Chương 66 : Bánh Bao.
Một ngày mới lại đến trên đất Long Biên.
Trần Minh sáng sớm đã thức dậy luyện võ .
Võ nghệ của Trần Minh hiện tại đã rất khó tăng lên nhưng mà cơ thể của Trần Minh càng ngày càng tốt .
Nguyên chủ trước đây là thợ săn trong núi, thân thể so với người thường tất nhiên là hơn nhưng so với dũng tướng đương thời thì thua quá xa .
Như lần Trần Minh luận võ cùng Chu Thái, cho dù võ nghệ hắn hơn, khí lực không kém cạnh Chu Thái nhưng nếu không dùng đòn vật vậy kiểu gì cũng bị Chu Thái đánh bại, đây là yếu điểm của Minh mà cái yếu điểm này chỉ có thể cải thiện mà rất khó hoàn toàn thay đổi .
Cải thiện ở đây là vấn đề ẩm thực cùng dinh dưỡng, rèn luyện cùng bồi bổ .
Nói về ẩm thực ở thời cổ đại bản thân Trần Minh thật sự không dám khen tặng nhưng mà dinh dưỡng cùng bồi bổ bản thân Trần Minh lại có thể hưởng thụ rất tốt .
Hắn nhận rất nhiều quà biếu từ những kẻ giàu có ở Long Biên quận thành thậm chí phụ cận các huyện khác cũng từng có người đến tặng quà Trần Minh .
Quà cáp của người Giao Chỉ là gì ? người bản địa rất ít tặng tiền – vàng mà càng thiên hướng đặc sản địa phương, Minh nhận được nhiều nhất là dược liệu .
Nhân sâm trong nhà hắn chất thành từng đống, đến mức Minh phải nhờ Lý gia giúp hắn xử lý một chút, giúp hắn xây dựng một kho dược liệu nho nhỏ, đủ để thấy sản vật cùng tài nguyên đất Giao Chỉ phong phú .
Nhân sâm, linh chi, cam thảo, thổ phục linh . . . mấy thứ này nhiều lắm .
Minh thì cũng không hiểu Đông Y nhưng trong thành Long Biên không phải không có dược phô cùng đại phu .
Trần Minh tại Long Biên thành chưa từng thiếu thịt, chưa từng thiếu muối cũng chưa từng thiếu thuốc bổ để uống, cũng bởi lý này mà cơ thể Trần Minh đang không ngừng tốt lên .
Tất nhiên dưỡng tốt cơ thể cũng không phải vấn đề gì quá quan trọng với Trần Minh, hắn sau lần luận bàn với Chu Thái đã sớm quyết định sau này không luận bàn quyền cước với người ta, muốn luận bàn thì mang đao thật thương thật nói chuyện .
Chỉ cần không cận thân chiến đấu, tự tin của Trần Minh vẫn là rất lớn .
_ _ _ _ _ _
Trần Minh một mực tập võ đến giờ Mão thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân .
Hắn hơi dừng lại sau đó liền thấy tiểu Thuý chạy tới .
Tiểu Thuý từ khi vào phủ có một cái tật mãi không sửa được đấy chính là ‘hớt ha hớt hải’ cũng may cho cô bé này là trong phủ đệ của Trần Minh không có quá nhiều quy củ .
“Đại nhân, ngài tỉnh rồi “ .
Tiểu Thuý nhìn thấy Minh vội cung kính cúi chào .
“Tiểu Thuý, có việc gì hay không ? “.
Trần Minh đối với việc tiểu Thuý chạy tới cũng lấy làm lạ dù sao cô bé này không có việc thì rất ít khi chạy đến .
Tiểu Thuý nghe Trần Minh hỏi liền tươi cười rạng rỡ mà đáp .
“Đại nhân, nô tỳ được Kiều mụ bảo tới nhìn đại nhân, Kiều mụ đã thành công làm được bánh bao như lời đại nhân bảo nhưng mà hôm qua cũng không có cơ hội thông báo cho đại nhân “ .
Nghe được tiểu Thuý nói, Trần Minh không khỏi vui vẻ cười lớn .
“Tốt, tốt, dẫn ta đến phòng bếp xem một chút “ .
“Đại nhân . .. cái này không được đâu, đại nhân tiến tới nhà bếp thì Kiều mụ đánh ch.ết tiểu Thuý mất “
“Đại nhân cứ . . . cứ nghỉ ngơi trong phòng, đợi tiểu Thuý một chút, tiểu Thuý chạy tới mang cho đại nhân “ .
Quân tử tránh xa phòng bếp .
Đạo lý này tiểu Thuý cũng không hiểu nhưng tiểu Thuý hiểu nếu để đại nhân nhà mình đi vào nhà bếp, Kiều mụ mụ kiểu gì cũng đánh nàng .
Thế là tiểu Thuý lại ‘lạch bạch’ chạy đi, dáng chạy của tiểu Thuý khiến Minh không khỏi lắc đầu, cô bé này chạy làm hắn nhớ tới vài đứa bạn học cấp 2 kiếp trước, tướng chạy nhìn như con vịt vậy .
Tiểu Thuý đã nói thế thì Minh cũng không tiến vào nhà bếp, sự thực thì từ ngày hắn đi tới thế giới này bản thân Minh cũng chưa từng lại gần nhà bếp, việc nay liên quan đến ‘mặt mũi nam nhân’ thời cổ đại .
Ngồi xuống bàn đá giữa sân, tự mình rót cho mình một ly nước, Trần Minh lúc này quả thật vui vẻ .
“Cuối cùng cũng có bánh bao để ăn, nếu thế lại kêu Kiều mụ ra ngoài mua thêm mấy người về giúp Kiều mụ vào bếp, một mình Kiều mụ cùng tiểu Thuý không làm nổi quá nhiều bánh bao”.
Bánh bao theo tích xưa ghi lại là do Gia Cát Lượng sáng tạo, cho nên Trần Minh đặt rất nhiều kỳ vọng vào món ăn này .
Gia Cát Lượng có thể làm được bánh bao thì trên lý thuyết chỉ cần biết làm, người thời Tam Quốc chắc chắn làm được .
Bản thân Trần Minh kiếp trước chưa từng tự làm bánh bao nhưng ăn bánh bao cũng nhiều hơn nữa hắn thật sự biết làm bánh bao, kiếp trước thấy nhiều lắm .
Hắn lớn lên ở Thái Lan, Thái Lan không thiếu người gốc Hoa mà có người gốc Hoa thì kiểu gì cũng phải có bánh bao hay còn được bọn họ gọi là màn thầu .
Tại thời Tam Quốc không có lồng hấp bánh bao, Trần Minh thiết nghĩ Gia Cát Lượng cũng không có lồng hấp, càng nhiều là dùng nồi hấp bình thường .
Lồng hấp bánh bao cũng không khó làm dù sao người thời nhà Hán đã sớm biết làm đồ hấp, chỉ cần bỏ chút tiền để thợ mộc làm đi làm lại vài lần vậy cũng sẽ thu được lồng hấp ưng y .
Bánh bao ở thời hiện đại được làm từ bột mì, bột nở thậm chí có người còn dùng bột ngô nhưng mà Trần Minh lựa chọn dùng bột gạo .
Tại thời nhà Hán cũng có lúa mì, nhiều nơi trồng loại cây này nhưng mà người Hán cũng không coi trọng lúa mì bằng lúa gạo, phàm là đất có thể trồng lúa gạo thì sẽ không ai đi trồng lúa mì.
Bởi nguyên do này lúa mì rất khó kiếm, Trần Minh trực tiếp cũng không dùng dù sao theo hắn nhớ Gia Cát Lượng sử dụng bột gạo .
Cứ như vậy, dựa vào lồng hấp thêm vài câu chỉ điểm cùng hướng dẫn của Trần Minh, Kiều mụ mụ rốt cuộc y theo lời hắn mà làm thành bánh bao .
Nghĩ đến việc có bánh bao ăn, bản thân Minh không khỏi háo hức .
Bánh bao mà Kiều mụ làm chắc chắn không so được với bánh bao hậu thế nhưng mà nếu ngươi đến cổ đại sau đó ăn bánh bột kê thì ngươi sẽ đối với bánh bao cực kỳ khát vọng, cho dù không so được với bánh bao hậu thế thì cũng không có khả năng kém hơn bánh bột kê.
Cái thứ bánh bột kê kia phải nói là rất khó ăn nhất là với một người hiện đại như Trần Minh .
Không để Trần Minh đợi lâu, tiểu Thuý liền mang một cái ‘cặp lồng gỗ’ tới, lần này không chỉ có tiểu Thuý tới mà còn có Kiều mụ .
“Đại nhân, nô gia theo người chỉ điểm đã hoàn thành bánh bao “
“Cũng theo đại nhân phân phó, nô gia làm riêng hai loại bánh bao, một là bánh bao không nhân, loại còn lại là bánh bao nhân thịt dê “
“Nô gia cũng đã thử nếm qua bánh bao không nhân cho nên nô gia cảm giác mình làm được như ý của đại nhân, sau đó chuyển sang làm bánh bao nhân thịt dê có điều loại bánh bao này nô gia chưa từng nếm thử qua, vẫn phải để đại nhân ngài tự mình thử nghiệm “.
Kiều mụ thích xưng nô gia, ở thời đại này những nô tỳ lớn tuổi trong nhà thì đều xưng hô như vậy, nếu lớn tuổi thêm chút nữa thì có thể xưng thành lão nô, dạng này rất bình thường .
Mà Kiều mụ cũng đang hướng về Trần Minh báo cáo công tác .
Bánh bao chay thì Kiều mụ dám nếm thử nhưng bánh bao nhân thịt thì lại không nhất là thịt dê.
Đám người làm như trong phủ cùng lắm chỉ có thể ăn thịt lợn, đấy là trong trường hợp chủ nhân trong nhà đối với kẻ dưới cực kỳ tốt .
Về phần thịt gà, thịt chó, thịt dê . . . thì kẻ dưới không được phép ăn, nếu ăn cũng phải đợi chủ nhà ăn thừa để lại, đây là quy củ .
Nghe được Kiều mụ nói, Trần Minh vui vẻ tiếp nhận lồng gồ từ trong tay tiểu Thuý, bên trong mở ra vừa vặn có 10 cái bánh bao .
Kiều mụ nặn bánh bao cũng không đẹp lắm, đại khái đây là bánh bao hình tròn, nhìn giống cục bột nho nhỏ viên lại chứ không như bánh bao hậu thế .
Cái này cũng khó nói gì Kiều mụ dù sao bột gạo tính dẻo thua bột mì hơn nữa Trần mụ không có kinh nghiệm .
Trần Minh nghe nói bánh bao ban đầu cũng là dạng này, Gia Cát Lượng làm bánh bao vốn là hình tròn, con được gọi là Man Đầu, dần dần sau này mới đổi tên thành ‘màn thầu’ .
Lấy ra một chiếc bánh bao, Trần Minh cắn một cái sau đó hai mắt hơi sáng lên .
Bột gạo mỏng, không có dày và dai như bột mì, vị ngọt tự nhiên cũng không sánh được bột mì nhưng mà bởi vì nó mỏng, cắn một cái cũng ngập đến thịt, vừa vắn liền nhận ra vị thịt dê .
Cắn một miếng bánh bao lớn nhai trong miệng, Trần Minh quả thật hài lòng cực kỳ .
Như Trần Minh nói, so với hậu thế thì thua xa nhưng mà dễ ăn hơn bánh bột kê nhiều, cũng dễ ăn hơn cơm trộn hạt kê nhiều .
Dễ nhai, dễ nuốt, tuy vẫn tương đối khô nhưng đặt ở thời cổ đại đã đủ làm người ta tán thưởng.
“Kiều mụ, ngươi làm rất tốt, thứ này rất hợp ý ta “ .
“Tuy nhiên vẫn cần sửa đổi một chút ví dụ như vỏ bánh làm dày một chút, hấp lâu hơn một chút “ .
“Kiều mụ ngươi tới khố phòng lấy ngàn đồng tiền, năm trăm đồng tiền coi như ta thưởng Kiều mụ ngươi, lại cầm năm trăm đồng tiền ra ngoài mua nguyên liệu, ta cần đủ nguyên liệu làm ít nhất hai trăm cái bánh bao không nhân”.
“Ngoài ra Kiều mụ lại ra ngoài mua thêm hai nha hoàn trẻ tuổi một chút, giúp Kiều mụ ngươi việc bếp núc”
“Cuối cùng, thưởng Kiều mụ 500 đồng thì tiểu Thuý cũng nên thưởng, Kiều mụ lại lấy 50 đồng thưởng tiểu Thuý “ .
Trần Minh ở một bên phân phó đồng thời trong lòng hơi hơi thở dài .
Công tâm thì . . . 500 đồng tiền đã không nhỏ nhưng hắn muốn thưởng Kiều mụ nhiều hơn, việc này mà rơi vào trong mắt người hiện đại bản thân Minh tuyệt đối được tính là keo kiệt nhưng mà Minh cũng có khổ trong lòng .
Tiền bạc của hắn là có nhưng sau này Trần Minh còn cần mua quan, ai bảo Hán Linh Đế ‘cắn’ quá ác đây ? .
Ngoài ra dịp gần đây Trần Minh mua không ít quặng muối lại vụng trộm bỏ thêm tiền cho binh lính cải thiện thêm khẩu phần ăn dẫn đến cũng tiêu tốn không ít .
Chung quy lại, Trần Minh vẫn là nghèo .
Trần Minh ở trong lòng thở dài như vậy nhưng mà bất kể Kiều mụ hay tiểu Thuý nghe xong đều vui vẻ cực kỳ .
“Đa tạ đại nhân ban thưởng “ .
Kiều mụ đi đầu hướng về Minh bái tạ, tiểu Thuý cũng rất nhanh học theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thuý không khỏi bừng sáng .
Trần Minh mang theo tâm thế của người hiện đại nhưng mà tại cổ đại nào có việc chủ nhân yêu cầu hạ nhân làm việc lại còn thưởng tiền ? .
Cho dù có thì đấy cũng là số cực ít, Kiều mụ làm quản gia cho vài nhà quyền quý, lần đầu tiên trong đời nhận được chủ gia khen thưởng như vậy .
Chủ nhân khen thưởng hạ nhân thật ra cũng có nhưng đấy là hạ nhân phải lập đại công, nào có việc vào phòng bếp một hồi đi ra nhận thưởng ? .
Kiều mụ vui vẻ thì tiểu Thuý càng thêm vui vẻ dù sao tuổi trẻ mà, tiểu cô nương càng dễ kích động .
Nàng đã lớn bằng này, lần đầu tiên cầm được 50 tiền đây này .
Cũng may tiểu Thuý vẫn biết trên biết dưới, không có giống mấy cái bộ phim cổ trang, lấy thân nha hoàn mà nhảy cẫng lên ho hét .
Nếu tiểu Thuý dám làm thế đảm bảo Kiều mụ sẽ lôi tiểu cô nương này ra ngoài đánh, đánh đến ch.ết cũng có .
Hạ nhân không biết trên biết dưới thì là tối kỵ, đánh ch.ết cũng là đáng đời .
_ _ _ __
Kiều mụ cùng tiểu Thuý vẫn là nhanh chân rời đi, nhìn hai người rời đi, Trần Minh lại vui vẻ vắn thêm mấy miếng bánh bao, đồng thời hắn đột nhiên có một suy nghĩ thú vị .
Nha đầu tiểu Thuý nhà hắn năm nay 15, cũng đã đến tuổi cập kê .
Tiểu Thuý tuy chỉ là người hầu trong nhà Trần Minh, thân phận ti tiện nhưng mà Trần Minh cũng chưa từng coi tiểu Thuý thật sự ‘ti tiện’.
Công tâm thì hắn khá thích cô bé này, vui vẻ, hoạt bát, tràn đầy sức sống .
“Tiểu Thuý năm nay đã 15, tiểu Lâm không phải cũng 16 sao, hay là đẩy cọc lương duyên này cho hai đứa mà ta nhân dịp này ban họ cho tiểu Lâm ? “.
Tiểu Thuý có phần hoạt bát, tiểu Lâm Vĩnh lại có phần . . . ngại giao tiếp .
Cọc lương duyên này nghĩ thế nào Minh cũng thấy vui vẻ trong lòng .
Thân phận tiểu Thuý tuy thấp nhưng thân phận Lâm Vĩnh cũng chẳng cao đi đâu, hai bên ngược lại cũng coi như ‘môn đăng hộ đối’.
Quan trọng là chỉ cần Trần Minh muốn, hắn có thể bỏ tiện tịch cho tiểu Thuý, như vậy cũng không tính hạ thấp Lâm Vĩnh ngược lại càng ban ân cho đối phương, cũng có thể kéo một đợt trung thành .
Ngoài ra . .. Trần Minh cảm thấy đây là lúc cần dùng người, tiểu Thuý hắn cũng quen được gần 1 tháng, cô bé này hấp tấp một chút nhưng vẫn tính là thông minh nhanh nhẹn, dạy luôn chữ cho tiểu Thuý cũng không phải không được, biết đâu sau này lại có chỗ dùng ? .