũng chẳng nhiều, tư cách gì đi xin quan thái thú ? .
“Việc này khó nhưng không phải không thể nhưng nếu chỉ ở tại đất Giao Chỉ thì lại không làm được gì “
“Ta chỉ ở Giao Chỉ lại làm sao can thiệp việc thiên hạ, lại làm sao mưu cầu chức quan to hơn ? “.
“Muốn cầu quan thái thú, trước hết rời Giao Chỉ, đi nhìn một chút thiên hạ hiện tại sau đó lại đến Lạc Dương nhìn một chút” .
Minh cảm thấy đường ra duy nhất của Minh là tranh chấp giữa Hà Tiến cùng Thập Thường Thị .
Mượn cái này thêm vào hiểu biết lịch sử có lẽ Minh lợi dụng được một chút, nếu làm tốt không phải không thể cầu đến quan thái thú hơn nữa . . . không chỉ thái thú .
Giao Chỉ thái thú nghe cũng hay đấy nhưng Giao Châu thích sứ . . . hiển nhiên tốt hơn nhiều .
Đương nhiên chỉ ngồi đây bàn thì mãi mãi không được, Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng không thể khiến Minh tin trăm phần trăm, nhất định phải đi nhìn một chút, đi xem một chút .