Chương 72 : La Sơn Phu Tử.
Chu Cảnh, tên chữ Trọng Anh.
Chu Cảnh không giống Chu Thái, hắn là dòng chính Chu gia hàng thật giá thật .
Chu Cảnh có một vị đại ca đang làm huyện lại ở huyện Cố Chương, người này gọi Chu Trị.
Thời điểm biết được việc này chính Trần Minh cũng giật mình không nhẹ dù sao danh tiếng của Chu Trị bản thân Trần Minh biết .
Chu Trị không giống Chu Thái, Chu Thái chỉ là hộ vệ của Tôn Quyền, địa vị không khác Hứa Chử của Tào Tháo là bao, cũng không khác Triệu Vân giai đoạn Lưu Bị còn sống là bao.
Địa vị của Chu Trị tại Đông Ngô có thể so với Từ Hoảng, có thể liệt vào hàng Đông Ngô Ngũ Đại Tướng Quân .
Nhân vật bậc này cho dù không gặp mặt trực tiếp mà chỉ nhận biết em họ hắn thì Trần Minh cũng cảm thấy có phần bất ngờ dù sao từ Chu Cảnh đến Chu Trị đã rất gần .
Đương nhiên Trần Minh biết, hắn cùng Chu Trị cũng không có liên quan gì bởi vì Chu Trị là không thể nào theo Trần Minh .
Trong lịch sử, Chu Trị tuy không như đám người Trình Phổ - Hoàng Cái đi theo Tôn Kiên từ đầu nhưng hắn cũng rất sớm đi theo Tôn Kiên .
Quan trọng nhất là chẳng có lý do gì để dòng chính Chu gia chạy đến Giao Chỉ xa xôi cùng Trần Minh cả .
Tại sao Trần Minh lại nhắc đến Chu Trị ? .
Cái này cũng không có gì chủ yếu là hiện tại Trần Minh đang đồng hành cùng Chu Cảnh, hắn hôm trước cũng vừa hỏi Chu Thái một chút về vị đường huynh này .
Biết được Chu Cảnh có ông anh trai ‘trâu bò’ như vậy, Trần Minh đương nhiên có tâm kết giao.
Tương lai cả hai không cùng đường nhưng hiện tại không phải không thể kết giao dù sao sau này Trần Minh còn phải rời khỏi Giao Châu, quen biết càng nhiều người thì càng thuận lợi .
Biết Chu Trị là anh của Chu Cảnh, trên đường Trần Minh nói chuyện với Chu Cảnh khá vui vẻ dù sao hắn là người hiện đại lại đi từ tầng dưới chót lên, tài năng miệng lưỡi không tính tệ .
Ở phía bên kia, Chu Cảnh cũng rất vui vẻ trò chuyện với Trần Minh, người không biết nhìn hai người còn tưởng là bằng hữu lâu năm.
Chu Cảnh cũng không cảm thấy bất ngờ vì Trần Minh nhiệt tình như vậy ngược lại coi đây là bình thường .
Thứ nhất, Trần Minh chỉ là bình dân, bình dân muốn kết giao sĩ tộc, muốn leo lên sĩ tộc là việc không lạ gì ở thời đại này .
Thứ hai, quan hệ giữa Chu Thái cùng Trần Minh, Chu Cảnh khoảng thời gian này vừa vặn biết .
Thứ ba, Chu Cảnh cũng có tâm kết giao với Trần Minh, hắn có rất nhiều thứ muốn hỏi Trần Minh .
Thật lòng thì Chu Cảnh rất phản đối cách làm của Chu Thái, hắn là đường huynh của Chu Thái thì Chu Thái làm gì cũng phải hỏi hắn mới phải nhưng mà Chu Cảnh cũng không thể mang việc này ra khiển trách Chu Thái.
Tính cách của Chu Thái vừa ‘thối’ vừa ‘cứng’ Chu Cảnh cũng không biết nói đối phương kiểu gì đã thế việc ‘bái sư’ thì Chu Cảnh rất khó đi quản .
Nếu sư phụ của Trần Minh là phường vô danh tiểu tốt thì cũng thôi đi nhưng nếu người ta là bậc đại nho đây ? đụng vào nhân vật bậc này Chu gia rất không nguyện ý chứ đừng nói Chu Cảnh .
Bái đại nho hoặc ‘kỳ nhân’ là việc thiên kinh địa nghĩa ở thời đại này, cho dù có người nói Chu Thái thì Chu Thái cũng chỉ cần viện lý do ‘cầu học ‘ vậy cũng không ai nói gì được hắn .
Biết được Chu Thái bái sư đồng thời gọi Trần Minh là sư huynh, Chu Cảnh cảm thấy không thoải mái .
Hắn là đường huynh (anh họ) của Chu Thái, Trần Minh là sư huynh của Chu Thái, như vậy không phải hai người bằng cấp với nhau sao ? vô hình chung kéo mặt mũi của Chu Cảnh xuống .
Tuy vậy sau khi Chu Thái từ Trần Minh nghe được câu ‘tâm thành thì binh thành’ sau đó nói lại với Chu Cảnh lại khiến Chu Cảnh suy nghĩ khác .
Chu Cảnh so với Chu Thái nghĩ càng nhiều, hắn khinh thường bình dân, hắn cảm thấy loại thợ săn trong núi như Trần Minh là không thể nói những lời này .
Có thể nói những lời này hiển nhiên là từ vị ‘danh sư’ của Trần Minh .
Thân phận danh sự của Trần Minh khiến Chu Cảnh thật sự tò mò thậm chí trong đầu hắn xuất hiện nhiều suy nghĩ có phần đáng sợ .
Tỷ như, ân sư của Trần Minh thuộc . . . Tần doanh chẳng hạn, nếu không phải như thế vì sao lôi Vũ An Quân – Bạch Khởi ra ? .
Phải biết Bạch Khởi hay bất cứ thứ gì thuộc nhà Tần đều là kỵ huý .
Tần doanh tại thời đại này đã không có gì quá mức đáng sợ dù sao cũng đã là việc hơn 400 năm trước, tất nhiên Tần doanh vẫn từng xuất hiện trong dòng chảy lịch sử của nhà Hán .
Chu Cảnh không giống Chu Thái, hắn đọc sách nhiều nhất là am hiểu cổ thư, hắn biết một số việc .
Ban sơ, khi Hán thay thế Tần thật ra nhà Hán đối với ‘bách gia chư tử’ vẫn khá buông lỏng, nhà Hán vẫn nâng nho giáo nhưng chưa đến mức độc tôn nho giáo .
Giai đoạn đầu nhà Hán đi theo Hoàng Lão Đạo cho nên không tồn tại ‘độc tôn học thuật nho gia’.
Chỉ đến đời của Hán Vũ Đế, Đổng Trọng Thư đẩy ra ‘thiên nhân hợp nhất’ mới khiến nhà Hán chính thức ‘độc tôn học thuật nho gia’ cũng dẫn tới ‘bách gia chư tử’ bị diệt .
Vấn đề là bách gia cũng không bị diệt đơn giản như vậy, nói là bị diệt thì càng nên nói ‘ẩn vào dân gian’ tất nhiên thế lực tổng thể của ‘bách gia’ thu hẹp rất nhiều .
Từ khai tông lập phái thậm chí biến thành nhất mạch đơn truyền, theo năm tháng cái gọi là ‘bách gia’ cũng thành dĩ vãng.
Tuy vậy hơn trăm năm trước, khi nhà Tây Hán bị diệt, Vương Mãng lập ra nhà Tân, lúc này Vương Mãng sao có thể dung nho gia ? dù sao Vương Mãng độc ch.ết hoàng đế, đây là tối kỵ của nho giáo.
Vương Mãng khởi sự, sau lưng hiển nhiên có cái bóng của ‘bách gia’ rất nhiều học phái nhao nhao xuất hiện từ trong dân gian trợ lực Vương Mãng .
Trận chiến giữa Vương Mãng cùng Lưu Tú thật ra là biến tướng của bách gia cùng nho gia đối kháng .
Bách gia chư tử coi như dốc toàn lực cùng nho gia tranh đạo thống một lần nhưng là Vương Mãng vẫn là bại, cũng từ thời điểm này cái gọi là ‘bách gia’ càng như trò đùa .
Nhà Đông Hán được thành lập cũng chính thức đưa nho giáo đi đến đỉnh cao của thời đại .
Những sự việc này bình dân không biết được, Trần Minh càng không biết nhưng Chu Cảnh lại biết .
Hắn . . . hoài nghi sư phụ của Trần Minh chính là nhân vật còn sót lại của ‘chư tử bách gia’ thậm chí là phe ‘Tần doanh’ .
Chu Cảnh thật ra không nghĩ tố cáo hay hãm hại Trần Minh dù sao mấy cái này có tố cao cũng không ai quản, chuyện quá xa xưa còn có thể quản cái gì ? .
Chu Cảnh xuất thân sĩ tộc, là con em thế gia hàng thật giá thật cho nên suy nghĩ của hắn cũng rất sĩ tộc .
Suy nghĩ của sĩ tộc là gì ? đấy chính là chiếm lấy tri thức, độc tôn tri thức .
Chu Cảnh hy vọng kết giao Trần Minh sau đó từ Trần Minh gặp mặt sư phụ hắn, thu lấy tri thức của vị kỳ nhân kìa, làm phong phú tài nguyên Chu gia.
Chư tử bách gia đã suy tàn, rất nhiều thứ đã thất lạc nhưng mà tài học của bọn họ không phải không có, hiện tại có thể tìm được một vị ẩn sĩ tại thế sao có thể không khiến Chu Cảnh hướng tới .
_ _ _ _ _ _
Chu Cảnh cùng Trần Minh đều cưỡi ngựa đi đầu, từ đằng xa hai người đã dị thường bắt mắt .
Tại đất Giao Chỉ, ngựa không có nhiều, có ngựa để cưỡi cũng không khác gì hậu thế có siêu xe cả .
Đã qua 3 ngày kể từ đêm đầu tiên Trần Minh dạy chữ cho chúng đội trưởng mà hôm nay Trần Minh được lệnh của Giả Tông cùng Chu Cảnh đi các thôn làng xung quanh Long Biên thành mộ binh.
Hai người dẫn theo 50 binh tốt đi đường, đây cũng không phải binh của Trần Minh mà là binh sĩ thủ thành được Chu Cảnh mang ra ngoài.
Không thể không nói, lão binh so với tân binh vẫn mạnh hơn nhiều lắm nhất là khi đây là lão binh của Chu Tuấn.
Những cái khác không nói nhưng mà những lão binh này cước lực cùng thể chất hơn xa quân đội của Trần Minh, không cần xét phối hợp tác chiến chỉ cần lấy đơn binh so tài có khi một người có thể chấp từ hai đến ba binh sĩ của hắn.
Cái này cũng rất bình thường dù sao tân binh nói thế nào vẫn là tân binh, đại đa số tân binh đều là bần nông cho dù có luyện tập, có thịt ăn để phát triển khí lực thì cũng làm sao so được binh sĩ lâu năm .
Đáng nói nhất là ở trên người đám lão binh này còn có ‘sát khí’ đây là một đội quân tinh nhuệ đã ɭϊếʍƈ qua máu.
Cái gọi là sát khí thì người hiện đại rất khó hình dung bởi vì tại hiện đại cái này vốn không nhiều .
Cho dù là binh sĩ hiện đại ra chiến trường đi nữa cũng chưa hẳn sinh ra sát khí dù sao hiện đại là dùng súng đạn, nhiều khi còn không thấy mặt mũi đối phương đâu thì đối phương đã bị xử lý .
Thời cổ đại thì khác, dùng đao thật thương thật cận thân chém giết, dùng mạng đổi mạng, dạng này mới càng dễ dàng sinh ra sát khí .
Nói một cách dễ hình dung thì đám binh lính của Chu Cảnh ai đấy mặt lạnh tanh, khuôn mặt có phần góc cạnh cùng ánh mắt cực kỳ sắc, bọn họ hành quân tuy không nói không cười nhưng vẫn khiến người ngoài nhìn vào sinh ra cảm giác kinh sợ.
Quay lại với Chu Cảnh, hắn cùng Trần Minh một đường nói nói cười cười sau đó mới đột nhiên nói.
“Trần chủ bộ, ta nghe Ấu Bình nói hắn cùng Trần chủ bộ bái sư ? “.
“Tuy bái sư là việc của Ấu Bình nhưng Chu mỗ dù sao cũng là đường ca của hắn, cũng nên quan tâm một hai”
“Chu gia chúng ta ở Dương Châu cũng coi như có chút danh tiếng, không biết chừng còn quen ân sư của chủ bộ, không biết ân sư của chủ bộ cao tính đại danh là gì ? “
Cuối cùng cũng tới.
Chu Thái không hỏi danh tính sư phụ nhà mình dù sao Chu Thái cảm thấy không cần thiết, hắn chỉ là ký danh đệ tử mà ‘người ta’ lại là bất thế cao nhân, mặt còn chưa được gặp thì cũng không cần nghĩ quá nhiều.
Chu Cảnh thì khác, hắn muốn biết sư phụ của Trần Minh là ai.
Tất nhiên đây là nhân vật mà Trần Minh bịa ra, Chủ Cảnh cùng Chu gia là không có khả năng biết tuy nhiên tại cái thời cổ đại này ‘bịa tên’ cũng là học vấn.
Ví dụ như Trần Minh đẩy cái tên Lạc Long Quân ra chẳng hạn, rất nhiều người Việt sẽ thấy hợp lý nhưng thực tế mượn tên Long Quân lại có vấn đề.
Tại cổ đại không phải ai cũng có thể xưng ‘quân’ tuy đây đã là thời kỳ nhà Hán nhưng sức ảnh hưởng của thời kỳ xuân thu – chiến quốc vẫn còn .
Xưng ‘quân’ không phải cứ xưng là được, yêu cầu thiên hạ công nhận mới được, đã như thế sao có thể là ‘ẩn sĩ cao nhân’.
Tương tự như vậy với trường hợp của Phủ Đổng Thiên Vương hoặc Chử Đồng Tử.
Bất kể ‘Thiên Vương’ hay ‘Đồng Tử’ đều không phải từ dễ dàng mang ra, cái trước quá cao mà cái sau lại quá thấp.
Cho nên sư phụ của Trần Minh lại là ai ? .
Trần Minh giả bộ khó xử nhưng sau đó vẫn là nói.
“Chu tướng quân, sư phụ nhà ta không thích dương danh, cũng không thích ta ở trước mặt người khác nhắc đến lão nhân gia”
“Tuy vậy nếu tướng quân hỏi, Trần mỗ cũng đành nói, sư phụ lão nhân gia tên hiệu là La Sơn Phu Tử” .
Có thể xưng ‘phu tử’ vậy người tất nhiên bất phàm, tài học cao thấp bất luận nhưng ngươi phải đối với bản thân đủ tự tin thậm chí có chút khinh cuồng.
Tất nhiên đây là suy nghĩ chung của thời Hán mạt .
Mà Minh chọn La Sơn Phu Tử - Nguyễn Thiếp cũng là nghĩ sâu tính kỹ .
Hắn được hệ thống sau đó được lợi rất lớn từ hai vị tướng quân xuất thân Lam Sơn cùng Tây Sơn.
Hai thời đại này cách nhau quá xa nhưng không phải không có liên hệ, nói như thế nào thì nhà Tây Sơn cũng diệt nhà Hậu Lê.
Nhân vật gắn kết giữa hai triều đại không phải không có, nổi tiếng nhất dĩ nhiên là La Sơn Phu Tử - Nguyễn Thiếp .
Nguyễn Thiếp tuy không giống Trương Lương, Gia Cát Lượng hay Lưu Bá Ôn ở Trung Quốc, những người từ rất sớm dốc hết tài học trợ giúp chúa công nhà mình, Nguyễn Thiếp xuất hiện khi vua Quang Trung đã xưng đế tuy nhiên địa vị của Nguyễn Thiếp trong quân Tây Sơn lại không thua kém những người kể trên .
Để mà hình dung, Trần Minh cảm thấy La Sơn Phu Tử có phần giống Phạm Tăng nước Sở, đều là bậc đại trí giả, đại nguyên lão, không hẳn là quân sư mà càng giống cố vấn cấp cao cho quân chủ.
Quân sư dễ làm, cố vấn cấp cao không phải ai cũng là được bởi vì những người này ngoài tài năng bản thân ra còn cần uy tín, danh vọng trong dân gian, quân đội hoặc là triều chính .
Trần Minh được hưởng lợi từ hai nhà Lam Sơn – Tây Sơn, hắn đẩy ra một vị ‘sư phụ thần bí’ là hai triều nguyên lão cũng là nên, bởi vậy hắn chọn La Sơn Phu Tử.
Mà nghe Trần Minh nhắc đến sư phụ mình, Chu Cảnh nhất thời lại nhíu mày .
Hắn . . . chưa từng nghe cái tên này nhưng cũng không biết mở miệng nói gì bởi vì Chu Cảnh cảm thấy cái biệt danh này . . . phi thường kêu .
“Kỳ quái, ta ở Giang Đông vậy mà chưa từng nghe đến người này, chẳng nhẽ thật sự là ẩn sĩ cao nhân không xuất thế ? thật sự là nhân vật thuộc chư tử bách gia ?”
“La Sơn ở nơi nào ? “
“Mà Phu Tử .. . cái danh này cũng dám xưng ? “.
Nghĩ đến đây Chu Cảnh hơi liếc mắt nhìn Trần Minh, hắn có chút ghê cả răng.
Phải biết, ‘phu tử’ là một danh xưng cực cực cao.
Hoặc là được hoàng đế bái làm thầy, đích thân phong phu tử hoặc là dân gian truy tôn cho bậc thánh nhân tiền bối.
Lấy ví dụ như Khổng Tử, Khổng Tử còn được gọi là Khổng Thánh Nhân nhưng mà vào thời đại của mình thì Khổng Tử được thế gian tôn xưng là Khổng Phu Tử.
Lại ví dụ nhác đấy chính là Lão Tử, Lão tử được thế nhân truy tôn Lão Phu Tử.
Hai chữ ‘Phu Tử’ này cực nặng, người thường nào dám gọi ra ? .
Đã thế thời đại này ai dám xưng ‘Phu Tử’ ? đáp án chỉ có một đấy chính là đại nho – Mã Dung, vấn đề là Mã Dung đã sớm không còn tại thế .
Ngoài Mã Dung ra, bất kể đại nho Thái Ung hay đại nho Trịnh Huyền lại chưa đủ để xưng ‘phu tử’ đủ để thấy hai từ này nặng ra sao.
“Người dám xưng phu tử, hoặc là kẻ đại nghịch bất đạo coi trời bằng vung hoặc là người này tài năng có thể thông thiên triệt địa “ .
Chu Cảnh nghĩ đến đây lại không muốn nghĩ nhiều nữa bởi vì hắn trăm phần trăm xác định, sư phụ của Trần Minh là truyền nhân của Chư Tử Bách Gia.
Cũng chỉ có Chư Tử Bách Gia thích tôn xưng ‘Phu Tử’ dù sao thời Xuân Thu- Chiến Quốc có nhiều phu tử nhất .
Sau cái thời đại này cũng không còn mấy ai xưng ‘phu tử’ dù sao có Khổng Tử cùng Lão Tử đè ở đó, ngươi lấy cái gì đi so với người ta ? .
Cho dù là Đổng Trọng Dĩnh cũng không xưng phu tử, Mã Dung cũng không dám xưng phu tử.
Xưng hai chữ này, tài năng chưa xét nhưng ‘cuồng’ chắc chắn có, đặc biệt là không để Khổng Tử cùng Lão Tử vào mắt, người như vậy không xuất thân Chư Tử Bách Gia, Chu Cảnh là không tin.
“Mẹ nó, không ngờ lại chọc tổ ong vò vẽ, không biết tài năng ra sao nhưng cuồng đồ cỡ này chính ta cũng chưa chắc dám đi gặp, hắn có dạy bảo ta thì ta chưa chắc dám học”
“Ta cuối cùng cũng biết vì sao đối phương tự xưng cao nhân lại không muốn người khác biết, tự xưng La Sơn Phu Tử, nếu bị người khác biết không phải bị toàn bộ người trong thiên hạ chửi rủa sao ?”
“Cũng may có Ấu Bình đi đầu, để Ấu Bình đi trước dò đường cũng không sai, xem Ấu Bình lại học được gì dù sao Ấu Bình học được không phải sau này cũng thuộc về Chu gia sao ? “.
Chu Cảnh nghĩ xong, vẻ ngoài lại làm như không có gì, hắn cùng Trần Minh lại khách khí mấy câu.
Mà theo hai người vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện, trước mặt hai người cuối cùng cũng xuất hiện một thôn trang.