Chương 69 : Tiếp Thu Tân Binh (2)

Chu Thái đến quân doanh, hắn so với Trần Minh cũng không gây cho nhiều người chú ý như vậy .
Chu Thái lúc này cũng thấy Trần Minh đang vì quân sĩ chỉ điểm động tác sai lầm .


Bản thân Chu Thái thật ra cũng học ‘bài thể dục buổi sáng’ nhưng mà chính Chu Thái cũng thấy mấy động tác này tương đối quái dị, hắn chỉ ở tại Chu phủ tập luyện .


Đối với Chu Thái mà nói, tập thể dục buổi sáng vốn không có tác dụng gì cả, thua xa hắn luyện một bài quyền nhưng mà vì đây là sư huynh hắn ‘sáng tạo ra ‘ cho nên Chu Thái cũng muốn ủng hộ Trần Minh .
Nay nhìn Trần Minh vì chúng binh sĩ sửa lại động tác, Chu Thái cảm thấy có điều ngẫm nghĩ .


Hắn nghe Trần Minh nói cho nên chỉ đứng xa xa quan sát .
Mấy động tác này vốn đơn giản, chỉ cần ngươi không có vấn đề gì về não bộ thì đều có thể học được, tuy sửa cho từng binh sĩ khá tốn thời gian nhưng chúng binh sĩ cũng tự biết nhìn động tác của nhau, tự biết nghe Trần Minh nói mà cải thiện .


Cứ thế sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, Trần Minh rốt cuộc cũng để chúng binh lính học xong một bộ động tác tập thể dục buổi sáng .
Đám tân binh không thể nói ‘thuộc lòng’ nhưng sáng mai vẫn có thể cùng lão binh ở một chỗ, tiếp tục rèn luyện, lại không còn lộ ra vẻ luống cuống .


Chu Thái quan sát toàn trình của Trần Minh, đám tân binh của Nghiêm Mẫn cũng không có bao nhiên tiến bộ nhưng có một điểm mà Chu Thái nhìn ra đấy chính là . .. buông lỏng .


Thật lòng thì từ khi đến quân doanh, đám tân binh này luôn có chút căng cứng nhưng theo tiếp xúc với Trần Minh, nghe hắn nói, nhận hắn chỉ điểm, chúng binh sĩ thả lỏng nhiều lắm .
“Cho nên đây chính là lời đại ca nói, tâm thành thì binh thành ? “.
“Cùng binh lính gắn kết thành một khối ? “.


Chu Thái khẽ lắc đầu, hắn cảm thấy còn không đơn giản như vậy .
Chu Thái ở bên này thì đang suy nghĩ nhân sinh, Trần Minh bên kia thì cho phép đám tân binh nghỉ ngơi một hồi rồi đến nhìn lão binh .


Đối với lão binh bản thân Trần Minh rất yên tâm dù sao lão binh của hắn cũng có 10 tên đội trưởng dẫn dắt, chạy vài vòng quanh thao trường xong biết tự mình tập trung, tự mình lại luyện dùng giáo .


Vẫn chỉ hai chiêu ‘đâm thương’ cùng ‘thu thương’ nhưng tại những tiếng ‘Ha’ ‘Hô’ thay nhau vang lên, thanh thế quả thật không nhỏ .
Nhìn chúng sĩ tập luyện, bản thân Trần Minh không khỏi hài lòng, lại gọi chúng đội trưởng tới doanh trướng .


Chúng đội trưởng rất nhanh tập trung, vào doanh trướng bọn họ còn nhìn thấy Chu Thái đang ở đó, nhao nhao hướng về Chu Thái cúi chào .


Nhìn thấy đám người chào hỏi mình, bình thường thì Chu Thái sẽ không quan tâm, Chu đệ nhà hắn hoàn toàn có thể coi là mắt cao hơn đầu nhưng mà hôm nay có khác biệt, Chu Thái nghĩ nghĩ mấy giây sau đó vẫn hướng về chúng đội trưởng khẽ gật đầu coi như bày tỏ .


Đây cũng là việc ‘lớn nhất’ Chu Thái có thể làm được lúc này, theo hắn khẽ gật đầu một tiếng cũng làm đám đội trưởng bất ngờ không thôi .
Bình thường bọn họ cung kính chào hỏi Chu giáo uý, Chu giáo uý nào có đáp lại .
Cũng may sự nghi hoặc này không kéo dài lâu bởi Trần Minh tới .


Trần Minh thản nhiên đi tới chủ vị, chúng đội trưởng theo thói quen khoanh chân ngồi thành vòng tròn bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn Trần Minh mang theo đầy vẻ ngưỡng vọng .


Trận chiến hôm qua đâu chỉ làm những người như Chu Cảnh, Giả Tông hay Chu Thái bất ngờ, đến cả chúng binh sĩ của Trần Minh cũng bất ngờ, kiểu như . . . thắng không biết vì sao mình lại thắng vậy .


Đám bọn họ cũng sẽ không coi mình lợi hại bao nhiêu, càng không nghĩ đối thủ của mình yếu dù gì mọi người đều la đồng liêu, coi như cũng hiểu lẫn nhau .
Trong mắt bọn họ, trận thắng này chính là bởi tài luyện binh của Trần Minh lợi hại, càng là như thế chúng đội trưởng nhìn hắn ại càng cuồng nhiệt .


“Ngày hôm qua các người làm rất tốt, quả thật làm Trần mỗ mở mày mở mặt nhưng mà trận chiến ngày hôm qua lại không thể tính là công trạng của các ngươi “
“Đều là tân binh với nhau, như gà con mổ lẫn nhau sao có thể tính công trạng ? “.


Trần Minh nói ra câu này, quả nhiên chúng đội trưởng sắc mặt hơi đỏ đều nhao nhao có chút cúi đầu .
Thỉnh thoảng gõ một chút cho đám binh lính nhà hắn bớt kiêu ngạo cũng là tốt, tuy nhiên muốn ‘gõ’ cũng phải xem danh vọng cùng hình tượng của mình trong quân hoặc trong mắt người khác như thế nào .


Đừng có như Đổng Trác, thấy Lữ Bố bị liên quân đánh chạy sau đó mang Lữ Bố ra mắng chửi, Đổng Trác hướng về Lữ Bố như vậy hắn không ch.ết ai ch.ết ? .


“Tất nhiên sự cố gắng của các ngươi ta vẫn nhìn trong mắt, các ngươi là đội trưởng trong quân, làm gương cho binh sĩ đồng thời cũng cần trả giá nhiều nhất “


“Dậy so với người khác sớm, ngủ so với người khác muộn, tập so với người khác càng chăm chỉ đã thế còn cần giúp đỡ đội viên của mình, hô hào đội viên tập luyện, đốc thúc mọi người cố gắng “


“Những cái này, ta đều nhìn thấy trong mắt, nỗ lực cùng cố gắng của mọi người ta đều ghi nhận “
“Đã ghi nhận, lại không thể không thưởng “
“Các ngươi chắc cũng biết tay dậy chữ cho tiểu Lâm, đây cũng là bởi tiểu Lâm lập công, cho dù là công nhỏ ta cũng sẽ ghi nhớ “


“Nay cố gắng của các ngươi ta nhìn trong mắt vậy các ngươi cũng sẽ như tiểu Lâm, mỗi tối sau khi ăn cơm uống nước xong lại tới Trần phủ, ta dạy chữ cho các ngươi”


“Tất nhiên, biết con chữ là đáng quý cũng là một việc đáng mặt tự hào nhưng có thể dạy con chữ, có thể mang con chữ chỉ dạy người khác mới là càng đáng quý “ .


Trần Minh nói rất nhiều với chúng đội trưởng, tại thời đại này cũng khó tìm ra lãnh đạo nào nói nhiều lời tâm tính với binh lính như Trần Minh .


Quan trọng nhất, Trần Minh cũng không đao to búa lớn, cách nói chuyện của hắn khiến đám binh sĩ vừa cảm thấy thân quen, vừa cảm thấy dễ chịu cực kỳ, cứ như trước mặt không phải cấp trên mà là đại huynh trong nhà vậy .
“Cẩn tuân lời dạy dỗ của đại nhân “ .


Lâm Vĩnh nhỏ tuổi nhất, hắn cũng xúc động nhất dù sao hắn là người được Trần Minh dạy bảo sớm nhất, hắn cảm nhận được chỗ tốt của việc biết chữ, đồng thời vì theo Trần Minh mấy ngày, Lâm Vĩnh lại học được vài câu văn vở .


Nghe Lâm Vĩnh chủ động nói, đám đội trưởng cũng nhao nhao chắp tay học theo .
“Cẩn tuân lời dạy dỗ của đại nhân “ .
Mọi người đồng thanh nói, mặt của ai cũng rạng rỡ cực kỳ .
Có thể học con chữ, không rạng rỡ sao được .


Càng quan trọng là đại nhân nhà bọn họ nhìn thấy cố gắng của bọn họ, bọn họ có thể học được con chữ là vì bản thân cố gắng, bản thân thức đêm dậy sớm, nỗ lực hơn người khác .
Lấy nỗ lực của chính mình đạt được thành quả, không phải càng nên vui mừng sao ? .


“Đấy chỉ là việc thứ nhất, việc thứ hai chính là người mới đến hôm nay “ .
“Vì sao ngày hôm nay không ai đứng ra chỉ dẫn đám người bên ngoài một chút ? Trần mỗ không đến có phải các ngươi định để cho những người kia ở bên ngoài doanh cả ngày ? “.


Trần Minh nói ra câu này, chúng đội trưởng nhìn nhau .
Đến cả Lâm Vĩnh cũng không biết trả lời Trần Minh ra sao, cũng không phải bọn họ ‘ác tâm’ mà là thật sự không để ý, cũng cảm thấy đây không phải là việc của mình cho nên không quản .


Không phải ma cũ bắt nạt ma mới, cũng không phải kiêu binh khinh người mà càng nhiều là vô tâm .
“Bọn họ đã từng là đồng liêu của các ngươi, cùng một chỗ ăn gió ăn sương theo các ngươi tới Giao Chỉ, hai chữ đồng liêu này chẳng nhẽ các ngươi quên ? “.


“Cho dù bọn họ không phải đồng liêu của các ngươi, tương lai cũng là đồng đội của các ngươi, là anh em huynh đệ trong nhà, chiếu cố một chút cũng là nên “ .


Cả đám đội trưởng cúi đầu, bọn họ cũng không biết nói gì thậm chí theo Trần Minh lên tiếng, trong lòng bọn họ sinh ra hổ thẹn dù sao Trần Minh nói đúng .
Đều là đồng liêu với nhau, tương lai là đồng đội quan tâm một chút lại như thế nào ? .


“Có công thì thưởng, có tội thì phạt, công tội phân minh “
“Các ngươi thân là đội trưởng trong quân có trách nhiệm đốc thúc binh sĩ, những người kia cũng là binh sĩ của chúng ta, các ngươi chẳng nhẽ bỏ mặc ? “.


“Như vậy đi, mỗi người lại chọn 5 tên đội viên mới trong những người mới đến ghép vào trong đoàn đội của mình sau đó giúp đỡ bọn họ hoà nhập đội ngũ nhanh nhất có thể “
“Ta xem có vài người trong bọn họ bị thương, các ngươi lại đi hỏi han một chút xem rốt cuộc có việc gì “


“Ta chưa bao giờ coi các ngươi là người ngoài cho nên các ngươi cũng đừng đem huynh đệ tương lai của chính mình coi làm người ngoài mà đối đãi “


“Sự tình tuy có trước có sau nhưng việc cũng có lớn có nhỏ, bọn họ gia nhập sau nhưng chỉ là chuyện nhỏ, sau này ra chiến trường mới thật sự là việc lớn, lớn nhỏ ra sao các ngươi tự mình cất nhắc”


Trần Minh vốn muốn từ đám tân binh tuyển ra đội trưởng nhưng khi hắn thấy chính người của mình có phần thờ ơ với người mới, Trần Minh liền thay đổi mạch suy nghĩ, dù sao hắn cũng không muốn cái binh doanh chỉ có trăm người này phân bè phân phái .


Trần Minh một bên hướng về đám đội trưởng dặn dò mà Chu Thái lại ngồi nghe từ đầu đến cuối .
Đến khi đám đội trưởng tuân lệnh rời đi, Trần Minh mới đưa mắt nhìn Chu Thái, lúc này Chu Thái cũng nói .
“Sư huynh, nói đạo lý, Ấu Bình khắc ghi trong lòng “ .


Nghe được Chu Thái đáp, Trần Minh cười cười .
“Ấu Bình nói vậy lại không biết Ấu Bình ghi nhớ được cái gì ? “.
Chu Thái ngẫm nghĩ mấy giây, nói ra hai câu mà hắn cảm thấy ‘học được’.
“Sư huynh, người nói công tội phân minh cùng với việc có lớn có nhỏ “ .


“Binh sĩ có công phải thưởng, có tội phải phạt”
“Việc tuy có phân trước sau nhưng cũng có lớn có nhỏ, việc nhỏ có thể đè xuống, việc lớn . . . phải gắng sức mà làm “ .


Chu Thái nói ra được mấy lời này khiến Trần Minh vui vẻ cực kỳ, hắn cũng không cần Chu Thái khắc ghi trong lòng dù sao có một số thứ nói miệng thì dễ .
Ngay như Trần Minh, miệng hắn nói đạo lý nhưng thực tế có thể làm được hay không cũng chỉ có hắn biết .


Tuy vậy có thể nói ra mấy câu vừa rồi nói rõ Chu Thái đang hướng về kẻ dưới ‘thả’ ra một chút .
Đối với quân sĩ tốt một chút, thuỷ chung không bao giờ sai .
_ _ _ _ _
Minh là người đứng đầu quân doanh, cũng không phải việc gì đều đến lượt hắn đi quản .


Đám đội trưởng nghe lời Trần Minh dạy dỗ cũng rất nhanh đi ra chọn người, vốn từ một đội trưởng quản 4 binh lính thì giờ thành quản 9 người.


Đối với đội trưởng thì đây tuyệt đối là gánh vác không nhỏ dù sao đội trưởng không chỉ là cái danh, trong quân đội của Minh thì làm đội trưởng vẫn tương đối mệt mỏi .


Nhiều đội trưởng rất nhanh an bài cho tân binh học đâm giáo, cũng giống tất cả ‘lão binh’ cầm trong tay giáo gỗ sau đó trong miệng hét ‘Ha – Hô’ .
Cũng có người trước không chỉ dạy chúng binh sĩ học giáo mà là để mọi người cùng học tập đội ngũ đi đứng, xếp hàng xoay trái xoay phải .


Trần Minh cũng không thống nhất cho các đội trưởng phải làm gì, chỉ cần bọn họ nguyện ý dạy dỗ chúng binh sĩ là được, nguyện ý mang người mới là được .


Về phần đám tân binh ? tuy Nghiêm Mẫn xác thực có thể đào tạo ra hình thái đầu của một đám ‘hung binh’ nhưng cũng phải xem đối tượng, hôm qua vừa bị đánh thảm bại hiện tại còn có thể hướng về bên thắng mà hung sao ?.


Đám tân binh vốn thụ động cũng rất dễ nhận lệnh, cho nên các đội trưởng mang người mới cũng không tính khó khăn .


Khó khăn nhất có lẽ là Lâm Vĩnh đi dù sao tiểu tử này trẻ tuổi đã thế không giỏi giao tiếp, bản thân luôn có chút hướng nội, cũng may tại trong quân doanh cũng không có ai làm khó Lâm Vĩnh, khó chỉ là tiểu tử này ‘hướng nội’ mà thôi, còn đâu vẫn được .


Trần Minh một mực quan sát quân doanh đến trưa mà lúc này Lý gia liền đẩy xe chở cơm tới .
Nhìn thấy xe đưa cơm đến, Trần Minh cảm thấy bước đầu tiên cũng coi như ổn, tại thời cổ đại này ăn uống là đại sự lớn nhất, chúng binh sĩ cùng ăn cùng uống với nhau một chỗ rất dễ kéo gần khoảng cách .






Truyện liên quan