Chương 67 : Tâm Thành Thì Binh Thành .

Trần Minh mang theo ‘cặp lồng gỗ’ lên xe ngựa sau đó dưới sự chỉ huy của Lương lão, chiếc xe chậm rãi đánh về phía Chu phủ .


Chu Thái bình thường cũng không theo quân luyện binh, trừ hai lần tự mình ra tay ‘huấn luyện’ binh sĩ ra thì Chu Thái cũng không hay xuất hiện trước mặt binh sĩ nhưng mà Trần Minh hiện tại muốn kéo Chu Thái vào quân doanh.


Chu Thái trong lịch sử vốn không được đánh giá cao về tài cầm binh dù sao một đời Chu Thái cũng không có quá nhiều cơ hội điều binh khiển tướng .


Hiện tại Trần Minh thật sự có tâm tài bồi Chu Thái, bản thân Trần Minh cũng tự biết mình không phải đại danh tướng gì nhưng bằng kiến thức của Lê Văn Hưng tướng quân cùng Nguyễn Xí tướng quân, dạy bảo Chu Thái lại dư xài.


Chu Thái vừa lên xe ngựa liền thây Trần Minh đưa cho hắn một vật trắng trắng, cho dù cách một chút khoảng cách vẫn ngửi được một chút mùi thơm .
“Sư huynh, thứ này là ? “.
“Thứ này gọi là bánh bao, đồ chơi nho nhỏ đệ ăn thư xem “ .


Trần Minh không giải thích nhiều mà Chu Thái cũng không nghĩ nhiều cứ thế tiếp nhận bánh bao trong tay Trần Minh .
Một chiếc bánh bao cũng không lớn, không có to như hậu thế, đại khái chỉ bằng một nửa hậu thế, Chu Thái cũng không có ‘ăn chậm nuốt kỹ’ như Minh, hắn mở miệng một miếng liền cắn xuống nguyên cái bánh bao .


Người thời cổ đại không có thói quen ăn sáng, cũng không có thói quen ngày ba bữa, Trần Minh muốn thay đổi một chút cái thói quen này, ít nhất là với quân đội của hắn .


Bánh bao dùng bột gạo, gột gạo thì đắt hơn bột kê nhưng mà lượng bột gạo cho một chiếc bánh bao cũng không nhiều, một chiếc bánh bột kê làm kỳ công phải gấp mấy lần bánh bao.


Khác biệt lớn nhất giữa hai bên thật ra không phải nguyên liệu mà là cách làm, một bên là nướng một bên là hấp, hấp tất nhiên bớt công bớt sức hơn nướng .


Theo Trần Minh thì tuy hắn không giàu có lắm nhưng nuôi binh sĩ buổi sáng ăn hai cái bánh bao chay cùng một bát nước đậu lại không phải không được dù sao hắn lúc này cũng chỉ có 100 binh lính .
Nhà địa chủ bình thường thuê nông dân đến thu hoạch ruộng lúa một lần thuê đều sẽ vượt qua con số này .


Nhà địa chủ thuê người còn có thể bao cơm ăn hai bữa một ngày, Trần Minh bao chúng binh sĩ ăn sáng cũng không phải là gánh nặng kinh tế quá lớn .
“Sư huynh, thứ này gọi là bánh bao ? cảm giác không tệ lắm, sư huynh còn nữa không ? “.


Chu Thái nuốt xuống một cái bánh bao, ánh mắt của hắn sáng lên bởi vì bánh bảo quả thật cho hắn cảm giác mới lạ, dễ ăn hơn bánh bột kê nhiều quan trọng còn có thịt dê băm nhuyễn .
Đây là lần đầu tiên Chu Thái được nếm ‘nhân thịt’ cảm giác cắn ngập miếng thịt trong miệng quả thật rất không tệ .


Thấy điệu bộ của Chu Thái như vậy, Trần Minh cười cười sau đó đẩy cặp lồng gỗ cho hắn .
“Cho đệ hết dù sao sáng nay ta ăn qua rồi “ .
Cập lồng gỗ mở ra, bên trong còn 4 cái bánh bao, Chu Thái thấy vậy không khỏi hai mắt toả sáng, cứ thế dùng tay không bốc từng cái bỏ vào miệng .


Ăn như hổ đói, cái từ này quả thật có thể hình dung Chu Thái .
Chu Thái ăn xong bốn cái bánh bao, hắn còn chưa hết thòm thèm nhưng mà Chu Thái cũng biết ý dù sao bánh bao bên trong có thịt dê băm, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết thứ này không rẻ .


“Ha ha, đa tạ sư huynh thưởng đồ ăn, đợi trưa này có rảnh Ấu Bình chạy về phủ lấy chút rượu ra, lại bồi sư huynh “ .
Chu Thái ăn xong cứ như vậy dùng tay lau miệng sau đó hướng về Minh cười lớn .


“Bất quá .. . thứ này ăn nhiều lại có cảm giác dính dính, đã thế còn cho đệ cảm giác khát nước cực kỳ, lúc ăn thì không có cảm giác này nhưng ăn xong đột nhiên lại khát “ .
Chu Thái một bên cười, một bên thật thà nói .


“Cho đệ, thứ này ăn đúng là khát nước, người bình thường mỗi lần cũng chỉ nên ăn hai cái cùng một bát nước vậy cũng coi như chắc cái bụng “
Chu Thái lại tiếp nhận bình gốm trong tay Trần Minh, không nghĩ nhiều mà mở ra, một hơi uống ‘ừng ực’ .


Uống xong nước, Chu Thái cảm giác thoải mái hơn nhiều lắm, trên mặt mũi càng vui vẻ .
“Đúng rồi sư huynh, sư huynh có biết hôm qua lúc về phủ, Chu Cảnh một mực hỏi đệ về sư huynh không ? “.
Chu Thái cung kính trả bình nước lại cho Trần Minh sau đó đột nhiên mang việc này ra nói .


Nghe được Chu Cảnh nói vậy, Trần Minh cũng đoán được thế là hỏi ngược lại .
“Vậy đệ trả lời Chu tướng quân thế nào ? “.
Việc hôm qua Trần Minh đánh bại Nghiêm Mẫn quả thật lật đổ tam quan của Chu Cảnh .


Chu Cảnh cảm thấy chiến thuật của Nghiêm Mẫn không sai, chiến thuật của Trần Minh mới là sai, bởi vậy hắn thiên hướng Nghiêm Mẫn thắng .


Vấn đề là cho dù hắn đoán sai thì hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, cho dù Trần Minh thắng ngược Nghiêm Mẫn thì cũng không có gì là lạ nhưng mà Chu Cảnh vốn nghĩ giữa hai bên sẽ là một hồi chiến đấu thảm liệt, sau đó mới phân ra thắng bại, hắn làm sao mà ngờ được quân của Nghiêm Mẫn vừa va chạm với quân Trần Minh liền thảm bại .


Chu Cảnh nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu, vì sao đều là tân binh, thời gian huấn luyện không khác biệt mà chiến lực lại khác nhau như thế ? .
Ngày hôm qua Trần Minh là tâm điểm mọi sự chú ý cho nên Chu Cảnh cũng không tiện đứng ra, hắn chỉ có thể trở về phủ ép hỏi Chu Thái dù sao vấn đề này quá ‘ma huyễn’ .


“Đệ còn có thể nói thế nào ? chỉ có thể nói không biết thôi dù sao đệ chính xác không biết “
“Đệ còn đang muốn hỏi sư huynh, sư huynh vì sao làm được đây này “ .
Chu Thái nói đến đây liền hứng thú cực kỳ nhìn Trần Minh .


Trần Minh so tài với Nghiêm Mẫn, Chu Thái trăm phần trăm tin tưởng Trần Minh sẽ thắng, lại thêm chính Chu Thái đấu qua đám tân binh của Trần Minh, cũng nhìn đám tân binh tập luyện mỗi ngày, hắn tin tưởng binh của Trần Minh chắc chắn mạnh hơn Nghiêm Mẫn .


Chỉ là Chu Thái cũng như Chu Cảnh, theo hắn thì Trần Minh có thắng cũng là thắng thảm, chính hắn cũng không tin được Trần Minh lại có chiến thắng áp đảo với Nghiêm Mẫn như vậy .


“Sư huynh, người cũng không biết sau trận thua ngươi hôm qua, huynh đệ họ Nghiêm không có mặt mũi nào nữa, trong ngày liền cáo biệt Giả đại nhân chạy về Ngô Quận” .
Chu Thái vừa nói vừa cười, hắn đang vì Trần Minh cao hứng, cũng càng ngày càng bội phục vị sư huynh này .


Võ nghệ kinh người, nói chuyện dễ nghe đã thế hiện tại còn lộ ra tài luyện binh kinh hãi thế tục, sư huynh hắn có gì không làm được ? .
Nhắc đến ‘nói chuyện dễ nghe’ bản thân Chu Thái cũng thấy làm kỳ .


Sư huynh của hắn xuất thân thợ săn trong núi, vốn cũng không học hành gì, càng không phải người đọc sách nhưng hắn nói chuyện rất có lễ độ, không nhanh không chậm hơn nữa còn luôn có một loại ngữ khí ôn tồn ấm áp.


Ở trên người Trần Minh, Chu Thái cảm nhận được cảm giác như đang nói chuyện với đám người đọc sách vậy .
Dĩ nhiên so với đám người đọc sách, sư huynh của hắn nói chuyện càng ngắn gọn, càng trực tiếp cũng càng hợp ý Chu Thái .


Chu Thái chủ động mang hứng thú của mình nói ra, Trần Minh cũng thản nhiên đáp .
“Ấu Bình, đệ đã nghe qua Vũ An Quân – Bạch Khởi ? “.
Tối qua sau khi tỉnh rượu, Minh cũng đã nghĩ tốt lý do dù sao chiến cuộc hôm qua chính Minh cũng thấy khó tin .


Hắn tuyệt đối tin tưởng binh lính nhà mình nhưng hắn không ngờ đối thủ của hắn có chút cùi bắp .
Từng người tự chiến, không ra thể thống gì cả, trận hình tán loạn vô cùng, đây không giống binh sĩ chính quy mà càng như một đám thổ phỉ .


Nếu quân lính của Trần Minh là tân binh bình thường có lẽ có thể bị doạ sợ nhưng quân lính của Trần Minh vốn chịu qua Chu Thái đánh đập, làm sao lại sợ cái đám người kia ? .
Chỉ cần không sợ, kiên trì giữ nguyên quân kỷ đồng thời phối hợp tốt với nhau, binh sĩ Nghiêm Mẫn không thua mới lạ .


Càng đáng nói ở chỗ, binh lính của Nghiêm Mẫn căn bản không có sĩ khí gì cả, luận bàn chỉ là vũ khí bằng gỗ chứ không phải binh khí thật, bị đánh vài cái sẽ không ch.ết thậm chí y nguyên còn có thể chiến đấu, đằng này binh lính của Nghiêm Mẫn bị đụng một cái liền ngã, ngã xong cũng không đứng dậy .


Dạng này cũng tính là luyện binh ? .
Cũng bởi chiến quả có phần thái quá mà Trần Minh trong đêm phải lập tức ‘biên chuyện xưa’ cũng may Trần Minh cảm thấy ở mặt này hắn biên không tệ .
Nghe Trần Minh nhắc tới ‘Vũ An Quân – Bạch Khởi’ Chu Thái không khỏi trợn tròn mắt sau đó bật thốt lên .


“Tần Quốc – Bạch Khởi ? “.
Thấy điệu bộ của Chu Thái như vậy, Trần Minh gật gù .
“Sư huynh, ngài cũng đừng doạ Ấu Bình ít đọc sách, ngươi đừng nói với ta ngươi nhận được Bạch Khởi truyền thừa . .. cái này . .. cái này . . .” .
Chu Thái có phần lắp bắp, nhất thời ‘nghèo từ’ .


Bạch Khởi là một cái tên chịu cấm kỵ ở thời đại này .
Tại cổ đại đều thỉnh thoảng sẽ nghe ‘Binh Pháp Tôn Tử’ ‘Tôn Vũ Truyền Thừa’ ‘Binh Tiên Truyền Thừa’ nhưng tuyệt đối không có ‘Bạch Khởi Truyền Thừa’.


Đầu tiên là bởi Bạch Khởi ch.ết thảm, một thân sở học cũng không truyền lại cho ai, Bạch gia sau khi Bạch Khởi mất thì càng ngày càng suy vong cũng không sinh ra nhân vật nào .
Một phần khác vì Bạch Khởi hung tính quá thịnh, cho dù là danh tướng thời Chiến Quốc nhưng mang tới thời nhà Hán vẫn làm người ta kinh hồn táng đảm .


“Đệ nghĩ nhiều, ta nếu như được Bạch Khởi truyền thừa còn có thể làm thợ săn trong núi ? “ .
Trần Minh cười đáp Chu Thái, Chu Thái nghe xong cũng cảm thấy mình thất thố thế là nghiêm túc lắng nghe Trần Minh nói tiếp .


“Vũ An Quân – Bạch Khởi xuất thân xa xôi, ta cũng rất khó nói rõ nhưng ta biết chắc chắn Bạch Khởi là quý tộc xuất thân “ .
Chu Thái gật gù, một điểm này hắn cũng công nhận hơn nữa rất nhiều người đều công nhận .


Chiến công của Bạch Khởi tất nhiên cực kỳ khoa trương nhưng mà tốc độ tấn thăng của Bạch Khởi cũng khoa trương không kém .
Thời nhà Tần, cả nước Tần là một cỗ máy chiến tranh khổng lồ, phàm là kẻ có quân công tất nhiên có thể thăng tiến nhưng mà đấy chỉ là lý thuyết .


Thời nhà Tần nếu ngươi là bình dân xuất thân thường thường sẽ kẹt lại ở một vị trí nào đó vài năm, cho dù quân công ngươi đủ thì ngươi cũng không thăng tiến được .
Cũng không phải cả đời không thể đi lên nhưng thường thường mỗi vị trí ngươi đều cần mấy năm đi mài .


Còn ngươi xuất thân quý tộc thì lại khác, thời gian ‘mài nước’ ngắn đi rất nhiều, cho nên chỉ cần ngươi xuất thân quý tộc lại thêm công trạng đầy đủ, thăng tước như diều gặp khó cũng không phải không có khả năng .


“Bạch Khởi xuất thân quý tộc nhưng mà Bạch Khởi lại từ tiểu binh giết ra công trạng, việc này liệu Ấu Bình có biết ? “.
Chu Thái vẫn gật gật, hắn không rõ ràng lắm nhưng hắn cũng nghe người nói qua việc này .


Vũ An Quân – Bạch Khởi, ba chữ đầu tiên chính là chỉ nơi xuất thân của Bạch Khởi, chỉ rõ vị sát thần thời Chiến Quốc này là từ tiểu binh giết ra ngoài, công trạng của hắn tuyệt đối là dùng mạng đến đổi chứ không phải dùng địa vị cầm đến như đám quý tộc quyền quý khác .


“Thân là quý tộc lại từ tiểu binh giết ra, đây mới là cái đáng sợ nhất của Bạch Khởi “.
“Bạch Khởi không phải loại người đàm binh trên giấy mà là từ binh sĩ tầng dưới giết ra ngoài, hắn hiểu binh sĩ khổ, hiểu binh sĩ tầng dưới chót suy nghĩ ra sao “


“Hắn lấy thân phận tiểu binh, cùng binh sĩ đồng sinh cộng tử, cùng một đám huynh đệ giết ra công danh bất thế cho nên danh vọng của hắn vang dội toàn bộ nước Tần, cũng vang dội toàn bộ Chiến Quốc “ .


“Nguyên do không chỉ bởi Bạch Khởi giỏi mà còn bởi binh lính nhà Tần biết thống soái của bọn họ cũng là từ tiểu binh giết ra ngoài, đao trong tay uống không biết bao nhiêu máu quân thù, công danh của hắn, chức tước của hắn đều là dùng tính mạng bản thân đổi lấy “


“Kẻ như vậy, binh sĩ bên dưới sao có thể không phục, sao có thể không ngưỡng vọng ? “.
“Lại thêm xung quanh Bạch Khởi là những ai ? đều là anh em huynh đệ của hắn, theo hắn giết ra ngoài từ khi không có gì cả đến khi hắn đạt được bất thể công danh, trở thành Tần Quốc Đại Tướng Quân “


“Có một đám người như vậy đi theo, Bạch Khởi chỉ huy quân đội không khác gì tay chân của mình hơn nữa hắn có thể đưa lưng cho huynh đệ, cũng không sợ kẻ khác đâm lưng “ .
Trần Minh nói khiến Chu Thái cảm giác nhiệt huyết tuôn trào .


Bạch Khởi đã là việc của mấy trăm năm trước nhưng mà cũng chỉ cách nhà Hán một triều đại mà thôi, nhà Hán cướp ngôi nhà Tần cho nên những thứ thuộc về nhà Tần tương đối làm Hán nhân kiêng kỵ cho nên có rất nhiều thứ bị ém nhẹm đi .


Chu Thái hiển nhiên nghe danh tiếng Bạch Khởi nhưng hiện tại nghe Trần Minh nói, hắn càng ngày càng với vị danh tướng thời Chiến Quốc bội phục sát đất .


Lấy thân bình dân, từ bình dân binh sĩ đi lên, dùng mạng đánh đổi lấy công danh thì Chu Thái nghe nhiều nhưng mà lấy thân quý tộc lại từ tiểu binh đi lên, sinh sinh chém ra bất thế công danh thì Chu Thái hiện tại cũng chỉ biết mỗi Bạch Khởi .


“Bạch Khởi làm sao luyện binh thì ta không hiểu nhưng ta hiểu phàm là binh lính của Bạch Khởi đều sẽ nguyện ch.ết vì hắn, nguyện vì hắn đầu rơi máu chảy “
“Đây là mị lực của Tần Quốc Đại Tướng Quân, cũng là thứ khiến hình bóng Bạch Khởi bao phủ toàn bộ thời Chiến Quốc “ .


“Bản thân ta không nhận được truyền thừa của Bạch Khởi nhưng mà sư phụ nói với ta một câu, người nói .. . tâm thành thì binh thành “ .


“Binh sĩ tuy đều là thứ dân xuất thân, đa số đều là người cùng khổ, đều là kẻ ngu dốt ít học nhưng càng là những người như thế bọn họ càng hiểu cảm ân, cũng càng hiểu ai thật sự đối tốt với bọn họ, ai thật sự . . . coi bọn họ làm người”.


“Thành tâm đối đãi với binh sĩ, binh sĩ tự nhiên nguyên vì ta mà chiến thậm chí nguyện vì ta mà ch.ết “
“Nghiêm Mẫn tàn bạo coi binh sĩ như gia súc đỗi đãi, hết đánh lại đập, ngỡ như luyện ra được một đám binh lính hung hãn nhưng thực tế không chịu được một kích “


“Binh sĩ sợ hắn, binh sĩ nghe hắn nhưng mà binh sĩ bị hắn ép chiến, cũng không ai nguyện vì hắn mà ch.ết “ .
Trần Minh nói đến đây liền nhìn Chu Thái mà Chu Thái lúc này lại không ngừng lẩm bẩm .
“Tâm thành thì binh thành .. . tâm thành thì binh thành “ .


Chu Thái không khỏi nghĩ từng hành động của Trần Minh từ lúc luyện binh, bao quát cầm tay chỉ dạy binh sĩ, bao quát mỗi sáng cùng binh lính tập luyện những động tác khó hiểu, cùng binh sĩ ăn chúng, uống chung, cùng binh sĩ ngồi đất mà đàm việc .
Càng nghĩ lại, hai mắt Chu Thái càng sáng, hắn như hiểu rõ gì đó .


“Tâm thành thì binh thành, tâm thành thì binh thành “ .
Chu Thái hít vào một hơi thật sâu rồi hướng về Trần Minh chắp tay cúi đầu .
“Ấu Bình đa tạ sư huynh dạy bảo, Ấu Bình nhất định sẽ mang việc này khắc sâu trong lòng “ .
Thấy Chu Thái hiểu, thấy hắn trịnh trọng như vậy, Trần Minh hài lòng cực kỳ .


Chu Thái năm nay mới 19, đúng là trẻ con dễ bảo .
Với tính cách của Chu Thái nếu cho hắn cầm binh, Trần Minh chỉ sợ hắn sẽ giống Trương Phi .


Bản thân Trương Phi thật ra cũng không như La Quán Trung viết ác như vậy, Trương Phi hay đánh binh sĩ là đúng nhưng không phải vô cớ hành hạ binh sĩ, chỉ có sau này theo Quan Vũ mất, Trương Phi căn bản không khống chế được chính mình .


Nói thẳng ra lúc đó theo Quan Vũ mất, Trương phi trong lòng sinh ra bệnh tâm lý, sau đó . . . hắn liền ch.ết .


Tính cách của Chu Thái cũng chưa đến mức ác liệt như Trương Phi nhưng mà nhiều khi không thua kém Trương Phi là mấy, tuy lúc này còn sớm nhưng Trần Minh quả thật cũng không muốn ngày nào đó Chu Thái ch.ết thảm giống Trương Phi .


Bậc làm tướng, da ngựa bọc thây nơi chiến trường không tính là gì, ch.ết như vậy gọi là oanh oanh liệt liệt, cũng không hổ thẹn .
Cũng đừng học Trương Phi, ch.ết như Trương Phi quả thật quá uất ức .






Truyện liên quan