Chương 71 : Các Ngươi Đối Với Bọn Họ Tốt Một Chút.

Trần Minh mỗi ngày chỉ dạy cho đám học sinh nửa canh giờ, mỗi ngày cũng chỉ dạy 10 chữ.
Thời đại này có giấy nhưng mà thứ này Trần Minh không bỏ ra nổi, hắn dùng giấy cũng cần tiết kiệm cực kỳ làm sao có thể cấp cho ‘học sinh’ .


Tất cả mọi người đều mang theo một tấm gỗ, bút là dao ngắn trong tay, dùng dao khắc gỗ in chữ sau đó mang về nhà từ từ học.
Cũng may tất cả mọi người đều là binh lính, tuy chỉ là tân binh nhưng trải qua khoảng thời gian dưỡng tốt dẫn đến sức khoẻ còn rất khá, dùng dao khắc lên gỗ không phải quá khó .


Học trên tấm gỗ cũng là tiểu Lâm Vĩnh sáng tạo ra, hắn mỗi ngày đều ôm tấm gỗ mà ngủ điều này sớm đã được chúng đội trưởng nhìn trong mắt, biết hôm nay được đi học chữ tất cả mọi người đều chuẩn bị thứ này.


Dùng gỗ in chữ quả thật là phát kiến không tệ, tuỳ theo trình độ khắc chữ của mỗi người mà một tấm gỗ thường thường có thể lưu từ 50-70 chữ, dùng xong còn có thể truyền thụ cho người khác, so với thẻ tre cũng không kém bao nhiêu .


Khuyết điểm duy nhất là khắc gỗ gần khắc chính xác dù sao không có cơ hội sửa, trong tiết học này Trần Minh thậm chí còn phải giúp vài tên đội trưởng khắc chữ .
Đợi đến thời điểm tan học, Trần Minh cũng không vội cho mọi người rời đi, ngược lại chỉ chỉ Lâm Vĩnh mà nói .


“Lâm Vĩnh, sáng nay ngươi nhận người mới xong, có hỏi được bọn họ trong khoảng thời gian đi theo Nghiêm giáo uý học được những gì không ? “.
Nghe Trần Minh hỏi, Lâm Vĩnh vội hướng về hắn đáp .
“Thưa đại nhân, việc này thuộc hạ cũng đã hỏi rõ ràng “ .


Lâm Vĩnh nói xong, khuôn mặt trẻ tuổi có chút thổn thức thậm chí hắn nhìn Trần Minh càng thêm sùng bái.
Nào chỉ Lâm Vĩnh, đám đội trưởng nghe Trần Minh nhắc đến việc này thì ánh mắt nhìn hắn cũng giống như Lâm Vĩnh, không chỉ là sùng bái mà còn có mang ơn .


Ai ở đây chẳng thu nhận thêm tân binh nhập đội, theo Nghiêm Mẫn không kèn không trống rời khỏi Long Biên Thành thì việc hỏi thông tin từ đám ‘tân binh’ là quá dễ dàng.
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi tất cả mọi người đều thấy may mắn sau đó cũng đều thông cảm cho đám ‘tân binh’.


Bọn họ không phải không bị Nghiêm Mẫn đánh qua, chửi qua, giai đoạn trước đi theo Trần Minh bọn họ cũng bị hoặc nhìn người khác bị.


Vấn đề là khi đó Nghiêm Mẫn cũng không đối với chúng binh sĩ quá mức ác, chỉ coi là nghiêm khắc thôi, tần suất đánh mắng binh sĩ không nhiều, cho dù trong mắt người khác Nghiêm Mẫn thậm chí được coi là ‘quân kỷ nghiêm minh’.


Cái thời đại này đánh mắng binh sĩ là quá bình thường, như Trần Minh mới là dị loại, chỉ cần đừng làm quá đáng như Trương Phi là được.
Cho đến khi hai bên tân binh tách ra, Nghiêm Mẫn lúc đó mới gọi là thủ đoạn tàn bạo, tần suất đánh đập binh sĩ tăng lên rất nhiều.


Mỗi ngày một trận đòn roi, ba ngày một trận đòn đau thậm chí cũng có .
Nghiêm Mẫn không phải đang nuôi binh mà là đang nuôi sói, kẻ yếu sẽ càng ngày càng yếu dù sao bị mắng bị chửi cũng là bọn họ, kẻ mạnh thì lại càng mạnh bởi vì Nghiêm Mẫn còn nghĩ ra cái trò ‘chia phần ăn’.


Hắn không cắt xén thịt của binh sĩ nhưng kẻ thắng lại có quyền cướp thịt của kẻ bại, chỉ để lại cho kẻ bại một chút xíu thịt coi như ‘bõ dính răng’ .
Nghe được Lâm Vĩnh kể lại cho dù Trần Minh cũng cảm thấy tức giận cực kỳ .


“Con mẹ nó Nghiêm Mẫn, thảo nào chạy nhanh như cẩu, ngươi thử ở lại Long Biên thành xem lão tử có xử ngươi không ? “.
Trần Minh ở trong lòng không khỏi mắng chửi Nghiêm Mẫn.


Đây không phải Trần Minh tâm mềm dù sao hắn đời trước đi con đường kia thì làm sao có thể tâm mềm ? vấn đề là Nghiêm Mẫn đang huỷ binh lính của Trần Minh, Trần Minh không tức sao được ? .


Nghiêm Mẫn đánh binh lính của hắn, đối xử với binh lính của hắn ra sao thì Trần Minh cũng kệ nhưng những người này hiện tại là binh lính của Trần Minh.


Đã thế Trần Minh cảm thấy cách làm của Nghiêm Mẫn ngu không ai bằng, để binh lính quyết đấu với nhau thì cũng bình thường, chia thắng bại thì cũng bình thường nhưng tuyệt đối không nên cắt khẩu phần ăn của binh sĩ.


Cái gọi là đối chiến mang tính may rủi rất lớn, cho dù thực lực của bản thân ngươi không tệ nhưng gặp phải đối thủ quá mạnh thì sao ? ngươi sau đó tất nhiên thua .


Thua thì cũng thôi đi đã thế còn bị ăn đòn, bị mắng chửi, bị cắt khẩu phần ăn, như thế cho dù thực lực tổng thể của ngươi không tệ ngươi tiếp sau đó cũng khó thắng được .
Kẻ yếu càng ngày càng yếu, kẻ mạnh có chắc càng ngày càng mạnh ? .


Có thịt ăn là tốt, ăn nhiều thịt cũng là tốt nhưng thịt đâu phải tiên dược, người cổ đại ăn nhiều thịt nữa cũng làm sao sánh bằng người hiện đại ? người hiện đại ăn bao nhiêu thịt cũng không thấy bọn họ mạnh mẽ bao nhiêu.


Binh sĩ muốn mạnh tất nhiên cần thịt để ăn nhưng ăn nhiều thịt lại chưa chắc có thể mạnh .
Cũng lấy ví dụ như đối chiến đi, ngươi là bên thắng cho nên ngươi có thịt ăn nhưng bên thua thì càng ngày càng yếu đồng nghĩa với đối thủ ngươi gặp cũng càng ngày càng yếu.


Thế thì còn quyết đấu cái gì ? ban đầu còn có chút căng thẳng nhưng sau này biến thành bắt nạt chứ không phải quyết đấu nữa, chiến đấu như vậy lại học được cái gì ? .
Hà hϊế͙p͙ kẻ yếu vốn không khiến bản thân ngươi mạnh lên .


Đối với Trần Minh, đánh bao nhiêu trận không quan trọng, quan trọng đánh xong học được cái gì .
_ _ _ _ _ _
“Tất cả mọi người đều là đồng liêu, bọn họ cùng các ngươi đều là từ tầng dưới chót đi lên “


“Thấy người gặp việc, có thể giúp thì giúp, không cần hết mực giúp đỡ chỉ cần tuỳ sức mà làm nhưng cũng không nên thờ ơ dù sao các ngươi là đội trưởng, quan tâm đội viên bên dưới là nên “


“Đối với các tân binh mới đến tốt một chút nhất là những người có thương tật trong người, các ngươi ngày mai xác nhận lại những người có thương thế trong người sau đó để bọn họ tĩnh dưỡng trước chứ không cần tập luyện vội “


“Ngày mai ta để Lý lang trung tới quân doanh một chuyến kiểm tr.a chúng tướng sĩ, thương thế nhẹ thì tĩnh dưỡng một chút, thương thế nặng thì học giống các huynh đệ lúc trước, ở lại Lý gia giúp việc bếp núc, đợi lành thương thế lại luyện tập “ .


Trước đây đám người bị Chu Thái đánh cũng là như vậy, ai không thể tới thao trường thì đều ở lại Lý phủ trợ giúp việc bếp núc.
Quân tử không quản việc bếp núc nhưng cái thời đại này không phải ai đều là quân tử.


Danh xưng quân tử không hẳn chỉ đức tính mà là bao hàm một loại cấp bậc trong xã hội này .
Ít nhất giai cấp bần nông ở Hán Mạt không tính là quân tử .
“Quan trọng nhất, phần ăn cho binh sĩ phải chia đều, cũng đừng để ta phát hiện các ngươi nặng bên này nhẹ bên kia “


Nghe được Trần Minh nói vậy, đám đội trưởng lại càng cảm động đều đồng thời đứng lên chắp tay ôm quyền mà bái .
“Tuân lệnh đại nhân, chúng thuộc hạ nhất định không làm đại nhân thất vọng” .


Đám đội trưởng thực sự cảm thấy mình gặp được Trần Minh là mộ tổ bốc khói xanh.
Bọn họ khi đến Giao Chỉ quả thật cảm thấy phi thường bi ai dù sao bọn họ là bị ép đến, ai lại muốn xa quê hương đâu ? .


Cho dù đoạn thời gian trong quân doanh thật ra cũng khổ vô cùng, càng là như thế bọn họ mới cảm nhận được đi theo Trần Minh là tốt thế nào .
Chủ tướng của bọn họ chưa từng mắng chửi, chưa từng đánh đập cũng chưa từng cắt xén phần ăn của binh sĩ.


Chủ tướng của bọn họ không chỉ đối với binh sĩ cầm tay chỉ dạy đã thế còn dạy chữ cho binh sĩ, dạy binh sĩ ‘đạo lý’.
So sánh với Nghiêm Mẫn, đây không phải một cái là địa ngục một cái là thiên đàng sao ? .


Đám đội trưởng hướng về Trần Minh cúi người sau đó liền ‘tan học’ ai nấy cầm một bảng gỗ rời Trần phủ.
Nhìn đám đội trưởng rời đi, Trần Minh tiện tay tắt hết mấy cây nến chỉ để lại một cây trên bàn hắn .


Nghĩ ngợi một chút, Trần Minh lại lấy ra một tấm giấy sau đó bắt đầu viết chữ, cũng không phải viết tiếng Việt mà là viết tiếng Hán.
Trần Minh muốn viết một bản giáo án sau đó đưa cho Chu Thái, để Chu Thái theo đó mà làm, giúp hắn luyện binh.


Bằng năng lực của Chu Thái muốn luyện binh thì dư sức tuy nhiên cách luyện binh của hắn chưa hẳn giống Trần Minh cho nên Trần Minh cần viết giáo án để lại cho vị sư đệ này .
Nghiêm Mẫn luyện binh quả thật luyện ra vài đầu sói con, trong mắt có hung tính .


Bản thân Trần Minh cũng không ngại binh lính có hung tính, sau này đánh trận kiểu gì cũng có thôi nhưng tuyệt đối đừng với đồng đội nhà mình thể hiện ra hung tính .


Đám đội trưởng nhận người mới, ban đầu có chút không quen là đương nhiên sau đó một đám ‘sói con’ cảm thấy không quen mà xích mích với chúng đội trưởng không phải là không có khả năng .


Binh biến là việc không thể nào nhưng xích mích trong quân cũng không tốt, chủ yếu sẽ khiến danh dự của các đội trưởng chịu hư tổn, cho dù ép được đám người kia thì cũng mất lòng nhau.


Việc này Trần Minh tất nhiên quản được nhưng mà hắn cũng không thể cái gì cũng đi quản, hắn còn có việc cho nên Trần Minh nghĩ đến Chu Thái.
Chu Thái không phải Nghiêm Mẫn nhưng Trần Minh đảm bảo nếu cần thì Chu Thái so với Nghiêm Mẫn càng ác.


Trước mặt Chu Thái, sói lớn cũng có thể biến thành Husky chứ đừng nói sói con.
Quan trọng nhất, Trần Minh cũng hy vọng để Chu Thái tiếp xúc với quân đội dù sao không ai biết trước việc gì xảy ra.


Theo Tam Quốc Diễn Nghĩa, nạn khăn vàng không lan tới Giao Chỉ nhưng không ai biết được có ảnh hưởng gì tới Giao Chỉ hay không.
Lấy ví dụ đơn giản, nạn khăn vàng khởi điểm đồng nghĩa với Chu Tuấn cần rời đi, Giả Tông đại khái cũng bị điều đi như vậy liệu đất Giao Chỉ có khả năng sinh loạn không ? .


Trần Minh cũng không biết cho nên tốt nhất để Chu Thái sớm tiếp xúc với quân doanh, sớm học luyện binh, biết đâu sau này có thể giúp Trần Minh ? .


“Nhắc đến Husky,ta hiện tại quả thật cần vài con chó, đáng tiếc dạo này bận rộn quá không có thời gian, đợi mấy ngày nữa ta rảnh rỗi lại mộ tập thợ săn vào rừng săn vài con chó trở về “


Trần Minh chưa quên hắn học được thuật huấn luyện chó của Nguyễn Xí nhưng mà dạo này hắn căn bản không tách ra được thời gian rảnh .
Đợi Chu Thái có thể giúp hắn quản binh doanh, hắn lại vào núi một chuyến .
Ngoài ra Trần Minh còn biết hắn cần chuẩn bị đi tuần tr.a các làng xóm xung quanh Long Biên thành .


Cũng không phải đi tiễu phỉ dù sao phụ cận Long Biên thành rất an toàn, chủ yếu là tuyển quân .
Giả Tông hôm nay cũng cho người gọi Trần Minh đến, chính thức cho phép hắn mở rộng binh doanh lên 500 người .


Giả Tông chỉ cho hắn 7 ngày để mộ binh, sau đó vẫn chỉ có nửa tháng để luyện tốt đám tân binh này, Giả Tông tuy không nói yêu cầu tiếp theo nhưng Trần Minh hiểu đợi đến thời gian đó hắn cần dẫn người tới các huyện phụ cận Long Biên để tiêu diệt phản tặc .


Không cần đoán cũng biết khả năng cao Trần Minh sẽ mang quân tới An Định, Long Biên có thể coi là bộ não của cả Giao Chỉ thì An Định huyện chính là trái tim của Giao Chỉ, hiện tại đã là tháng 7 nhất định phải nhanh chóng giúp dân chúng An Định ổn định lại .


Ngoài ra Trần Minh còn nghe được một tin tức thú vị đấy chính là lần mộ binh này Chu Cảnh đi cùng hắn .
Trần Minh được phép mở rộng binh doanh lên 500 người nhưng so với Chu Cảnh thì thua xa, hắn được cho phép mở rộng quân đội lên 3000 người.


Đây cũng là con số quân đội cực đại mà thành Long Biên có thể chứa được .
Long Biên là thành nhỏ, 3000 binh thủ thành cũng không nhiều nhưng tại đất Giao Chỉ mà nói đây lại như tường đồng vách sắt.


Lịch sử chứng minh, Lương Long mang theo 1 vạn quân tốt đến vây Long Biên thành, đánh cả tháng cũng chỉ có thể không công rút đi, thương vong thảm trọng.
Muốn công phá 3000 thủ vệ binh ở Long Biên thành, ít ra cũng cần 2 vạn quân, trừ khi Giao Chỉ lại xuất hiện Hai Bà Trưng nếu không Long Biên thành không thể bị phá.


“Xem ra cũng đến lúc Giả Tông đại triển thân thủ, cũng không biết Giả đại nhân là thật sự có bản lĩnh hay chỉ là loại nho sĩ múa mép xuông ? “.


Đối với sếp nhà mình, Trần Minh vẫn hi vọng là cái thứ nhất dù sao nếu Giả Tông thật sự có thể giúp dân chúng Giao Chỉ yên ổn lại, Trần Minh tất nhiên cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp hắn .






Truyện liên quan